Quốc Gia Ác Quỷ

Chương 3: Nghi vấn




Hạ Thiên Kỳ vẫn không tài nào tin nổi vào mắt mình, bởi vì thi thể trong này thực sự quá nhiều!

Xem ra tất cả vừa chết không bao lâu, bởi vì máu tươi vẫn đang chảy không ngừng chảy ra qua khe cửa.

Tim hắn bắt đầu đập thình thịch, hô hấp cũng mỗi lúc một khó khăn, Hạ Thiên Kỳ có cảm giác bản thân không thể nào hít thở nổi.

“Không được, không thể tiếp tục như vậy, mình phải tỉnh táo. Tuyệt đối không thể hoang mang!”

Hạ Thiên Kỳ dùng sức đưa tay vuốt gương mặt của mình, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Đầu tiên hắn cần phải xác định rõ ràng vị trí nơi đây, cùng mục tiêu tiếp theo nên làm gì. Hoặc là nghĩ ra biện pháp làm sao để biết được chính xác chuyện gì đang diễn ra, hoặc là chạy ra khỏi tiệm sách báo cảnh sát.

Không cần suy nghĩ nhiều, nếu như phải chọn, nhận định sẽ lựa chọn cái sau.

“Có thể tên sát nhân điên cuồng này đã ở trong tòa nhà tiệm sách từ rất lâu, đồng thời vừa từ nhà vệ sinh nữ lầu ba chạy ra. Không, không đúng, “hắn” đã có khả năng giết nhiều người cùng lúc như vậy, đồng thời trước đó tiếng động lại phát ra rất rõ ràng, “hắn” không nên thờ ơ mới đúng chứ.

Chẳng lẽ suy đoán trước đó của mình là sai, cái tên sát nhân điên cuồng trước đó không hề có mặt tại nhà vệ sinh nữ sao?”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rất có thể là như vậy, không phải vừa rồi chính hắn làm ra tiếng động, lại hét to, nếu như tên sát nhân điên cuồng thực sự ờ đây thì sẽ không mặc kệ mà buông tha cho hắn.

“Có thể tên sát nhân điên cuồng không hề ở nơi này…”

Nhớ lại chuyện mình ở dưới lầu tìm kiếm Trương Tiểu Thuận, Hạ Thiên Kỳ lập tức không khỏi hoảng sợ. Bất quá thông qua chuyện này cũng có thể kết luận, tên sát nhân điên cuồng có lẽ đã rời đi thật.

“Vẫn là nhanh chân thoát khỏi nơi này thì hơn, lỡ như “Hắn” còn ở nơi này…”

Vừa nghĩ trong đầu như vậy, Hạ Thiên Kỳ liền chạy xuống lầu, nhưng khi hắn vừa chạy ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy một bóng người đột ngột từ trong chui ra!

Ai ——!

Hạ Thiên Kỳ giật mình kêu lên, bình tĩnh thủ thế phòng bị, nhưng vẫn không tài nào che giấu được sự run rẩy.

Lại một lần nữa chiếc đèn pin chợt vụt sáng, lợi dụng ánh sáng ngắn ngủi đó, Hạ thiên Kỳ có thể thấy rõ gương mặt của đối phương!

Đó chính là Trương Tiểu Thuận mà hắn đang tìm kiếm.

Mẹ kiếp, xém chút hù chết tôi!

Trước đây Hạ Thiên Kỳ vẫn khó chịu khi nhìn Trương Tiểu Thuận, nhưng hiện tại thì nhìn thấy Trương Tiểu Thuện vẫn bình an vô sự, trong lòng của hắn thở vào nhẹ nhõm không ít. Dù sao có thêm một người ở bên cạnh, trong lòng hắn cũng bớt sợ phần nào.

Trương Tiểu Thuận xem ra cũng bị dọa tới phát sợ, sắc mặt trắng bệch, đưa tay ôm tim:

“Câu nói này hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng!”

Xuỵt...

Trương Tiểu Thuận còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại đưa tay lên làm dấu, nhỏ giọng ra hiệu:

“Đừng lên tiếng, nghe tôi nói đã. Trong tòa nhà này rất có thể có một tên cuồng sát nhân ẩn núp đã lâu, trong dãy phòng nhà vệ sinh nữ đều là thi thể. Cậu mang điện thoại di động đúng không, chúng ta báo cảnh sát!”

Nghe những lời Hạ Thiên Kỳ vừa nói, tròng mắt Trương Tiểu Thuận không khỏi co rút lại, bối rối lắc đầu nói:

Tôi, tôi cũng không mang điện thoại!

“Mẹ kiếp! Vậy cũng chỉ còn cách chạy thôi!”

Hạ Thiên Kỳ có chút thất vọng mắng nhỏ một câu, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Trương Tiểu Thuận:

“Cậu tương đối quen thuộc nơi này, mau dẫn ta xuống dưới.”

Ừm.

Thấy Trương Tiểu Thuận gật đầu, Hạ Thiên Kỳ dứt khoát tắt đèn pin, bởi vì ánh sáng lúc mờ lúc tỏ của chiếc đèn pin vừa làm cho hắn hoảng hốt, đồng thời khiến hắn dễ dàng bị phát hiện.

Tắt đèn pin đi, trong mắt Hạ Thiên Kỳ bây giờ chỉ toàn một màu đen u ám.

Theo bản năng hắn lấy tay nắm lấy áo Trương Tiểu Thuận, cẩn thận bước phía sau Trương Tiểu Thuận.

Nhưng mà đi được vài bước, suy nghĩ trong đầu của Hạ Thiên Kỳ không còn bị nỗi sợ hãi khống chế nữa, đột nhiên hắn xuất hiện một phòng đoán đáng sợ.

Hắn cũng không có nhìn thấy dáng vẻ của tên cuồng sát nhân, nói cách khác, tên cuồng sát nhân ngoại trừ mình ra thì cũng có thể là bất kỳ kẻ nào, cho dù là Trương Tiểu Thuận vũng không phải ngoại lệ!”

Đồng thời Trương Tiểu Thuận đúng là rất khả nghi, lúc trước hắn ở dưới lầu la lớn tiếng như vậy, cũng không hề nghe thấy Trương Tiểu Thuận đáp lại, thế mà giờ lại gặp hắn tại bên ngoài nhà vệ sinh lầu 3. Đã vậy trên người mình cũng không đem theo điện thoại, lại càng không có đèn pin, làm sao mình vừa bước ra nhà vệ sinh hắn đã dám cho rằng mình là người vô tội?

Hoặc là… Người tốt hay người xấu đối với hắn đều không quan trọng, bởi vì trong mắt hắn… Căn bản đều là người chết!

Mặt khác, Trương Tiêu Thuận thực sự quá bình tĩnh, rừ đầu đến cuối đều không mở miệng nói câu nào.

Bước chân của Hạ Thiện Kỳ đột ngột dừng lại, trên gương mặt xuất hiện vài đường mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn thực sự không biết nên làm gì bây giờ.

“Tại sao lại đột nhiên dừng lại?”

Đột nhiên Trương Tiểu Thuận mở miệng nói.

“Tôi… dây giày tôi bị tuột, buộc xong sẽ đi ngay.”

Hạ Thiên Kỳ ra vẻ bình tĩnh đáp, cố gắng để che giấu biểu hiện hoang mang.

“Làm sao bây giờ? Rốt cục Trương Tiểu Thuận có pải hay không là tên quỷ giết người”

Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng Hạ Thiên Kỳ mặc kệ Trương Tiểu Thuận, một thân một mình trốn xuống lầu. Chỉ cần có thể thoát ra khỏi tiệm sách, thì hắn sẽ được an toàn, dù sao tên cuồng sát nhân cũng không dám ở trên đường mà giết người.

Hạ quyết tâm trong lòng, Hạ Thiên Kỳ chuẩn bị tăng tốc vượt qua Trương Tiểu Thuận ở phía trước, nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị chạy, thì bỗng trong bóng tối trước mắt hắn, đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Người này không phải ai khác, chính là Trương Tiểu Thuận đứng ở cách đó không xa đợi hắn.

Lúc này nhìn vào thân thể quỷ dị của Trương Tiểu Thuận thật không thể thốt lên lời, trên tay hắn rõ ràng không cầm bất cứ dụng cụ để phát sáng, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy hắn giống như được ánh trăng chiếu vào, quanh người toát lên sự âm u.

“Anh muốn làm gì đây?”

Đột nhiên Trương Tiểu Thuận lạnh lùng chất vấn Hạ Thiên Kỳ.

“Tôi chỗ nào cũng không đi nữa… À mà, trên người của cậu sao lại có thể phát sáng thế kia?”

Hạ Thiên Kỳ kiên trì nói, lại cố ý chuyển hướng sang đề tài khác.

Nhưng mà Trương Tiểu Thuận không thèm để ý tới lời Hạ Thiên Kỳ, dùng ngón tay chỉ chỉ phía trước nói:

“Bây giờ đổi, anh đi phía trước.”

“Đổi… đổi tôi đi ở phía trước? Vì… vì sao?”

Giọng nói Hạ Thiên Kỳ hơi run rẩy, nỗi sợ hãi trong lòng hắn đã đạt tới cực hạn, hắn thực sự không tài nào tiếp tục giả bộ được nữa.

Cho nên vừa dứt lời, Hạ Thiên Kỳ lập tức xoay người, liều mạng chạy về một hướng.

Đương nhiên, dù trong hòan cảnh này hắn cũng không quên mở đèn pin lên. Nếu chỉ bằng mắt thường thì hắn chắc chắn không thể tìm thấy được đường xuống lầu.

Liều mạng chạy được một khoảng khá xa, khi Hạ Thiên Kỳ lấy tay chiếu ánh sáng về phía sau lưng nơi vừa đứng, hắn phát hiện Trương Tiểu Thuận biến mất không thấy dấu vết. Hắn cũng không vì vậy mà yên tâm, ai biết được Trương Tiểu Thuận có đứng chờ hắn tại tiệm sách.

Bỏ qua một khúc ngoặt lớn, Hạ Thiên Kỳ đã chạy vọt tới đầu bậc thang, chỉ cần chạy thẳng xuống phía dưới lầu 1.

Nhưng đúng lúc Hạ Thiên Kỳ sắp chạy ra đầu bậc thang, thì cánh cửa đột ngột đóng ầm lại!

Cùng lúc đó, một thân hình kinh khủng chậm rãi đứng dậy từ bậc thang.

Thấy con đường trước mắt bị chặn, Hạ Thiên Kỳ hốt hoảng trượt chân xuống, la lên thảm thiết lăn xuống bậc thang, ngất lịm.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê hắn cảm giác ngực mình bị phỏng. Hình như có thứ nóng rực đóng áp lên ngực hắn, khiến hắn đau đớn muốn hét lên nhưng hết lần này tới lần khác không thể mở miệng được.

Loại cảm giác này vẫn cứ kéo dài… Kéo dài…

Cho đến lúc có người đánh thức hắn.

“Này, tỉnh…”

Hạ Thiên Kỳ dùng hêt sức mở to mắt, sau đó hắn bị cảnh tượng trước mắt dọa đến giật nảy mình.

Bên cạnh hắn có không dưới mười viên cảnh sát đang đứng.

Không chỉ có thế, còn có rất nhiều người mặc áo khoác trắng đang làm việc bận rộn, khuân từ trên lầu xuống… thi thể!

Nhìn qua một lượt đám cảnh sát một lúc lâu, Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ lại chuyện tối qua, sợ hãi nói:

“Giết người! Lầu ba khắp nơi đều là thi thể, hung thủ còn muốn giết tôi…”

“Cậu nói cậu nhìn thấy hung thủ?”

Một cảnh sát có thân hình to con cắt ngang lời Hạ Thiên Kỳ hỏi.

“Tôi nhìn thấy, hung thủ chính là nhân viên quản lý sách nơi này, tên hắn là Trương Tiểu Thuận.”

“Là hắn cho tôi biết tên hắn là Trương Tiểu Thuận.”

“Cảm phiền chú tới đây một chút, ở trong tiệm sách này có một người tên Trương Tiểu Thuận sao?” Cảnh sát lên tiếng gọi một người đàn ông trung niên hói đầu trong đám đông lại hỏi.

“Không có.” Người đàn ông hói đầu khẳng định.

Hạ Thiên Kỳ thấy thế lập tức nói:

“Khẳng định có, hắn,ặc đồng phục của tiệm ông, tôi còn nhìn thấy hắn làm việc, hắn chính là Trương Tiểu Thuận, tóc húi cua, mắt một mí, không thích nói chuyện…”

“Tôi chắc chắn ở đây không có người này!” Ông chú hói đầu kiên quyết khẳng định một lần nữa.

Trong lúc Hạ Thiên Kỳ và ông chú hói đầu đang tranh luận, đột nhiên có một viên cảnh sát chạy tới nói:

“Thưa sếp, máy thu hình hai bên đường cho thấy, chỉ có mình hắn đi vào.”

“Ừm, được rồi.” Viên cảnh sát to cao nhẹ gật đầu, sau đó ra hiệu hai cảnh sát bên cạnh còng Hạ Thiên Kỳ lại:

“Chúng tôi hoài nghi anh chính là hung thủ gây án, yêu cầu anh theo chúng tôi một chuyến.”

Nói xong cũng không thèm cho Hạ Thiên Kỳ cơ hội phản bác, liền vung tay lên nói:

“Dẫn đi!”


Trước đây luôn luôn nghe người ta nói đến chuyện Thiên Đường và Địa Ngục chỉ cách nhau một bước, lúc ấy còn không để ý chút nào, nhưng bây giờ Hạ thiên Kỳ lại hoàn toàn tin.

Mới hôm qua hắn còn đang sung sướng nhảy cẫng lên vì mức lương, nhưng nhắm mắt liền trở thành người hiềm nghi phạm tội, không thể không thừa nhận sự thật chẳng khác nào một vở hài kịch.

Đến cục cảnh sát hình sự, HạThiên Kỳ được đưa vào một phòng cách ly. Khung cảnh quen thuộc trong phòng hắn đã được thấy qua phim ảnh, nhưng chính thức được ngồi tại đây là lần đầu tiên, đương nhiên, hắn cũng không muốn sẽ có lần thứ hai.

Ngồi lên ghế có chút lạnh lẽo, Hạ Thiên Kỳ hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra, hắn cảm thấy trong đó có rất nhiều điểm trùng hợp đáng ngờ.

Hắn cảm thấy chuyện ông chú và Trương Tiểu Thiện là cùng một phe, sở dĩ đưa ra mức lương cao như vậy, chính là để hắn làm người chết thay. Nghĩ như vậy, có thể giải thích rõ về vấn đề tiền lương đãi ngộ tốt, chính là để mua cái mạng này của hắn sao!

Đúng lúc Hạ Thiên Kỳ đang hồi tưởng lại mọi chuyện, viên cảnh sát to cao đột nhiên mở cửa đi vào, đặt mông xuống chiếc ghế đối diện với hắn.

“Cậu có gì muốn nói với tôi không?”

“Tôi bị oan. Tôi không có giết người, những lời nói trước đó của tôi tại tiệm sách đều là sự thật. Trên thực tế tôi còn biết cái tên cuồng sát nhân kia còn đồng lõa, tôi còn có điện thoại của ông ta, đó là một người trung niên tóc húi cua, đại khái là vậy…”

Là ông ta sao?

Viên cảnh sát to cao vừa nói xong, liền thấy ông chú đi giày Tây bước đến.

Nhìn thấy ông chú, Hạ Thiên Kỳ lập tức nổi trận lôi đình, liên tiếp mắng:

“Chính là cái lão khốn khiếp này hãm hại tôi, hắn cùng hung thủ khẳng định là cùng một bọn…!”

“Ừm, ta hiểu rồi, hiện tại cậu có thể đi.”

Viên cảnh sát to cao nói xong, không thèm giải thích với Hạ Thiên Kỳ chuyện gì đang xảy ra liền mở còng tay cho hắn.

Hạ Thiên kỳ ngơ ngác nhìn viên cảnh sát to cao, rồi nhìn qua ông chú đang đứng cạnh cửa im lặng không nói lời nào, chần chừ hơn lúc lâu mới nhấc mông lên.

Tôi thật có thể đi rồi?

“Đừng nói cậu còn muốn ở lại đây khảo cung nhé?” Viên cảnh sát cao to vừa cười vừa nói.

Cảm ơn...

Mặc dù không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng có thể rời khỏi cục cảnh sát là một chuyện tốt, cho nên Hạ thiên Kỳ cũng không nói nhiều nữa, mở miệng cám ơn rồi nhanh rời đi, cả ông chú cũng cùng hắn đi ra.

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Hạ Thiên Kỳ có một bụng nghi vấn muốn hỏi ông chú, nhưng cũng không có cơ hội để hỏi:

“Lát nữa còn có hai người thử việc nữa qua trực ban, tôi sẽ đích thân đưa họ tới.”

“Ông rốt cuộc là ai? Mẹ nữa đây là công ty gì! Hôm qua trong tiệm sách có người chết, ông có biết hay không, rất nhiều người chết! Con mẹ nó chứ thiếu chút nữa tôi cũng chết rồi, vậy mà bây giờ ông còn muốn tôi quay lại!”

“Vậy thì đã sao? Không phải bây giờ cậu vẫn còn sống không chút tổn hại, cậu còn chưa qua được thời gian thử việc, cho nên cậu buộc phải quay về nơi đó làm việc.”

Nói tới đây, ông chú dừng một chút rồi lại bổ sung thêm:

“Không phải bây giờ chỉ còn một mình cậu, sẽ có người mới qua thử việc. Mặt khác, tôi không yêu cầu cậu từ chức về nhà, bởi vì như vậy sẽ gặp phiền phức lớn.

Cuối cùng, chúc cậu may măn, hi vọng vẫn còn có thể nhìn thấy cậu còn sống.”

Ông chú nói xong những lời này, tức giận xoay tay lái một đường cong, lái chiếc xe sang trọng rời đi.

Đồng thời cũng để lại trong lòng Hạ thiên Kỳ nhiều nghi vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.