Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 390: Triệu hoán Barbarian




Quan trú quân đứng bên cạnh Tôn Phi lại càng hưng phấn xoa tay.

Thực lực của trưởng quân đoàn đại nhân vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ, một người có thể so với hàng vạn hàng nghìn quân tinh nhuệ, nhìn tình thế này, chỉ cần có Hương Ba Vương tọa trấn nơi đây, Tây Môn Song Kỳ thành vững như núi không gì dao động được.

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Trong nháy mắt, Tôn Phi đã không nhanh không chậm bắn ra ba, bốn tiễn, tiễn bay trên không trung nháy mắt rơi xuống, xa xa mấy cái máy bắn đá giống như là khí cầu bị đâm thủng, nhất thời bị bạo nát tan.

- Ha ha ha, đa tạ Hoàng tử Jan Vertonghen biếu tặng cung tiễn, cây cung này xác thực không sai, Bản Vương rất hài lòng với uy lực của nó!

Tôn Phi sau một hơi bắn liền năm tiễn, thở phào, tạm thời ngưng lại, cười ha ha, cố ý để âm thanh vang truyền thật xa, tất cả mọi người trên chiến trường đều nghe thấy, một ít binh sĩ thành Song Kỳ còn cố ý hô to, sĩ khí vang dội:

- Đa tạ Hoàng tử điện hạ tặng cung!!

Răng rắc!!

Jan Vertonghen đứng lên, tấm phách tọa ỷ dưới thân gãy nát, sắc mặt âm trầm khó coi hết sức.

Hộ vệ bên cạnh hắn càng nơm nớp lo sợ, vị Hoàng tử điện hạ này tính tình luôn không tốt, trước kia đã có một vị quý tộc trẻ tuổi đắc tội hắn, bị hắn một trưởng trực tiếp đánh cho thành cái bánh thịt, cả gia tộc của tên quý tộc đó bị nhổ tận gốc, hiện tại Hoàng tử điện hạ hiển nhiên là đang nổi nóng, nếu như ai ở phía sau chọc giận hắn, chỉ sợ chết cũng không biết mình chết như thế nào.

May là, điều bọn thị vệ lo lắng không có biến thành sự thật.

Bọn họ kinh ngườiạc phát hiện, Hoàng tử Jan Vertonghen thế nhưng cuối cùng lại cố gắng đem lửa giận của chính mình áp chế xuống.



Sau khi liên tục bị tổn hại mấy cái máy bắn đá, bên phía người Ajax cuối cùng cũng từ bỏ việc công thành bằng lợi khí này, đem mười bốn cái máy bắn đá còn sót lại trực tiếp đẩy trở về. Một người một cung áp chế được hai mươi cái máy bắn đá được xưng là “sát thủ tường thành”, việc này nghe như là việc bất khả thi nhưng lại thật sự xảy ra ở nơi đây, quân lính Ajax lần nữa lại được lãnh hội thủ đoạn của Hương Ba Vương.

Nhưng là, cuộc chiến công thành cũng chưa có kết thúc.

Phía Ajax phát khởi thé tiến công trực tiếp, binh sĩ như thủy triều tiến lên hướng về phía tường thành, binh sĩ tinh nhuệ dùng móc sắt móc vào tường thành, lũ lượt bò lên tường thành, tất cả dường như thế trận hai giờ trước, cuộc chiến công thành tàn khốc lần nữa lại bắt đầu.

Tôn Phi rõ ràng cảm nhận được mấy tên quân tiên phong Ajax có chút khác so với lúc trước.

Mặc dù là mấy vạn quân xung phong, thế nhưng đội ngũ lại phân tán, không tập trung cũng không sử dụng khí giới gì đặc biệt, chỉ sử dụng móc sắt và dây thừng được chế tạo tương đối đơn giản, nhẹ nhàng, công kích cũng không có trọng điểm, không hề tập trung binh lực công kích tường thành mà lại trải dài bốn bề tường thành, triển khai nhiều lần tấn công.

- Hửm? Cách làm như vậy của quân đội Ajax không giống như là nóng lòng muốn công thành, lẽ nào bọn họ chủ ý tiến hành tiêu hao lực lượng bên ta?

Những cuộc chiến tranh công thành đều là sử dụng chiến thuật tập trung công kích tại một chỗ tường thành, đại quân nhất dũng tiến vào là phá được thành. Thế nhưng cách làm của đại quân Ajax lúc này làm cho mọi người đều khó hiểu, bọn họ tựa hồ cũng không vội công thành, cũng không chế tạo binh khí loại này, chỉ là giằng co nhiều hồi, nhiều lần trùng kích, thật sự cũng có chút kỳ lạ.

Bất quá với tràng diện như vậy, áp lực uy hiếp từ tiễn thuật của Tôn Phi nhỏ đi rất nhiều.

Đội hình quân sĩ Ajax phân tán, với tràng diện trước kia, một mũi tên bắn ra có thể đánh chết được hai ba chục tên địch là điều không hề khó, lúc này một mũi tên bắn ra chỉ có thể sát thương một lượng người nhỏ, lại có mấy vạn người đang công thành, dĩ nhiên hiệu quả tiễn thuật giảm đi rất nhiều.

Tôn Phi ngẫm lại, cũng không có sử dụng các kỹ năng khác của hình thức Cung Thủ Amazon như là “ Pháo oanh”, “bạo liệt tiễn”, dứt khoát thu hồi “Sa Mạc Chi Ưng”, ngược lại chuyển sang hình thức Dã Nhân (Barbarian), trong lòng khẽ động, rời đi “triệu hoán thần kỹ”.

Ánh sáng lóe lên.

Bên người Tôn Phi đột nhiên xuất hiện hơn mười lăm người cao to giống như Dã nhân.

Những Dã nhân này cả người gần như xích lõa, chỉ có đai ở bụng che lấp giữa hai chân, tay cầm xong kiếm hoặc là chiến phủ, cơ thể xích lõa tung hoành, dường như đao kiếm cũng không có uy hiếp với họ, thân thể đều là hình xăm màu xanh, ngay cả cổ và nửa mặt trên cũng đều là hình xăm màu xanh, toàn thân tản ra một cỗ khí tức dã tính cuồng bạo, như là mười lăm mãnh thú đứng nguy nga sừng sững.

Đây là sau khi Tôn Phi hoàn thành nhiệm vụ “Giải cứu Mount Arreat” ở trong thế giới Diablo mà lấy được mười lăm tên Barbarian.

Mười lăm tên Dã nhân xuất hiện, nhất thời khiến cho vị trú quân và tiểu đội Thánh Đấu Sĩ đều khiếp sợ.

- Nguyện theo mệnh lệnh của đại nhân!

Mười lăm tên Dã nhân đồng loạt hướng Tôn Phi cúi đầu, dã tính trong con ngươi tản ra cuồng nhiệt lại thêm quang mang sùng bái.

Một màn này khiến mọi người xung quanh đều hít thở không thông.

May là bọn họ không phải quân đội Ajax, mà là thuộc hạ của quân đoàn trưởng đại nhân!

Tôn Phi cũng là lần đầu tiên triệu hoán bọn họ ra, không nghĩ tới mười lăm người này ra thế giới hiện thực lại uy mãnh như vậy, mừng rỡ trong lòng, lập tức liên tiếp truyền mệnh lệnh xuống dưới, mười lăm tên Dã nhân đều tự nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp rời đi, sử dụng kỹ năng “Leap” (Nhảy), từ trên tường thành nhảy trực tiếp xuống dưới chân thành.

- Gào_____!!

- Gào_____!!

Cơ hồ trong nháy mắt, mười lăm tiếng cuồng ngạo hét lên từ dưới thành truyền đến, mười lăm người trước tiên đều sử dụng kỹ năng “cuồng hào” của Dã Nhân, liên tiếp trùng kích khiến cho binh sĩ Ajax dưới tường thành nhất thời rơi vào một mảnh hỗn loạn, binh lính bình thường sao có thể chống lại với kỹ năng đến từ thế giới hắc ám đã chém giết vô số Ác Ma, trong lòng quân lính đều cảm thấy sợ hãi vô hạn, vứt bỏ vũ khí trong tay xuống xoay người bỏ chạy.

Rầm rầm rầm rầm!!

Rầm rập!

Dã Nhân giơ cao chiến phủ và đại kiếm trong tay, hành động nhanh đến cực điểm, trong nháy mắt đã chém đứt hai mươi mấy cái thang, binh sĩ trên đó đang bò lên tường thành, bị rơi xuống dưới ngã thảm thành từng đống thịt nóng bốc hơi.

Đang cùng chiến đấu với Ác Ma Địa Ngục bao nhiêu năm tháng, bộ tộc Dã Nhân có ý thức và kỹ năng chiến đấu vô cùng đáng sợ, bất kỳ một Dã Nhân nào đều tỏa ra khí tức lãnh khốc, giết chóc. Dưới thành, mười lăm người Dã Nhân ở giữa quân địch đang ào lên như thủy triều mà chém giết, mười lăm Dã Nhân giống như tuần tra nơi đại dương mênh mông mà liệp sát con mồi!

“Chiến hào”, “Cuồng hào”, các kỹ năng của Dã Nhân được lần lượt sử dụng đan xen, thậm chí còn không phải sử dụng đến kỹ năng “tìm kiếm dược tề”, chỉ cần đi qua tử thi là được bổ sung thêm ma lực và sinh mệnh dược tề. Mười lăm người phối hợp đến trình độ khăng khít, Tôn Phi xem ra mười lăm người này chính là được nghiêm chỉnh huấn luyện đến trình độ bộ đội đặc chủng vương bài.

Tôn Phi quan sát rất tỉ mỉ.

Hắn phát hiện ra những Dã Nhân này đang ở trên dưới tầm cấp mười lăm, mười sáu, nắm giữ cũng không nhiều kỹ năng Dã Nhân, mà cũng chỉ có hơn mười người, tương đương với sức chiến đấu của Nhị Tinh cấp đến Tam Tinh cấp ở thế giới hiện tại, thế nhưng mười lăm người này cũng không có trí tuệ linh hoạt như thế giới hiện tại. Tôn Phi cũng ý thức được, tuy rằng trong thế giới hắc ám dường như những nhân vật này linh hoạt hơn những NPC bình thường, nhưng chẳng qua bọn họ lại bảo lưu lại bản tính giết chóc và chiến đấu mà thôi, từ phương diện này mà phán đoán, bọn họ tựa hồ cũng không phải là “Nhân” chân chính sinh động, thế nhưng Tôn Phi lại thấy, sau khi bị thương thì thân thể bọn họ cũng sẽ chảy ra tiên huyết…

Hơn nữa, làm Tôn Phi vô cùng kinh ngạc chính là, khởi động kỹ năng “tìm kiếm dược tề”, tìm được ra ma dược và sinh dược mệnh tề cũng không có biến dị trở thành “Lục Cự Nhân dược tề” và “Ngất dược tề”, điều này cũng thật sự kỳ lạ.

Rốt cục, sau khi mười lăm tên Dã Nhân liên tiếp chém hơn bốn mươi cái thang công thành đã đem tới sự chú ý của cao thủ bên Ajax.

- Chiến Sĩ dũng mãnh, Song Kỳ thành khi nào lại có một đám cao thủ như vậy? Nếu có thể để ta sử dụng, thật tốt biết bao!

Hoàng tử Jan Vertonghen cao ngạo vẫn chăm chú nhìn vào biến hóa trên chiến trường, thấy mười lăm tên Dã Nhân, rốt cuộc động lòng, khiến cho lòng mến mộ nhân tài lại tràn ra, khiến cho phụ tá bên người và các tướng quân đầu đầy hắc tuyến, Hoàng tử điện hạ còn chưa có phát giác ra, xoay người hỏi:

- Có ai biết lai lịch của bọn họ không?

- Hẳn kia là do Hương Ba Vương đem đến trợ chiến, trước kia Song Kỳ thành cũng không có Chiến Sĩ như vậy tồn tại.

Một tên tùy tùng quần áo hoa lệ không nhanh không chậm trả lời. Người này hình dáng có vẻ trên dưới bốn mươi tuổi, cũng không mang chiến giáp, trên thân cũng không đeo bất kỳ vũ khí nào, đối với tình cảnh chém giết kịch liệt trước mặt nhìn như không thấy, rõ ràng phong cách quý tộc Zenit, diện mạo cũng không tương tự vẻ cát bụi như người Ajax, càng không có râu quai nón và quấn khúc tóc dài, rõ ràng là người Zenit, hơn nữa thậm chí có thể là quý tộc Zenit.

Nhưng không biết tại sao lại ở trong quân doanh của người Ajax, hơn nữa nhìn tình hình này, hiển nhiên là đã quỳ gối đầu phục Hoàng tử Jan Vertonghen.

Trên mặt hắn mang theo vẻ lãnh đạm quỷ bí mỉm cười, thần thái tự nhiên, đối với rất nhiều tướng lĩnh bên Ajax trong mắt hắn còn nồng đậm vẻ coi thường hèn mọn, làm như không đáng thấy.

- Lại có thể có Chiến Sĩ dũng mãnh như vậy, xem ra Hương Ba Vương Alexander đích thực là cản trở lớn nhất, muốn chỉ huy Đông tiến, trước hết phải diệt trừ Hương Ba Vương.

Jan Vertonghen lúc này đã hoàn toàn đem Tôn Phi đặt ở một vị trí cao hơn, trong lòng sự kiêng kỵ Tôn Phi cũng càng phát ra mãnh liệt.

- Truyền lệnh, xuất động Thiên Sát, nói Cara trong vòng mười phút, trảm rụng đầu mười lăm tên Chiến Sĩ kia cho ta!




Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.