Cuối cùng, thời điểm Tống Đạm Bạc đạt đến cao trào, ý thức tư duy tiến vào vài giây trống không. Lúc này đột nhiên có hai bàn tay bóp lấy cổ anh, sức lực càng lúc càng lớn. Thế nhưng thân thể của anh không cách nào phản ứng lại được, hô hấp càng ngày càng khó khăn, không khí trong phổi càng ngày càng mong manh, anh nghĩ trăm phương ngàn kế, miệng không ngừng mở to để hớp lấy không khí, khuôn mặt cũng đã chuyển sang một màu hồng tía. Trên khuôn mặt quen thuộc kia, lúc này mang theo một tia cười lạnh cùng đắc ý mà trước giờ anh chưa từng thấy. Tống Đạm Bạc ý thức càng ngày càng mơ hồ, thật giống như tiến vào ảo cảnh, , cảnh vật xung quanh càng ngày càng mất đi sắc thái. Anh cảm thấy chính mình thật sự sắp chết, bắt đầu tuyệt vọng, bắt đầu từ bỏ mọi thứ.
Lúc này, cặp tay kia đột nhiên buông lỏng ra. Ý thức của anh chậm rãi khôi phục, anh một trận ho khan, không khí trong ***g ngực tựa hồ bắt đầu chậm rãi một lần nữa tràn ngập. Trên khuôn mặt kia, nụ cười lạnh cùng đắc ý lúc này không hề thấy được, ngược lại, khuôn mặt kia lại mang theo nụ cười thân mật cùng vô hại quen thuộc. Đối phương đột nhiên cuối đầu, bên tai anh thì thầm: “Tống Cát Cát, em yêu anh. Làm sao đây? Em thật sự yêu anh. Em yêu anh.”
Tống Đạm Bạc nhìn kỹ khuôn mặt Hà Du Nhiên, anh muốn tìm ra manh mối nói dối của đối phương, thế nhưng là thất bại. Ngữ khí nói chuyện của Hà Du Nhiên không có bất kì chập trùng gì, nụ cười vô hại của người kia không có một tia dấu vết cho thấy là cái mặt nạ dối trá. Lẽ nào vào thời điểm cao trào anh thật sự xuất hiện ảo giác? Có phải là công việc gần đây căng thẳng quá, vì lẽ đó cho nên thân thể mang đến ảnh hưởng tiêu cực? Hà Du Nhiên nụ cười đột nhiên biến mất, cậu chu chu miệng, khóc nức nở lên tiếng: “Tống Cát Cát, anh vừa nãy rống em? Em muốn anh xin lỗi! Ô ô.” Một giọt nước mắt lướt qua hai gò má của cậu. Tống Đạm Bạc nhìn cậu, lại là tiểu tử đáng yêu thích làm nũng, làm sao có khả năng hiện ra nụ cười lạnh lùng kinh khủng khiến người khác rùng mình kia chứ? Xem ra chính mình hẳn là xuất hiện ảo giác rồi.
Tống Đạm Bạc vẻ mặt nghiêm túc lúc này đã chuyển sang mỉm cười sủng nịnh, anh vươn tay sờ sờ đầu Hà Du Nhiên vẫn còn đang dang chân ngồi ở eo mình, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy là Tống ca không đúng, xin lỗi a, bạn nhỏ Hà.” Hà Du Nhiên đứng dậy, đem phân thân đã mềm nhũn của Tống Đạm Bạc rút ra, sau đó ngã vào bên cạnh giường, vùi đầu bên trong gối, “Tống ca, em mệt quá a.” Tống Đạm Bạc thanh tĩnh lại, thở dài một hơi, khom người hạ xuống một nụ hôn sau gáy trơn bóng của Hà Du Nhiên, lại một đường hôn xuống phía dưới, dừng lại nơi xương cụt của cậu, lại dùng tay nhéo lấy cái mông cong cong, khiến Hà Du Nhiên một trận tiếng cười khanh khách.
Tống Đạm Bạc nghĩ thầm: không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là cùng tên yêu tinh này làm chuyện đó, làm đến làm đi, đã không có cách nào cứu vãn lại. “Nếu chúng ta đã làm, sau này em chính là người của anh, anh sau này sẽ gọi em là Tiểu Du, Sau này bé ngoan cùng ca cùng nhau rồi.” (vẫn là anh em đi ha =3=lll) “Quá tốt rồi, Tống Cát Cát, em cuối cùng cũng trở thành người của anh. Em thật yêu anh nha.” “Ha ha, em tiểu yêu tinh này. Hậu huyệt của em chặt sáp như vậy không phải là lần đầu chứ?” “Không phải rồi, anh làm gì có vận may này, nhặt được một con non. Em nói gì cũng coi như là một tiểu soái ca chứ? Không bạn trai, đúng là diện cớ, tìm bạn tình, luôn có người đòi nhé.” “Em đáng yêu như vậy, tướng mạo thân hình cũng không tệ. Người trước kia chính là không có mắt, cho nên mới không chấp nhận em.” Người dưới thân lại đột nhiên bắt đầu nức nở, “Làm sao vậy? Sao lại bắt đầu khóc rồi?” “Em là mừng đến phát khóc. Cuối cùng cũng có người thật tâm quan tâm em.” “Ừ, tiểu yêu tinh, em yên tâm, anh sau này sẽ hảo hảo chăm sóc em, thật lòng thật dạ quan tâm yêu thương em.”
—————-
Một số nút thắt đã bắt đầu được mở rồi.