Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 64: Hoa Mai




"Tại sao lại là hoa mai?" Tùy Ức nhìn rồi ngẩng đầu lên hỏi.

Tiêu Tử Uyên qua quýt trả lời,"Bởi vì em sinh vào tháng chạp đó, tháng chạp hoa mai nở, vì có Ám Hương *."

(*) Tên gọi khác của Hoa Mai

Tùy Ức nghe xong không nói gì, vẻ mặt vẫn bình thường khóe môi mỉm cười, hoa văn trên trên vòng tay rất tinh xảo, những đóa hoa mai được người thợ chế tác rất hoàn mỹ, trông rất sống động.

Dưới ánh đèn gò má mông lung dịu dàng, Tiêu Tử Uyên đột nhiên không muốn đánh vỡ phần an tĩnh này, Lâm Thần từng nói qua với anh, Tùy Ức rất để ý vì bản thân sinh tháng chạp, cho nên chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Mà chính cô đã từng uyển chuyển cự tuyệt mình, nói tháng chạp dê phòng thủ phòng không gối chiếc. Hiện tại nhìn xem, cô đối với chiếc vòng tay trên cổ tay dường như không có gì mâu thuẫn, đây không phải nói rõ cô đã hoàn toàn đã vứt bỏ hết quá khứ sao?

Cô đúng thật là được hoan nghênh đến sợ hãi rồi.

Nghĩ tới đây Tiêu Tử Uyên không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn những sợi tóc rơi xuống trên trán cô, sau mái tóc đó là ánh mắt trong trẻo đến tận cùng của cô, Tiêu Tử Uyên nhìn đến xuất thần, vô ý thức trầm thấp kêu một tiếng, "A Ức. . . . . ."

Thấy Tùy Ức nhìn anh Tiêu Tử Uyên mới hoàn hồn, mới nửa thật nửa giả cười lên, "Anh đã trở về lâu như vậy, mọi người đều cho rằng anh đang độc thân, Vị Đại phật tôn kính có phải nên xuất hiện rồi hay không hả?”

Vẻ mặt Tùy Ức kỳ quái, "Lần trước em không phải cùng anh đi thi cờ vây rồi à?"

Tiêu Tử Uyên nhẹ nắm tay cô, "Không phải những người đó, là mấy người bạn cùng anh lớn lên, em có bằng lòng gặp bọn họ không?”

Tùy Ức ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, trong âm thanh mát lạnh của anh còn mang theo nụ cười, nhưng đã sớm thu lại trước sau như một không hề để ý, giữa hai hàng lông mày nghiêm túc hỏi ý kiến của cô.

Tùy Ức mỉm cười, một người đàn ông chịu tôn trọng cô như thế, cô lấy lý do gì để từ chối?

"Được."

Ngày hôm sau người một ngày kiếm được bạc tỷ như Tiêu bộ trưởng hiếm có ngày nhàn rỗi ở nhà bồi bà xa tương lai, Bạch Y thiên sứ Bác sĩ Tùy lại không hiểu phong tình ngồi vào bàn viết đánh giá luận văn phê bình chức vị y học, chiếm lấy phòng làm việc của Tiêu Tử Uyên thì không nói ngay đến cả máy vi tính của chủ nhân cũng đưa đến phòng khách xử lý ghi chép công việc.

Đến lúc thống kê xử lý số liệu y học. Tùy Ức lại bắt đầu đau đầu, nhiều số liệu phức tạp, môn nguyên lý thống kê thâm thúy khó hiểu cùng với những công thức tính toán ép Tùy Ức cứ hai phút phải đi phòng bếp rót nước uống một lần…., cách ba phút đi phòng vệ sinh một chuyến, cách năm phút đồng hồ lại thở dài một hơi.

Tiêu bộ trưởng lười biếng ngồi trên ghế sofa nhìn Tùy Ức đang trăn trở trong phóng sách, phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, nghiêng đầu miễn cưỡng cười, lên tiếng ngăn Tùy Ức lại đang chuẩn bị đi uống nước nữa, "Bác sĩ Tùy, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?"

Tùy Ức hai mắt tỏa sáng lôi kéo Tiêu Tử Uyên đi đến bên máy tính, hơn nữa làm bộ dạng lấy lòng đem nhường cái ghế cho Tiêu Tử Uyên ngồi, mình thì đứng ở một bên khom người, hướng về phía máy vi tính đem đại khái tình huống cùng kết quả mong muốn nói với anh, mà Tiêu Tử Uyên nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính sau khi nghe xong, liền bắt đầu trầm mặc.

Tùy Ức đứng ở một bên cũng không dám quấy rầy, một lúc lâu sau cũng không thấy anh trả lời, liền thận trọng hỏi, "Anh cũng không biết à? nếu không được coi như xong, em. . . . . ."

Chợt Tiêu Tử Uyên đem kéo Tùy Ức ngồi trên đùi , "Em trước ngồi xuống đã, Anh giúp em tính toán phần mềm."

Cô khom người, vài tóc dài buông xuống dưới quét vào bên gáy anh, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, mà trong mũi cũng đều hương vị ngọt ngào hơi thở của cô, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chiếc cằm bóng loáng trắng nõn, hấp dẫn anh, anh nhìn lắm mới không để mình hôn lên đó, còn tâm trí đâu nghe cô nói cái gì?

Tùy Ức bị anh ôm vòng vào trong ngực, nhìn mười ngón tay thon dài của anh không ngừng gõ bàn gõ, hới thở ấm ấp phun lên cổ của cô, cô bên cạnh cổ cô chỗ bị anh phun vào bắt đầu bốc hơi nước, loại cảm giác này làm cho cô nhớ tới đêm hôm đó, anh cũng như vậy, hơi thở nặng nề nóng bỏng ngay bên cạnh tai, ngay sau đó mặt cô cũng như bốc hỏa như thiêu như đốt.

Tùy Ức ngồi trên đùi Tiêu Tử Uyên như đứng đống lửa, đột nhiên giãy giụa đứng lên, ấp úng mở miệng, "Em khát, muốn đi uống nước."

Sau đó chạy trối chết.

Tiêu Tử Uyên ngừng lại những ngón tay đang bận rộn, nhìn da thịt cô vốn trắng nõn giờ biến thành phấn hồng, cười khẽ một tiếng.

Tùy Ức ôm cái ly tựa vào trong phòng bếp uống gần nửa ly nước đun sôi để nguội nhiệt độ mới giảm xuống, lại rót ly trà bưng đến trước mặt Tiêu Tử Uyên.

Lần này Tùy Ức đã có kinh nghiệm, không đợi Tiêu Tử Uyên mở miệng, liền kéo ghế đặt ở bên cạnh, đến khi vững vàng ngồi lên rồi mới làm như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên nhấp một ngụm trà, đối với tâm tư của cô hiểu rõ trong lòng, cười một cái sau đó tiếp tục làm việc.

Lúc anh làm việc nghiêm túc mà chuyên chú, trong lòng không có việc khác, mà Tùy Ức ngồi bên cạnh nhìn trên màn hình máy vi tính từng nhóm từng nhóm lửa, một chút cũng không hiểu, lại cảm thấy hơi nhàm chán. Nhìn bên này một chút nhìn bên kia một chút nghiêng đầu một cái đầu liền thấy gò má điềm tĩnh kiên nghị của Tiêu Tử Uyên, ngay cả sợi lông cũng nhìn thấy rõ ràng, trong bụng vừa động, đi đến gần hôn lên.

Vừa chạm đến trên môi liền cảm thấy hơi lạnh mềm mại, hơi thở đặc hữu của anh đập vào mặt.

Tiêu Tử Uyên động tác trên tay vẫn không ngừng, khóe miệng lại không nhịn được mỉm cười, vừa mở miệng trêu đùa, "Đây là mỹ nhân kế hay là thưởng vậy?"

Tùy Ức hoàn toàn thức tỉnh, cô cũng không biết lúc vừa rồi mình làm sao, dường như trên người anh có một loại hấp dẫn trí mạng, dẫn dụ cô hôn lên.

Bị anh trêu đùa nhiều, Tùy Ức cũng không cam chịu yếu thế, mặc kệ cho nhịp tim vẫn đập loạn nhịp, trên mặt vẫn mỉm cười, “Là trả lễ lại.”

Tiêu Tử Uyên nhịn không được bật cười, "Vậy anh không ngại em táo bạo thêm một tý nữa."

Tùy Ức biết không phải là đối thủ của anh nên không dám hiếu chiên nữa, “Anh làm nhanh lên đi, em đang còn chờ này.”

"Được" , Tiêu Tử Uyên biểu nói một câu đó, sau đó Tùy Ức cùng anh bắt đầu tính toán.

Sau mười mấy phút, Tùy Ức mới reo hò một tiếng, lúc nhìn Tiêu Tử Uyên với ánh mắt sùng bái, “Anh thật sự rất lợi hại đó, rốt cuộc em cũng hiểu tại sao năm đó trong khoa cơ giới nhiều người ngang ngược như vậy mà lại đồng ý theo thói quen gọi anh một tiếng Tiêu sư huynh, cơm tối em làm thêm vài món khao anh!”

Tiêu Tử Uyên cười , "Em cũng là một thành viên thói quen gọi anh là Tiêu sư huynh, chẳng lẽ không phải bởi vì anh lợi hại mà bởi vì điều khác?"

Tùy Ức bị hỏi khó, năm đó cô chịu ngoan ngoãn gọi anh một tiếng sư huynh, phần lớn nguyên nhân là muốn dựa vào cách xưng hô này kéo dài khoảng cách với anh. Thế nhưng đáp án này. . . . . .

Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên một cái sau đó quyết định, đáp án này vẫn không nên nói ra thì tốt hơn.

Một lát sau Tuỳ Ức lại nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Anh muốn nói em cũng là một người ngang ngược?”

"Người khác ngang ngược ở trên mặt, còn em ngang ngược ở trong lòng.” Tiêu Tử Uyên dường như nhớ đến điều gì đó bật cười, “Năm đó lúc em mới vào trường, rất nhiều người đến tìm Lâm Thần, nói bóng nói gió hỏi thăm về em, Lâm Thần trái lại không che dấu lại còn cổ vũ bọn họ, kết quả nhìn thấy bọn họ từng người từng người chán nản trở về, Lâm Thần không biết cười vui vẻ đến mức nào.”

Tùy Ức trừng lớn hai mắt không muốn thừa nhận nhưng lại không tìm ra lý do để phản bác, nhẹ ho một tiếng, “Em còn phải đi làm cơm.”

Tiêu Tử Uyên ngăn cô lại, giơ tay lên xem đồng hồ, "Cơm tối không cần nấu, lát nữa anh dẫn em ra ngoài ăn một bữa thật ngon.”

Tiêu Tử Uyên cả ngày trằn trọc với các bữa tiệc, trong mắt của anh thức ăn bên ngoài anh không hề muốn động đũa, nghiêm trọng hơn có thể nói là căm thù đến tận xương tận tủy, nhưng chẳng thèm ngó đến luôn là có.

Tùy Ức ngược lại rất tò mò ở đâu lại có thức ăn có thể để cho Tiêu Tử Uyên có thể ca ngợi là "Ăn ngon" .

Lúc Trời sắp tối hai người mới ra cửa, ở trên đường phố mọi người qua lại tấp nập, xe dừng lại ở đầu một lối nhỏ yên tĩnh, hai người đi vài bước đến đứng trước cửa một tòa nhà Tứ Hợp Viện.

Lúc này chính là lúc đèn rực rỡ, hai bên cửa tứ hợp viện đèn lồng đã sáng lên, chiếu sáng rực rỡ trước cổng Tùy Ức đánh giá một cách tỷ mỉ.

Đây là một tòa Tứ Hợp Viện kinh điển, cửa chính màu đỏ, ngói màu xám, trước cửa có một gốc cây đại thụ cau ngút, hai bên cửa có hai con sử tử ngồi bằng đá, trang nghiêm túc mục, dừng như nói cho người ta biết đây không phải là một gia đính bình thường.

Tùy Ức mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, Tiêu Tử Uyên nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh từ ben trong đã vang lên tiếng của một đứa bé, “Hôm nay bàn đã được đặt trước hết rồi, ngày mai đến sớm đi!”

Giọng nói trẻ con bên trong không có chút khách khí nào.

Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức liêc nhau mọt cái, vừa cười gõ gõ cửa, qua cánh cổng kêu lên, "Khai Tâm Quả, là chú!"

Sau đó rất nhanh đã nghe thấy được tiếng bước chân lộn xộn, cánh của màu đỏ két một tiếng mở ra, bên trong có một tiểu nhân choai choai tức giận kháng nghị, "Ai gọi cháu là Khai Tâm Quả vậy! cháu tên là Khai Tâm! Không phải gọi là Khai Tâm Quả!”

Tiêu Tử Uyên cười lên, ngồi chồm hổm xuống trêu chọc nó, "Đã lâu không gặp, Khai Tâm Quả, cháu có vẻ lại béo lên rồi!”

Đang nói, sau lưng đã truyền đến một giọng nói già nua, "Khai Tâm, là ai vậy?"

Cậu bé quay đầu lại thở phì phì hướng vào bên trong hô to, “Là chú Tiêu.”

Ngay sau đó thấy một bà cụ xuất hiện ở trước cửa, thấy Tiêu Tử Uyên thì bật cười, "Tử Uyên? Mau vào!"

Sau đó lại thấy Tùy Ức, lại cố ý nhìn thoáng qua sau đó gọi , "Đứa nhỏ, cũng mau vào đi."

Tiêu Tử Uyên vào cửa quay đầu lại giới thiệu, "Mẹ Chu, đây là Tùy Ức, mẹ gọi cô ấy A Ức là được."

Nói xong nói nhỏ bên tai Tùy Ức, "Đây là mẹ Chu."

Tùy Ức gật đầu cười nhìn về phía bà cụ, "Chào mẹ Chu .”

Mẹ Chu lập tức vui mừng cười lông mày dãn ra, “Được được được, mau vào nào, muốn ăn gì mẹ Chu làm cho các con, Khai Tâm à, đóng cửa lại.”

Cậu bé nghe lời đi đóng cửa nhưng vẫn tức giận nói làm nhảm, “Còn gọi mình là Khai Tâm Quả, mỗi lần đầu đã nói mình là Khai Tâm, mình đâu phải là Khai Tâm Quả…”

Ba người lớn bị cậu bé chọc cười, Tiêu Tử Uyên ngồi xuống cái gì cũng không nói, chỉ đem món đò trong tay nhét vào trong lòng cậu bé.”

Cậu bé vẻ mặt vốn dĩ đang không vui, mở ra hai mắt bỗng tỏa sáng, ôm cổ Tiêu Tử Uyên cười lên, "Chú Tiêu."

Tiêu Tử Uyên nhân tiện ôm lấy cậu, giọng nói nhẹ nhàng, "Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm."

Tùy Ức và Tiêu Tử Uyên sóng vai nhau đi, bà cụ đi trước dẫn đườngm thỉnh thoảng quay đầu lại nói gì đó với Tiêu Tử Uyên.”

Đúng như suy nghĩ của Tùy Ức, nơi này bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại là một khoảng trời riêng, mặc dù không cảm thấy xa hoa phú quý, nhưng lại có một cảm giác trong sạch ý vị tao nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.