Anh sửng sốt, bất giác nhíu mày, “Cô muốn tôi cùng đi với cô?”
“Anh muốn ăn cháo trứng gà đúng không?” Cô hỏi.
Anh đương nhiên muốn.
“Tôi phải tới siêu thị, cách đây tận mấy cây số, anh lái xe chở tôi đi.”
Cô cởi tạp dề, ra vẻ không được từ chối.
Không muốn phá hỏng hài hòa khó có, anh đi theo cô, cầm lấy chìa khóa xe đặt trong ngăn bàn ở cạnh cửa, sau đó mới chợt phát hiện mình đang nghĩ gì.
Hài hòa? Anh muốn duy trì hài hòa?
Chẳng lẽ lúc anh ngủ, mặt trời đã đổi thành mọc từ hướng tây sao?
“Anh tốt nhất nên mặc thêm áo vào.” Cô mặc áo khoác, thấy anh như chỉ định mặc áo sơ mi màu đen bằng tơ tằm ra ngoài liền không kiềm chế được lên tiếng nhắc nhở anh, “Bên ngoài hơi lạnh đấy.”
Lạnh? Anh không cảm thấy lạnh chút nào. Anh nhìn cô, muốn nói lại không biết nên nói cái gì, đâu thể nói với cô bởi vì anh là yêu quái cho nên anh không cảm thấy lạnh được. Mặc dù cô nói có chút giống như ra lệnh anh vẫn quay vào nhà, tiện tay lấy một chiếc áo khoác lông cừu màu đen từ trong tủ quần áo.
“Còn khăn quàng cổ.” Giống như có mắt thần, giọng cô từ ngoài cửa vọng vào.
Anh nhíu mày nhưng vẫn cầm một chiếc khăn quàng cổ, đi ra khỏi phòng ngủ, lạnh mặt nói: “Đừng ra lệnh cho tôi.”
“Đây không phải là ra lệnh, chỉ là tốt bụng nhắc nhở.” Cô chờ ở cửa ra vào, hai tay đút túi áo, hỏi lại, “Anh có mang theo sổ tiết kiệm không?”
“Tôi mang đi làm gì?”
Anh đi đến trước mặt cô, lông mày vẫn nhíu lại, rất giống bé trai năm tuổi bị mẹ bắt ra ngoài.
Cô tức giận nói: “Như vậy tôi mới có thể đến ngân hàng trả lại tiền cho anh.”
Anh xỏ đôi giày vướng víu vào, đi qua bên cạnh cô, kéo cửa ra ngoài, chỉ vứt lại một câu.
“Tôi không cần.”
“Tôi cũng không cần.” Cô đứng nguyên tại chỗ.
“Vậy thì vứt đi, ném vào bồn cầu.” Anh không quay đầu lại, đi thẳng về phía thang máy.
Vứt? Là mười triệu đấy! Quan niệm về tiền bạc của tên này thật sự rất kinh khủng.
“Vứt hoặc cho đi, tùy cô muốn làm gì thì làm.” Anh không kiên nhẫn nói.
Cô nghẹn lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng chết tiệt của anh. Thang máy đến, cánh cửa lặng lẽ mở ra. Anh đi vào, quay người lại, nhìn cô vẫn đứng ở cửa trước, lại nhíu mày, “Cô rốt cuộc có muốn đi không?”
Người đàn ông này thật sự rất đáng ghét.
Cô có chút bực bội bước ra cửa, đóng cửa giúp anh ta rồi đi tới thang máy.
Khiến người ta kinh ngạc là anh ta lại vì đợi cô mà giữ nút mở cửa, cô còn tưởng rằng anh ta sẽ để cửa đóng luôn cơ.
Đến khi cô bước vào anh mới thu tay, để cửa đóng lại.
Thang máy xuống tầng hầm.
Trong lúc ấy cô nói, “Một đồng tiền bức tử một trang hảo hán, anh không nên tiêu tiền hoang phí như vậy. Người không quan tâm một đồng tiền cuối cùng lại vì một đồng tiền mà đau khổ đấy.”
“Tôi tưởng cô nói tiền không phải tất cả.”
Anh nhếch môi, lại thấy cô nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tiền không phải tất cả.” Cô lặp lại. Cửa mở, cô đi ra trước, rồi dừng bước ở ngoài cửa, quay người lại nhìn anh, “Tiền tuy không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.”
“Cho nên?”
“Anh lấy lại tiền đi.” Cô nói.
Nhìn cô có vẻ hết sức nghiêm túc, lưng thẳng tắp chỉ làm cho cô nhìn có vẻ càng thêm gầy yếu.
Anh không tin cô thật sự không cần tiền.
Trên đời này, ai cũng cần tiền.
Tiền, không ai chê ít.
Nhưng người phụ nữ trước mặt anh lại nói cô không cần tiền.
Trong mắt cô có tang thương không hợp tuổi, không hiểu sao khiến tim anh rung động.
“Cô đúng là ngoan cố.” Anh đi ra thang máy, vứt bỏ cảm giác không biết tên ấy.
“Cảm ơn lời khen của anh.” Lại một lần nữa cô tỏ vẻ mỉa mai.
“Đấy không phải lời khen.” Anh đi về phía một chiếc xe thể thao màu đen. Mặc dù không thích máy móc nhưng xe là thứ cần thiết trong xã hội hiện đại ngày nay, anh cũng có vài cái, chuẩn bị cho mọi tình huống, ví dụ như lúc này.
“Tôi cho rằng đó là khen.” Cô đuổi theo, khi nhìn thấy chiếc xe thể thao thì khựng lại, “Anh không có cái xe nào bình thường một chút sao?” Cô nhìn chằm chằm con quái vật màu đen kia, “Cái nào không giống như của Batman ấy.”
Ví von này khiến anh mỉm cười, chỉ vào chiếc BMV bên cạnh: “Tôi còn có của Jame Bond đây.”
Trông thấy nụ cười của anh cô sửng sốt. Thì ra anh còn có khiếu hài hước đấy.
“007 sao? Tôi muốn, ít ra nhìn bề ngoài vẫn còn bình thường.”
Anh đi đến chiếc xe màu bạc bên cạnh, mở cửa xe, ngồi vào.
Cô mở cửa bên kia, ngồi vào, sau đó lẩm bẩm, “Nó không lắp tên lửa chứ?”
Anh cười ra tiếng, vừa lái xe ra khỏi ga ra hòa vào dòng xe đông đúc trên đường, vừa trả lời, “Thật đáng tiếc, không có.”
“Thật tốt quá, tôi không muốn ngồi trên thứ biết phun lửa.”
Câu nói ấy khiến nụ cười trên môi anh tiếp tục kéo dài.
Cô nghĩ đó là một hiện tượng tốt, có lẽ anh chỉ thiếu bạn mà thôi.
***
“Không được, trứng gà phải mua loại này.”
“Tại sao?”
“Loại này là gà hữu cơ, không tiêm thuốc kháng sinh, dinh dưỡng mà ăn lại ngon.” Đi đến siêu thị, cô đẩy xe hàng, bắt anh để trứng lại, cầm loại cô chọn.
Cố gắng giảm tốc độ, đi chậm rãi.
Vốn tưởng rằng cô mua được trứng rồi sẽ đi tính tiền nhưng cô lại tiếp tục đẩy xe hàng đi về phía trước.
“Tôi cho là chúng ta chỉ đến mua trứng thôi.” Anh đi theo sau cô, nói nhỏ.
“Nhà anh sắp hết giấy vệ sinh rồi, thuận tiện mua luôn.”
Tuy nói vậy nhưng cô lại cho vào xe rất nhiều đồ ăn: Bột mì, bí đỏ, dâu tây, trứng muối, mì sợi, đậu phụ, cà rốt, cà chua, dưa chuột, hành, gừng, tỏi, sau đó là ớt, rong biển, cá, nấm hương…
Chẳng mấy chốc xe hàng đã đầy ắp.
“Những thứ này nhìn có vẻ không giống giấy vệ sinh.” Anh nghi hoặc.
“Đó là bởi vì chúng nó không phải giấy vệ sinh.” Cô cười, tiếp tục đẩy xe, cùng lúc ấy tay không ngừng cho muối, xì dầu, dầu vừng, dầu ô liu, dầu hạt nho vào.
“Tôi biết chúng nó không phải giấy vệ sinh.” Anh đi sau lưng cô, đoán rằng cô đang cười, “Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng tôi không biết giấy vệ sinh là cái gì à?”
“Đương nhiên không.” Cô rẽ sang dãy khác lấy một bịch khăn giấy, nói: “Hàng ngày anh đều dùng, sao có thể không biết. Tôi lấy những thứ này là bởi vì tôi không muốn ngày mai lại phải đi mua lần nữa. Chiều nay vốn là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi đến giúp anh mua sắm không công, anh chỉ xách đồ thôi là không đủ.”
Cô vừa nói vừa xoay người cầm một túi giấy vệ sinh to từ trên giá hàng, thuận tay đưa cho anh, “Cái này to quá không bỏ vào xe được, anh cầm hộ tôi.”
Anh vô thức cầm lấy túi giấy, tiếp tục đi theo sau mông cô, nhìn cô tiếp tục cho đồ vào xe chở hàng đã đầy ắp.
Lượn hết một vòng quanh siêu thị, cuối cùng lại về khu thực phẩm: “Anh có kiêng gì không? Không ăn thịt bò, dê, gà hay cá?”
Đến khi cô hỏi anh mới phát hiện cô những thứ này cho anh. Anh còn tưởng rằng cô muốn mua cho mình.
Thì ra là cho anh…
Anh sững sờ nhìn cô, trong lòng ngạc nhiên. Không thấy anh trả lời, cô quay đầu thúc giục: “Có không?”
Anh nên nói cho cô anh không ăn, cô mua cũng vô dụng, đã rất lâu anh không muốn ăn bất cứ thứ gì rồi. Nhưng anh ăn cháo trứng gà cô nấu. Rất ngon, hơn nữa anh còn muốn ăn nữa.
Có lẽ thức ăn cô nấu cũng có thể kích thích khẩu vị của anh.
Nhìn cô đang chờ đáp án, anh nghe thấy mình nói: “Không có.”
Nghe vậy cô cầm một hộp gà đất, một hộp cá lư, và một miếng thịt ức bò lớn, sau đó lại lấy thêm một túi gạo hữu cơ, thuận tay lại đưa cho anh.
“Cầm lấy.”
Anh theo phản xạ nhận lấy, nhìn thấy cô lại tiếp tục đi về phía trước thế là vội vàng đuổi theo.
Ở khu đồ đông lạnh, cô lấy thêm một hộp bơ, một hộp bột custard, ở khu đồ uống thì lấy một bình sữa tươi đưa cho anh, cuối cùng lại thêm một hộp yogurt mới hài lòng.
“Được rồi, chúng ta đi thanh toán.”
Anh theo cô đi xếp hàng, sau đó trông thấy trên tủ rượu thủy tinh phản chiếu bóng hình mình mới chợt nhận ra hiện giờ một tay anh đang xách một bao giấy vệ sinh ngoài vỏ in hình con cún con, tay còn lại cầm một bình sữa tươi lớn, dưới nách còn kẹp một túi gạo.
Bộ dáng của anh có chút buồn cười, rất giống tên ngốc đi làm bận rộn cả ngày còn bị vợ sai ra siêu thị mua đồ. Đáng lý anh phải cảm thấy khó chịu, cô không chỉ ra lệnh cho anh mà con dám sai bảo anh, coi anh như con người. Nhưng… Anh không thấy khó chịu chút nào.
Cô lần lượt bỏ đồ trong giỏ lên quầy tính tiền, nhân viên thu ngân trông thấy cô cần giấy vệ sinh trên tay anh đặt lên quầy, vừa quét mã vạch vừa mỉm cười hỏi: “Cùng nhau sao?”
“Đúng.” Cô gật đầu, nhận lấy sữa tươi từ trong tay anh, muốn anh buông cả bao gạo ra, sau đó đưa tay ra: “Thẻ.”
Anh rút thẻ từ trong túi tiền ra đưa cho cô.
Cô đưa cho thu ngân để cô ấy quẹt.
Thu ngân vừa quẹt thẻ vừa không nhịn được liếc nhìn anh chàng đẹp trai lạnh lùng kia, nói chuyện phiếm với cô: “Chồng cô cùng cô đi sắm đồ tết à? Thích thật, chồng tôi ngay cả bảo anh ta đi mua chai nước tương anh ta cũng lười.”
Cô ậm ờ cho qua, nhanh chóng bỏ đồ đã tính tiền xong vào túi mua hàng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Anh ấy bình thường cũng rất lười, quen là được.”
Anh nhướng mày, nhưng không cãi lại.
Thu ngân trả thẻ lại cho anh, mỉm cười nói: “Cảm ơn quý khách, hoan nghênh lần sau lại tới.”
Anh cầm thẻ đút vào túi áo, cô gái phía trước lại nhanh chóng nhét giấy vệ sinh và gạo lại cho anh, nhân thể cũng nhét luôn hai túi hàng đầy ắp vào tay anh: “Đi thôi.” Nói xong cô quay đầu bước đi, thậm chí không thèm chờ anh. Xách theo túi lớn túi nhỏ, anh sải bước đuổi theo cô gái đi đường mà giống như chạy bộ kia. Làm vậy cũng không khó, những thứ này đối với anh thì không nặng, nhưng đối với cô thì khác.
Mặc dù nhét một đống đồ cho anh nhưng chính cô cũng xách bốn túi đồ ăn và đồ linh tinh.
Túi mua hàng hằn sâu vào các ngón tay cô, mặc dù có chút khó khăn nhưng cô vẫn đi như gió.
“Tôi không biết tôi là chồng cô đấy.” Anh đi đến bãi đỗ xe, rút chìa khóa xe, mở cốp sau.
Cô cho hết đồ trong tay vào cốp, trả lời: “Tôi cũng không nói anh là chồng tôi, chỉ lười giải thích thôi. Nếu anh để ý, tôi có thể quay lại giải thích với cô ấy.”
Nói thực ra anh không ngại.
Cho nên anh nhún vai, “Không cần.”
Một bà lão xách giỏ đồ đi qua bên cạnh anh, gật đầu mỉm cười với anh và cô.
Anh sửng sốt, cô gái bên cạnh lễ phép đáp lại bằng một nụ cười.
Chưa bao giờ có người gật đầu mỉm cười với anh.
Mọi người luôn sợ hãi, cho dù anh thu móng vuốt, dấu đi lớp vảy, hòa vào đám người, những con người nhát gan kia đều sẽ theo bản năng né tránh anh, không dám lại gần anh. Một bà mẹ dắt con trai năm tuổi đi qua, quả quýt trong tay thằng bé rơi xuống, lăn tới, dừng ở bên chân anh. Cô đẩy anh, “Nhặt giúp đi.”
Anh bất giác cúi người nhặt quả quýt. Thằng bé chạy tới, sợ hãi đứng trước mặt anh, tha thiết nhìn quả quýt trong tay anh.
“Đứng đực ra đấy làm gì, trả lại cho người ta.” Cô nhắc nhở.
Anh trả quả quýt lại cho thằng bé.
“Cảm ơn chú.” Thằng bé vui vẻ, hai tay cầm quả quýt, nói cảm ơn anh.
Anh kinh ngạc, ngẩn ra.
“Xin lỗi.” Mẹ thằng bé đi tới, vẻ mặt áy náy.
Anh im lặng không biết nên nói cái gì, cô gái bên cạnh lại giúp anh trả lời.
“Không sao.” Cô xua tay, “Đừng để ý.”
“Tiểu Hoa, con nói cảm ơn chú chưa?”
“Con nói rồi.”
“Thằng bé nói rồi.” Cô và thằng bé đồng thanh, thế là cùng cười. Anh tiếp tục im lặng. Bà mẹ bật cười, khen ngợi bảo bối nhà mình, “Ngoan lắm. Tạm biệt chú đi con.”
“Tạm biệt chú.” Thằng bé lanh lợi nói.
“Cảm ơn hai người.” Mẹ thằng bé gật đầu mỉm cười với họ lần nữa rồi mới dắt con đi.
Đứa bé trai kia đi xa thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn anh, vẫy tay, giống như anh quả thật là một ông chú tốt bụng.
Anh đóng cốp xe, trông thấy cô còn đang mỉm cười với đứa bé kia mới phát hiện…
Bà lão cười với anh là vì cô. Đứa bé kia cảm ơn anh cũng là bởi vì cô.
Bởi vì cô giúp anh nhìn giống một con người, cảm giác cũng giống con người.
Anh không biết nên nghĩ như thế nào.
Anh không thích loài người, nhát gan, vô dụng, cuộc đời ngắn ngủi, dễ chết.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người xa lạ mỉm cười với anh, không phải bởi vì sức mạnh của anh, không phải bởi vì thân phận của anh, không phải bởi vì tiền và quyền của anh, chỉ là bởi vì anh là anh.
Cảm giác… Có chút kỳ lạ…
Nhưng nói thật ra cũng không tồi, không hề cảm thấy… Ghét.