Quế Cung

Chương 6




Nam Cung Cửu quay đầu, trong đêm tối, ánh mắt sau chiếc mặt nạ lóe lên vô cùng sắc bén. Nàng sợ hãi nhưng không nén nỗi hiếu kỳ, từ từ đưa tay gỡ mặt nạ của hắn xuống.

Khoảnh khắc hắn không hề né tránh cũng không hề ngăn cản, dưới ánh đèn leo lắt, một khuôn mặt đáng sợ hiện ra, hốc mắt sâu hoẳm, mũi khoằm, hai bên mái tóc săm đầy đồ đàng hoa sen, khiến người ta nhìn thôi đã phải sợ. Cộng thêm lúc này trời tối đêm đen, gió thổi hiu hiu, thật không khỏi rợn người, Nam Cung Cửu tức thì nhắm nghiền mắt ngất lịm.

Căn nhà trúc vốn dĩ không lớn, Tiếu Tiếu Sinh đang ở bên trong giải độc cho đám hắc y nhân, Cầm Sinh và Nam Cung Cửu đành vào phòng kế bên nghỉ ngơi.

Trên chiếc bàn đơn giản chỉ đặt đúng một ngọn đèn, dưới ánh sáng le lói, Nam Cung Cửu đưa mắt ngắm kĩ Cầm Sinh. Lần đầu tiên nhìn nam kĩ ở khoảng cách gần thế này, nàng đã sớm vứt mọi nỗi hoảng sợ, trong lòng chỉ còn lại lòng hiếu kì mà thôi.

Tướng mạo Cầm Sinh chỉ có thể coi là bình thường, thế nhưng toàn thân lại toát ra thứ khí chất trầm lắng khiến người ta chẳng thể coi thường. Hắn cứ nằm im trên giường, khẽ hạ mắt xuống, dường như đang suy tư lại giống như chẳng nghĩ ngợi gì. Nam Cung Cửu muốn giao lưu vài câu, nhưng lại sợ lòng hiếu kì quá mức của bản thân gây ra phiền phức, thế là chỉ lặng lẽ ngồi đó nhìn hắn.

Rất lâu sau kẻ đeo mặt nạ bước vào phòng, thấy Nam Cung Cửu 'ngủ' rất say, liền đắp cho nàng tấm chăn, lại quay sang Cầm Sinh nói “Giải độc xong, chúng ta sẽ thả ngươi đi.”

Cầm Sinh chớp mắt chứ không hề đáp lại, kẻ đeo mặt nạ dứt lời cũng quay người rời khỏi.

Mộng Liễu Uyển xuất hiện khách quý nên rất khó tránh gây ra ồn ào. Mới sáng sớm cá biệt viện nhộn nhạo cả lên, tranh luận không ngừng. Tây Môn Phiêu Tuyết tỉnh lại, toàn thân đau nhức, cố gắng chống người ngó ra khắp xung quanh, bất giác không khỏi hãi hùng. Trong phòng đồ đạc hỗn loạn, dưới đất có thứ trắng trắng, dính dính, vương vãi những mảnh sứ vỡ và vài giọt máu...

Vết máu! Tây Môn Phiêu Tuyết trợn tròn đôi mắt đào hoa, cuối đầu xuông chỉ thấy bản thân mặc bộ y phục mỏng manh, trang phục xộc xệch, nhăn nhúm. Chàng cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, thế nhưng chàng chỉ nhớ đã xô ngã người nào đó...Sau đó chỉ là một khoảng trống rỗng. Lẽ nào? Tây Môn Phiêu Tuyết toàn thân run rẩy, thét thảm một tiếng, ngã vặt ra mặt đất.

Ngoài cửa truyền vào tiếng gõ, tên người hầu đưa người hỏi thăm “Khách quan, ngài tỉnh rồi sao, có muốn tắm rửa không?”

”Vào đi” Tây Môn Phiêu Tuyết đứng dậy nói lớn, lại nhướn cao đôi mày hỏi thêm “Trong phòng này còn một người nữa đâu rồi?”

Tên người hầu ngó nghiêng một lượt, giống như chẳng hề nghe thấy câu hỏi của Tây Môn Phiêu Tuyết, sau đó than dài một tiếng “Thực là kịch liệt, chẳng trách tối qua lại truyền đến tiếng động lớn như vậy...”

Tây Môn Phiêu Tuyết mặt mày trắng nhợt, ngây lăng nhìn hắn “Ngươi đã nghe thấy sao, lẽ nào là sự thật...”

Tên người hầu định thần, tiếp tục hỏi thêm “Khách quan, ngài có muốn tắm nước nóng không?”

”Đương nhiên rồi” Tây Môn Phiêu Tuyết cứ nghĩ tới “trinh tiết” của mình đã bị mất đi bởi một người đàn ông, đồng thời tưởng tượng ra bộ mặt háo sắc, hứng khởi liếm môi nuốt nước miếng của đối phương, sau khi đắc lợi là lại tức điên người “Ta muốn thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều nước.”

Chiếc thùng gỗ cực lớn bốc hơi nghi ngút, trên mặt nước còn rắc đầy cánh hoa, đột nhiên vang 'ùm' một tiếng, một đầu người ngoi lên, Tây Môn Phiêu Tuyết nhô khuôn mặt sầm đen vì tức giận lên khỏi mặt nước, hai tay không ngừng kì cọ toàn thân, càng lúc càng bốc hỏa. Khoảnh khắc nhìn thấy dấu răng trên vai mình, chàng tột cùng kinh hãi, cũng vô cùng xấu hổ, vội vã vốc cánh hoa trên mặt nước đắp lên, dường như chỉ có như vậy mới an tâm đôi chút.

Tắm rửa xong, chỉnh đốn lại tư dung, Tây Môn Phiêu Tuyết xông ra ngoài tìm Nam Cung Cửu, thế nhưng tìm một hồi lâu chẳng thấy bóng dáng của nàng đâu. Lúc quay về phòng, chỉ thấy tên người hầu tựa vào cạnh cửa thở ngắn than dài “Thực đúng là ngang ngạnh, cả một đêm không nghỉ rồi mà giờ còn chạy lung tung. Nhìn xem, chắc chắn lúc này đang đau đớn chết người.”

Tây Môn Phiêu Tuyết vốn dĩ đã tích đầy một bụng tức, nghe câu này đột nhiên không khỏi mềm lòng, nghĩ tới tàn tích trong phòng cùng vết máu trên mặt đất, chàng cực kỳ ảo não. Nói cho cùng thì người đại phát cuồng tính là chàng, tên nhóc đó có lẽ chịu dày vò không ít, hơn nữa có lẽ giờ đang trốn ở một góc đau khổ, uất ức. Tây Môn Phiêu Tuyết trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, vừa muốn mau chóng tìm thấy Nam Cung Cửu, lại phải không biết phải đối mặt nàng như thế nào.

Vừa hay lúc này Tây Môn Phiêu Tuyết phát hiện gần đó có người tranh luận, loáng thoáng có nghe hấy cái tên Câm Sinh, vội hỏi tên người hầu đứng gần đó “Cầm Sinh xảy ra chuyện rồi sao?”

”Tối qua, Cầm Sinh và Lan Lăng Tiếu Tiếu Tiếu Sinh đều đã bị bắt đi, thế nhưng lại không biết kẻ nào làm.”

”Cái gì, đã bị bắt đi rồi?” Tây Môn Phiêu Tuyết cảm thấy vô cùng hoang mang, lẽ nào đã bị Yến Nam Phi bắt? Nghĩ vậy Tây Môn Phiêu Tuyết vội vàng cáo từ rồi quay về khách điếm, tìm kiếm một hồi, chẳng thấy bóng dáng Yên Nam Phi đâu, Tiểu Tứ nói Yến Nam Phi vẫn chưa hề quay về. Tây Môn Phiêu Tuyết lại nghĩ phải chăng Yến Tiểu Nam được Yến Nam Phi cử tới để dụng kế điệu hổ ly sơn? Nói không chừng chính tên nhóc đó đã hạ xuân dược vào bát canh cũng nên, sau đó nhân cơ hội...Tây Môn Phiêu Tuyết siết chặt bàn tay, tức đến đỏ mặt, phẫn nộ thét “Thật đúng là vô sỉ cực độ!”

Tiểu Tứ nhìn thần sắc của chủ nhân, chậm rãi đưa ra một bức thư “Bức thư này được đưa đến sáng nay, Đông Phương trang chủ mời Tam thiếu gia đi một chuyến tới sơn trang Phù Vân để thảo luận về chuyện đại hội võ lâm.”

Tây Môn Phiêu Tuyết lòng rối như tơ vò, chẳng thèm đọc thư, trực tiếp quay người bỏ đi.

Tiểu Tứ thoáng lặng người, hô lớn “Thiếu gia, ngài đi đâu thế?”

”Sơn trang Phù Vân” lời vừa mới dứt, Tiểu Tứ đã chẳng thấy bóng chủ nhân đâu.

Tiểu Tứ than dài một tiếng, lẩm bẩm “Còn chưa thu dọn đồ đạc, chạy nhanh như vậy làm gì...”

Giữa thanh thiên bạch nhật, rừng trúc hoàn toàn không còn âm u như đêm tối. Nam Cung Cửu khoanh tay đi lại trong phòng, thi thoảng lại thò đầu ra ngoài dò thám. Cũng chẳng biết Tiếu Tiếu Sinh dùng cách gì để để giải độc mà cả đêm rồi chưa thấy bước ra ngoài, nàng thật muốn nhìn xem vị chủ nhân của kẻ đeo mặt nạ rốt cuộc là nhân vật lợi hại như thế nào.

Cầm Sinh trái lại rất im lặng, thực không thể nhìn ra rốt cuộc hắn đang nghĩ những gì.

”A Cưu” Kẻ đeo mặt nạ bước vào, đặt một túi nhỏ xuống bàn, nói “Mau ra ăn sáng.”

Nam Cung Cửu đang đói bụng lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, lập tức xông lại mở ra xem, thì ra trong đó là bánh bao nhân thịt nóng hổi. Nàng cong miệng cười tươi, cầm bánh bao lên ăn ngấu nghiến khiến miệng dính đầy dầu mở. Kẻ đeo mặt nạ.

Nam Cung Cửu lập tức vứt bỏ cảm giác lạc lõng sang một bên, mỉm cười bước lại gần nói “Đại thần, đại thần. Ta biết là ngài sẽ tới đây cứu ta mà.”

Yến Nam Phi chẳng bận tâm, đáp “Đánh rắn động cỏ rồi nếu muốn tìm tung tích bọn chúng không thể dễ dàng thế này được nữa.”

Nam Cung Cửu nghe vậy, đưa lời phụ họa “Đúng thế, sắp tới thực không dễ dàng gì.”

Yến Nam Phi đưa mắt nhìn qua căn phòng một lượt, đột nhiên nhìn chăm chú về phía Cầm Sinh đang ngồi gọn một góc, im lặng hồi lâu, đột nhiên quay người rời khỏi. Lúc thấy Nam Cung Cửu vội bám theo sau, túm chặt lấy mình, Yến Nam Phi đột nhiên dừng bước, nói “Ngươi đừng có đi theo ta nữa.”

”Hả? Ta chính là người phải theo sau ngài mà.”

”Đã không còn cần thiết.”

”Vậy làm sao mới được?” Nam Cung Cửu tiếp tục bám riết không tha.

Yến Nam Phi chẳng hề nể mặt “Cút.”

Nam Cung Cửu thở hắt ra một hơi, chỉ trong một ngày đã có hai người bảo nàng cút, nói 'cút' với một thiếu nữ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở như nàng, thực khiến nàng tức đến nỗi chẳng thể nuốt nổi bánh bao nhân thịt nữa. Sao mấy người này luôn tỏ ra cuồng ngạo như vậy chứ? Chẳng phải chỉ là biết một chút võ công thôi sao? Thế nhưng nhìn xem, nàng thật vô dụng thậm chí chẳng biết một chút võ công. Nam Cung Cửu buồn bã, thả vai, cúi đầu quay vào căn nhà trúc, thấy Cầm Sinh vẫn ngồi một chỗ, chìm trong im lặng. Nàng liền cầm lại một chiếc bánh bao đưa lại cho hắn “Ta biết ngươi đang rất đói, mau ăn đi” Cầm Sinh nhận lấy chiếc bánh, chậm rãi ăn. Nam Cung Cửu chống cằm nhìn hắn, thực không thể nào chịu được. Nhìn xem hắn ăn uống thậm chí còn thục nữ hơn cả nàng. Nam Cung Cửu đập nhẹ trán xuống mặt bàn vài cái rồi than dài thườn thượt “Hây... không biết thế đạo gì đây, người nào người nấy đều vứt bỏ ta thế này?”

Cầm Sinh vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng hỏi “Ngài định đưa ta đi đâu?”

Giọng nói thực sự quá hay, thanh âm giống hệt người phụ nữ, chẳng trách lại làm nghề này. Nam Cung Cửu nhìn hắn lúng túng nói “Ngươi không phải bị câm sao?”

Cầm Sinh mỉm cười, lắc đầu đáp “Chỉ là lười không muốn nói”

Rất tốt, rất có khí thế! Nam Cung Cửu thoáng lặng người lại hỏi “Ta dẫn ngươi đi đâu sao?”

”Ngài không phải cùng một bọn với chúng à? Không phải bọn chúng đưa Tiếu Tiếu Sinh đi trước để ngài giải quyết ta sao?”

”Hả? Không phải, không phải đâu.” Nam Cung Cửu vội giải thích “Ta cũng chẳng hề quan biết bọn chúng, thậm chí chẳng hiểu bọn chúng là ai nữa.”

Cầm Sinh chậm rãi nói “Thế nhưng rõ ràng ngài gọi người ta là sư huynh mà.”

”Hầy...” Nam Cung Cửu cau mày, vò đầu bứt tai, vấn đề này thực không dễ dàng giải thích, nên hàm hồ đáp lại “Chuyện này thực sự rất phức tạp, bản thân ta cũng chẳng làm rõ được. Vậy ngươi có muốn quay về Mộng Liễu Uyển không?”

Cầm Sinh nhìn Nam Cung Cửu chăm chú bằng ánh mắt trầm tĩnh, giống như đang nghĩ ngợi điều gì, sau đó nói “Không, ta muốn tới đại hội võ lâm.”

Nam Cung Cửu há hốc miệng, giang hồ thực đúng là nơi ngọa hổ tàng long, ngay đến một tiểu thụ cũng muốn tham dự đại hội võ lâm. Hầy...Nàng âm thầm tự nhắc nhở bản thân “Kỳ thị khuynh hướng giới tính của người ta như vậy là cực kỳ vô đạo đức.” Hơn nữa giang hồ thực sự là một nơi ngọa hổ tàng long, đại hội võ lâm lại càng là nơi tập trung mọi anh hào. Đáng để tới dự. Nàng hắng giọng, nghiêm nghị nói “Thực ra ta cũng muốn tới đại hội võ lâm, chi bằng chúng ta kết bạn đồng hành?”

”Được thôi!” Cầm Sinh vui vẻ đáp lời, rồi lại yểu điệu ăn nốt chiếc bánh bao.

Đi thẳng về hướng đông, vượt qua bao núi bao sông, thế nhưng không hiểu sao Nam Cung Cửu cảm thấy hành trình du ngoạn giang hồ có chút quái dị, bởi vì đồng hành với nàng là một kẻ trầm tư ít nói nhưng khí chất rất đặc biệt. Nàng tuyệt đối không có ý kỳ thị hắn, chỉ là cảm thấy trong không khí im lặng thực muốn phát điên. Yến Nam Phi cũng tĩnh lặng như thế, có điều nàng còn dám tiến gần, hỏi thăm này nọ, thế nhưng không hiểu sao đối cới Cầm Sinh nàng lại chẳng có gan đối mặt.

Sắc đêm dần buông, bọn họ cuối cùng đã tới một thị trấn phồn hoa, cũng rất nhanh quyết định nghỉ ngơi tại một khách điếm gần đó.

Đến lúc dùng bữa, Cầm Sinh đột nhiên nói “Chúng ta mua hai con ngựa lên đường được không?”

Nam Cung Cửu nghĩ một hồi, sau đó mới ngập ngừng lên tiếng “Cưỡi ngựa rất mệt, chi bằng chúng ta ngồi xe ngựa đi.”

”Quá đắt” Cầm Sinh tùy tiện buông hai tiếng, trực tiếp bác bỏ đề nghị của Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu cực chẳng đã, đành phải nói ra sự thực “Ta không biết cưỡi ngựa.”

Cầm Sinh liếc mắt nhìn nàng, không nói gì thêm. Nam Cung Cửu buồn bực và ăn hết chỗ cơm trong bát rồi quay về phòng nghỉ. Nhìn lại bộ trang phục đỏ rực của Tây Môn Phiêu Tuyết với vết bẩn loang lỗ trên ngực, nàng rút ngân lượng gọi tiểu nhị lên nhờ hắn đi mua cho nàng một bộ y phục mới.

Mấy ngày nay đối với nàng mà nói thực sự quá mệt, có lẽ do điều kiện sống ở thời cổ đại khiến người ta khó lòng thích ứng. Nam Cung Cửu buộc gọn mái tóc, thư thái ngồi trong thùng tắm,, ngâm mình trong nước nóng, dần dần thả lỏng gân cốt. Nước dần lạnh đi, Nam Cung Cửu đứng dậy, múc thêm ít nước nóng ở thùng bên cạnh đổ sang, lại thấy hơi nóng quá, thoáng cau mày, có điều cảm giác lại rất sảng khoái.

Phía sau tấm bình phong truyền đến tiếng động nhẹ, dường như có người bước vào.

”Ai?” Nam Cung Cửu hãi hùng hô lớn, quay đầu lại theo ý thức, nhưng tấm bình phong trước mặt đã che đi tất cả, cũng chẳng có thêm bất cứ động tĩnh nào khác. Thế nhưng Nam Cung Cửu vô cùng chắc chắn, phía sau đó có người. Nghĩ vậy nàng cố tình giả bộ tiếp tục tắm, đồng thời lặng lẽ bước ra khỏi thùng tắm, nhặt y phục mặc lên người, rồi đột ngột xông ra phía trước.

Cũng lúc, Nam Cung Cửu phát hiện người đứng đó là Cầm Sinh.

Cầm Sinh có chút bất ngờ nhưng không hề né tránh, thản nhiên nhìn về phía Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu bất giác run người, nửa đem nửa hôm hắn sang đây là muốn nhìn trộm nàng tắm. Thực đúng là vô cùng biến thái! Nghĩ vậy Nam Cung Cửu lui về phía sau vài bước, cười khan vài tiến hỏi “Muộn như vậy rồi, ngươi tới đây có việc gì?”

Cầm Sinh nhẹ nói “Ngươi là phụ nữ.”

Oa! Không ngờ nàng đã bị người ta nhìn thấy rồi! Nam Cung Cửu không khỏi phẫn uất, nhưng rất nhanh lại thở phào nhẹ nhõm, chẳng phải hắn không thích phụ nữ sao? Nàng an toàn rồi! Thế nên Nam Cung Cửu liền quyết định giả vờ giả vịt “Phụ nữ hành tẩu giang hồ chẳng tiện chút nào, nên ta đành phải cải dạng nam trang.”

Cầm Sinh sau một hồi ngẫm nghĩ lại nói “Thảo nào ngươi lại có mối quan hệ ám muội với vị sư huynh đeo mặt nạ kia như thế. Vậy mà ta còn tưởng hai người đoạn tụ.”

Nam Cung Cửu tóm chặt y phục, hỏi “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Trên người nàng có đồ đằng hoa sen đen, giống hệt đám hắc y nhân kia. Nàng còn định nói không phải cùng một hội với chúng?”

”Hả?” Nam Cung Cửu kinh hãi, nhớ đến thứ đồ đằng quái dị, đáng sợ kia mà run rẩy nói “Tại sao ta không nhìn thấy?”

”Ở sau lưng nàng đó, trên đoạn xương vai” Cầm Sinh nhìn Nam Cung Cửu chăm chú, phá vỡ không khí tĩnh lặng mọi khi, không biết lấy đâu ra một sợi roi dài, quất mạnh một cái, ngọn roi uyển chuyển như rắn cuốn lấy cổ Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu sợ hãi, thét lớn “Đừng mà!”

”Ngươi đừng có giả bộ, mau nói rốt cuộc các ngươi thuộc môn phái nào? Tại sao lại hành sự quỷ quái như vậy? Đông Phương Mị Nhi đang ở đâu?”

Nam Cung Cửu dùng cả hai tay giữ chặt lấy chiếc roi trên cổ, chỉ sợ bị siết chết, lắp ba lắp bắp “Ta thực sự không biết, ta...ta chỉ gặp bọn chúng có hai lần! Ta vốn cùng đại hiệp Yến Nam Phi thủ sẵn tại Mộng Liễu Uyển định ôm cây đợi thỏ, ai ngờ lại bị đám hắc y nhân đó bắt đi...”

Kể một đoạn dài vô nghĩa, Nam Cung Cửu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hít sâu một hơi, hỏi lại “Hả? Ngươi cũng đang tìm Đông Phương Mị Nhi? Ngươi là ai chứ?”

”Đừng nói nhiều lời vô nghĩa, nếu ngươi là người của bọn chúng thì chính là kẻ địch của võ lâm. Thế nên ta phải đưa ngươi về.” Cầm Sinh khẽ xuất thêm vài phần công lực, chiếc roi như động vật sống cuốn càng chặt hơn. Nam Cung Cửu bị siết tới độ nói không ra lời, thè lưỡi, trợn mắt, trong lòng không khỏi sợ hãi, chắc nàng sẽ không như vậy mà chết chứ? Nam Cung Cửu đột nhiên nhớ tới sức mạnh trời sinh của bản thân, kéo mạnh một cái, liền lôi cả roi lẫn Cầm Sinh lại gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.