Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế Phi

Chương 20: Nghi ngờ sứ thần




Quân Diệp Lâm thân khoác long bào uy nghi,lẫm liệt,tiến thẳng vào điện.Cẩm Vân liền nhìn qua đánh giá một lượt, tuy chỉ nhớ qua kí ức của Thiên Câm Vân kia nhưng nàng vẫn không khỏi ngưỡng mộ phong thái của vị quân vương này. Toàn thân như hào quang trói lọi, thần thái dũng mãnh đầy khí thế của một bậc đế vương trải qua nhiều trận chiến đẫm máu. Một con người như thế sao không khỏi kính ngưỡng và bội phục, xét cho cùng Quân Lâm Uyển cùng ông trên người đều là một loại khí chất khiến người khác cảm phục phải tuân theo, khí thế bức người,chỉ khác là Quân Lâm Uyển lạnh hơn.

Bước theo phía sau còn có Hứa hoàng hậu phượng y trang nhã, mũ phượng cao quý.Cả người toát lên vẻ cao quý thập phần,dung nhan kia dù đã trải qua lăm tháng những vẫn giữ được nét đẹp vốn có,ắt hắn lúc trẻ là một đại mỹ nhân. Đáng tiếc lại không có đến một đứa con,cái ghế hoàng hậu có thể giữ được đến bây giờ chắc chắn là tâm cơ thủ đoạn không ít.Một con người không hề đơn giản chút nào,nàng vẫn là lên cẩn thận.

-Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế,vạn vạn vạn tuế....

Toàn bộ quần thần trong điện liền đồng loạt quỳ xuống hành lễ,riêng chỉ có Quân Lâm Uyển không quỳ và đương nhiên cũng không cho nàng quỳ.Hoàng đế đi qua cũng chỉ cúi đầu rồi lại ngẩng cao lạnh lùng như trước,vị hoàng hậu kia dù có giả bộ đến đâu cũng không thể giấu được cảm xúc chán ghét lẫn hận ý dành cho Quân Lâm Uyển trong ánh mắt .Hắn rõ dàng là không xem người mẹ kế này vào mắt thì cũng đừng để nàng chịu đựng chung ánh mắt kia chứ,nàng than Thở...

-"..."

Khoan đã con tắc kè hoa đi sau hoàng hậu chẳng phải Hứa trắc phi hay sao,nàng ta sao lại ở đây còn giả bộ cao quý hiền thục khép lép đi cạnh Hứa hậu đúng là khác hắn thái độ lộng quyền,dương dương tự đắc coi mình là trời lúc còn trong phủ thái tử. Kẻ trước người sau quả thật diễn qua sâu,xứng đáng nhận giải oscar của năm.

-Chúng ái khanh bình thân.

Hoàng đế lúc này đã tại vị liền cho miễn lễ, nói một chút về ngũ quốc đại điển rồi cũng tuyên bố đại lễ chính thức bắt đầu.

-Này,ta tưởng thị thiếp không được phép tham dự chứ sao Hứa trắc phi nàng ta cung ở đây.

Câm Vân khẽ kéo vạt áo hắn thắc mắc hỏi,nếu không vì cái ánh mắt đáng sợ nàng ta dành cho nàng từ nãy đến giờ,Cẩm Vân nàng thật sự cũng không rảnh hơi để ý,cảm giác giống như bị vạn tiễn xuyên tim ấy đúng là rất khó chịu.Quân Lâm Uyển lạnh nhạt giải thích vời nàng ánh mắt rõ ràng là chán ghét nữ nhân kia:

-Nàng ta đã không còn là trắc phi nữa,giờ tham dự với tư cách cháu gái hoàng hậu.

-không còn là trắc phi nữa lúc nào vậy.-Cẩm Vân ngạc nhiên.

-Chuyện tốt nàng làm giờ lại không nhớ..."hậu hoa viên"...-Quân Lâm Uyển lạnh mặt nói trong còn có chút trâm chọc.

Cẩm Vân chợt liên tưởng lại một chút...nhớ ra rồi thì ra là cái lần nàng ta khi dễ nàng không thành ở hậu hoa viên. Ai ngờ mấy ngày sau liền bị Quân Lâm Uyển gán tội, không chỉ mình nàng ta mà toàn bộ cơ thiếp trong phủ.-không hiểu lễ tiết,mạo phạm thái tử phi, sỉ nhục tôn nghiêm của nàng cũng là sỉ nhục tôn nghiên của hắn đáng tội chết...Nhưng vì nể tình hầu hạ nhiều năm miễn tội chết,nay đổi về phủ tự cảnh tỉnh-lí lẽ rõ ràng dành mạch,chứng có phạm tội đầy đủ có muốn củng không thể trối được.Và thế là cả đám bị đá thẳng khỏi phủ không thương tiếc gì.

Nàng nghĩ lại rồi khẽ "hừ "một tiếng bất bình.cái gì mà chuyện tốt nàng gây ra chứ...có mà cái cớ để Quân Lâm Uyển hắn đuổi đi hết tai mắt trong phủ thì có. Rõ dàng là thừa nước đục thả câu còn dám nói nàng.

-Sứ thần của Đông Yến quốc tới.

Đoàn sứ thần Đông Yến tiến vào cùng thông báo của thái giám trong điện.Đi đầu là vị nữ tử cung trang tím thêu hoa cao quý,dung nhan tuyệt sắc làm người khác phải nhìn đến ngỡ ngàng. "chim sa cá lặn"quả phù hợp để chỉ nhan sắc kia, Đông Yến Trâm Ngư -Trưởng công chúa của Đông Yến quốc,nhi tử kế vị duy nhất của Đông Yến hoàng.Theo phía sau nàng còn có lão thừa tướng và hai vị tướng trẻ tuổi.

Câm Vân đánh giá nàng một hồi lại nhớ đến những tư liệu Quân Lâm Uyển đưa nàng,vị này là hoàng tự duy nhất của Đông Yến hoàng vốn từ nhỏ đã được bao bọc rất kĩ,dường như chưa bao giờ suất hiện trước tứ quốc.Không hiểu sao lần này lại được cử đi tham dự đại điển,rõ dàng là có mục đích chỉ là không biết có giống như nàng và Quân Lâm Uyển nghĩ hay không thôi.

-Nàng ta có khả năng?,,-Quân Lâm Uyển bất chợt hỏi nàng,giọng nói vừa đủ chỉ để cả hai nghe thấy. Cẩm Vân liền lắc đầu giải thích một chút:

-Ta không dám chắc nàng ta có khả hay không,nhưng vị công chúa này trước giờ ta chứ từng gặp những người đằng sau lại càng không có khả năng. Vả lại lúc còn trong hoàng cung Nam tên hoàng đế chưa bao giờ có mối quan hệ mật thiết gì với Đông Yến.

-Ừ.

Quân Lâm Uyển khẽ gật rồi cũng không chú tâm đến nhiều nữa chẳng phải là còn Lãnh Vân và Đại Mạc Sao,bây giờ chưa phải lúc để kết luận. Có thể sắp xếp lượng thích khách lớn như vậy trong kinh thành lại không thể điều tra ra được, mục tiêu lại rõ ràng là quốc bảo thiên hạ và Bắc Tề.

Kẻ này nhất định không đơn giản để bị phát hiện dễ dàng như vậy.......

(Đã để các đọc giả chờ lâu,tại mình dạo này hơi bí ý tưởng giờ mới có thể viết tiếp ^^.xin lõi vì mỗi tuần mk chắc chỉ có thể sẽ đăng một chương,mong các bạn thông cảm.mk sẽ có gắng hoàn thành truyện nhanh nhất có thể)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.