Tống Đạm Bạc ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới bên giường, đem điện thoại di động trả lại chỗ cũ, lại giúp Hà Du Nhiên đổi khăn. Anh ngồi trên giường nhìn Hà Du Nhiên một hồi. Lại luôn để trong bụng hành động kỳ quái của đạo trưởng hôm nay, nội tâm một trận phát điên, anh thật sự không cách nào bình tĩnh lại được. Anh cúi người, khẽ hôn nhẹ lên cái trán nóng hầm hầm của Hà Du Nhiên, đứng dậy mặc quần áo ra ngoài, vào lúc hoàng hôn theo sơn đạo một lần nữa trở lại đạo quán.
Đạo trưởng ngồi ở đó đọc sách, nghe được tiếng bước chân, đạo trưởng ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Đạm Bạc đứng trước mắt mình. Tống Đạm Bạc đang định mở miệng muốn nói rõ ý đồ đến, đạo trưởng mở miệng nói, đã biết được ý đồ đến của Tống Đạm Bạc. Đạo trưởng ngẩng đầu nhìn xa xa, thở dài một hơi, mở miệng nói: “Thí chủ kiếp này số mệnh đã an bài người bên cạnh là một nam tử, chính là vị thí chủ cùng cậu đi đến đạo quán kia. Xin hãy tự lo lấy đi.” Tống Đạm Bạc trong lòng khá kinh ngạc, còn muốn mở miệng, đạo trưởng giơ tay ra hiệu ông không muốn tiếp tục nói thêm. “Bần đạo đã nói rất rõ ràng rồi, xin mời thí chủ tự mình tỉnh ngộ đi.” Tống Đạm Bạc cảm thấy trong lòng rất ngờ vực, trước đó bản thân chính là hỏi sự nghiệp, thế nào bây giờ lại chuyển thành chuyện ái tình hôn nhân thế này? Hoàn toàn không ăn khớp với nhau a? Môn đạo này quá sâu, chính mình cân nhắc đừng tiếp tục đi, nếu không cả đêm sẽ không thể ngủ. Lại nói, Hà Du Nhiên là người sẽ cùng mình đi hết đời này ư? Ách, việc này, Hà Du Nhiên….
Lúc này, Hà Du Nhiên tỉnh dậy, mở ra đôi mắt lim dim buồn ngủ., nhìn thấy Tống Đạm Bạc đang nhìn mình chăm chú, vẻ mặt có chút nghiêm túc. “Tống ca, làm sao vậy? Sao vẻ mặt anh lại nghiêm túc thế kia?” “A, không có chuyện gì, tôi chỉ là có chút lo lắng bệnh tình của cậu.” “Em không sao, cảm mạo thôi mà, khả năng sáng mai là tốt rồi. Cảm ơn Tống ca đã quan tâm.” “Chớ khách khí với tôi.” “Anh xem em đã ốm đến thế này, có thể ôm em một lúc được không?” “Thật là, đang bị bệnh mà cậu vẫn còn tâm tư đến mấy chuyện này.” “Em muốn ôm ôm.” “Được rồi.” Tống Đạm Bạc leo lên giường, tựa ở đầu giường, đem Hà Du Nhiên ôm vào lòng. “Em thật hạnh phúc, em không còn cô đơn nữa. Có người quan tâm em, có người thật tâm quan tâm em, em rất muốn ngay thời khắc này thời gian hãy ngừng lại một giây, không muốn chúng ta……” Hà Du Nhiên lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Hà Du Nhiên ở trong lòng Tống Đạm Bạc tỉnh lại, giường có chút chật chội. Hà Du Nhiên quả nhiên một lần nữa khôi phục sức sống. Trên xe buýt về nhà, Tống Đạm Bạc hỏi Hà Du Nhiên: “Bạn nhỏ Hà, ngươi không phải là song tính chứ?” “Không, em là hoàn toàn cong.” “Tôi ngày hôm qua có xem qua di động của cậu, xem xem cậu có ngoại tình hay không?” “Anh, tại sao lại xâm phạm việc riêng tư cá nhân của em? Em đương nhiên không có ngoại tình, em chỉ yêu anh, anh sao lại có khả năng không biết. Em muốn đánh anh.”
Sau đó, trên vai Tống Đạm Bạc hạ xuống một trận quả đấm nhỏ, cường độ rất vừa phải, không đau một chút nào, trái lại cứ như xoa bóp, rất thoải mái. Hà Du Nhiên thấy Tống Đạm Bạc vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, trong lòng càng phẫn nộ, mạnh mẽ dậm chân mấy cái để hạ hỏa. Các hành khách xung quanh đều quay sang nhìn. Tống Đạm Bạc nhỏ giọng nói: “Náo tiểu tính khí về nhà náo đi, tôi cùng cậu náo có được hay không? Cậu nếu như náo tại đây, cẩn thận bị đưa vào bệnh viện đa khoa đấy. Tôi hỏi cậu chuyện kia, cậu vẫn chưa trả lời tôi.” “Cô ấy là bạn tốt nhất của em. Anh sẽ không cho rằng cô ấy là bạn gái em chứ? Cô ấy không phải là bạn gái của em.” “Sao động tác của hai người lại ám muội như vậy?” “Em cùng đám bạn thân đều như vậy.”