Quốc Gia Ác Quỷ

Chương 10: Vị khách ngoài ý muốn




“Tôi nói này Triệu Sảng, cô sẽ không phải là cố ý đùa tôi chứ, trong tiệm sách này thì có thể có bí mật gì.”

Theo sát Triệu Sảng lên tới bốn lầu, mặc dù trong lòng Phùng Vĩ không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn.

“Đừng vội, chờ đến lúc đó sẽ biết thôi.”

Giọng điệu của Triệu Sảng vẫn cứng ngắc như trước, nghe qua chẳng khác gì một người máy đang nói.

Lại lần nữa sự khủng hoảng trong lòng Phùng Vĩ lại dâng cao, nhất là khi cảm thấy nhiệt độ bốn phía ngày càng thấp dần. Phùng Vĩ theo bản năng ôm lấy bả vai, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản cái rét xâm nhập.

“Làm sao lại lạnh như vậy hả, lạnh chết tôi rồi!”

Phùng Vĩ khoanh tay đứng tại chỗ nhảy lên, chịu không được quay sang Triệu Sảng phàn nàn.

“Cảm thấy lạnh quá rồi, vậy chúng ta nhanh vào đi.”

Không biết có phải do nghe Phùng Vĩ vô cớ oán trách, mà đột nhiên Triệu Sảng ở phía trước chợt dừng lại, sau đó kéo một cánh cửa ở gian phòng nghỉ ngơi:

“Chính là chỗ này, tới đây nhanh lên.”

Cho dù lúc này nhìn qua Triệu Sảng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Phùng Vĩ vẫn không nghi ngờ bước nhanh tới.

Kỳ thật trong lòng của hắn rất mong đợi, dù sao cả hai cũng là cô nam quả nữ ở chỗ này, Triệu Sảng lại có biểu hiện giống như là đang chủ động… Mặc dù giọng nói của hắn có chút ẻo lả giống công công, nhưng thực chất vẫn là đàn ông thực thụ.

Bước vào cánh cửa phòng nghỉ ngơi, đứng song song cùng với Triệu Sảng, Phùng Vĩ theo bản năng lấy tay cầm đèn pin hướng vào bên trong chiếu chiếu, tuy nhiên cũng không có phát hiện gì đặc biệt.

“Cô chắc chắn trong này có bí mật?”

Hiện tại Phùng Vĩ dám chắc chắn tới 9 phần, Triệu Sảng là lừa hắn tới, vốn dĩ nơi này không hề có bí mật gì hết.

Còn về nguyên nhân lừa hắn tới…

Phùng Vĩ liếc mắt nhìn qua gương mặt không chút biểu cảm của Triệu Sảng đang đứng rất gần hắn, nhưng bởi vì ánh sáng quá mờ, cho nên hắn không thể nào nhìn thấy chút biểu cảm nào trên gương mặt Triệu Sảng.

Nhưng vào lúc này, Triệu Sảng cũng đã bước vào trong phòng nghỉ.

Nhìn thấy Triệu Sảng đi vào trước, Phùng Vĩ cũng vội bước theo sau, chỉ là hắn không nghĩ tới chuyện, khi chân trước hắn vừa bước vào phòng, thì đột nhiên cánh cửa phòng nghỉ kêu lên“rầm” một tiếng đóng lại.

Kế đó không đợi Phùng Vĩ quay đầu lại xem, thì hay bàn tay lạnh như băng nhanh như chớp liền bóp chặt lấy cổ của hắn.

Triệu Sảng...

Bởi vì trong tay Phùng Vĩ còn cầm đèn pin, cho nên lần này nhờ chút ánh sáng hắn có thể nhìn rõ gương mặt Triệu Sảng, đó là một người _ _ có gương mặt cực kỳ trắng bệch!

“Tôi muốn…”

Mặc dù gương mặt trắng bệch dọa người, giống như quỷ hút máu của Triệu Sảng, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói mang chút hờn dỗi thì Phùng Vĩ lập tức không còn đề phòng nữa.

Phùng Vĩ trợn tròn mắt nhìn Triệu Sảng mỗi lúc một đến gần mình hơn, thân thể của hắn không kiềm chế được và run lên bần bật, bởi vì thân thể của Triệu Sảng thực sự quá lạnh.

“Tôi muốn…”

Triệu Sảng lại tiến gần hơn, một lần nữa thở gấp nói với Phùng Vĩ.

Thịt dâng đến tận miệng, Phùng Vĩ chả lẽ không ăn, thế là cũng rất phối hợp nói:

“Cô muốn cái gì?”

Lúc này gương mặt Triệu Sảng đã hoàn toàn áp sát mặt Phùng Vĩ.

“Cô muốn cái gì?” Hai cành tay của phùng Vĩ bắt đầu không yên phận cởi bỏ quần áo của Triệu Sảng.

“Ta muốn… Muốn! Ngươi!! Chết!”

Giọng nói của Triệu Sảng đột nhiên trở nên khàn khàn, cùng lúc đó, Phùng Vĩ cũng ngửi thấy một mùi hôi thối khiến hắn muốn buồn nôn…

Tại đầu bậc thang ở lầu một của tiệm sách, Hạ Thiên Kỳ và vương Nhã Chi đang đứng đợi ở đây.



“Anh nói cái gì? Triệu… Triệu Sảng là quỷ!”

Vương Nhã Chi thực sự hoài nghi không biết tai mình có nghe nhầm không nữa, làm sao có thể tin nổi một người còn sống sờ sờ thế kia lại có thể là quỷ.

“Tôi cũng chỉ nói là có thể, bởi vì ông chú cũng chỉ nói là sẽ đưa hai người tới, huống chi cô ta lại xuất hiện sau khi ông chú rời đi.”

Nghĩ đến chuyện trước đây ác quỷ đã từng biến thành nhân viên quản lý sách Trương Tiểu Thuận để lừa hắn, Hạ Thiên Kỳ càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

“Nếu như anh nói là sự thật, vậy thì… Vậy thì Phùng Vĩ..” Vương Nhã Chi đã sợ tới mức không thể nói thành lời.

Hạ Thiên Kỳ ra hiệu cho cô giữ bình tĩnh, sau đó lắc đầu nói:

“Không biết, cũng chỉ hi vọng rằng hắn có thể tự cầu phúc, dù sao bây giờ chúng ta cũng còn lo cho bản thân không xong, không biết sẽ bị phát hiện lúc nào.”

Nói đến đây, có lẽ do sợ Vương Nhã Chi không giữ được bình tĩnh, Hạ Thiên Kỳ lại bổ sung thêm:

Tuy nhiên cũng không phải là không có cách để đối phó, nghe nói ác quỷ sợ ác nhân, chỉ cần chúng ta tỏ ra hung ác mốt chút chắc sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Thật sao?” Vương Nhã Chi như nhìn thấy tia hy vọng.

“Ừm.” Hạ thiên Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó còn nói thêm:

“Ngoài ra tôi còn có một suy đoán, có thể con ác của kia rất sợ ánh sáng.”

Sợ ánh sáng?

“Ừm, cô không cảm thấy kỳ lạ sao, cả tiệm sách này chẳng hề có một chút ánh sáng nào.

Tất cả các cửa sổ đều giống nhau bị màn cửa che khuất, ngay cả công tắc điện cũng rất khó tìm, điểm quan trọng nhất chính là… Ác quỷ chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối.

Cho nên tôi mới phát hiện được chuyện ác quỷ hoặc là sợ ánh sáng, hoặc là sợ nóng.

Còn nữa, không phải trong phim ảnh đều có thể thấy ác quỷ rất sợ ánh sáng mà!”

Đam những đều bản thân phỏng đoán nói một hơi, Hạ Thiên kỳ cũng không quan tâm Vương Nhã Chi nghe có hiểu gì hay không, hắn liên nói tiếp:

“Cho nên bây giờ chúng ta nên lấy tay chuẩn bị!”

Lấy... Lấy tay chuẩn bị? Chuẩn bị... Chuẩn bị cái gì?

“Đương nhiên là nghĩ biện pháp đưa ánh sáng đến đây, nếu chỉ dựa vào một chút ánh sáng ở đèn pin thì nhất định không được. Chúng ta đi kéo hết màn cửa ở tầng một ra.”

Hạ Thiên Kỳ vốn là một người không có khái niệm chờ đợi, hắn cũng không thích phó thác mạng sống cho trời, hay đem vận mệnh cho người khác nắm giữ.

Đưa Vương Nhã Chi theo, Hạ Thiên Kỳ thận trọng bước tới một cái cửa sổ phía trước, nhưng chưa kịp kéo màn cửa ra, bỗng có vài giọt chất lỏng, rơi xuống đỉnh đầu bọn họ.

Cái gì...?

Theo bản năng Hạ Thiên Kỳ đưa tay lên sờ vào cái thứ chất lỏng trên đầu mình, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, lấy tay chiếu ành sáng đèn pin lên phía trên.

Á ——!

Sau khi nhìn thấy cảnh tưởng trên đỉnh đầu bọn họ, Cả Hạ thiên Kỳ lẫn Vương Á Chi đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Bởi vì ngay trên đỉnh đầu cảu bọn họ chính là… Chính là một người chết bị treo ngược!

Chiếc đèn pin trên tay đột nhiên bỗng vụt sáng, sau lưng, tiếng hét thất thanh vì sợ hãi của Vương Nhã Chi như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Cho dù chỉ là ngẩng đầu nhìn một chút, nhưng Hạ thiên Kỳ vẫn có thể nhận ra cái xác kia là ai, không phải ai khác, đó chính là gã công công Phùng Vĩ

Tuy nhiên, hạ Thiên Kỳ cũng không phải nhận ra nhờ bộ dạng của hắn đang treo ngược ở phía trên, mà là qua cách ăn mặc của hắn.

Bởi vì lúc này Phụng Vĩ đã không còn nguyên vẹn như trước nữa, ngoài thi thể bị biến dạng nghiệm trọng đến mức không thể nào diễn tả chính là bộ não trong đầu chỉ còn lại một nửa, trông cực kỳ thê thảm treo ở bên trên.

Mà cái thứ chất lỏng rớt xuống đầu bọn họ, chính là từ miệng vết thương của Phùng Vĩ nhỏ xuống _ _ óc!

“Hắn bị treo lên trên từ lúc nào…!”

Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, thân thể cũng bắt đầu trở nên run rẩy. Còn Vương Nhã Chi luôn theo sau hắn, cũng không biết đã trốn đi đâu.

Dùng tay vỗ vỗ hai má của mình, Hạ Thiên Kỳ đang cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo.

Thực ra thì chuyện Phùng Vĩ chết cũng không nằm ngoài suy đoán của hắn, còn nguyên nhân khiến hắn hoảng sợ như thế thì nói thẳng ra chính là, cái thi thể này ở quá gần bọn họ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này đã nói cho hắn biết __ __ Nó đang ở gần đây!

“Mau chạy ra khỏi chỗ này!”

Hạ Thiên Kỳ không dám do dự, vội vàng cử động đôi chân chạy thẳng về phía đầu bậc thang, dự định chạy lên lầu.

Nhưng vừa chạy được không bao xa, trong lòng hắn chợt cảm giác như có người đang nhìn mình, loại cảm giác này thực sự là quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức dù hắn không quay đầu lại nhìn, cũng có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang ở phía sau lưng hắn!

Thực ra cảm giác của hắn hoàn toàn chính xác, bởi vì đúng lúc hắn mạo hiểm định quay đầu lại nhìn, thì một bên bả vai hắn bỗng có thứ gì nắm lấy, sau đó truyền ra một lực mạnh mẽ khến hắn không tài nào hống cự được, kéo mạnh hắn ngã xuống đất.

A...!

Sau khi ngã xuống đất, những cảm xúc sợ hãi mà Hạ Thiên Kỳ kìm ném lại khi nãy bắt đầu bộc phát ra.

Chiếc đèn pin hắn cầm trong tay trước đó, không biết có phải do rớt xuống bể, hay là do hết pin, không gian hoàn toàn chìm ngập trong bóng tối.

Màn đêm vô tận cùng tuyệt vọng giống như một cơn sóng giận dữ, trong khoảnh khắc đã nuốt chửng Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ sợ hãi muốn đứng dậy, lại phát hiện trên người đột nhiên có một thứ chất lỏng đang chảy ra, đồng thời có một vật gì đó với trọng lực không nhẹ đang đè trên người hắn.

Có thứ gì đó… Có thứ gì đó đang đè lên người hắn!

Nhưng mà… Cái gì hắn cũng đều không nhìn thấy.

Mình phải chết sao...

Lần đầu tiên Hạ Thiên Kỳ nếm trải mùi vị của sự tuyệt vọng. Đó là sự pha trộn của cảm giác cực đoan, bất lực cùng bất đắc dĩ.

Tuy nhiên hắn lại đột nhiên nghĩ đến một vật, có lẽ đồ vật này có thể cứu được mạng hắn tạm thời, đó chính là bùa hộ thân mà gia gia đưa cho hắn!

Trước kia hắn không suy nghĩ ném hết bùa hộ thân vào trong bồn cầu, nhưng vẫn còn sót lại một cái, hắn luôn để trong trong túi quần.

Nghĩ đến bùa hộ thân, ham muốn sinh tồn trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại trỗi dậy, hắn liều mạng dãy dụa lấy bùa hộ thân trong túi ra, sau đó mặc kệ việc nó có tác dụng hay không liền để xuống cái thứ đang đè phía trên người.

Cả quá trình, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy bùa hộ thân trên tay như rơi vào một đống bùn nhão. Có điều sau một cái chớp mắt, từng đốm lửa nhỏ bỗng cháy rực lên trước mặt hắn.

Hắn vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy tay mình bị thiêu cháy, không, chính xác mà nói là tấm bùa hộ thân hắn đang cầm trong tay đang cháy dữ dội, nhưng mà quái lạ là ở chỗ, tay của hắn lại hoàn toàn không cảm thấy nóng..

Cũng nhờ vào ánh sáng của lửa, hắn rốt cục cũng nhìn thấy rõ cái thứ đang đè lên người mình.

Chính là con ác quỷ đêm đó ngụy trang thành Trương Tiểu Thuận suýt giết hắn!

Toàn thân vẫn như cũ, bộ mặt đầy mủ trông thật buồn nôn.

Bùa hộ thân có tác dụng rất rõ khi thiêu đốt ác quỷ rất rõ rệt, thân thể của nó giống như bị điện giật, đứng giữa không trung run lên bần bật cho đến khi tách khỏi hoàn toàn Hạ Thiên Kỳ.

Còn Hạ Thiên Kỳ cũng không ngu ngốc ở nguyên chỗ, vội vàng trở mình thừa cơ hội đứng lên, chuẩn bị chạy về phái cầu thang.

Lúc này nhìn lại bùa hộ thân, có lẽ bị thiêu cháy gần như là không còn gì.

Nói cách khác, Hạ Thiên Kỳ đã mất đi vật phòng thân, bây giờ muốn giữ mạng sống cũng chỉ còn cách chạy trốn. Chỉ là khi hắn chưa kịp đào tẩu, thì bỗng một trùm ánh sáng chói mắt liền chiếu lên gương mặt hắn.

“Người sau lưng cậu quả thật không đơn giản, cũng không biết là cán bộ cấp nào!”

Nhưng điều khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bất ngờ, chính là giọng nói của ông chú đột ngột vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.