Quý Bà Miền Tây (A Lady Of The West)

Chương 1




Mảnh đất vốn sinh ra đẹp phi thường, có lẽ đó là lí do tại sao những người di cư sớm nhất từ đại lục chọn nơi đây làm nơi định cư. Hai mươi lăm ngàn năm sau, thêm hay bớt một vài thế kỉ, nó được gọi là New Mexico, một cái tên hoàn toàn bắt nguồn từ vẻ đẹp ma thuật của những cánh rừng cổ trên dãy An-pơ nơi phương Bắc, nơi được điểm xuyết với băng tuyết, mặt hồ tinh thể lấp lánh và những đỉnh núi cô độc cùng những triền cỏ thuôn dài. Không khí trong lành sẽ vuốt ve cả đôi mắt và tâm hồn, và bầu trời ngập nắng luôn luôn tràn đầy sắc màu.

Những người đầu tiên sinh sống tại nơi đây về sau được người da trắng gọi là người da đỏ, họ đã phát triển một cách thịnh vượng trong hàng ngàn năm trên chính mảnh đất này. Nhưng khi người Tây Ban Nha đến cùng lính mặc áo giáp, mũi giáo bằng thép, ngựa hung tợn để đào bới các mỏ vàng trên mảnh đất giàu có này, chúng đã đòi hỏi chính trái đất cho tổ tiên của chúng. Như một phần thưởng cho kẻ đô hộ, vua Tây Ban Nha cấp cho chúng những vùng đất hoang dã nơi chúng đã chiếm đóng với khế ước đầy đủ.

Một trong những tên Tây Ban Nha xâm lược đầu tiên là Francisco Perantal, một kẻ cao ráo lạnh lùng với đôi mắt xanh lá hung dữ. Hắn đánh dấu những vùng đất mà hắn gọi là của hắn rồi bảo vệ nó bằng máu của hắn. Hắn đã dựng lên một ngôi nhà bằng gạch và gửi tới Tây Ban Nha cho người phụ nữ dịu dàng sinh ra đã chấp nhận là vợ hắn.

Họ chỉ có duy nhất 1 đứa con, 1đứa con trai. Nhưng hắn đã có 1 đứa con trai thế nào? Juan Peralta đã mở rộng lãnh thổ của cha, sở hữu rất nhiều vàng bạc, ngựa và lâu đài, và thật sự trở nên giàu có. Trong bước ngoặt của đời mình, hắn đã lấy một cô dâu từ Tây Ban Nha, người phụ nữ đã chiến đấu bên cạnh hắn trong lúc người da đỏ tấn công và thuổng từ hắn 3 đứa con, 1 trai 2 gái. Vì gia đình, hắn đã xây một căn nhà mới tuyệt hơn nhiều so với căn của cha hắn. Căn nhà của hắn là sự kết hợp hài hoà giữa những ô cửa hình vòng cung, những bức tường trắng mát lạnh và sàn nhà lát gạch men đen với những bông hoa thơm ngát đã nở ở sân trong.

Con trai của Joan, cũng tên là Francisco như người ông, đã làm việc chăm chỉ hơn ngoài sự giàu có của nông trại. Nhưng người vợ mỏng manh của anh đã chết sau 6 tháng từ lúc sinh đứa con đầu tiên của họ, 1 đứa con gái. Người chồng đau thương không bao giờ kết hôn lần nữa và hết mực yêu thương đứa con gái, Elena, như một điều quý giá nhất trong cuộc sống của anh.

Vào lúc đó, năm 1831, những người Mỹ đã lan rộng ra khắp miền Tây, trải dài từ Texas. Hầu hết họ đều là những kẻ phiêu bạt hay những người dân tộc, một số là những nhà thám hiểm. Không có nhiều người ở đợt đầu tiên, nhưng ngày càng nhiều người trong số họ đã đến, những kẻ cứng cỏi không ngừng nghỉ đã không bao giờ quan tâm đến vẻ đẹp tuyệt vời của vùng đất. Francisco nhìn xuống những người Mỹ thô lỗ và đã cấm Elena không được nói chuyện với bất kì ai trong số họ.

Nhưng một trong những người mỹ, Duncan ‘Sarrat, người không hề chú ý đến cái chỉ dụ ấy của Francisco. Khi anh nhìn thấy Elena Paralta xinh xắn, anh đã đem lòng yêu cô. Tệ hơn, cô cũng đã đem lòng yêu anh. Francisco đã tức giận, ông đã dọa dẫm, thậm chí hăm dọa cả con gái ông và tay người Mỹ. Nhưng ông đã tặng cho Elena nhiều năm được nuông chiều trong tình thương, điều đó đã lấy đi những cơn giận dữ nặng nề của ông. Elena đã có tay người Mỹ của cô.

Và cô đã làm, cô đã kết hôn với tay người Mỹ đó với sự chấp thuận bất đắc dĩ của Francisco. Không phải là 1 tên ngốc, tuy nhiên, Francisco nhìn nhanh vào những gì Duncan Sarrat có, có lẽ, chỉ là những gì mà Elena cần để bảo vệ gia sản thừa kế của cô. Tay người Mỹ mắt xanh lá là 1 người đàn ông biết cách chiến đấu và bảo vệ những gì là của mình.

Francisco đã không sống đến lúc thấy cháu ngoại mình ra đời. Ông qua đời vào năm sau, năm 1832, và Duncan Sarrat đã trở thành kẻ thống trị những vùng đất của nhà Peralta. Anh ta đã trở thành một kẻ thống trị độc đoán rồi sẽ được biết đến với cái tên “Vua” Sarrat. Và nó đã xảy ra, thật dễ dàng vào đêm nó đến, vùng thung lũng sâu này đã được biết đên với cái tên Vương quốc của Sarratt.

Những người kế thừa vương quốc đã được sinh ra, 1 đứa con trai, Jacob và 2 năm sau là 1 đứa con trai khác, Benjamin.

Những chàng trai sống trong ngôi nhà tuyệt đẹp được xây bởi người ông tuyệt vời của họ. Họ chơi đùa trên nền gạch đen mát lạnh, lúc lắc trên những ban công ở sân sau, vật lộn và chiến đấu như 2 chú hổ con, và học cách để yêu từng inch của vương quốc sẽ là của họ.

Nhưng vào năm 1845, những người Mỹ đã tạo nên 1 cuộc chiến với Mexico. Cuộc chiến không chạm đến nhà Sarrat đầu tiên, họ ở quá xa ở phía bắc. Nhưng kết quả của cuộc chiên đã khiến Mexico sát nhập vào Hợp chúng quốc với những vùng đất đáng yêu và tuyệt vời mà người Mỹ đã thiết kế lại và gọi chúng với tên Hạt New Mexico. Với sự mau lẹ của ngòi bút, những người nhà Sarrat đã sống trên đất Mỹ.

Hợp chủng quốc không thừa nhận sự cấp phép của chính quyền đã bị thay thế. Những địa chủ Tây Ban Nha cũ đã sống trên những lãnh địa được cấp phát của họ hàng trăm năm hay hơn thế, rồi đột nhiên họ bị tống ra khỏi nhà- tất nhiên, 1 cách hợp pháp. Họ có thể có lại nó bằng cách cung cấp cho nó, nhưng họ không biết điều đó. Duncan Sarrats, người sống biệt lập trong vương quốc thung lũng rộng lớn không biết. Nó cũng không có gì khác biệt hơn. Bất kì ai muốn cướp đoạt vương của của Sarrats khỏi ông ta đều sẽ phải chiến đấu đến chết để làm được điều đó.

m thanh của những khẩu đại bác đánh thức chàng trai. Cậu bật dậy trên giường và lau mồ hôi, giờ là năm 1846, cậu đã làm 13 năm công việc của một người đàn ông ở nông trại cho những phần tốt hơn của 2 năm sau. Bất kì cái gì mà cậu lo sợ, cậu không định nằm giấu mặt trong giường như một đứa trẻ.

Câu nghe thấy những tiếng người chạy, tiếng la hét thất thanh trong nhà giống như ở sân sau. Cậu có thể nghe thấy giọng cha cậu đang thét lên yêu cầu. cậu nhanh chóng xỏ chân vào bốt, chui vào chiếc áo ngủ ướt đẫm mồ hôi và chạy ra ngoài hành lang. cậu va phải em trai cậu, người vừa mới nhào ra khỏi phòng ngủ của mình. Cậu trấn an cậu em trai, người đang hỏi : “ có chuyên gì không ổn ạ?”

“anh không biết”, cậu nhảy khỏi bức tường với em cậu ở dưới chân.

Họ nghe thấy một tiếng sùn nổ ở dưới tầng, bên trong căn nhà của họ. có 1 thoáng im lặng, rồi sau đó là những tiếng ầm ĩ vang dội xuyên qua trần nhà cao ngất. những chàng trai tự động nấp vào bên trong.

“Duncan!”. Mẹ họ, Elena, nhào ra khỏi phòng ngủ để chia sẻ với chồng mình. Một sự sợ hãi nguyên sơ ở trong giọng của bà lúc bà gọi tên chồng mình, người đang ở dưới tầng. Bà nhìn chắm chắm vào những đứa con trai và chộp lấy chúng lại gần mình:” ở nguyên đây”, bà yêu cầu.

Chàng trai 13 tuổi đã thật sự cao hơn hẳn người mẹ. “con sẽ đi giúp cha”, cậu nói với bà rồi chực chạy xuống tầng.

“không”, bà túm lấy vai cậu, “ ở yên đây! Mẹ yêu cầu con đấy. Hãy chăm sóc em con. Mẹ sẽ xuống dưới tầng với cha con xem có chuyện gì xảy ra rồi sẽ quay lại nói cho con. Hứa với mẹ! hứa với mẹ con sẽ ở yên đây.”

“Con có thể tự chăm sóc mình”. Cậu con trai nhỏ tuổi hơn của bà tự đấm vào hàm mình, trông cậu dữ dội hết như người anh. Bà nhìn chằm chằm vào cậu trong 1 giây, vuốt ve tay bà trên khuôn mặt cậu.

“ở yên đây”, bà thì thầm và chạy đi.

Họ đã không bao giờ nghe theo lời yêu cầu của bà. Họ đứng trong hành lang, lo lắng vì họ không biết chuyện gì đang xảy ra và giận dữ vì họ muốn trở thành 1 phần trong đó. Tiếng súng nổ đoàng phát ra từ 1 viên đạn và tiếng răng rắc của khẩu súng vang lên xuyên qua căn nhà rộng lớn. căn nhà vang đầy những tiếng la hét và chửi rủa phía dưới, tiếng bước chân chạy và thủy tinh rơi vỡ.

Rồi một tiếng hét vang lên xuyên qua sự ồn ào. Một tiếng rít tăng dần, rồi đến tiếng nứt gãy thô sơ và tiếng rên rỉ sâu lắng. đó là mẹ của họ.

Cậu bé lớn hơn lao đến chỗ cầu thang, nhưng bất chợt 1 ý nghĩ cẩn trọng ngăn những bước chân thình thịch của cậu lại. cậu nghiêng người về phía sàn nhà, tựa đầu lên lan can cầu thang để cậu có thể thấy được cái gì đang diễn ra.

Một người đàn ông đang nằm dài phía lối vào phòng nghe hát, chỉ có thể thấy được phần đầu của người đàn ông từ chỗ ông ta nằm. mặc dù một nửa khuôn mặt của người đàn ông bị che khuất, chàng trai cũng có thể nói rằng đấy chính là cha cậu. một luồng cảm giác lạnh rợn người lan dần khắp cơ thể cậu. mẹ cậu đang quăng mình trên cơ thể của cha cậu và rên rỉ một cách lạ thường. như cậu thấy, một gã đàn ông chìa tay ra và túm lấy vai mẹ cậu. khi gã làm vậy, ánh đèn soi thẳng vào khuôn mặt của gã. Chàng trai đông cứng người lại. đó là Frank Mclain, một trong những người làm của cha cậu.

“Tìm mấy thằng nhóc đi”, giọng Mclain thấp nhưng chàng trai có thể nghe thấy hắn: “ Phải chắc chắn là chúng đã chết hết”.

Elena rít lên và quăng mình về phía hắn, móng tay bà cào cấu khuôn mặt hắn. Mclain ghê tởm, hắn kéo tay mình ra và đấm vào 1 bên đầu bà làm bà ngã dúi xuống sàn. “Tìm mấy thằng nhóc đi”, hắn nói lại và bẻ cong bà.

Chàng trai trườn về phía sau và túm lấy em trai mình.” Chạy đi”, cậu rít lên.

Ngôi nhà này là của họ, họ biết rõ từng inch của nó. Sự hiểu biết này đưa họ đến căn phòng đầu tiên mà họ tìm kiếm, không phải là trở lại phòng ngủ của họ, mà là phòng khách, nơi có một cái ban công nhỏ dẫn ra sân trong.

“Anh sẽ đi trước”, chàng trai lớn hơn nói và nhảy qua cái ban công. Cậu nắm chặt cái hàng rào sắt màu đen rồi thả xuống cho đến khi cậu sang được phía bên kia, rồi buông hẳn ra. Nó chỉ cao khoảng 6 ft (hơn 1m8), 1 thứ mà họ đã làm ra trong nhưng trò chơi om sòm của họ. cậu rơi vào vùng ánh sáng như một con mèo va fngay lập tức nhảy vào bóng tối của một bụi cây dựa vào bức tường. chỉ có một tiếng độg nhẹ và em trai cậu cùng tham gia.

“Có chuyện gì vậy”, chàng trai nhỏ hơn thì thầm.

“cha đã chết. Mclain đã làm chuyện đó. Hắn đã bắt mẹ.”

Vẫn còn vài tiếng súng lác đác vang lên, những hoàng thân của Duncan và nhà Peralta đã thử chiến đấu. những chàng trai rón rén dưới chân tường trong bóng tối. những khẩu súng trường có ở trong bài học của họ, hàng ngày họ vẫn được tiếp xúc và lau chùi chúng. Họ phải tìm nó. Luồng hơi lạnh vẫn lan toả khắp người chàng trai lớn hơn, cậu giữ ánh nhìn vào người cha nằm dưới sàn nhà tối đen với 1 nửa khuôn mặt bị che khuất.

Tiếng la hét của mẹ cậu vẫn xuyên qua màn đêm lạnh lẽo.

Họ trườn vào nhà bếp. bên trong, tiếng hét của mẹ họ tràn vào làm tai họ đau đớn. bà vẫn đang ở trong phòng giam, và họ cũng có thể nghe thấy tiếng lầm bầm chửi rủa

Chàng trai biết, và cậu cảm thấy buốt lạnh hơn. Cậu chỉ mới 13 tuổi, và cậu biết. cậu đứng dậy trên chân mình và di chuyển nhẹ nhàng như một con báo trẻ. Cậu thấy một ánh thép lóe lên trên bàn bếp, và tay cậu tự động nắm chặt lấy con dao làm bếp lưỡi dài.

Tiếng la hét giờ chỉ còn là tiếng rên rỉ và trở nên yếu dần. khi cậu đi tới phòng giam, cậu trông thấy Mclain đang quỳ giữa 2 chân Elena và kéo ra khỏi người bà. Quần lót của hắn kéo tụt xuống đến quá mông, dương v*t co rút của hắn ẩm ướt bóng nhẫy. khẩu súng của hắn vẫn ở trên tay. Với 1 nụ cười uể oải, hắn ấn nòng súng vào đầu của bà và bóp cò.

Một tiếng rú nghẹn lại ngang họng của chàng trai, nhưng giờ cậu đã trở nên lạnh băng một cách trống rỗng. cậu nắm chặt lấy con dao, nhắm kĩ, cậu đã có kinh nghiệm sau nhiều năm chơi nó. Mclain chỉ nhìn thấy 1 sự chuyển động nhẹ trong màn đêm, và hắn lập tức tránh né, chỉ vừa đủ để mũi dao đâm vào vai thay vì ngực hắn. hắn gào rống lên kêu cứu và cố gắng vùng vẫy trên chân hắn ngay khi sức nặng của chàng trai đánh bật lưng hắn xuống sàn. Cú va chạm mạnh làm hắn rú lên vì đau đớn, sàn nhà lạnh ngắt cọ vào con lừa trần trụi của hắn. chàng trai vung mạnh con dao, và lưỡi dao đẫm máu chém xuống, nhắm thẳng vào chỗ kín đáo phô ra của hắn. Mclain la hét và cố gắng lăn ra xa. Sự di chuyển của cơ thể hắn làm chệch hướng con dao chỉ đủ để nó khoét 1 rãnh nông trên bắp đùi của hắn. với 1 tiếng gào dữ dội, chàng trai rút con dao ra và thử lại, lần này với 1 tiếng rống, hướng sang phía di chuyển của vai hắn. Con dao lấp lóe với ánh bạc và đỏ tươi, và Mclain cảm thấy nóng, bỏng rát, đau đớn nghẹt thở khi lưỡi dao thép chém vào túi quả của hắn.

Hắn rít lên, điên cuống với cơn đau và nỗi sợ. hắn lăn ra xa và cố gắng đá loạn xì ngầu lên, nhưng chân hắn giờ là 1 mớ hỗn độn với quần lót của hắn. hắn chưa bao giờ biết hoảng sợ trước đó, nhưng giờ nó đã đông lại cùng với máu của hắn. hắn không thể ngừng la hét om sòm khi cố gắng tránh khỏi mũi dao. Trong ánh đèn lập lòa, hắn chỉ thoáng thấy khuôn mặt của chàng trai, và nó thật hoang dại.

“Tao sẽ cắt cái của nợ khốn kiếp của mày xuống và cho mày ăn nó”, chàng trai thì thầm man rợ, và Mclain nghe thấy cậu mặc cho những tiếng ồn the thé trong tiếng la hét của hắn.

Một tiếng súng đinh tai vang lên, chàng trai nhanh chóng tránh qua 1 bên. Con dao rơi lách cách xuống sàn, nhưng chàng trai không xuống. cậu lúng túng bò về phía bếp, và một chàng trai khác, người trẻ hơn, đang lao tới để giúp cậu.

“Giết chúng”, Mclain rít lên, chộp lấy cái quả bóng của hắn bằng cả 2 tay.

“giết những thằng con hoang nhãi nhép ấy”. hắn lăn trên sàn, nòng súng của hắn vẫn ở quanh đầu gối, hắn căm thù con chó con của Sarratt cho đến khi hắn gần như chán đến tận cổ. Hắn rên rỉ, hoảng sợ di chuyển đôi tay và nhìn xuống cái thiệt hại mà con dao đã gây ra cho hắn, nhưng máu vẫn đang nhỏ giọt từ giữa chân hắn, và hắn nhận thức được rằng hắn có thể mất máu mà chết. Vẫn thút thít, giãy giụa, hắn nâng 1 bàn tay đẫm máu của mình lên và rền rỉ ầm ĩ. dương v*t của hắn vẫn ở đây, nhưng phần bên trái trong cái chùm quả của hắn đã trở thành 1 mớ hổ lốn. Hắn không biết hắn đã mất hòn cà trái của hắn hay chưa nữa (==!)

Mẹ kiếp thằng nhóc, nó đã gần như thiến hắn! hắn đã lau chùi cái bộ mặt của nhà Sarratt, hắn lột bỏ quần áo của chàng trai rồi vứt cậu lại cho lũ chim ó. Có vẻ như hắn đã làm xong tất cả những gì hắn muốn làm, nhưng hắn biết hắn sẽ không bao giờ quên được nỗi sợ đến nghẹt thở và cơn đau, sự nhục nhã của việc bò trên sàn, cách cái nòng súng của hắn rớt xuống khi con dao lao tới và chém xuống.

Chàng trai thả mình trong cái hang nhỏ mà cậu đã khám phá ra cách đây 5 năm, nằm ở rìa bắc của vương quốc Sarratt. Cơn đau lăn qua người chàng trai lớn hơn, rung lắc cậu, khiến cậu nghiến chặt răng trong sự cố gắng để kềm giữ tiếng rên rỉ của mình. Em cậu vẫn nằm đây, vẫn đang nằm, bên cạnh cậu. Cậu rên rỉ trong cố gắng nhấc vai lên và đặt tay cậu lên ngực người em trai để cảm thấy nhịp thở của cậu ấy.

“Đừng chết!”, cậu thì thầm vào bóng đêm lạnh lẽo, dù cậu biết em cậu đã bất tỉnh. “Đừng chết. Không phải bây giờ. Chúng ta còn phải giết Mclain.”

Em trai cậu đã bị trúng 1 viên đạn bên sườn trái. Chàng trai lớn hơn không biết bọn cậu đã trốn thoát như thế nào, nhưng giống như những con thú bị thương, họ lặng lẽ trườn vào bóng tối. cậu bị 2 vết thương, 1 vết ở đùi phải, 1 vết khác ở phần mềm chỗ thắt lưng cậu. máu ướt đẫm áo và quần lót của cậu, cậu có thể thấy mình đang yếu dần đi. Đầu cậu trở thành một vùng trắng xóa với cơn đau và sự mất máu/

Rồi cậu lờ mờ nhận ra họ có thể chết ở đây.

“Không”, cậu nói rồi nắm lấy cơ thể tĩnh lặng của em mình lần nữa, “ Mặc xác chúng. Chúng ta phải có được Mclain. Không có gì quan trọng hết nữa. Anh thề đấy.”

Tay đại gia Frank Mclain nhảy ra ngoài ánh sáng và nhìn cỗ xe độc mã đang đến gần, đôi mắt hắn nheo lại với sự mong chờ.

Cô cuối cùng cũng đã ở đây.

Cảm giác hả hê dữ dội tràn ngập khắp người hắn. Hắn chưa bao giờ đủ tốt trước đó, nhưng giờ đây, một Waverly đáng nguyền rủa sắp trở thành vợ hắn. Mẹ cô ta còn là một Creighton- Margarret Creighton - và cô ta có cái vẻ ngoài của một kẻ Creighton, với tất cả sự nhợt nhạt thanh nhã và cái khung xương quý tộc ấy.

Victoria Waverly. Trước chiến tranh thì gia đình cô sẽ nhổ nước bọt vào mặt hắn. nhưng giờ đây hắn sắp kết hôn với hắn bởi vì hắn có tiền còn bọn họ thì có một cái dạ dày trống không và một cái huyết thống hoàn hảo. Chiến tranh và nạn đói đã tạo nên một sự cân bằng tuyệt vời nhất của thế giới. Những người nhà Waverly và Creighton đã không nhắm mắt cho qua 2 lần trước cái đám cưới của con gái họ với hắn trong sự đổi chác cho một cuộc sống thoải mái hơn.

Hắn rõ ràng có thể chờ đợi. Hắn đã giật được vùng đất này từ tay của bọn Sarratt với máu, cái chết và những mảnh ruột trong sạch, và biến nó trở thành của hắn. Hắn giờ đã sở hữu đất đai nhiều hơn bất cứ điền chủ phương Bắc nào đã từng có, khiến tên hắn trở thành chủ thanh toán trong lãnh thổ của mình. Hắn có nhiều lâu đài và người làm thuê hơn bất cứ ai quanh đây, và mọi thứ vẫn là chưa đủ. Hắn chưa bao giờ quên thứ mà hắn muốn hơn bất cứ cái gì trong đời hắn, và đó là một quý cô trong lòng bàn tay của hắn, 1 quý tộc thật sự để cùng chia sẻ cái tên của hắn. hắn không hề có bất cứ hy vọng nào trước đó, nhưng sau chiến tranh, hắn đã quay trở lại Augusta, quay trở lại thị trấn nơi hắn trưởng thành như một kẻ rác rưởi da trắng tội nghiệp bị khinh miệt. hắn đã tìm kiếm một người phụ nữ hoàn hảo cho giấc mơ của hắn, và hắn đã tìm thấy Victoria. Tim hắn đập nhanh hơn khi nghĩ về cô. Hắn đã đợ 4 tháng để cô đến, và giờ cô đã ở đây. Họ sẽ kết hôn vào tối kia.

Một người đàn ông đứng cạnh hắn di chuyển để có tầm nhìn tốt hơn: “ Ai ở trên xe ngựa với cô ấy vậy?”

“Em gái và em họ của cô ấy, Emma Gann, cùng đến với cô ấy”, McLain trả lời. hắn không quan tâm cô đã mang ai trong gia đình theo cùng. Hắn phần nào thích cái ý tưởng của việc họ ở bên dưới mái nhà của hắn. Đàn ông trên khắp vùng đất hầu như chắc chắn sẽ ve vãn họ. Phụ nữ da trắng vẫn là một vật hiếm, và những quý cô thực thụ thì quý giá như vàng. Hắn chợt có những ý nghĩ thú vị về mối thông gia mà hắn có thể đạt được bằng những cuộc hôn nhân thuận lợi với 2 cô gái trẻ. Nhờ trời, hắn đã xây dựng được 1 đế chế sẽ làm cho bọn Sarratt trông giống như những tay nông dân chân đất mắt toét rẻ mạt. 20 năm đã qua kể từ khi hắn giết kẻ cuối cùng trong chúng và chiếm lấy vùng đất, nhưng hắn vẫn ghét cái tên đó. Duncan Sarratt đã luôn nhìn hắn như thể hắn là một tên rác rưởi, và con chó cái Elena đóng kịc như thể hắn làm bẩn cái không khí mà ả thở. Nhưng hắn đã tóm được cả 2 bọn chúng, bắt chúng trả giá và giờ thì hắn sống trong ngôi nhà của Sarratt. Không, mẹ kiếp. đây là hà của hắn, chỉ như một phần đất của hắn. ở đây đã không còn tên Sarratt nào nữa. hắn chắc chắn về điều đó.

Nửa tá đàn ông đang đứng cạnh hắn chờ chiếc xe ngựa đang lăn bánh dần dừng hẳn. ồ, thi thoảng có vài người da trắng ở Santa Fe đến đây nếu họ không quản đường xa, nhưng tất cả phụ nữ trong nông trại hay bất cứ đầu đến đều là gần Mexican. Một vài phụ nữ da trắng ở Santa Fe không trở thành vợ cuả quân nhân hay chủ nông trại. những người phụ nữ đang đến đây có thể coi là những phụ nữ tốt, nhưng chỉ mình vợ hắn sẽ bị cấm lui tới cửa hàng. Chết tiệt, tất cả họ đều biết hắn. nếu hắn muốn cày em vợ hắn, hắn sẽ làm và không bao giờ nghĩ lại lần 2. nên giờ họ đang nhìn chiếc xe ngựa dừng lại với đôi mắt nóng bỏng, ngạc nhiên vì vẻ đẹp của người phụ nữ, và không gì là quan trọng nữa.

Will Garnet dẫm chân trên nền đất. “ ông chủ hành động giống như một thằng điên khi liên quan tới người phụ nữ này”, anh ta khẽ nói, “ trí tuệ của ông ấy chẳng hơn ì một cái đuôi nhặng xị”.

Một vài người đàn ông nghe thấy anh đồng ý nhưng không nói gì. Chỉ 2 người có ở đây là miễn nhiễm với sự giận dữ của ông chủ. Và Will Garnet là một trong số đó. Anh đã gần 40 tuổi, với mái tóc đen hơi xám 2 bên thái dương, và anh là một trong những người đầu tiên làm việc cho ông chủ. Anh là người quản lí của hắn và anh đẹp đẽ như anh muốn, nhờ phúc lành của ông chủ. Họ nhẹ nhàng đi quanh hắn và để một người đang đứng trong nhóm đó ở lại, anh ta có cái tư thế thư giãn và đôi mắt lạnh bên dưới vành mũ. Jake Roper mới chỉ đến nông trại vài tháng, nhưng anh ta cũng miễn nhiễm với sự giận dữ của ông chủ.

Tất cả họ đều được thuê để làm người chăn bò hay những cao bồi, nhưng sự thật một vài người trong số họ được thuê nhiều hơn để sử dụng sự khéo léo của họ vào việc theo sát họ. một người đàn ông trông giữ của cải là những gì mà McLain cần để giữ một con mắt khỏi những kẻ thù của hắn. không chỉ vậy, mảnh đất bao la của hắn có thể bị đe dọa bởi cuộc tấn công nhẹ nhàng và nhanh chóng từ những người Commanche. Vậy nên McLain đã xây dựng một đội những tay súng bí mật như một vũ khí, và Jake Roper là người nhanh nhất trong số đó. Chưa kể đến những tay súng khác bảo vệ hắn từ xa. Garnett có thể nhanh như chớp trong vòng bán kính 1 dặm, nhưng Roper thì lại có thể xuyên thẳng qua chúng. Garnet có thể đâm sau lưng người khác, còn Roper thì giẫm đạp lên cuộc sống của người khác chỉ đơn giản như giẫm lên một con rệp.

Roper là một điều thú vị nho nhỏ với phụ nữ. ông chủ giống như một thằng điên bên cạnh anh ta, nhưng điều đó không hề làm phiền Roper. Anh trao cho ông hủ mình những cái liếc xéo, nhưng sự khinh miệt thì được giấu kín bên trong đôi mắt lạnh lùng của anh. Những người hâm mộ, những quý cô mũi cao phương bắc không thật đặc biệt, không nếu họ không cưới Mclain. Anh có 1 cái ý nghĩ hay ho về những gì người phụ nữ đó đang mắc vào. Nhưng cô ta đã chọn đến đây; cô ta có thể làm những cái quái lạ chết tiệt để lấy được thứ tốt nhất tại đây.

Khi chiếc xe ngựa đến gần mặt tiền ngôi nhà, nó dừng lại và Mclain nhảy ra trông đợi. hắn đưa tay ra để giúp một trong những người phụ nữ xuống xe. “ Victoria !”

Cô đứng yên, thay vì đưa tay cho McLain để hắn giúp cô xuống xe, cô đặt 1 bàn tay đep găng của mình lên cẳng tay hắn, và nhảy xuống. “ ông chủ”, cô nói bình tĩnh và gỡ tấm mạng che từ mũ ra.

Ấn tượng đầu tiên của Roper về khuôn mặt của cô là trông nó giống như một con búp bê sứ vô hồn, quá đứng đắn và không hề sôi nổi. ** hah, một quý cô, đúng vậy, tất cả mọi con đường đều đặt dẫn đến người thiết kế đăng ten, và chúa sẽ ngăn cấm bất cứ gã đàn ông nào nên nhìn họ. tóc cô ta màu nâu sáng, và giọng cô ta thấp. Nó nghe như 1 lời ban phúc, the thé, một phụ nữ kêu la thất thanh ghê tởm anh.

Người phụ nữ tiếp theo bước xuống, cũng với một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên cẳng tay của McLain, trông khá dễ đoán với mái tóc nâu đen và đôi mắt nâu. Nhưng Roper nghĩ cô có một nụ cười ngọt ngào. Anh quan sát vẻ ngoài của cô. Anh chắc đây là cô em họ.

Người tiếp theo không cần chờ được giúp đỡ, mà nhảy ngay xuống đất với một tiếng tíu tít thích thú. Cô kéo giật mũ trùm của mình xuống, và xoay tít nó trên một dây quai. “Ồ, mọi thứ thật xinh đẹp”, cô thốt lên và nhìn ra xung quanh với đôi mắt mở rộng.

Đừng bên cạnh Roper, Garnet cứng lên và nguyền rủa dưới hơi thở của mình. Cô ấy vẫn là một cô gái trẻ hơn là một phụ nữ, nhưng cô có một vẻ đẹp choáng ngợp. tóc cô là một dải xoăn nâu, và cô có một đôi mắt to màu xanh đen. Roper chắc cô sẽ trở thành nguyên nhân cho nỗi phiền muộn giữa những người đàn ông trong nông trại. người em gái cũng rất xinh đẹp để cô lại một mình.

“Garnet, Roper!!”

Tất cả họ nhảy đều nhảy về phía trước, mặt ngây ra. Ông chủ thì rạng rỡ như một thằng đần khi hương về phía họ, “Victoria , em yêu, đây là 2 cánh tay phải của anh. Will Garnet là người quản lí của anh và Jake Roper chắc chắn sẽ làm chúng ta an toàn ở đây. Nào các chàng trai, đến chào vợ sắp cưới của tôi đi nào, cô Victoria Waverly.

Đôi mắt của Victoria không thể hiện điều gì khi cô duyên dáng đưa bàn tay đeo găng thon thả của mình về phía người quản lí. “ Ông Garnet”, cô thì thầm.

“Qúy cô”, anh ta đón lấy tay cô, nâng nó lên rồi hạ xuống một cách khiến cô rụt tay lại lo lắng. Cô bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh ta và không thật không dễ dàng gì để nhìn vào mắt anh ta, nó bèn bẹt và lờ đờ, giống như của một con rắn vậy.

Cô rút ngón tay ra nhanh nhất có thể, cố gắng cưỡng lại thôi thúc quật vào mặt họ bằng váy của cô. Thay vào đó, cô quay sang một người đàn ông khác. “ Ông Roper”.

Cô ngước nhìn anh ta và đông cứng lại. chiêc mũ của anh ta kéo trùm xuống tận mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy ánh nhìn sắc lạnh của anh ta hướng vào cô. Anh ta chậm rãi, thân trọng hạ thấp cái nhìn xuống ngực cô rồi nhìn chằm chằm vào đó như thể sẽ giữ nguyên ở đó mãi, trước khi hướng mắt lên mặt cô lần nữa với ánh nhìn khinh rẻ.

Roper phớt lờ bàn tay đưa ra của cô mà chỉ đơn thuần nhấc vành mũ lên. Victoria buông thõng tay xuống và ngoảnh mặt đi, sự giận dữ của cô tăng cao. Nếu người đàn ông của Garnet là ghê tởm, thì người đàn ông này là khủng khiếp. khuôn mặt hắn không nói lên điều gì khi hắn nhìn cô với sự vô lễ rành rành, điều đó làm cô choáng váng. Không một ai, ngay cả những tên lính Yankee từng nhìn cô như vậy.

Nó làm cô phải thu hết sự tự chủ của mình để giữ bình tĩnh khi cô quay sang người đàn ông mà cô đã băng qua 3/4 lục địa để kết hôn. “Nếu anh không phiền, Ông chủ, chúng em muốn đi thay quần áo bây giờ. Bụi bẩn thật kinh khủng.

“Tất nhiên, tất nhiên rồi! Carmita, hãy chỉ cho cô Victoria và các cô gái biết nơi họ có thể tắm rửa”. Giọng hắn cục cằn khi nói với những người hầu, và Victoria trao cho hắn một cái liếc nhanh. Cô chưa bao giờ thô lỗ với người hầu của mình. Nhưng người phụ nữ trung niên thấp béo trả lời mệnh lệnh của Ông chủ mang một khuôn mặt phúc hậu bất diệt tự nhiên.

“Lối này ạ, thưa cô” , bà nói với một nụ cười ấm áp.

Victoria quay lại tìm em họ cô, Emma, đứng sát cô, nhưng em gái cô, Celia thì đang thơ thẩn ngắm nhìn những bãi nuôi gia súc. Victoria gọi cô, và cô nhún nhảy quay lại với khuôn mặt rạng rỡ thích thú, Victoria không thể quên cái cách mà hầu hết đàn ông ở đây nhìn Celia. Đàn ông luôn luôn nhìn Celia với sự ham muốn, nhưng những người này lại khác. Họ nhìn Celia như cách một con mèo có thể nhìn một con chuột vậy.

Victoria dẫn Celia vào ngôi nhà phía trước cùng cô, thật sự kinh ngạc khi cô làm được những điều đúng đắn để mang cô gái này theo với mình. Ít nhất là ở Angusta, cô đã không thể giải quyết được những kẻ lạ mặt hung dữ.

Emma sóng bước cùng chị mình, và đôi mắt đen tròn của cô phản chiếu những cảm giác không hề dễ chịu. “Người đàn ông kia…” cô thì thầm.

“đúng vậy”, Victoria nói.

Căn nhà đồ sộ được xây theo phong cách Tây Ban Nha, với những bức tường được làm rất dày và gạch men sáng bóng. Sự mát mẻ bao trùm lấy Victoria khi họ bước vào trong nhà, cô cảm thấy lâng lâng khi nhìn ra xung quanh. Những bức tường sạch sẽ và trắng muốt, những căn phòng rộng lớn sinh động với những tấm thảm tràn ngập màu sắc. Ở tầng 2, Carmita dẫn họ về phía cánh cửa đầu tiên thẳng hướng họ nhưng lại mở cánh thứ 2, ra hiệu cho Victoria tiến về phía trước. “ Đây là phòng của cô, thưa senorita(*). Bà nói.

Victoria hài lòng với những gì cô nhìn thấy. sàn nhà được lát gỗ đen, những tấm rèm cửa và chiếc giường 4 cọc khổng lồ được đặt dựa vào bức tường bên trái. Ở bên phải là một armoire to lớn. Ở đây có một chiếc giá rửa mặt mang cái vòi nước và bồn bằng sứ trắng đơn giản, và một chiếc bàn trang điểm tuyệt đẹp. Bên dưới cửa sổ là một chiếc ghế dài, bắc ngang qua nó là một bộ kem màu . “Nó thật đáng yêu”, cô nói, lấy ra một nụ cười rộng mở từ Carmita.

Celia xoay tròn quanh căn phòng, kéo theo là vạt váy xoay tít của cô. “ Một căn phòng dành riêng cho chị”, cô reo lên. Cô và Victoria đã chia sẻ phòng với nhau lâu như cô có thể nhớ, và đây là một sự xa xỉ không thể tưởng tượng được với cô. ” Và Emma với em cũng sẽ có những căn phòng của riêng mình, đúng không ạ”

Victoria nhìn vào Carmita, người vừa mới gật đầu đồng ý. “Ừ,tất nhiên rồi”, cô nói khi vuốt một mớ tóc vàng ra khỏi mặt Celia. Không, không có cách nào cô có thể để Celia lại Angusta với bố mẹ họ, những người đang đau xót và buồn bã trước cái chết của đứa con trai duy nhất trong chiến tranh. Celia cần ánh sáng và tiếng cười. Cô muốn mang lại những thứ ấy cho em cô với tình yêu thương dạt dào. Nhưng cô chỉ là một cô gái yếu đuối và dễ bị tổn thương. Giống như những bông hoa trong nhà kính, cô cần sự nuôi dưỡng cẩn thận để có thể phắt triển.

“Chúng tôi có thể xem nhữnng căn phòng tiếp theo không, làm ơn?”

Nụ cười của bà thật dễ lây, và Victoria cũng tự tạo ra một nụ cười của mình khi họ lu lượt đi xuống hành lang. “ Trong nhà có bao nhiêu phòng, bà Carmita?”

“Mười lăm, thưa senorita. 8 phòng ở tầng dưới. và bảy ở tầng trên.”

“Bà là quản gia à?”

“Si. Đây là Lota, đầu bếp và Juanna, con gái tôi, người giúp đỡ tôi trong nhà.”

Victoria bắt lấy cái nhìn thoáng qua của người phụ nữ trẻ khi họ đi đến.

“Juanna có phải người tôi đã nhìn thấy ở chuồng ngựa không?”

“Không, thưa senorita, đó là Angelina Garcia. Juanna không đến chuồng ngựa.”

“Angelina làm những việc gì?”

Carmita chỉ nhún vai mà không hề giải thích. Victoria ghi nhớ những điều sẽ hỏi về Angelina vào lần tới.

Căn phòng được chia cho Emma và Celia đồng nhất, vuông vức và giản đơn, nhưng có một sức hấp dẫn mê hoặc. Celia nhào lên giường, nhảy lên nhảy xuồng trên đó, ngây ngất với vận may tốt đẹp này của họ, và đôi mắt của Emma cũng ánh lên niềm hân hoan yếu ớt trước những thứ tốt đẹp hơn những gì lần cuối họ nhìn thấy. Victoria cố găng tập trung sự lạc quan của mình, nhưng thay vào đó tim cô chỉ có thể đập những tiếng chậm chạp nặng nề trong sự khiếp sợ. Cô sắp cưới Frank McLain, và chỉ có sự tuyệt vọng đã mang cô đến cảnh này. Hắn ta có vẻ ngoài tốt đẹp, nhưng cô ngờ răng cô sẽ không bao giờ có thể khiến bản thân mình cảm tháy thoải mái với hắn.

Ý nghĩ về việc kết hôn với hắn làm cô rùng mình choáng váng. Hắn có một bộ ngực như cái thùng rượu và cái cổ mập mạp, giống như một con bò vậy, dù cho hắn không cao lắm; sự kết hợp đó làm hắn như một con thú hung dữ. Victoria cảm thấy nghẹt thở trước cái ý nghĩ chia sẻ cùng một căn phòng với hắn.

Cô mang Emma và Celia theo cùng với ý nghĩ họ cũng có thể được đảm bảo ăn mặc đầy đủ. Chiến tranh đã biến đổi họ, đúng vậy, trở nên nghèo khó, và Ông chủ được xem là hi vong duy nhất của họ. Nhưng sau khi gặp những người đàn ông đó - Garnet và Roper - và những người đàn ông khác đứng sau lưng họ với cái nhìn thích thú dễ sợ với Celia, cô phải nghi ngờ sự khôn ngoan của mình khi mang em họ và em gái cô theo cùng từ Angusta.

Roper đã nhìn chằm chằm vào cô với sự khinh rẻ trong đôi mắt lạnh lùng của anh ta. Cô rùng mình và quyết định là cô sẽ tránh xa người đàn ông này. Cô mừng là anh ta đã không đón lấy tay cô lúc cô đưa tay ra; và cô cũng mừng là anh ta đã không chạm vào cô. Cô thậm chí còn ngạc nhiên vì anh ta đã nhìn cô như thế, giống như cô là một thứ rác rưởi vậy. Chưa bao giờ trong hai mươi mốt năm cuộc đời cô từng bị bất kì ai cư xử giống vậy, cô là một Waverly, và mẹ cô là một Creighton, cả gia đình cô có thể kéo nguồn gốc của họ trở lại hàng thế kỷ với địa vị quý tộc Anh quốc. Trước chiến tranh, họ đã ở trên đỉnh của xã hội. Trước chiến tranh…

Trước chiến tranh, cô tự mình nhớ lại, rất nhiều thứ đã khác. Cô duỗi thẳng vai mình ra. Cô đã đánh mất đặc ân của cuộc sống mà cô đã được sinh ra, với sự xa hoa, thoải mái và được bảo vệ trong cuộc sống giàu sang. Cô đã đi từ việc có tất cả sang chẳng có gì, nhưng cô đã đương đầu với nó. Cô đã giữ đầu mình ngẩng cao khi cô đói, khi những bộ váy của cô rách tả tơi và cô rùng mình vì lạnh, khi cô chỉ có duy nhất một chiếc giày đã thủng lỗ. Váy áo và giày chưa bao giờ là thước đo của sự tồn tại, và cô cũng chưa bao giờ tiếc nuối vì đã đánh mất chúng.

Những gì mà chiến tranh đã làm chính là thứ đã phá vỡ gia đình cô, khiến một cô em gái ở đây, và một cô em họ ở đấy. Chồng chưa cưới của Emma đã bị giết vào mùa đông đầu tiên, và tiếng dội của nỗi đau chưa bao giờ rời bỏ đôi mắt của cô. Mẹ của Emma, dì của Victoria, đã chết vào năm 63. Cô em họ đã đến sống cùng những người nhà Waverly. Rồi người anh yêu mến của Victoria , Robert, bị giết trong chiến dịch Wilderness (1.) Cô cũng đã đánh mất luôn cả cha mẹ của mình. Họ vẫn còn sống, nhưng trái tim của họ thì đã chết.

Victoria luôn biết Robert là một điều kỳ diệu, trung tâm của gia đình, nhưng cô chưa bao giờ ghen tị với anh, bởi cô cũng rất yêu anh. Cô và Celia đã yêu, hay ít nhất là cô nghĩ rằng họ đã yêu. Nhưng với cái chết của Robert, cha mẹ cô đã đau buồn cho đến khi không còn gì để lại cho những đứa con gái của họ.

Cô nghĩ về ngôi nhà mà cô để lại, ngôi nhà của cha mẹ cô đã được khóa lại với vị đắng của những gì đã mất, và cô biểt rằng cô không thể để Celia mười sáu tuổi ở lại đây một mình. Celia rất khác người và đôi khi những người khác đã sốt ruột với cô. Tất cả cuộc sống của Victoria đều nhảy giữa Celia và sự lo lắng, và cô sẽ không thể dừng nó lại ngay lúc này.

Carmita ngắt ngang mạch suy nghĩ của Victoria khi bà rời phòng Emma, “Ông chủ, ông ấy nói đám cưới sẽ được tổ chức vào tối nay. Cô đã có váy rồi, đúng không ạ? Tôi sẽ đi là nó.

Tối nay! Một cơn rùng mình xuyên qua người Victoria . “ Bà có chắc chắn không?”

Người quản gia nhìn bối rối. “Tất nhiên rồi. Ông ấy đã báo cho cha cố, chính ông ấy đã tự nói với tôi vào sáng nay mà.”

Victoria không nói gì thêm với Carmita mà quay về phòng cô, nơi những chiếc va-li đã được chuyển đến. Với sự giúp đỡ của Emma, cô có thể sắp xếp lại mọi thứ cho đến khi họ tìm thấy chiếc váy ( được trả bằng tiền của tay chủ nhà) mà cô sẽ mặc khi làm lễ cưới. Carmita đến lấy nó để đem đi là hơi.

Victoria lặng lẽ bắt đầu treo quần áo lên mắc. Emma cũng giúp cô, gấp và treo quần áo lên nhanh chóng.

Một lúc sau Emma nói.”Chị biết đây, chị không phải vượt qua nó. Chúng ta luôn có thể quay về nhà.”

Victoria dựa lưng vào giá treo đồ. “Bằng cách nào. Ông chủ sẽ không trả tiền cho chúng ta để chúng ta quay về. Chị đồng ý với giao kèo, chị sẽ giữ nó.”

Emma ngừng treo chiếc áo ngủ bằng vải batit (2) thanh nhã, thứ cũng được mua bằng tiền của tay chủ nhà. Tất cả quần áo của họ đều mới và đều đến từ hắn, kể cả đồ lót. Đôi mắt của Emma ánh lên vẻ phiền muộn. “ Có phải chúng ta đã phạm phải sai lầm khi đến đây không?”

“Chị hy vọng là không. Chị cầu nguyện là không. Nhưng những người đàn ông dưới tầng….cái cách họ nhìn Celia…”

“Ừ, em thấy rồi”

Victoria đến bên cửa sổ. Mảnh đất này thật xinh đẹp, thật phi thường, nhưng xa lạ với mọi thứ mà cô từng biết. Cô đã mong đợi một nông trại hòa bình, yên lặng, và thay vào đó cô cảm nhận được một sự dữ tợn ngấm ngầm mà cô không thể giải thích. “Chị thấy không thoải mái”, cô thì thầm.” Một ấn tượng ngốc nghếch đúng không nào?”. “Nhưng chị không thể mong đợi họ được trang bị vũ khí”.

“Địa hạt này vẫn là một nơi nguy hiểm. Em mong là hầu hết đàn ông ở đây đều trang bị vũ khí.”

“Ừ, tất nhiên, chỉ là nó khác so với ở nhà. Những lính Yankee đều được vũ trang, nhưng điều đó đã được mong đợi.”

“Và họ trông không giống những tay súng mà chúng ta đã được nghe kể rất nhiều”.

“Hay đọc được qua những cuốn tiểu thuyết 3 xu dễ sợ mà Celia đã mua ở Texas.”

Hai người phụ nữ trẻ nhìn sang người kia và mỉm cười, nhớ lại diện mạo tái mét mà Celia có trong đôi mắt tròn xoe của cô. Tiếng cười của Emma làm cô bình tĩnh lại, nhưng cô không thể nào xua đuổi sự lo lắng của mình. Một nét ửng hồng e thẹn lan lên má cô khi cô quay trở lại với việc sắp xếp đồ đạc, và cô ném một cái liếc nhanh về phía Emma. Người em họ lớn hơn cô hai tuổi, và đã đính ước. Có lẽ cô ấy sở hữu nhiều thông tin hơn là Victoria có.

“Chị lấy làm lạ nếu hắn sẽ ngủ ở đây.”

Emma nhìn ra xung quanh. “Cũng không hẳn là vậy. Nếu hắn có ý định chia sẻ một căn phòng với chị, thì hắn sẽ không để chị ở căn phòng mà hắn ở chứ?”

Sự nhẹ nhõm suýt nữa làm đầu gối Victoria khịu xuống. “Ừ, chị nghĩ vậy”

“Có lẽ căn phòng này được nối liền với phòng của hắn.”, Emma nhấn mạnh.

Victoria đi đến chỗ nắm đấm cửa và xoay nó. Nó mở vào một căn phòng ngủ khác, rõ ràng đã có người ở. Cô nhanh chóng khép cửa lại. “Chị nghĩ đấy là một căn phòng riêng”.

Ít nhất thì bây giờ cô cũng biết rằng họ không nhất thiết phải ở chung một phòng, tạ ơn Chúa. Nhưng đó không phải là tất cả những gì làm phiền cô. Cô bận rộn treo những chiếc váy tinh tế và áo blouse lên mắc, những thứ mà cô đã khăng khăng mặc nó hàng ngày.

“Em có biết những gì sẽ xảy ra tối này không?. Cô nói bằng một giọng khe khẽ. “Sau khi bọn chị còn lại một mình?”

Tay Emma đông cứng lại, và cô cắn chặt môi mình. “Dì Margaret không nói với chị trước khi chúng ta đi à?”

“Không. Ngoại trừ việc nó là bổn phận của chị. Tất cả đều rất tuyệt nếu chị không biết “bổn phận” của chị là cái gì…Chị cảm thấy thật ngu ngốc! Chị nên hỏi cho rõ. Em đã đính ước rồi, dì Helen đã nói với em những gì?”

“Em cho là bà ấy nghĩ nên đợi đến trước đám cưới, bà ấy đã không nói bất kỳ điều gì với em hết. Những gì em nghe được ở trường..”

“Ừ, chị biết. Chị cho rằng chị cũng đã nghe thấy những điều tương tự, nhưng chị không thể tin rằng chúng là sự thật. Điều duy nhất mà chị biết là những người đã kết hôn sẽ ngủ chung một giường.” Và có em bé. Cô rõ ràng phải kìm nén cơn rùng mình lại khi nghĩ về điều đó. Cô không muốn mang thai đứa con của tay chủ nhà, cô cũng không muốn sinh con chỉ vì hắn đã chia sẻ cùng một căn phòng với cô.

Emma cắn chặt môi lại và nghĩ về Jon, vị hôn phu của cô. Sau khi họ đính hôn, anh thường hôn cô theo cách mà cô biết phải là không đứng đắn. Nhưng kỳ diệu thay cô lại cảm thấy hãnh diện vì nó hơn là quở trách anh như cô phải làm. Anh giữ cô thật chặt và chạm vào bầu ngực cô. Anh đã sử dụng lưỡi anh khi anh hôn cô, nghĩ về lần đầu tiên đó làm cô choáng váng. Và khi anh giữ cô dựa vào anh thật chặt, cô cảm nhận được một vật cứng rắn bên trong quần anh, và theo bản năng cô biết nó đi đôi với việc diễn ra giữa một người đàn ông với vợ anh ta, nó thật bí hiểm, một ẩn số dễ sợ mà họ thì thầm say sưa ở trường học.

Jon. Nhiều năm qua đi từ cái chết của anh đã làm dịu đi nỗi đau buồn tàn bạo, nhưng đó không phải là sự thương hại. Cô đã yêu anh, nhưng hơn cả là anh đã bắt đầu đánh thức cảm xúc tự nhiên của cơ thể cô theo một cách đã để cô lại với những cảm nhận về sự cô độc của mình sâu sắc hơn cả cô từng có. Im lặng, cô biết cô thà sống một mình còn hơn là phải trở thành người sẽ kết hôn với tay đại gia McLain đó.

Victoria thật sự là gia đình duy nhất mà Emma đã để lại, mặc dù cô chưa bao giờ khép kín với Chú và Dì, và Celia, vui vẻ và đáng yêu, nhưng cô cũng chưa bao giờ có thể sẻ chia những kỷ niệm tuổi thơ như cô và Victoria đã từng, hay những trách nhiệm của tuổi trưởng thành. Cô siết chặt nắm tay minh và nhìn về phía người chị họ, người đã đồng ý kết hôn với McLain trong cuộc mua bán để bảo vệ gia đình mình. Mặc dù tất cả không khí mỏng manh quanh cô đã trở thành thép trong Victoria, cùng với cả sự quyết tâm dữ dội nữa, Emma biết hơn bất kì ai rằng đó là Victoria ,người đã sử dụng bất kì cách nào để giữ bọn họ có thể trả các chi phí trong 2 năm kinh hoàng trước khi mà không một người miền nam nào có đủ thức ăn, Victoria đã đổi chác và cần kiệm, người đã dành nhiều giờ để cần cù chăm bón rau quả trong mảnh vườn ở sân sau. Giờ chị họ cô cần có thông tin, và sẽ không có vấn đề gì về việc mắc cỡ của cuộc tranh luận nữa, Emma quyết định sẽ cho cô biết.

Cô hắng giọng.”Jon - thường sờ vào ngực em”.

Victoria rất yên lặng, đôi mắt cô mở to và bối rối. Cô thử tưởng tượng gã đại gia chạm vào cô ở đó, và cô chùn lại từ ý nghĩ đấy.

“Và anh ấy thường cứng lên. Chỗ kín của - của anh ấy sẽ cứng lên. Emma nhìn xuống nắm tay siết chặt của cô và không thể ngẩng đầu lên lại. “Em nghĩ một người chồng sẽ làm gì đó ở giữa chân của một người phụ nữ với chỗ kín của anh ta, và điều đó sẽ tạo nên những em bé.”

Victoria cảm thấy không thể thở được. Lạy chúa, cô phải để tay đại gia cọ xát chỗ kín của hắn vào của cô ư? Hắn sẽ phải cởi bỏ quần áo của cô, và cô sẽ phải ở trạng thái không quần áo. Cơn buồn nôn tràn lên cổ họng bỏng cháy của cô, và cô phải nuốt nó xuống. Hình ảnh khủng khiếp của chỗ mập mạp của hắn, bàn tay hung bạo của hắn trên ngực cô, kéo áo dài của cô, làm cô quay cuồng và bóp chặt tay mình.

Emma nhìn chằm chằm vào tay mình. “Tất nhiên, Jon chưa bao giờ làm bất kì điều gì làm ô danh em.”, cô thì thầm. “Nhưng em ước gì anh ấy đã. Em thích anh ấy hôn em, và chạm vào em. Em cũng ước gì anh ấy đã làm xong những phần còn lại của nó, và có lẽ em sẽ mang trong mình đứa con của anh ấy.”

Họ đã hoàn toàn dựng lên nó mặc dù Emma nghĩ điều đó sẽ là một sự ô nhục, nhưng Victoria không hề cảm thấy choáng váng. Jon và Emma đã yêu nhau, dù họ đã làm điều đó mà không có sự ban phúc từ lễ cưới thì vẫn còn chán mới tục tĩu bằng cái đề nghị cô phải làm những điều tương tự với gã đại gia bên trong mối ràng buộc hôn nhân. Với nhận thức đó, cô cảm thấy sự chân thật của việc Emma cô đơn, và cô di chuyển đến chạm vào vai em họ cô.

“Giờ thì chị sẽ không cảm thấy kinh hoàng nữa, rõ rồi. Cảm ơn em.” Cô khiến giọng mình kiên quyết.

Emma tặng cho cô một nụ cười nhẹ. “Em không biết nhiều về nó. Phần lớn chỉ là phỏng đoán thôi. Em cho rằng chúng ta nên đi hỏi cho rõ.”

“Chừng đó là đủ tốt để hoàn thành nó rồi. “Em có tưởng tượng được là mẹ đã nói đúng như em không?”

Emma ngập ngừng. “Chị sẽ nói cho em chứ”. Cô đỏ mặt. “Em định thế, khi chị đã chắc chắn.”

Những người phụ nữ đoan trang không bao giờ nói chuyện như thế, nhưng Victoria gật đầu. Cô không hề cảm thấy phiêu lưu, mà chỉ thấy liều lĩnh. Cô và Emma sẽ phải đỡ lời cho nhau và cùng nhau làm việc để bảo vệ Celia, người nhìn thấy điểm tốt ở mọi người và do đó không biết đến cái gì là nguy hiểm hay cẩn trọng.

Victoria nhìn quanh căn phòng. Nó có tông màu dễ chịu,đơn giản, rộng và thoáng đãng hơn thường lệ, so với các căn phòng khác trong nhà. Tối nay cô sẽ trở thành một người vợ và không lâu nữa cô sẽ không còn là Victoria Waverly, mà là Bà Frank McLain. Một ngày nào đó cô sẽ trở thành một người mẹ. Đây, dường như, là trách nhiệm của cô trong cuộc sống, và cô có bổn phận phải lấp đầy nó.

Cô đầu tiên đã trở thành một quý cô hoàn hảo và tiếp đến là một người vợ, một vật trang trí trên cánh tay của người đàn ông và là một và chủ nhà có tài trong ngôi nhà của hắn. Trong thế giới của cô, phụ nữ luôn dịu dàng và duyên dáng, quyến rũ và quan tâm chỉ với những việc nữ công gia chánh. Một người vợ luôn luôn chiều theo chồng của cô ta. Cô sẽ thử trở thành quý bà mà cô đã dựng lên, thử luôn lịch sự và đúng đắn. Cô biết cô không thể làm gì khác nữa, nơi đây đã không còn đường quay lại; vậy nên cô có cũng có thể làm những điều tốt nhất trong đó. Rất nhiều phụ nữ đã kết hôn với những người đàn ông mà họ không yêu và tiến đến những cuộc sống mãn nguyện. Victoria chắc chắn cô cũng có thể làm giống như vậy.

Nhưng khi cô nghĩ về đêm sắp tới, cô đã không thể ngừng run rẩy.

Will Garnet không thể gạt được cô nàng tóc hoe bé nhỏ ra khỏi đầu mình. Khuôn mặt rực rỡ của cô thật hoàn hảo, và anh cá rằng ngực cô cũng sẽ đẹp và tròn, thay vì xệ xuống như của Angelina. Chết tiệt, Angeline sẽ nằm xuống cho bất kì cái giá rẻ bèo nào mà cô ta được trả, bởi vậy nên không có bất kì thứ gì đặc biệt về cô ta. Giờ thì, cái cô nàng tóc hoe bé nhỏ đó… Cô chắc chắn là một trinh nữ, bởi cô có cái nhìn chờ đợi kiểu đó. Và anh muốn là người đầu tiên. Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp đó khi cô có được nó trong lần đầu tiên; anh cược rằng cô sẽ trông như vậy, sau khi cô đã đạt được nó vài lần. Không giống như cái que củi lạnh lùng là cô chị gái. Ông chủ sẽ không có được bất cứ cái gì trong giường của ông ta ngoại trừ một khúc gỗ.

Garnet ném một cái liếc xéo về phía Roper, người đang ngồi trên bàn trong nhà nghỉ. Anh không có nhiều tác dụng với người đàn ông đó, và anh biết những cảm xúc cũng thế thôi, nhưng cả 2 bọn họ sẽ phải có mặt trong lễ cưới. Lời yêu cầu của ông chủ, chỉ để chắc rằng sẽ không có bất kì điều phiền phức nào làm gián đoạn nghi lễ. Garnet càu nhàu và nói với tay súng kia. “Người đàn bà của ông chủ ain’t (?, ai biết chỉ giúp tớ với )nhiều lắm, đúng không? Nhưng, mẹ kiếp, cô em gái đó chắc chắn sẽ trang điểm cho cô ta.

Roper đang lau chùi và tra dầu cho món đồ chơi của anh ta. 44 giây, và không hề nhìn xuống.

Một cơn bực tức quen thuộc dâng lên trong Garnet. Nếu Roper không nhanh đến chết tiệt như vậy với khẩu súng của anh ta, thì Garnet sẽ sút vào sự ngu ngốc của anh ta từ lâu rồi. Nhưng không một ai có thể xô đẩy Roper, kể cả ông chủ. Nếu ai đó làm vậy, thì một viên đạn từ sau lưng sẽ chăm sóc anh ta. Điều đó có nghĩa là, bất kỳ kẻ bắn sau lưng nào cũng sẽ phải chắc chắn đến chết tiệt là Roper đã chết, và phần lớn nhưng người đàn ông nghĩ rằng Roper sẽ không đi xuống một cách dễ dàng như thế. Roper chỉ mới đến trang trại được vài tháng, và họ vẫn không biết nhiều về anh ta, lạ hơn là anh ta rất giỏi với ngựa, nhanh như cắt với một khẩu súng, máu lạnh và chết chóc như một con rắn chuông, Nó ở trong đôi mắt của anh ta, một đôi mắt lạnh lùng, trống rỗng và vô cảm.

Roper không bao giờ mất cảnh giác. Ngay cả bây giờ, khi anh ta đang lau chùi đồ chơi của anh ta. 44s, anh ta tháo đạn chỉ trong từng ấy thời gian. Mà đó không phải là vũ khí duy nhất của anh ta; một con dao Bowie (3) lớn, dài 14 inch (=35.56 cm), được cài trong bao phía thận trái; và một con khác, mảnh và cân đối để phóng, cài trong bốt phải. Đó mới chỉ là những thứ mà Garnet biết; anh có cảm giác là ít nhất phải có một cái được giấu ở đâu đó trên người anh ta. Nhưng cái thật sự làm những người đàn ông dè chừng anh ta là cái cách anh ta giết Charlie Guest vào tháng trước. Guest luôn luôn lắm mồm hơn là lắm trí khôn, và là một kẻ khoác lác xấu tính trong những ngày tươi đẹp của hắn; vậy nên Garnet cóc thèm quan tâm là Roper đã giết hắn. Đó chỉ là cái cách anh ta hoàn thành nó. Garnet ghét bỏ Roper và đã bắt đầu sử dụng cái mồm của hắn với anh ta, và biến thành thằng điên khi những tay súng phớt lờ cái cách mà anh ta đang làm với Guest. Rồi Guest phạm phải một sai lầm với khẩu súng của hắn. Hắn đã chưa bao giờ làm được nó. Trước khi hắn có thể lau sạch nó, Roper đã ở trên hắn, di chuyển như một tia chớp, và Garnet vẫn không hoàn toàn chắc chắn về những gì đã xảy ra.

Roper quẳng Guest xuống sàn nhà và chận gối lên lưng hắn. Anh ta móc tay quanh cổ hắn và đấm vào đầu người đàn ông bằng tay phải. Tất cả những người có mặt ở đó đều chứng kiến cổ Guest nổ bung như một con gà. Không hề nhỏ một giọt mồ hôi, Roper để mặc gã đàn ông đã chết đang nằm trên sàn nhà và quay trở lại với những gì anh ta đang làm giống như chưa hề bị gián đoạn vậy.

Sự im lặng chết chóc bị phá vỡ khi một người cao bồi buột miệng. “ Sao anh lại bắn hắn?”

Roper không hề nhìn lại. “Hắn không đáng giá bằng một con bò”

Ông chủ thích có một người như Roper dưới trướng của ông ta; ông ta nghĩ nó cho ông ta một sự bảo đảm chắc chắn. Garnet không thích cái cách ông ta ngày càng phụ thuộc vào tay súng đó, rồi trở nên bất lực trong bất cứ việc gì. Không ai trong trang trại dám thách thức anh ta sau những gì anh ta đã làm với Guest.

Bực tức vì sự im lặng của anh ta, Garnet cắn cảu, “Em tóc hoe là của tôi.”

Roper búng một cái liếc về phía anh. “Được thôi.”

Không biết làm sao mà sự dửng dưng đó lại châm chích Garnet. Không gì có thể chạm tới Roper. Người đàn ông đó không phải là một con người; anh ta không hề sử dụng các dịch vụ của Angelina. Garnet bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn với Roper cho đến khi họ đến Santa Fe và Roper đã duy trì với một phụ nữ suốt 3 ngày ở đây. Người phụ nữ khờ khạo đã nhìn anh ta rời đi với một ánh nhìn mơ màng trong đôi mắt của cô ta.

Garnet nói dưới hơi thở của mình.”Một ngày nào đó, rồi tôi sẽ đặt anh dưới con mắt của tôi.”

Roper gật đầu và mỉm cười theo cái cách không hề làm thay đổi biểu hiện trong mắt anh ta. “ Bất kì lúc nào.”

Chú thích:

(1): chiến dịch Wilderness : trong mặt trận miền Đông ( cuộc nội chiến Hoa Kỳ)

(2): vải batit (vải batik): loại vải được nhuộm theo phương pháp truyền thống xuất phát từ phương Đông khoảng 2500 năm trước.

(3): dao Bowie: giống như sau:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.