Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1-2: Buổi tối lên thuyền ngồi xem rừng lá phong




Cây phong thành rừng, xa xa nhìn lại, liền giống như một biển cả màu hồng dập dờn, lúc gió bắt đầu thổi, sóng hồng cuồn cuộn, khi gió ngừng, trầm lặng ôn hòa, giữa đất trời lập tức có vẻ hàm súc uyển chuyển im lặng khác thường.

Đặt mình trong rừng lá phong kia, nghe rừng phong rì rào và nói nhẹ nhàng trong gió thu, dường như đặt mình trong thế ngoại đào viên.

Bên cạnh rừng phong, là Kính Giang chảy uốn lượn từ Bắc tới Nam, cỏ lau bờ sông đã khô vàng, lay động trong gió thu, nơi này có một bến tàu, gọi là bến Phong Lâm. Đang lúc hoàng hôn, bóng chiều tà dương, một con thuyền khách dừng tại bến tàu, thuyền khách cũng không lớn, hơn nữa người đến bến thuyền này cũng không phải rất nhiều, vài thủy thủ trên thuyền đang bận rộn giúp khách xếp đồ lên thuyền, dưới ánh chiều tà, hết thảy đều có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Lúc này Sở Hoan nằm trên một đống cỏ khô bên cạnh rừng phong, hai tay vòng sau đầu, lúc này cặp mặt lộ ra linh khí đang nhìn mặt trời lặn xuống, khóe miệng đang ngậm một cọng cỏ xanh, thần sắc bình tĩnh, bên cạnh đầu hắn, lại đặt một chiếc bao màu xám, căng phồng, nhìn qua vô cùng nặng nề.

Hắn chẳng qua mười hai mười ba tuổi, diện mạo chưa nói tới tuấn tú, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra một hơi thở kiên nghị, làn da hơi đen, lại hơi thô ráp, từ trên mặt hắn, có thể nhìn ra vẻ tang thương có chút không tương xứng với tuổi của hắn.

Bên cạnh ngẫu nhiên có người qua đường, đều là đi qua vội vàng, ít có người quăng ánh mắt tới hắn, ngay cả có người coi trọng liếc mắt một cái, cũng sẽ lập tức bịt mũi mang theo vẻ chán ghét bước nhanh đi.

Sở Hoan ngậm cỏ xanh, mùi cỏ còn có thể chui vào mũi, hắn chỉ nhìn ánh chiều tà mặt trời lặn, cũng không liếc mắt một cái đối với người qua đường ngẫu nhiên đi qua.

Bên tai lại nghe tiếng bánh xe ngựa lăn, Sở Hoan liền biết trên đường có xe ngựa chạy tới, hơn nữa trong đó đan xen không ít tiếng vó ngựa, hắn lại nhắm mắt, không đáng để ý tới.

Cách nơi này chẳng qua năm mươi dặm đường là thành Thái Nguyên, có một số lữ khách thích đi lên phía Bắc theo đường thủy, đều thuê xe ngựa từ trong thành đưa tới bên Phong Lâm, sau đó lên thuyền từ nơi này đi lên phía Bắc.

Cảm giác được xe ngựa đi qua bên người, Sở Hoan mở to mắt, liền thấy xe ngựa chạy qua bên người bỗng nhiên dừng lại, hắn híp mắt nhìn qua, chỉ thấy đó là một chiếc hơi hoa lệ, bên cạnh xe ngựa còn có bốn năm tên tùy tùng to cao cưỡi ngựa đi theo, mơ hồ nhìn thấy tấm màn xe ngựa xốc lên, tuy rằng nhìn thấy một khuôn mặt tuyết trắng từ trong tấm màn kia thăm dò ra ngoài, trong nhất thời cũng nhìn không rõ bộ dáng người trong xe ngựa, chỉ có điều Sở Hoan khẳng định là một nữ tử.

Lập tức liền thấy một con ngựa tiến tới gần, giơ tay nhận một chiếc bao rất nhỏ từ cửa xe, lập tức một ông lão khoảng năm mươi tuổi, quay đầu ngựa trở về, tới bên người Sở Hoan, dĩ nhiên ngồi trên lưng ngựa đưa chiếc bao trong tay qua.

Ông lão này mặt mũi hiền từ, nhìn qua cũng là người hiền lành, cười nói:

- Ở bên ngoài không dễ dàng, nơi này có chút lương khô điểm tâm, lấp bụng đi!

Lão đặt bao bên người Sở Hoan, lại quay đầu ngựa rời đi, lúc này xe ngựa kia lại một lần nữa tiến về phía trước, trong vòng vây của vài con ngựa, vượt qua rừng phong trước mặt.

Trên mặt Sở Hoan tràn đầy vẻ kinh ngạc, há miệng thở dốc, lập tức đánh giá bản thân một phen, quần áo trên người tàn phá không chịu nổi, thêm một đôi chân đang phủ một lớp nước bùn, giầy rơm ném qua một bên hong khô, làn da trên người cũng tràn đầy bùn đất, vừa thấy không có bất cứ thứ gì khác một tên ăn mày du đãng bốn phương.

Lúc này hắn không kìm nổi bật cười, lúc này vội vàng chạy đi, không ngờ không để ý trang phục của mình, trách không được đối phương để lại bao cho mình, nghĩ tới là người trong xe ngựa nhìn thấy bộ dạng của mình, nghĩ lầm mình là một tên ăn mày không nhà để về, cho nên sinh lòng trắc ẩn, lúc này mới sai người bỏ lại một ít thức ăn.

Sở Hoan thở dài, linh hoạt xoay người đứng lên, vặn vẹo thân thể. Tuy rằng đối phương coi hắn trở thành tên ăn mày khiến hắn hơi buồn cười, nhưng người trong xe hiển nhiên là tâm địa không xấu, nằm ở nơi này hơn nửa ngày, lữ khách đi qua đây có mấy chục lượt, đều không ngoại lệ bước nhanh rời khỏi, lại chỉ có người lần này bố thí đồ ăn.

Chẳng qua nói tiếp, bụng hắn trái lại cũng hơi đói, cầm bao mở ra, bên trong cũng có vài miếng bánh và vài nắm gạo nếp, một mùi hương bay tới, làm ra cũng vô cùng xinh đẹp, khiến người ta rất thèm ăn.

...

...

Xe ngựa hoa lệ dừng lại cạnh bến tàu, trong số người cưỡi ngựa đi theo, có một nam tử mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, nam tử kia khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc áo bào vải hoa văn trúc trên nền xanh, ở đai lưng thắt một chiếc ngọc bội trong suốt màu xanh biếc, đầu đội mũ da màu lam, diện mạo không thể nói tuấn lãng, cũng không khó xem.

Ông lão mới rồi lưu lại bao cho Sở Hoan, nam tử này liền lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên vô cùng chán ghét tên ăn mày dơ bẩn ven đường, chẳng qua dường như e dè người trong xe, nên không có phát tác.

Sau khi xe ngựa dừng lại, nam tử này lập tức giục ngựa tới cạnh cửa xe, thái độ nhãn nhặn, thậm chí trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng:

- Thế muội, tới bến rồi, có thể xuống xe!

Gã xoay người xuống ngựa, vô cùng ân cần mà tiến tới xốc màn xe ngựa lên.

Đầu tiên từ bên trong xe đi ra một cô gái ăn mặc kiểu nha hoàn, nhảy xuống xe ngựa trước, tiếp sau lại đi ra một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, nhìn qua hai ba hai tư tuổi, ăn mặc vô cùng khéo, dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, mặc một chiếc áo gấm lụa màu tím, một chiếc váy màu xanh nước, cũng không nhiều trang sức lắm, mái tóc đen tuyền, mắt tựa thu thủy, môi đỏ thẫm, mắt hạnh mũi quỳnh, tựa như một đóa tịnh liên mềm mại trồi lên mặt nước, thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần, khiến người trìu mến.

Nữ tử này rời khỏi thùng xe, lập tức cầm nón tre rộng vành lụa đen đội lên đầu, lập tức che lại dung nhanh thanh mỹ của nàng, nàng vươn một bàn tay trắng như tuyết, yết hầu tên nam tử xốc màn che khẽ động, vội vàng vươn tay, dường như muốn đỡ nàng xuống xe, chỉ có điều nàng lại co rụt tay kia lại, giọng nói thanh lịch như chim hoàng oanh lại lộ ra chút lạnh lùng:

- Không dám làm phiền Lục thế huynh... !

May mắn nha hoàn xuống xe trước cũng vô cùng thông minh, vươn tay ra, lúc này nữ tử mới vịn cánh tay nha hoàn xuống xe.

Nam tử kia một phần xấu hổ hai phần tức giận, bên môi lướt ra một tia cười lạnh, cũng chỉ chợt lóe rồi qua, cũng nhảy xuống xe ngựa, phân phó vài tên tùy tùng:

- Đều đỡ đồ vật đưa lên thuyền trước đi, mặc kệ bao nhiêu bạc, đều phải an bài một khoang đơn trên thuyền!

Lúc này gã mới mỉm cười nói với nữ tử:

- Thế muội, dọc theo đường đi cần phải cẩn thận một chút, vi huynh vốn muội hộ tống muội một đường trở lại phủ Vân Sơn, nhưng... !

Gã còn chưa nói xong, nữ tử đã nói:

- Tâm ý của thế huynh, Lâm Lang tâm lĩnh. Lúc này tiến tới Thái Nguyên, đã quấy rầy nhiều ngày, Lâm Lang đã vô cùng hổ thẹn trong lòng, hôm nay thế huynh lại tiễn tới tận đây, trong lòng Lâm Lang thật sự cảm kích, không dám làm phiền thế huynh nữa!

Nam tử lập tức xua tay nói:

- Thế muội nói lời này thật sự khách khí. Nhớ hai nhà chúng ta chính là thế giao, thế bá cũng từng kết nghĩa anh em với gia phụ, trong lòng vi huynh đã sớm coi thế muội như người nhà đối đãi, còn nhiều thời gian, ngày sau thế muội cũng không thể nói tiếp những lời khách khí này!

Lâm Lang đầu đội nón tre, lua đen che mặt, thấy không rõ vẻ mặt của nàng, giọng nói của nàng dịu dàng lại bình tĩnh:

- Lễ không thể bỏ. Chỉ có điều chuyện thương lượng giữa hai nhà chúng ta, còn xin Lục thế huynh tốn nhiều tâm tư!

Lục thế huynh vỗ ngực:

- Thế muội yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, vi huynh sẽ tự mình xử lý việc này, tuyệt đối sẽ không chậm trễ.

Lâm Lang duyên dáng thi lễ, tạ ơn:

- Lâm Lang tạ ơn rồi. Sắc trời đã muộn, Lục thế huynh sớm trở về đi, không dám kéo dài nữa!

Lục thế huynh ôm quyền nói:

- Thế muội thuận buồn xuôi gió, đợi cho bên này chuẩn bị thỏa đáng, ta sẽ tự mình đưa hàng hóa qua, đến lúc đó có thể gặp lại thế muội!

Lúc này Lâm Lang không nói gì, dưới sự nâng đỡ của nha hoàn, bước thẳng tới thuyền khách, ông lão cho Sở Hoan cái bao lúc trước đã xuống ngựa từ lâu, chắp tay cười nói với Lục thế huynh:

- Thiếu đông chủ, như vậy tạm biệt, bảo trọng nhiều!

Lục thế huynh gật đầu, tùy ý chắp tay, ánh mặt lại nhìn phía trước, chằm chằm phong đồn dưới eo Lâm Lang, theo vòng eo duyên dáng vặn vẹo nhẹ nhàng, kiều đồn tươi tốt kia cũng đong đưa trái phải, lay động sinh hoa, trong đầu tiểu tử này nghĩ tới phong đồn non mềm co dãn dưới lớp váy kia, trong mắt hiện ra thần sắc cực kỳ cổ quái.

Sắc mặt này của gã, ông lão nhìn xem trong mắt, từ sâu trong mắt huyện ra một tia ảm đạm, cũng không nói nhiều, xoay người đi theo.

Lục thế huynh xem mấy người Lâm Lang lên thuyền, lúc này mới vuốt cằm khẽ thở dài:

- Người phụ nữ này thật sự là cơm nước không ăn, nàng ở Thái Nguyên một hồi, cũng không biết ta tốn bao nhiêu tâm tư, ngay cả tay nàng cũng chưa thể chạm một chút... Nếu có thể mây mưa với nàng một đêm, đến chết cũng đáng!

Một gã tùy tùng bên cạnh cười hì hì:

- Thiếu đông gia, đây gội là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Trong mắt một tên tùy tùng khác cũng nổi lên ánh sáng dâm tục, nói:

- Thiếu đông gia, tiểu nhân theo ngài nhiều năm rồi, cô nương xinh đẹp thấy không ít, nhưng so với Tô Lâm Lang này, những cô nương đó cũng không tính là cái gì, ngài xem tấm lưng, bộ mông kia... Đúng rồi, còn có bộ ngực, chậc chậc... Thật sự là non mềm lẳng lơ đến tận trong xương!

Nói tới đây, dường như nước miếng người này đều muốn nhỏ ra.

Lục thế huynh nâng roi ngựa trong tay, đánh qua người nọ, người nọ kêu “ôi” một tiếng, Lục thế huynh đã thấp giọng quát mắng:

- Đều lau miệng sạch sẽ một chút cho ông. Những nữ nhân trước kia đều chỉ là đồ chơi của ông, không để ở trong lòng, các ngươi nói như thế nào đều có thể, nhưng lần này thì khác. Lần này ông là chơi thật, bất kể phí bao nhiêu lực, ông đều muốn lấy Tô Lâm Lang tới tay!

Một người bên cạnh cẩn thận nói:

- Thiếu đông gia, Tô Lâm Lang này cũng là nhân vạt có tên có tuổi ở phủ Vân Sơn, muốn tới tay, chỉ sợ không dễ dàng!

- Ông còn không biết điểm này.

Lục thế huynh cười lạnh nói:

- Chẳng qua nói tới cùng, còn không phải là một quả phụ sao? Ông cũng không tin cả đời này nàng không cần đàn ông? Lúc này nàng tới Thái Nguyên, đó là có cầu Lục gia ta, nắm điều này trong tay, sớm muộn gì ông vẫn sẽ bò lên giường của nàng!

Gã xoay người lên ngựa, trầm giọng nói:

- Đều đi thôi!

Đoàn người gồm cả chiếc xe ngựa kia, đều quay đầu trở về, mà lúc này Sở Hoan cũng đã ăn xong điểm tâm, mang theo chiếc bao màu xám của mình, miệng ngậm cỏ xanh, chậm rãi đi tới đối diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.