Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 2 - Chương 18: Quá cường đại!




Khang Thuận Phong tập quân sự đã năm ngày, hắn cảm thấy mình có thể thích ứng được với cuộc sống này. Buổi sáng rời khỏi giường ngay khi trời còn chưa sáng. Trước tiên chạy bộ ba km sau đó ăn sáng rồi bắt đầu luyện tập đội hình đội ngũ.

Sau khi ăn trưa xong thì luyện tập Quân Thể Quyền, chạy vượt chướng ngại vật quân sự. Sau khi ăn tối lúc năm giờ chiều, tự do hoạt động.

Trong lúc nghỉ ngơi ngày đầu tiên Khang Thuận Phong tìm được một rừng cây ở bên cạnh, trong rừng có một khu đất trống hình vuông, dù đầy cỏ dại nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc luyện công của hắn.

Đương nhiên không thể mang tới nhưng bao cát nhưng vì trong rừng có nhiều cây cổ thụ, việc luyện chưởng, luyện cánh tay, luyện đầu rất sảng khoái.

Việc duy nhất khiến Khang Thuận Phong không thoải mái trong sinh hoạt ở tập quân sự chính là mỹ nữ có cái mũi nhỏ như tiểu hồ ly, ngay từ ngày đầu tiên tập quân sự, cô nàng đã quấn lấy hắn, muốn hắn dạy công phu.

Việc đau đầu nhất của Khang Thuận Phong lúc này là sau bữa ăn tối mỗi ngày là thoát khỏi sự đeo bám phiền phức của người đẹp để đi luyện công.

Mặc dù gương mặt Trang Phỉ vẫn tươi cười nhưng trong lòng thầm mắng là “Đồ heo chết! Đầu heo!” vân vân. Cô đã theo đuôi “hotboy nhà quê” này suốt ba ngày, chẳng lẽ cô xấu xí, chẳng lẽ cô không chân thành, chẳng lẽ cô có nhân cách xấu xa? Người ta nào có chỗ nào kém cỏi? Phì phì. Người ta nào có nhân phẩm kém? Tuy trong bụng đang oán trách nhưng bề ngoài vẫn phải nói: “Bạn học tốt, người anh em tốt. Anh chàng đẹp trai. Sư phụ tốt” suốt cả một đoạn đường.

Một mặt Khang Thuận Phong nghĩ cách ứng phó, một mặt còn phải nghĩ cách thoát thân.

Lúc này Trang Nghiên, trang mỹ nhân cũng có cơn đau đầu như của Khang Thuận Phong. Điều kkhacs biệt duy nhất là Trang Phỉ không bị một nữ sinh viên quấn lấy mà cô bị một đám nam sinh viên đeo dính như nhựa.

Lúc này khi Khang Thuận Phong thấy khốn cảnh của Trang Phỉ, lập tức hắn nảy sinh một ý định.

Hắn nói với Trang Phỉ: “Tôi không cần. Quả nhiên không hổ là hoa hậu giảng đường của thành phố S, có rất nhiều nam sinh viên vây quanh”.

Vì đối phó với Trang Phỉ mấy ngày nay nên trong lúc vô tình Khang Thuận Phong phát hiện: hình như Trang Phỉ này có oán thù với Trang Nghiên kia. Khang Thuận Phong chỉ cần làm như vô tình nói tốt về Trang Nghiên một cách chủ ý, người đẹp này lập tức nổi cơn lôi đình.

Đương nhiên cũng không thể nói là nói bậy cố ý. Lần trước trong lúc vô tình Khang Thuận Phong hắn bị Trang Phỉ cuốn lấy làm phiền, vì muốn lấy lòng Trang Phỉ, hắn nói xấu Trang Nghiên một tiếng, kết quả khiến cơn giận càng dữ dội hơn, hơn nữa lửa giận còn phát tiết toàn bộ lên người hắn.

Quả nhiên Trang Phỉ nhìn thấy có nhiều người vây xung quanh Trang Nghiên tức thì nổi cơn tam bành.

Trang Phỉ tức giận nói: “Chỉ là trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là không biết xấu hổ” Nói rồi Trang Phỉ đùng đùng nổi giận bước đi, chuẩn bị thu thập đám sinh viên kia.

Lúc gần đi Trang Phỉ nói với Khang Thuận Phong: “Bạn hay chờ tôi, không cho phép đi” Khang Thuận Phong vội vàng gật đầu, Trang Phỉ vẫn không tin, cô nói: “Bạn phải cam đoan là không đi, không được gạt tôi”.

Khang Thuận Phong lại gật đầu.

Ánh mắt cô gái như lưỡng lự, rồi Trang Phỉ nói: “Khi tôi nói chuyện với bạn, bạn không nên gật đầu. Lần trước bạn cũng gật đầu nhưng không giữ lời, bỏ chạy, lại còn ngụy biện là bạn không gật đầu. Khi đó mắt bị bụi bay vào, khiến hai mắt khó chịu …”.

Khang Thuận Phong đang chần chừ, Trang Phỉ đã nói: “Nói mau, không được phép nghĩ cách nói dối. Nhanh lên nào ..” Trang Phỉ vừa nói vừa quan sát hướng đi của Trang Nghiên, giống như cô sợ Trang Nghiên bị thiệt thòi gì đó.

Khang Thuận Phong liền nói to: “Tôi cam đoan sẽ không … đi” Phần đầu âm thanh rất to nhưng phần sau âm thanh rất nhỏ như lý nhí. Khang Thuận Phong vừa nói vừa chỉ vào đội ngũ quân cận vệ của Trang Nghiên.

Trang Phỉ quay nhìn, Trang Nghiên đang bị bao vây xung quanh. Lúc này cô lại nghe thấy câu cam kết của Khang Thuận Phong nên vội vàng đi giải vây cho Trang Nghiên.

Khang Thuận Phong chỉ muốn nhân cơ hội chuồn.

Sau một lúc, sau khi đã xua đuổi hết đám ong bướm xung quanh Trang Nghiên đi, Trang Phỉ kép tay chị họ của mình đi tới chỗ mà Khang Thuận Phong đã nói sẽ chờ cô nhưng lúc này nơi đó không còn ai.

“Khang Thuận Phong. Đồ đầu heo. Đồ heo chết. Đồ đần” Tiếng gầm giống như sư tử hống của phật môn.

“Này, bạn sinh viên, phải chú ý giữ gìn hình tượng con gái chứ. Sao có thể mắng chửi người ta loạn bậy hả?” Giọng nói của một người ở bên cạnh xen ngang.

“Ai cần anh lo làm gì. Biến đi, bà côn đang phiền chết đi được” Trang Phỉ vừa nói vừa quay đầu, định bụng lên tiếng mắng mỏ cái người rỗi hơi.

Trang Nghiên ở bên sợ hãi kéo tay Trang Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, là tổng huấn luyện viên”.

Trang Phỉ giật mình, lúc này cô mới nhìn rõ, người đang đứng trước mặt chính là người đàn ông trong lần đầu tiên đi học đã khen ngợi nàng, lần này chính là tổng huấn luyện viên.

Trang Phỉ sợ hãi vội vàng nói: “Tổng huấn luyện viên, tôi …’.

Sắc mặt tổng huấn luyện viên xanh lét, nhưng không nói, anh ta chỉ tay vào thao trường nói: “Đi, hãy chạy ba km. Quay về suy nghĩ cẩn thận”.

Trang Phỉ không nói gì cô chỉ nhìn Trang Nghiên bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt đồng tình, nhận thấy sự vui vẻ ngập tràn trong ánh mắt đồng tình đó.

“Khang đầu heo. Đồ lợn chết. Đồ đầu heo. Đồ heo ngu ngốc” đây chính là tam tự kinh của người đẹp trong khi đang chạy bộ.

Ngoài ra oán khí rất nặng, như khói trắng báo động bay thẳng lên trời.

Tằng Cần Sinh cảm thấy rất phiền phức. Sau khi anh ta xử phạt Trang Phỉ lại không cảm thấy có gì vui vẻ.

Nói một cách chính xác, chính bản thân anh ta hoàn toàn không muốn làm chức tổng huấn luyện viên đợt tập huấn quân sự này.

Cũng không phải anh ta chán ghét gì đó mà thời gian này đang ở vào một thời kỳ nhạy cảm.

Trung đoàn Vũ Cảnh ở chỗ Tằng Cần Sinh lần này có một đội cán bộ được chuyển nghề, vị trí còn trống, đối với những sĩ quan trong quân thì đây chính là một cơ hội.

Từ sĩ quan chỉ huy lên tới đoàn chính là một bước tiến. Đã bước lên bước đó, rất có thể còn tiến thêm nữa.

Gây khó dễ vậy thì càng xa rời vị trí đó.

Tằng Cần Sinh là một người chính nghĩa, có trình độ nghiệp vụ vững vàng, vốn là người có hy vọng nhất thế nhưng vào thời điểm quan trọng nhất anh ta lại bị phái ra ngoài làm việc, sao bảo anh ta không bực tức?

Hơn nữa Tằng Cần Sinh là một thanh niên nông thôn tòng quân. Nhiều năm nay chỉ dựa vào sự gian khó mà cố gắng, đi lên từng bước một. Mỗi bước đi của anh ta so với người khác càng khó khăn hơn. Trình độ văn hóa của anh ta không cao, chỉ dựa vào mỗi sự gian khổ của mình.

Tằng Cần Sinh từng tranh ngôi quán quân võ thuật trong cuộc luận võ toàn quân võ cảnh.

Trước khi gia nhập quân đội Tằng Cần Sinh không có bất kỳ nền tảng nào. Có thể đạt được điều đó chứng tỏ anh ta đã đổ rất nhiều mồ hôi, công sức.

Vì tuổi tác đã lớn, gân cốt không mạnh Tằng Cần Sinh nghiến răng để cho những đồng chí mạnh hơn áp chế, suýt chút nữa bị thương chân. Để luyện sức mạnh, hàng ngày Tằng Cần Sinh luyện nhiều hơn người khác bốn tiếng đồng hồ. Mỗi ngày anh ta phải luyện quyền tới hàng vạn cái. Hàng ngày khi nghỉ ngơi, xương cốt, thắt lưng đau nhức, nằm xuống giường là ngủ ngay.

Vì đề cao kỹ thuật nên cứ tới ngày nghỉ Tằng Cần Sinh lại tìm sư học nghệ nâng cao khả năng trong vùng xung quanh nơi đóng quân.

Ở vòng bán kết, dù kỹ thuật Tằng Cần Sinh không bằng đối thủ nhưng anh ta đã thắng đối thủ chỉ dựa vào nghị lực của mình.

Nhưng khi vào chung kết, anh ta thua kém hơn rất nhiều.

Cũng từ sau lần đó Tằng Cần Sinh không bao giờ tin võ thuật nữa. Những sư phụ công viên truyền thụ chiêu thức cho Tằng Cần Sinh, anh ta cảm thấy rất thần kỳ nhưng trong trận đấu, những chiêu thức đó căn bản không phát huy được. Không những không dùng được mà còn khiến anh ta rơi vào thế hạ phong.

Cuối cùng đau đớn nhất chính là mất ngôi vị quán quân quý báu.

Sau bao lần suy nghĩ, Tằng Cần Sinh vốn không nên lãng phí nhiều công sức ở những võ thuật không thực tế, có lẽ anh ta sẽ tiến bộ nhanh hơn. Từ đó về sau mỗi lần tới công viên, Tằng Cần Sinh không thỉnh giáo chiêu thức của những sư phụ công viên nữa mà anh ta tìm bọn họ động thủ. Ngay khi mới động thủ, Tằng Cần Sinh nhận ra những người này căn bản chỉ là bao cỏ. Từ đó Tằng Cần Sinh có một cái nhìn khác với võ thuật truyền thống.

Trận đấu đó chính là một bước ngoặc với anh ta. Anh ta cố gắng duy trì nhưng lại không thể nào làm được.

Tằng Cần Sinh muốn đi chắp nối quan hệ nhưng muốn mà được sao?

Chính trị viên đã từng cười nhạt nói: Vào thời điểm quan trọng, đi vệ sinh chính là một sai lầm. Nói là ủng hộ nhưng thật ra mấy người đều có dùng lực, trong đó người có hy vọng nhất thì lại không chịu được, đứng dậy đi nhà vệ sinh. Kết quả khi quay về, người ta đã biểu quyết xong rồi. Anh ta bị loại.

Huống chi bây giờ anh ta đã ở nơi chán ngắt này ba ngày. Sau khi trở về có lẽ mọi thứ đã nguội lạnh rồi.

Vì trong lòng buồn bực Tằng Cần Sinh chỉ muốn phát tiết tất cả. Khi nhìn thấy bên cạnh sườn núi cao có một rừng cây nhỏ liền đi về phía đó.

Chuẩn bị vào trong rừng vận động chân tay, phát tiết nỗi buồn bực.

Con đường quả thật không dễ đi, khắp nơi là những bụi gai, cỏ dại. Tằng Cần Sinh nghĩ: Cần phải cho người dọn dẹp nơi này.

Khi leo lên tới đỉnh núi, Tằng Cần Sinh quay đầu nhìn. Những sinh viên đang chơi ở thao trường.

Chán thật! Tằng Cần Sinh nghĩ thầm, cười gượng gạo: chính chức huấn luyện viên cho đám phế vật cả đời cũng không ra chiến trường này khiến anh ta mất đi cơ hội tiến bộ trong đời. Thật đúng là buồn cười.

Đúng lúc đó tiếng động lọt vào lỗ tai Tằng Cần Sinh, anh ta nghe thấy tiếng động trong rừng cây.

Bên trong có người. Ai vậy?

Lập tức Tằng Cần Sinh cảnh giác. Những sinh viên đó rât đơn thuần, trong đó có khá nhiều nữ sinh viên xinh đẹp khiến người ta phải động tâm. Không được để kẻ xấu nhân cơ hội lợi dụng.

Nghĩ vậy lập tức Tằng Cần Sinh thận trọng như một con mèo, rón rén đi trong rừng cây.

Khang Thuận Phong đang luyện công, đột nhiên hắn nghe thấy những tiếng động nhỏ. Mặc dù âm thanh này không lớn nhưng ngay từ nhỏ Hồ Tà Tử đã luyện cho hắn công phu: Nhãn quan lục lộ, nhĩ thính bát phương. Ông muốn hắn phải chú ý tới từng cử động dù là nhỏ nhất.

Lúc đó Khang Thuận Phong từng oán hận nói: Ông ngoại à, luyện nhiều làm gì cho mệt!

Hồ Tà Tử chỉ vuốt đầu Khang Thuận Phong nói: “Quen sẽ không mệt. Trên đời này cho dù là chuyện gì đi nữa, quen rồi sẽ không bao giòe mệt. Hàng ngày đều phơi nắng sẽ không ngại chói nắng. Đi đường hàng ngày sẽ không sợ đau chân!

Khang Thuận Phong đã từng được chỉ dạy như thế.

Chình vì vậy vừa nghe thấy tiếng động trong rừng, lỗ tai hắn theo bản năng, lập tức cảnh giác: có động vật đang tiến gần.

Tằng Cần Sinh vốn muốn đánh cho đối phương không kịp ứng phó nên hành động cực kỳ bí mật, chậm rãi tiến gần, khi cảm thấy khoảng cách không còn xa lắm, anh ta lập tức xông ra.

Sau đó anh ta đứng khựng người, một thanh niên với đôi cánh tay trần đang yên lặng nhìn anh ta.

Hai người vẫn đứng yên tại chỗ.

Khi Khang Thuận Phong nhìn thấy Tằng Cần Sonh, hắn thoáng buông lỏng người nhưng vẫn lên tiếng chào: “Tằng huấn luyện viên”.

Tằng Cần Sinh không có nhiều ấn tượng với Khang Thuận Phong. Dù sao anh ta cũng là tổng huấn luyện viên, chuyện huấn luyện cụ thể có người bên dưới thực hiện.

“Cậu là sinh viên tập quân sự?” Tằng Cần Sinh nghi ngờ hỏi.

Khang Thuận Phong gật đầu.

“Cậu đang làm gì ở đây?” Tằng Cần Sinh hỏi, giọng nói không khỏi nghiêm khắc. Căn cứ theo quy định, trong tập huấn quân sự, không ai được rời khỏi doanh trại.

“Rèn luyện thân thể …” Khang Thuận Phong nói. Trong lòng hắn cũng khá lo lắng nhưng hắn có cảm giác mình cũng không thể tính là rời khỏi doanh trại. Nơi này vẫn là bên cạnh doanh trại nên không thể tính là rời khỏi.

“Rèn luyện thân thể?” Thao trường rộng như vậy, còn chưa đủ cho cậu luyện sao?” Tằng Cẩn Sinh nghi ngờ hỏi cho dù anh ta đã nhìn thấy mồ hôi khắp người Khang Thuận Phong nên tin rằng hắn đang rèn luyện thân thể.

Khang Thuận Phong suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Tôi đang rèn luyện một thứ mà sư phụ nói không được để người khác thấy”.

Lập tức Tằng Cần Sinh hiểu rõ nhưng anh ta vẫn hỏi lại một câu để xác định: “Cậu đang luyện võ?’

Khang Thuận Phong gật đầu, coi như là thừa nhận.

Tằng Cần Sinh cười, nụ cười mang theo sự khinh thường: “Võ thuật truyền thống giả quỷ giả thần hả? Cậu còn nhỏ tuổi, tại sao không rành thời gian vào chính đạo mà tốn thời gian vào những thứ giả thần giả quỷ này làm gì?”

Khang Thuận Phong chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên đầu mình, lửa giận bắt đầu khơi dậy trong lòng.

Người luyện võ có thể đánh, có thể mắng nhưng tuyệt đối không thể để người khác sỉ nhục. Vì văn không đệ nhất, võ không đệ nhị. Người luyện võ cho dù chết cũng không thể bị nhục.

Lập tức Khang Thuận Phong nghiêm giọng hỏi: “Vì sao Tằng huấn luyện viên lại nói như vậy?”

Vì sự tiến bộ của mình mà Tằng Cần Sinh không thoải mái. Tối nay, trước đó đã gặp chuyện Trang Phỉ, bị cô mắng một trận. Bây giờ lại bị Khang Thuận Phong chất vấn nên lửa giận không còn dồn nén được nữa.

Cho dù Tằng Cần Sinh vẫn nhắc nhở mình: nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn! Thế nhưng đây chỉ là một sinh viên, một sinh viên không biết trời cao đất dầy. Một sĩ quan như mình không nên so đo với hắn.

Nhưng cuối cùng Tằng Cần Sinh vẫn không nín nhịn được, anh ta tức giận nói: “Thế nào? Cậu tự tiện rời khỏi doanh trại trong khi tập quân sự, lại có thái độ như chỉ dạy đối với huấn luyện viên. Tôi muốn hỏi cậu một câu. Cậu giải thích thế nào đây?” Giọng nói Tằng Cần Sinh rất căng thẳng.

Khang Thuận Phong nghe xong, cố đè nén cục tức của mình, nói: “Tôi chỉ tìm một nơi yên tĩnh để rèn luyện, sao có thể nói là rời khỏi quân doanh? Hơn nữa anh có thể giáo huấn tôi nhưng vì sao lại sỉ nhục võ thuật tôi đang luyện tập?’

“Tôi sỉ nhục võ thuật của cậu ..” Tằng Cần Sinh cười nhạt nói. Một khi con người đã tức giận, rất khó có thể đè nén nó xuống: “Võ thuật truyền thống vốn chỉ là giả thần giả quỷ, khua chân múa tay, dùng để gạt người khác. Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?”

Hai mắt Khang Thuận Phong thoáng co rúm lại, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tằng Cần Sinh nói: “Huấn luyện viên, anh không thích võ thuật truyền thống, anh có thể coi thường nhưng anh biết rõ tôi đang luyện tập cái gì mà vẫn tiếp tục coi thường trước mặt tôi, anh đang khiêu khích tôi sao?”

Trước tiên Tằng Cần Sinh ngây người rồi nổi giận. Nổi giận thực sự!

Thật ra chức vụ tổng huấn luyện viên lần này đã được định cho người khác, hơn nữa đã sớm quyết định rồi.

Thế nhưng vì Tằng Cần Sinh trước nay vẫn không quan tâm tới võ thuật truyền thống mà nghe nói tham mưu trưởng trung đoàn lại là người luyện võ thuật truyền thống, hình như là Tâm Ý quyền gì đó.

Tằng Cần Sinh hiểu về quyền nhưng chỉ là một ít quyền anh ta học được ở công viên.

Từ khi Tằng Cần Sinh không tin vào võ thuật truyền thống, đương nhiên không còn cảm tình. Mỗi lần nhìn thấy tham mưu trưởng luyện quyền, trong lòng Tằng Cần Sinh luôn khinh thường, thậm chí trong một vài trường hợp không thích hợp, anh ta còn phê bình võ thuật truyền thống, nhân tiện châm chọc Tâm Ý quyền gì đó khiến vị tham mưu trưởng kia cực kỳ mất hứng.

Chức vụ tổng huấn luyện viên đợt tập quân sự này cứ thế mà đột nhiên rơi vào tay anh ta.

Còn cái người vốn nhận nhiệm vụ này lại được điều động đi công tác.

Có người nói là chính viên tham mưu trưởng kia đã chỉ mặt đặt tên anh ta, nói trình độ nghiệp vụ của ạn ta đã vượt qua thử thách, một cán bộ có thể tin được. Tằng Cần Sinh không muốn tin vào khả năng này nhưng dù không muốn tin cũng không có nghĩ là không tức giận trong lòng.

Bây giờ chỉ một tiểu tử luyện võ thuật truyền thống vậy mà dám nói thẳng thừng chọc giận tiểu đoàn trưởng của chúng ta.

“Khiêu khích cậu hả? Cậu xứng sao? Cậu hãy tới trung đoàn võ cảnh hỏi xem Tằng Cần Sinh tôi là ai? Lão tử trong đại hội luận võ toàn quân đã từng là quán quân, á quân. Ít nhiều đã từng được khen thưởng. Khiêu khích một thằng nhóc luyện quyền khoa chân múa tay, cậu đang tự đề cao thân phận của mình hay là hạ thấp thân phận của tôi vậy?

Tiểu đoàn trưởng gầm lên.

Lúc này Khang Thuận Phong thoáng mỉm cười nhưng ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lùng.

“Cho dù anh có đoạt quán quân một ngàn lần cũng không thể uy hiếp được tôi. Cho nên anh không cần khoe khoang những thứ đó. Tằng huấn luyện viên, có hứng thú so bản lĩnh không? Ở chỗ này, trời biết đất biết người biết ta biết, anh thất bại cũng không khiến ai kinh hãi” giọng nói Khang Thuận Phong ngập tràn sự khó chịu. Khang Thuận Phong đã nhận ra tay huấn luyện viên này rất dễ nổi giận nên đã dùng phép khích tướng trong binh pháp.

Tằng Cần Sinh tức giận cười phá lên. Trời biết, đất biết, người biết, ta biết. Tao thèm. Mày càng không muốn cho người khác biết thì tao càng muốn cho người khác biết.

Lập tức Tằng Cần Sinh nén giận, bình tĩnh nói: “Khẩu khí lớn thật. Nếu như muốn đánh nhau, đánh ở nơi này chẳng có ý nghĩa gì hết, hãy tới thao trường đánh nhau. Nơi đó rộng rãi, đánh mới thoải mái. Đánh thắng sẽ giúp cho cậu nổi tiếng” Nhưng trong lòng Tằng Cần Sinh đang nghĩ tới cảnh khốn khổ của Khang Thuận Phong khi bị anh ta đánh ngã.

Khác với vẻ bình tĩnh trong áp lực của Tằng Cần Sinh, lúc này thái độ Khang Thuận Phong lãnh đạm như mây gió, hắn chỉ cười nhẹ nói: “Tôi đã quên huấn luyện viên đánh tán thủ, cần phải có sân bãi lớn. Được, chúng ta tới thao trường, hãy cho tôi lãnh giáo công phu của quán quân võ cảnh đại hội luận võ toàn quân”.

Khi nhìn thấy việc này không thể khác được, Khang Thuận Phong cũng không cần khách khí. Làm người không được để người khác chèn ép mình tới đáy. Không thể để đối phương bình tĩnh.

Tằng Cần Sinh bị Khang Thuận Phong chọc giận tới mức gương mặt cực cau có. Anh ta quay người, đi trước, nói: “Đi thôi”.

Khang Thuận Phong cầm quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào, đi ra khỏi khu rừng. Tằng Cần Sinh trong tâm trạng đùng đùng nổi giận chờ ở bên ngoài. Khi thấy Khang Thuận Phong đi ra, không nói không rằng, quay người bước đi.

Trên thao trường, Trang Phỉ vừa chạy ba nghìn mét, không còn sức lực, ngồi phệt trên mặt đất thở hổn hển. Trang Nghiên đứng ở bên cạnh cũng không đỡ Trang Phỉ đứng dậy. Lúc này Trang Nghiên nhìn thấy tổng huấn luyện viên đi tới, vội vàng nói: “Huấn luyện viên tới rồi”.

Nhưng Trang Phỉ nói mà không ngửng đầu lên: “Lại gạt em. Lúc nãy đã gạt mấy lần rồi”.

Lúc này bên cạnh có người nói to: “Cô đã chạy xong ba nghìn mét chưa? Sao lại có bộ dáng đó ngồi trên mặt đất vậy? Có còn là một quân nhân nữa không?”

Lập tức Trang Phỉ như con thỏ kinh hãi bật dậy, đứng thẳng người. Trang Phỉ vừa đứng nghiêm, vừa trách móc Trang Nghiên: “Hay cho Nghiên Nghiên thối, chị còn dám chơi tôi cái chiêu hư mà thực, thực mà hư này. Hãy chờ đó”.

Trang Nghiên dở khóc dở cười nhìn Trang Phỉ.

Trang Phỉ vội vàng ngẩng đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Báo cáo tổng huấn luyện viên, tôi đã chạy xong, đang ngồi nghỉ ngơi”.

Trang Phỉ đang nói thì nhìn thấy Khang Thuận Phong ở sau lưng huấn luyện viên. Nỗi oan ức bùng phát trong lòng, nước mắt Trang Phỉ suýt chút nữa rớt xuống, cô giơ tay chỉ vào Khang Thuận Phong nói: “Cậu … cậu… “Tức giận tới mức không nói nên lời.

Tằng huấn luyện viên nhìn thấy cô gái này đột nhiên rơi lệ, cánh tay chỉ vào mình, dáng vẻ như có thâm thù đại hận, không khỏi ngơ ngác một chút nhưng rồi anh ta cố gắng trấn tĩnh. Hừ, lão tử chính là người đàn ông kiên cường, sao có thể bị nước mắt phụ nữ quật ngã. Tằng Cần Sinh nghiến răng, giáo huấn: “Tôi thì sao nào? Chẳng lẽ tôi không thể phạt cô sao?”

Trang Phỉ vội vàng đứng thẳng người, không biết giải thích thế nào.

Khang Thuận Phong nhìn dáng vẻ nước mắt vòng quanh, oan ức của Trang Phỉ, trong lòng bất chợt đau nhói vô cớ. Mặc dù hắn không thích Trang Phỉ suốt ngày chỉ quấn lấy hắn nhưng tiểu hồ ly mặt mũi nhỏ nhắn này vẫn là một cô gái đáng yêu.

Nghĩ vậy Khang Thuận Phong lên tiếng giải vây cho Trang Phỉ, hắn nói: “Tằng huấn luyện viên, anh bảo tôi tới đây, không phải là cho tôi xem anh thể hiện uy phong bắt nạt một cô bé đó chứ?”

Lúc này xung quanh đã có một đám nam sinh viên vây quanh xem cảnh mỹ nữ bị khinh bỉ.

Lúc này câu nói của Khang Thuận Phong truyền vào lỗ tai mọi người, lập tức tất cả ngây người! Trời, quả thực cường đại, cố chấp tới mức độ này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.