Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 29: C29: Ly ba




Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Chu ma ma nói ngắn gọn một lần nguyên nhân hậu quả nhưng không nhìn thấy sự vui vẻ từ trên mặt Lưu Sướng như dự kiến, ngược lại sắc mặt Lưu Sướng còn đen hơn đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi giống như sắp bùng nổ. Bà ta ngây người: "Công tử gia? Lúc này không ai có thể ngăn trở được, về sau ngài muốn cưới ai thì cưới, chẳng lẽ ngài không hưng phấn sao?"

Lời còn chưa dứt, đã bị Lưu Sướng hung dữ trừng mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Ngươi thì biết cái gì! Còn không chạy nhanh đi mời lão gia lại đây? Nếu hỏng việc thì ta sẽ không tha cho ngươi!"

Nếu bà ta không phải vú nuôi của hắn thì đã ăn một đạp rồi. Chu ma ma bị dọa nhảy dựng lên, cũng không dám tìm hiểu xem nguyên do sự tức giận của Lưu Sướng, chỉ đành thất tha thất thểu chạy tiếp về phía trước.

Lưu Sướng hít sâu một hơi, quay người lại, trên mặt đã xuất hiện tươi cười, hướng về phía Chúc thái y vái chào thật sâu, nói: "Thật không phải với tiên sinh, trong nhà đột nhiên có việc phát sinh, trong khoảng thời gian ngắn không thể xử lý xong, sợ là sẽ làm chậm trễ việc của tiên sinh, chỉ có thể thay đổi lại thời gian làm phiền ngài." Vừa nói vừa sai Tích Hạ mang lễ vật tới cảm tạ Chúc thái y.

Chúc thái y cũng từng đi qua nhiều gia đình phú quý nên ông cũng gặp được tình huống như thế này nhiều lần. Ông không để ý, nhận lấy lễ vật nói không sao rồi nhờ Tích Hạ dẫn ra ngoài, lên kiệu quay về.


Lúc này Lưu Sướng mới sai người đóng lại cửa chính, vẻ mặt u ám sải bước đi vào. Hay cho ngươi Hà Mẫu Đơn, thì ra ngươi có suy nghĩ này, đầu tiên là cho Lý Hạnh trở về báo tin, làm người Hà gia tới, lại cố ý khiêu khích làm hắn đánh nàng, quả là trơn tru liền mạch, bước này nối tiếp bước kia. Lúc trước là hắn quá coi thường nữ nhân này! Khó trách mấy ngày nay nàng không khóc lóc náo loạn, còn rất bình tĩnh, cũng không biết nàng mưu tính bao lâu!

Lưu Sướng chỉ cảm thấy mạch máu trên cổ tay chỗ bị Mẫu Đơn đâm trúng đập thình thịch, đau đớn vô cùng. Bệnh mới khỏi đã định qua cầu rút ván sao? Phải là hắn không cần nàng mới đúng! Sự khó chịu vì bị người khác tính kế, bị người khác coi khinh, bị người khác vứt bỏ cùng với sự không cam lòng và khuất nhục đan xen vào nhau làm đảo lộn cảm xúc của hắn thành một cuộn chỉ rối. Nó làm hắn vừa phẫn nộ vừa bực bội, hắn hận không thể bước ba bước thành hai bước để lập tức tới trước mặt Mẫu Đơn, hắn phải bóp ch.ế.t nàng mới giải được nỗi hận này.

Bích Ngô đang duỗi dài cổ nhìn vào trong viện của Mẫu Đơn, tai nghe thấy giọng nói của Sầm phu nhân và Thích phu nhân tiếng sau to hơn tiếng trước, ai cũng không nhường ai, nghe vô cùng náo nhiệt. Thích phu nhân hình như là rơi vào thế yếu, lời nói của Sầm phu nhân dí dỏm, câu nói bằng tiếng lóng trần tục, lối ẩn dụ phù hợp nhưng lại không hề th ô tục, sinh động thú vị, làm đối phương tức giận đến nỗi không biết nói gì, Thích phu nhân thì chỉ nói đi nói lại một câu: "Ta không nói với bà nữa, bây giờ bà đang không được bình tĩnh, nghe không hiểu đạo lý, đợi thông gia lão gia đến rồi ta nói với ông ấy."

Bích Ngô nghe được thì thích thú, cọp mẹ cũng có ngày hôm nay, đúng là núi này cao còn có núi khác cao hơn, chủ mẫu Hà gia này quả là không phải ăn chay, rất lợi hại, cũng không biết tại sao sinh ra ma ốm Hà Mẫu Đơn mềm như bông?

Nàng đang nghe đến hăng say thì nha hoàn bên người kéo tay áo nàng lại, nhỏ giọng nói: "Di nương......"

Bích Ngô ngại nha hoàn làm chậm trễ nàng nghe chuyện hay, phiền chán nói: "Đừng làm ồn!" Như thế rốt cuộc nha hoàn cũng không dám lắm miệng, bên tai thanh tịnh, Bích Ngô lẩm bẩm: "Khó được gặp gỡ trò hay, dù sao cũng phải nghe cẩn thận một chút, lần sau không biết lúc nào mới có. Muốn đi thì đi nhanh lên, cứ ầm ĩ mãi như vậy để làm gì chứ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt nàng ta đã ăn một cái tát vang dội. Lưu Sướng đang trong cơn giận dữ, xanh mặt đứng trước mặt nàng, cũng không nhiều lời, nhấc chân đạp vào ngực nàng ta một cái.


"Ôi trời ơi!" Bích Ngô lảo đảo té ngã trên mặt đất, còn chưa kịp khóc thành tiếng, Lưu Sướng cũng đã không quay đầu lại đi vào trong viện. Nàng ta vừa ủy khuất lại sợ hãi, chỉ đành nghẹn ngào ôm vết thương, được nha hoàn nâng dậy, cũng không dám ở lại, khập khiễng chạy đi.

"Ha ha......" Tiêm Tố vốn đã đi từ sớm lại nhô đầu ra từ sau một cây sồi xanh, lấy khăn che miệng, cười đến nỗi run cả người. Khó khăn lắm mới nhịn xuống, nói: "Tỷ tỷ, ở chỗ ta có bình rượu thuốc, hiệu quả trị loại vết thương này rất tốt, ta sai người đưa tới cho ngươi được không?"

Bích Ngô vừa thẹn vừa đau, vừa hận lại nhục, hận không thể cào nát mặt Tiêm Tố, oán hận nhổ nước bọt, cười lạnh nói với nha hoàn bên cạnh: "Ngươi mau đi bẩm báo một tiếng, nói Tiêm Tố cô nương có việc tìm công tử gia."

Tiêm Tố thu lại tươi cười, tiến lên trước mặt nàng, làm bộ nôn nóng: "Tỷ tỷ, không hay rồi, mặt ngươi cũng sưng lên rồi này, phải làm sao đây? Vốn dĩ cũng chỉ là một tỳ thiếp, dựa vào mặt ăn cơm, lúc này ngay cả mặt cũng không có thì phải làm sao đây?" Nói xong thì quay đi cười to.

Bích Ngô căm giận đến tưởng như muốn nhổ cây trâm trên đầu xuống đuổi theo gi.ết con tiện tỳ không biết xấu hổ kia.

Không nói đến một đám người bên ngoài mỗi người một tâm tư, trong tối ngoài sáng nhìn trộm tình hình trong viện, lại nói Lưu Sướng bước vào sân, làm bộ như không có việc gì đi đến trước mặt Sầm phu nhân hành lễ: "Con rể gặp qua nhạc mẫu đại nhân."


Thích phu nhân thấy hắn tới thì nhẹ nhàng thở ra, quát chói tai: "Ngươi còn không nhanh nhận lỗi với nhạc mẫu đại nhân đi? Không biết vì sao ta lại dạy ra một đứa con như ngươi!"

Lưu Sướng cắn chặt răng, cúi đầu thật sâu vái lạy: "Là do con rể không đúng, mong nhạc mẫu đại nhân đại lượng, không cần cùng con rể chấp nhặt!" Rồi lại cách khoảng không nhìn sang Mẫu Đơn với ánh mắt oán giận, chỉ thấy Mẫu Đơn đang đứng bên một gốc Hạc linh hồng, nghiêm túc đếm xem số cánh hoa của đóa hoa đang nở rộ kia, từ đầu đến cuối nàng chưa từng liếc nhìn hắn một cái.

Mẫu Đơn mặc một chiếc váy dài màu đỏ thu hải đường, khoác áo lụa mỏng màu trắng ngọc, trên vai là một dải lụa choàng màu tím phủ vàng, bộ diêu có bốn con bướm bằng bạc trên đầu bị gió nhẹ nhàng lay động giống như có bốn con bướm đang vây quanh nàng nhẹ nhàng nhảy múa, nhìn thật sự hấp dẫn. Lưu Sướng nhìn nàng vài lần, hận không thể nhào lên cắn một ngụm vào chiếc cổ thon dài mảnh khảnh màu hồng phấn kia thì mới cam lòng.

Từ khi Lưu Sướng tiến vào thì Sầm phu nhân vẫn đang đánh giá hắn, bà thấy tuy hai vành mắt của hắn thâm tím, nhưng lại ăn diện tỉ mỉ, mặc một chiếc áo choàng bằng gấm có họa tiết bảo bối màu xanh, bên hông là một cái thắt lưng màu vàng, đeo một chiếc túi thơm tinh xảo, dây giày vậy mà được làm bằng vàng, nhìn qua vừa đẹp đẽ lại sang trọng. Nghĩ đến lúc bà vừa vào cửa nhìn thấy bộ dáng của Mẫu Đơn thì trong lòng có chút hụt hẫng. Bà lập tức nghiêng người né tránh, châm chọc nói: "Đừng! Lưu đại nhân có chức quan trong người, nhận được sự yêu quý của quý nhân, ta chỉ là thê tử của một giới thương nhân, làm sao dám nhận lễ lớn như vậy? Ta sẽ tổn thọ mất."

Lưu Sướng sao có thể không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của bà nhưng hắn vẫn phải cứng rắn nuốt xuống cục tức này, cười nói: "Nhạc mẫu nói đùa, con rể có sai thì phải nhận lỗi. Tương lai còn dài, mong nhạc mẫu cho con rể cơ hội để hối cải làm một người mới." Vừa nói vừa đi về phía Mẫu Đơn lại vái một cái thật sâu: "Đan Nương, là do vi phu không tốt, cầu xin nàng hãy tha thứ vi phu lần này! Ta bảo đảm, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như ngày hôm qua nữa. Về sau chúng ta hãy sống cùng nhau thật tốt." Hà Mẫu Đơn, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể bước chân ra khỏi đây sao? Hắn càng không cho nàng đi, muốn làm to chuyện thì cứ làm to nữa lên!

Mẫu Đơn hoảng sợ bước sang bên cạnh, rồi nhanh chóng trốn đến bên người Sầm phu nhân, kéo chặt tay áo Sầm phu nhân, cúi đầu không nói. Sầm phu nhân nhìn thấy thì vô cùng đau lòng, nhìn Lưu Sướng bằng ánh mắt chán ghét và trách cứ, hận không được ăn thịt uống máu hắn. Bà bảo vệ Mẫu Đơn chặt chẽ, nói: "Lưu đại nhân, Mẫu Đơn nhà ta nhát gan lắm, ngài đừng dọa nàng, nhà của chúng ta không mời nổi thái y để chữa bệnh cho nàng được đâu l."

Nữ nhân dối trá này, sự tàn nhẫn, ác độc của đêm qua đâu rồi? Lúc này lại giả bộ đáng thương, Lưu Sướng bực đến suýt nữa hộc máu. Nếu lúc trước thì hắn sẽ tin nàng nhát gan, vô dụng nhưng lúc này hắn sẽ không bao giờ tin điều đó. Độc phụ là như thế nào? Đây chính là độc phụ! Hồ ly tinh là như thế nào, nàng chính là hồ ly tinh!

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Vào thời điểm quan trọng, Lưu Thừa Khải cũng không rảnh lo phân biệt cái gì nội trạch, ngoại trạch, mang theo hai cha con Hà gia vội vã tiến vào. Hắn so với Thích phu nhân thì khéo léo hơn nhiều, vừa thấy hai cha con Hà gia thì thoải mái nhận sai, liên tục cười tạ lỗi, nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ muốn nghiêm trị Lưu Sướng, nhất định bắt hắn đoạn tuyệt quan hệ với Thanh Hoa quận chúa, không để Mẫu Đơn chịu một chút tủi nhục nào. Thái độ chân thành cùng tư thái yếu thế làm hai cha con Hà gia dù có tức giận cũng không thể làm gì, nghẹn đến mức khó chịu.


Thích phu nhân vừa thấy ông ta đến thì giống như gặp được cứu tinh, ủy khuất nói: "Lão gia, ngài xem đi, bà thông gia nhất định phải thu thập đồ đạc đón con dâu về nhà, nói là muốn hòa ly đấy. Dù ta có khuyên giải như thế nào cũng không được, ngài mau khuyên bà ấy đi! Một cuộc hôn nhân tốt như thế, sao nói muốn tan là tan được chứ?"

Sầm phu nhân cũng hét lên về phía hai cha con Hà gia: "Lão gia, nếu hôm nay chúng ta không tới thì con gái đã bị người ta đánh ch.ế.t mà chúng ta cũng không biết đấy! Trên người Đan Nương vẫn còn vết thương đây này! Từ ngày hôm qua đến bây giờ, cũng chưa được ăn một hột cơm nào!" Vừa nói vừa lại gần nói nhỏ chuyện Mẫu Đơn vào cửa ba năm mà vẫn chưa viên phòng. Loại chuyện này vô cùng nhục nhã, không ai chịu nổi.

Lưu Thừa Khải lúc này mới biết Mẫu Đơn bị Lưu Sướng đánh, tiến lên đạp Lưu Sướng một cái, lạnh lùng nói: "Súc sinh! Ngươi quỳ xuống cho ta! Thế nhưng còn dám làm chuyện không biết xấu hổ này, lại còn mượn rượu giả điên, đánh chính thê tử của mình! Ngươi đọc sách đọc vào bụng chó rồi à? Ngày thường ta dạy dỗ ngươi như thế nào?" Lại quát to gọi người lấy roi ngựa tới, muốn đích thân dạy cho Lưu Sướng một bài học.

Lưu Sướng không nói một lời, chỉ đứng thẳng tắp, tùy ý bị đánh. Hắn có thể nhận lỗi với hai vợ chồng Hà gia cũng có thể mềm giọng dỗ dành Mẫu Đơn nhưng nếu bảo hắn quỳ xuống trước người Hà gia thì dù bất cứ giá nào hắn cũng không chịu.

Lưu Thừa Khải thấy hắn không phối hợp thì tức giận suýt chút ngã xuống, hắn không chịu thua thì giải quyết chuyện này như thế nào chứ? Ông ta nhìn xung quanh sau đó lập tức cầm cái then cửa to bằng cánh tay đập xuống người Lưu Sướng. Lưu Sướng ăn đau nhưng cũng không tránh, càng duỗi thẳng lưng, nhìn thẳng Mẫu Đơn. Thích phu nhân bị dọa sợ, hét lên: "Lão gia, ngươi định đánh ch.ế.t hắn sao! Hắn là cốt nhục duy nhất của Lưu gia đấy!"

Hà lão gia Hà Chí Trung bình tĩnh nhìn trò khôi hài trước mắt, nhấc tay ngăn lại Lưu Thừa Khải, nhàn nhạt nói: "Đại nhân không cần tức giận, con cái đều là đầu quả tim của cha mẹ, đánh vào người con, đau ở tâm cha mẹ. Con gái của ta thì ta đau lòng, ở nhà ta đừng nói động đến một đầu ngón tay của nàng ngay cả một chút tủi hờn nhỏ nhoi, chúng ta cũng luyến tiếc không để nàng phải chịu. Con trai của ngài thì ngài đau, ngài đánh hắn thì còn đau hơn tự đánh mình. Nếu hai đứa nhỏ đã thật sự không thể chung sống, chúng ta không thể cứng rắn ép bọn họ thành một đôi, đó mới là hại bọn họ. Chúng ta hợp được thì cũng tan được."

Hà Đại Lang cao lớn vạm vỡ cười lạnh: "Cha, cần gì phải nói chuyện tử tế với bọn họ? Đã có gan đánh muội muội ta thì phải chấp nhận để ta trút giận cho nàng." Lời còn chưa dứt đã xông lên đấm vào mặt Lưu Sướng một quyền, đánh đến Lưu Sướng lảo đảo, té ngã trên mặt đất.

"Gi.ết người rồi!" Thích phu nhân che miệng lại hét lên, mặt Mẫu Đơn không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.