Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 2: C2: Mẫu đơn hai




Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

"Ngươi sẽ như thế nào? Ngươi nói cho ta nghe một chút xem?"

Tay của Lưu Sướng cuối cùng cũng thả xuống dưới, hắn khinh bỉ nhìn khuôn mặt đỏ lên vì tức giận và hoảng sợ của Mẫu Đơn, lại nhìn tròng mắt loạn chuyển xung quanh vì hoảng sợ của nàng. Đột nhiên hắn bật cười.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh khiếp sợ của Vũ Hà: "Thiếu...Thiếu phu nhân, công...công tử gia"

Rồi đấy, chủ tớ hai người đều bắt đầu nói lắp. Tâm trạng của Lưu Sướng chưa bao giờ tốt như vậy. Hắn vẫy tay áo rồi quay người bỏ đi.

"Cung tiễn công tử gia." Vũ Hà lập tức vén mành, miệng cũng nhanh nhẹn hơn.

Lưu Sướng lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái. Giọng nói từ kẽ răng thốt lên: "Ngươi có tin hay không, một ngày nào đó công tử ta sẽ thu ngươi vào phòng."

Đôi mắt to của Vũ Hà lập tức tràn ra nước mắt. Sau đó trong lỗ mũi cũng chảy ra nước mũi trong suốt. Nàng cũng không thèm lau, chỉ hít hít mũi, vô cùng đáng thương nhìn Lưu Sướng, muốn khóc lại không dám khóc, nàng nắm góc áo, nói năng lộn xộn: "Nương của ta...ta sẽ đánh chết ta!"

Ai cũng đều biết nương của Vũ Hà là bồi phòng của Hà phu nhân, là một người phụ nữ biết múa kiếm, sức lực vô cùng lớn. Khi bà tức giận thì đến Hà phu nhân cũng không thể ngăn trở, dạy mãi cũng không sửa được nhưng Hà phu nhân lại không thể thiếu bà. Khi Vũ Hà vừa đến đây, Hà phu nhân đã từng đáp ứng không để Vũ Hà làm thông phòng hoặc di nương, chỉ cần tới tuổi sẽ thả ra ngoài. Nếu hắn thật sự chạm vào Vũ Hà chỉ sợ người đàn bà kia sẽ đến tận cửa làm ầm ĩ. Vì một tiểu nha đầu với nhan sắc tầm thường mà làm xôn xao dư luận thì thật là không đáng.


Khi Lưu Sướng đang âm thầm suy nghĩ thì Vũ Hà lại hít hít nước mũi bằng một âm thanh vang dội, Lưu sướng nhìn dòng nước mũi trong suốt của nàng thật sự thấy ghê tởm, hắn chạy trối chết.

Vũ Hà lập tức thu hồi nước mắt rồi lau mặt sạch sẽ, cau mày đi vào buồng trong.

Mẫu Đơn vẫn đang tiếp tục động tác lúc trước. Nàng duỗi chân duỗi tay với đóa hoa Ngụy tử ngoài cửa sổ.

"Thiếu phu nhân ngài đây là tội gì?" Vũ Hà ngồi xổm xuống nhặt chiếc giày trên mặt đất lên xỏ vào bàn chân tr@n trụi của nàng. Trước kia khi thiếu phu nhân bị bệnh thì ước gì công tử gia đến xem nàng. Sau khi khỏi bệnh lại ngóng trông công tử gia đến phòng nàng cùng nàng viên phòng. Công tử gia không chịu tới, nàng đã từng khóc cầu xin, nhưng chỉ là tự rước lấy nhục. Bây giờ không cần khóc không cần cầu xin, ngược lại chính công tử gia lại tự đến nhưng nàng lại muốn đem người đẩy ra, đây là có chuyện gì?

Cuối cùng cũng động đến đoá hoa, Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Một tay nhẹ nhàng víu lấy cành lá của Nguỵ tử, một tay lấy trâm bạc trên đầu khều con sâu nhỏ giấu trong nhị hoa. Sâu nhả ra tơ quấn lấy không chịu đi, Mẫu Đơn vô cùng cẩn thận chỉ sợ làm tổn thương đến hoa.

Vũ Hà không đợi được nàng trả lời liền nói: "Nếu thiếu phu nhân yêu quý hoa như vậy, sao không đi ra ngoài để bắt sâu mà lại kéo tới kéo đi không sợ làm tổn thương cuống hoa sao?"

Mẫu Đơn cười nói: "Không đâu, ta rất cẩn thận. Ta làm như vậy cũng thuận tiện hoạt động tay chân." Thân thể này thực sự rất nhu nhược, không rèn luyện là không được.

Vũ Hà thấy nàng tươi cười điềm đạm, không nhịn được lại nói: "Rốt cuộc ngài suy nghĩ như thế nào? Hiện giờ thân mình của ngài cũng rất tốt rồi, không thể để người khác lại tiếp tục ngồi lên đầu ngài mãi như vậy được, ngài phải nhanh chóng sinh một đứa con trai mới là đứng đắn."

Mẫu Đơn không tỏ ý kiến, loại nam nhân ti tiện như vậy cũng xứng đáng với nàng sao. Nàng nhổ vào! Nàng sống lại trong cơ thể này cũng kế thừa ký ức vốn có của thân thế này. Một tên đàn ông coi người vợ yêu say đắm mình như cỏ rác còn bức tử người vợ ốm yếu thì sao lại phải sinh con cho hắn? Viên phòng? Hắn còn tưởng là hắn đang ban ân mà không nghĩ tới bản thân nàng không muốn sống cùng hắn cả đời nên tất nhiên cũng không muốn lưu lại dù chỉ là một giọt máu.


Hắn coi nàng như cỏ rác, nàng cũng sẽ không coi hắn như bảo bối. Không có cơ hội thì đành phải chịu còn nếu nàng đã sống lại ở thế giới giàu có xa hoa, dân phong cũng rất tiến bộ này, nếu nàng không tóm lấy cơ hội giải phóng chính mình thì thật là có lỗi với bản thân.

Vũ Hà thấy trên mặt Mẫu Đơn xuất hiện thần sắc nhàn nhạt thì biết mình không thể khuyên được nàng nên lập tức nói: "Thiếu phu nhân rốt cuộc ngài tính toán như thế nào? Ngài nói ra đi, chứ cứ mãi như thế này thì ai mà chịu nổi!"

Mẫu Đơn nhướng mày: "Vũ Hà, vậy theo ý của em thì ta có tính toán gì?" Nha đầu này không giống với ả Vũ Đồng chỉ một lòng muốn bò lên trên mà thông đồng với Lưu Sướng, nàng tuyệt đối trung thành.

Vũ Hà chỉ chính mình, trợn tròn mắt hỏi: "Ngày hỏi em?"

Mẫu Đơn cười nói: "Đúng, hỏi em. Ta cũng thấy bực mình. Nhà bọn họ đã xem ta không vừa mắt thì ta có làm gì cũng là sai. Kể cả ta có may mắn sinh con trai mà hắn không thích lại không phải trưởng tử thì chỉ hại nó bị khinh bỉ mà thôi. Cuộc sống cũng sẽ không thoải mái. Bọn họ cũng không yêu quý gì ta. Ta cần gì phải ăn vạ ở đây. Ta lại không cần dựa vào ai mà sống."

Thiếu phu nhân đây là muốn hòa li. Vũ Hà nghe hiểu suy nghĩ của nàng. Chỉ một thoáng giật mình rồi lại bắt đầu suy nghĩ. Triều đại này tương đối thoải mái, nữ tử có thể tự làm chủ, từ công chúa đến thôn cô, dù là hoà ly hay tái giá cũng có rất nhiều. Tuy là phụ nữ đã hòa li thì không được bằng những cô gái chưa từng gả nhưng dựa vào dung mạo và gia thế của thiếu phu nhân nhà mình thì việc tái giá là không hề khó. Dù cho tìm không thấy nhà có gia thế bằng Lưu gia nhưng tất nhiên cũng không phải chịu những sự uất ức này. Nàng cũng không cần lo lắng, đề phòng cũng không cần giả vờ giả vịt làm ghê tởm người khác. Sau khi Vũ Hà tính toán thì có chút chần chờ mở miệng: "Nhưng bọn họ sẽ đồng ý sao?"

Vũ Hà nói bọn họ là bao gồm cả Lưu lão gia Lưu phu nhân cùng với cha và nương của Mẫu Đơn. Lúc trước hai nhà kết thân là có hiệp nghị. Nếu bọn họ không cùng đồng ý thì làm sao có thể hòa li? Đặc biệt là hiện giờ Hà gia rất tin tưởng bệnh của thiếu phu nhân tốt lên là do thành thân với công tử, thì lại sao có thể ném bùa hộ mệnh này đi được? Đúng là đã khó lại càng thêm khó.

Mẫu Đơn nghịch ngợm mà chớp mắt: Bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý." Chờ thời cơ tới rồi có đồng ý hay không không phải do bọn họ.


Vũ Hà thở dài: "Ngày mai là tiệc ngắm hoa, nghe nói là ả Thanh Hà quận chúa không biết xấu hổ kia cũng tới. Còn có vài vị kia cũng đã phân phó làm y phục lộng lẫy để tham dự, em còn nghe mọi người nói sẽ mời mấy thanh quan ở Phương Vận Trai tới biểu diễn, nếu ngài không thích thì có thể dùng biện pháp cũ."

Mẫu Đơn nói: "Không, ta rất thích." Trải qua hơn nửa năm chuẩn bị, nàng tự nhận đã có thể dung hợp trong đám người này. Nàng không thể mãi chỉ ở trong một khuôn viên bé nhỏ này, dù sớm hay muộn thì nàng cũng phải bước ra ngoài, chọn ngày không bằng gặp ngày. Vậy thì vào ngày mai đi!

Trước kia khi thiếu phu nhân gặp phải chuyện này thì thường giả vờ bị bệnh, lúc này lại nguyện ý đi ra ngoài lộ mặt. Trong mắt Vũ Hà hiện lên sự vui mừng, cao hứng nói: "Vậy để nô tì mang y phục ra, thiếu phu nhân thích bộ váy áo nào thì nô tì sẽ là và huân hương."

Bốn rương gỗ long não chứa đầy y phục mùa xuân lộng lẫy được xếp trước mặt Mẫu Đơn, những chiếc khế la đầy màu sắc, sa tanh lụa hồng, lụa đỏ bắt mắt và lụa mềm mại giống như những bông hoa mùa xuân rực rỡ ngoài cửa sổ, lặng lẽ nở rộ một cách độc đáo. Không ngoại lệ, mỗi chiếc áo và váy đều được thêu một bông hoa mẫu đơn tinh xảo, đó là một trong những cách thể hiện tình yêu thương của cha mẹ Hà gia dành cho con gái, Hà Mẫu Đơn cũng giống như hoa mẫu đơn trân quý diễm lệ, được rất mực cưng chiều.

Mẫu Đơn chọn ra một chiếc áo khoác ngắn bằng vải mỏng màu hồng, chỉ vào chiếc váy dài cạp cao màu hồng tím thêu hoa mẫu đơn tím tám cánh rồi nói: "Chính là nó."

"Thật đẹp." Đôi mắt tròn xoe của Vũ Hà cười như mảnh trăng lưỡi liềm, nàng cúi xuống lục lọi trong rương một lúc lâu mới tìm được một dải lụa choàng sa mỏng màu tím để khoác bên ngoài váy rồi bảo Mẫu Đơn xem xem đã phối hợp được chưa: "Tiểu thư, ngài xem như thế này đã được chưa?"

Mẫu Đơn gật đầu: "Được rồi đấy." Nàng nhìn xem sắc trời, rồi ngáp một cái: "Canh giờ còn sớm, ta đi ngủ một lát."

Vũ Hà vui vui vẻ vẻ đi thu thập váy áo lại bỗng nhiên nhìn thấy nơi góc váy bị sứt chỉ. Nàng tìm mãi sợi tơ màu tím để khâu lại mà không tìm thấy nên đành phải đi đến phòng kim chỉ. Trước khi đi, nàng phân phó Thứ Nhi: "Thứ Nhi, thiếu phu nhân còn đang ngủ, em ở đây nhìn nhé, đừng để người không liên quan đến quấy nhiễu phu nhân. Chờ Lâm mụ mụ trở về, em nhanh chóng nói chuyện Vũ Đồng có thai cho bà. Nhớ lấy đừng quên."

" Em nhớ kỹ rồi, Vũ Hà tỷ tỷ." Thứ Nhi mới có 11-12 tuổi, mặt trái xoan nhỏ nhắn, búi hai búi tóc nha hoàn, một đôi mắt hạnh, lông mi rất dài, môi hồng nhuận đầy đặn đúng là kiểu mà công tử gia thích nhất. Nếu cứ phát triển như thế này thì chỉ mấy năm nữa khi tiểu nha đầu nẩy nở, công tử gia nhất định sẽ thu nàng vào phòng. Vũ Hà thở dài, sờ sờ mặt Thứ Nhi, xoay người bước ra ngoài.

Thấy Vũ Hà đi xa, Thứ Nhi bưng một cái ghế con, lấy kim chỉ ra, nghiêm túc canh giữ ở ngoài cửa phòng của Mẫu Đơn, thỉnh thoảng ngó về phia cửa, chuẩn bị xua đuổi bất cứ người nào không liên quan.

Ước chừng qua mười lăm phút, ngoài cửa vang lên một thanh âm ồn ào. Gã sai vặt Tích Hạ bên người Lưu Sướng cùng với bảy tám gã sai vặt cầm dây thừng cùng đòn gánh xông vào cửa, nói: "Chính là nơi này, đây là sân của thiếu phu nhân, sau khi tiến vào không được nhìn đông nhìn tây, càng không được đi loạn. Nếu không sẽ bị xử phạt bằng gia pháp, nhớ kỹ sao?"


Tích Hạ mới có 13-14 tuổi, lại cứ giả trang thành bộ dáng lão luyện, còn học Lưu Sướng chắp tay sau lưng ưỡn ngực, nhìn qua có chút buồn cười

Có người hô to vang dội: "Tích Hạ, biết rồi! Một chút quy củ như vậy mọi người đều biết. Có phải hay không?"

Một đám người cười ha ha, mồm năm miệng mười nói: "Đương nhiên biết rồi."

Tích Hạ trầm mặt nói: "Các ngươi cẩn thận một chút, nếu làm tổn thương các bảo bối cục cưng này, có bán toàn bộ các ngươi cũng chỉ bằng giá một đóa hoa."

Thật quá đáng, dám chạy đến cửa viện của thiếu phu nhân làm ầm ĩ, Thứ Nhi vứt kim chỉ xuống, vén cao làn váy chạy đến cửa viện, khuôn mặt nhỏ đỏ lên lườm Tích Hậ nói: "Tích Hạ! Tại sao ngươi lại dám mang một đám người thô thiển đến chỗ thiếu phu nhân làm ầm ĩ? Ngươi không sợ gia pháp sao?"

Thấy một tiểu nha hoàn đáng yêu trắng nõn tức giận chạy ra chỉ trích Tích Hạ, mọi người đều im lặng để xem Tích Hạ ngày thường vừa sĩ diện lại kiêu căng sẽ làm gì.

Tích Hạ không kiên nhẫn mà nhíu mày, nói: "Ngày mai công tử gia muốn tổ chức tiệc ngắm hoa, ta phụng mệnh công tử gia, tới nơi này nâng hoa đến trong viện bố trí. Những người này vốn chính là như vậy, ngươi không nhìn thấy ta đang ước thúc bọn họ sao?"

Cái này thì là sự thật. Nhưng Thứ Nhi Thật sự rất ghét đám đàn ông thô bỉ không tôn trọng thiếu phu nhân nhà nàng, giơ cằm, nói: "Nâng hoa? Sao ta lại không biết nhỉ? Có ai không biết hoa này là bảo bối của thiếu phu nhân? Không phải ngươi muốn nâng là nâng được. Nếu làm hỏng có bán ngươi đi cũng không đủ để bồi thường một chiếc lá cây đâu."

Tiểu nha đầu này miệng lưỡi thật sắc bén. Tích Hạ hung ác trợn mắt lên: "Chủ tử muốn làm cái gì còn phải nói trước cho ngươi hay sao? Người là nha đầu hay là người nào? Đừng quên thân phận của mình! Thức thời, thì nhanh chóng tránh ra, bằng không đừng trách ta bẩm với công tử, bán ngươi đi đấy!"

Thứ Nhi không cam lòng yếu thế, chống nạnh nói: " Ngươi lại la ai? Đừng quên thân phận của mình! Thức thời, thì nhanh chóng tránh ra bằng không đừng trách ta bẩm với phu nhân bán ngươi đi đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.