Quốc Sư Là Thụ

Chương 12: Phong tổng sầu muộn




Đẩy cửa, tháo dây lưng quần, cởi ra.

Ào ào

Rung đại điểu, xả nước, rồi quay người.

“Sớm, a… Ô…”

Phong Thần vừa xoay người liền đụng phải Phong Tiêu Dương mặc bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, đầu tóc rối bời, vẻ mặt còn buồn ngủ ngáp một cái thật dài.

Phong Thần giật mình, chưa thể nào quen được trong nhà mình đột nhiên có thêm một người nữa.

Phong Tiêu Dương cố gắng mở to hai mắt, hừ nhẹ một tiếng rồi đi lướt qua người y, “Ngư thần nhân loại, đến cái quần cũng mặc không xong.”

Khóe mắt y giật kịch liệt, lúc này mới càm giác được đại điểu hơi lành lạnh.

Phong Thần chưa kịp kéo quần lên Phong Tiêu Dương đã bước tới.

Lập tức Phong Thần mơ màng thanh tỉnh, y có chút chóng mặt đi ra ngoài, sau lừng truyền đến tiếng nước rào rào. Y không biết một giây này đến tột cùng là bản thân đang suy nghĩ cái gì, đại khái chắc là đang suy nghĩ…

Sứ giả ánh trăng cũng biết hừ hừ?

Phong Thần vỗ vỗ trán, trở lại phòng của mình tiếp tục lên giường đi ngủ. Đại khái đúng là càng ở lâu cùng đông tây càng thấy nhiều chuyện kỳ kỳ lạ lạ…

Phong Tiêu Dương đi WC xong, có chút choáng, được áo ngủ hình gấu nhỏ thật dày bao lấy, thế là hai con mắt khép lại, dựa vào cảm giác để tìm kiếm vị trí căn phòng.

Mở cửa, đi vào, lê mà lề mề đi đến bên giường, vén chăn, chui vào…

Ấm áp, cọ a cọ, ngủ.

Trên thực tế thì Phong Thần là một người đàn ông tương đối cấm dục, trước kia bên cạnh y không có bất kỳ đàn ông hay phụ nữ nào, sau đó có người đồn đại rằng nửa người dưới của y ‘bất lực’, thế nên bây giờ y mới có nhiều tình nhân. Nhưng Phong Thần là người cực kỳ khắc chế, chưa bao giờ lưu người qua đêm, không kết giao với ai quá ba tháng.

Y quá cẩn thận, cẩn thận đến mức mà người bên gối phải phản bội.

Đoạn Kích Âm theo Phong Thần cũng đã mấy năm, hắn biết rất rõ thói quen của người này, lúc đề cử Phong Tiêu Dương, hắn chỉ muốn đùa giỡn một chút. Đoạn Kích Âm nhìn vào đôi mắt sạch sẽ của Phong Tiêu Dương, cảm thấy Phong Tiêu Dương không phải là loại người bán mình để được giàu có. Nhưng… Hắn vạn vạn không ngờ tới! Thời điểm hắn không một chút phòng bị, cậu đã theo Phong Thần về nhà. Này thật là quá tùy tiện! Bởi nguyên nhân đó đã trực tiếp làm cho Đoạn Kích Âm đêm nay bị mất ngủ, ngày hôm sau dậy thật sớm, bên Ly Dương ảnh thị dần dần đi vào quỹ đạo, là tổng giám đốc thì phải đi sớm làm gương cho nhân viên, lái xe ra khỏi gara chạy về hướng nhà của Phong Thần.

Nóng, dịch lên trên một chút.

Da thịt chạm nhau, mềm mại, trơn trượt, giống như là mặt?

Xoa xoa chỗ bằng phẳng, làm cho người ta liên tưởng đến một cái gì đó nho nhỏ, giống như là eo?

Lề mề, cọ sát, tròn tròn mà nhỏ nhắn, giống như ngón chân?

Không bị trêu chọc như thế mà còn chịu nổi. Phong Thần mở to hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, một lúc lâu sau mới trở người, một sợi tóc mềm mềm dụi a dụi, được chăn bao bọc cứ như vậy mà dụi vào ngực y.

Gân xanh trên trán Phong Thần nổi lên, nhất thời không biết đây là diễ phúc hay là giày vò…

Y cúi đầu xuống xem xét, cái người đang ghé đầu vào ngực mình ngủ vô cùng ngon, thiếu chút nữa là chảy nước miếng chính là Phong Tiêu Dương?

Tóc của Phòn Tiêu Dương rất mềm, lúc tóc dài thì đoen giản chính là đại sát khí, mái tóc màu đen nhánh dài đến eo, mái tóc này của cậu đã từng dài đến mắt cá chân, cùng với thần phục màu trắng, đứng trên tế đàn tiếp nhận sự cung kính của mấy vạn bách tính ở hoàng thành, bọ dạng kia có mấy phần hương vị, làm lòng người xao xuyến.

Nhưng khi cắt tóc ngắn, thì đầu tóc mềm oặt, ngủ một giấc liền đông chổm một sợi tây chổm một sợi, nhìn lại không còn khí chất thanh linh (sạch sẽ tươi mát), thuần túy là, rất xuẩn rất ngốc!

Phong Thần thở dài, quay đầu cầm điện thoại nhìn giờ.

9:00 am

Y không quen người khác thân cận với mình như thế, có điều trong lúc ngủ y bị Phong Tiêu Dương quấy rối lâu như vậy, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lật người cậu lại xem như cái gối ôm cỡ lớn, ôm ngủ tiếp…

Trong phòng ngủ đổng hồ treo tường tích tắc chuyển động.

Điện thoại đặt đầu giường đinh đinh đinh vang lên không ngừng, Phong Tiêu Dương nhíu mày, hất chân y, dễ dàng từ trong ngực Phong Thần trở người, cậu có năng lực nghe âm thanh đoán vị trí, nắm lấy chiếc điện thoại kia, vèo, ném xuống cuối giường, sau đó dùng chân khoèo, ôm lấy chắn bông, chôn chiếc điện thoại kia thật kỹ.

Phong Tiêu Dương gối đầu lên cánh tay Phong Thần tiếp tục ngủ.

Cánh tay Phong Thần làm gối, trên tay noi nào cũng có mạch máu, thời điểm máu chảy không thông cho dù y có khỏe cỡ nào cũng không thể ngủ nổi nữa.

Y rút tay lại, có chú thất vọng về sự bình thường đến không thể bình thường hơn của thiếu niên ánh trăng mà y luôn tâm tâm niệm niệm, cũng giống như người bình thường sẽ đi ngủ, sẽ ăn cơm, nhưng tướng ngủ… phá hủy nghiêm trọng hình tượng trong lòng của y a.

Chính vì động tác này Phong Tiêu Dương lập tức giật mình tỉnh lại, không biết cậu mò đâu ra lá bùa đó, dán trên trán Phong Thần.

Lá bùa màu đỏ tuy nhỏ nhưng hiệu quả, trán Phong Thần bị bỏng một chút, y từ trên giường bật dậy, thiếu chút nữa là làm cho Phong Tiêu Dương rớt xuống giường.

Cậu không cam lòng mở mắt. Đôi mắt đó thoáng chốc, lạnh lùng, phảng phất lại khôi phục dáng vẻ quốc sư. Chỉ tiếc do bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ khiến khí thế tụt dốc, Phong Thần cảm giác cậu vừa khôi phục hình tượng, kết quả ánh mắt vừa quét qua, lấp tức đón lấy cơn thịnh nộ.

“Ngươi thật to gan, dám nhân lúc ta ngủ mà tập kích ta!” Phong Tiêu Dương một bên nghiêm nghị nói, một bên lạnh lùng nhìn Phong Thần.

Tức khắc y thật muốn lấy cái lá bùa trên trán xuống đập vào khuôn mặt có nhan sắc tiên diễm kia một cái, giáo huấn thàng nhóc làm bậy rồi còn cáo trạng! Nhưng khi Phong Thần đưa tay sờ trán, thì ngoại trừ cái trán bị bỏng một chút, hoàn toàn không có vết tích nào của lá bùa.

Rõ ràng là bay tới đây mà…

Ygiật mình, ánh mắt nhìn Phong Tiêu Dương liền trở nên thần bí khó lường.

Kỳ thật trên đời này vẫn có thần tiên?

Nháy mắt Phong Tiêu Dương hoảng hốt, cậu chớp mắt, con mắt bây giờ trở nên thanh tỉnh hơn. Khí thế đột nhiên mềm nhũn, cậu vững vàng đứng bên giường, thấy sắc mặt Phong Thần không dễ nhìn, trên trán y lại có vết tích bị bỏng. Tâm Phong Tiêu Dương có chút khổ…

Cậu muốn bước đến sờ trán Phong Thần, vừa bước lên liền giẫm phải áo ngủ, bịch cả người đều ngã nhào vào giường.

Phong Thần bị động tác của cậu làm giật mình, bước nhanh qua đỡ cậu dậy, “Không sao chứ? Có đau không?”

Phong Tiêu Dương lắc lắc đầu: “… Tôi đói.”

Y thấy cậu có chút ngốc, hoài nghi có phải Phong Tiêu Dương bị tâm thần phân liệt hay không, hoặc là trong cơ thể cậu ta có một nhân cách khác?

“Tôi đói, muốn ăn pizza.” Phong Tiêu Dương lặp lại lần nữa, bộ dáng lý trực khí tráng tôi rất đói bụng anh nhanh đi tìm thức ăn cho tôi đi. Cậu xoa xoa thái dương vưa rồi đập trúng điện thoại, nơi đó đỏ bừng một mảng.

Phong Thần có chút không nỡ, đưa tay xoa xoa nhẹ hai lần, sau đó thuận tay rút điện thoại chôn dưới chăn ra may là điện thoại vẫn chưa vỡ màn hình, trên điện thoại lóe sáng không ngừng ----Tin nhắn chưa đọc.

Phong Tiêu Dương đoạt lấy, “Ăn điểm tâm trước, không ăn sẽ đói, về sau còn mắc bệnh bao tử…”

Phong Thần buôn tay ra, cài lại áo ngủ, “Ai nói với cậu những lời này?”. Hạ thân y có chút ‘sền sệt’, không mấy dễ chịu. Ynhíu mày liền nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Bị trêu chọc như vậy, đến thần thánh chưa chắc đã chịu được. Có điều y hơi giận a, tại sao y chỉ có phản ứng với thằng nhóc này a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.