Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 49: Em sai rồi




Edit: Tịnh Du

Beta: Tử Thiên Băng

Buổi tối, Tùy Ức mệt mỏi nằm trên giường gọi điện với Tiêu Tử Uyên, câu có câu không trả lời.

Tiêu Tử Uyên nghe thấy tâm trạng của cô không tốt, ngừng lại công việc đang làm đứng lên đi đến bên cửa sổ,"Làm sao vậy?"

Tùy Ức đánh trống lảng trả lời,"Trời mưa rồi."

Bên tai rất nhanh truyền đến âm thanh cười nhẹ của Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức lập tức đỏ mặt, anh là Tiêu Tử Uyên mà, thủ đoạn nhỏ này của mình làm sao có thể không biết xấu hổ áp dụng đối với anh đây?

Tùy Ức chạm nhẹ những hoa văn được chạm khắc trên giường, im lặng một hồi lâu rồi mới nói, "Tiêu Tử Uyên, anh kể cho em về cha mẹ anh đi, còn có e gái của anh nữa."

Tiêu Tử Uyên biết chuyện cô không muốn nói có hỏi cũng vô ích, nên bắt đầu kể cho cô nghe, âm thanh nhẹ nhàng ở trong đêm mưa nghe vào khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt yên ổn trong lòng.

"Mẹ của anh thì lần trước ở bệnh em em đã gặp rồi, vì sức khỏe của mẹ không được tốt lắm. mà khi đó công tác kế hoạch hoá gia đình rất nghiêm khắc, cha mẹ anh không cẩn thận nên đã có Tử Yên, bọn họ không muốn bỏ đứa con này nên vì sinh Tử Yên mà cha anh bị xử phạt, bị điều chuyển công tác ra biên giới, ông nội anh, chinh chiến cả đời cũng không bao giờ muốn bao che cho con trai, nên không cũng không nói hộ cha anh một câu nào, chỉ nói là người trẻ tuổi chịu một ít khổ cực là chuyện tốt, lúc ấy mẹ cũng đi theo cha di chuyển công tác, chỗ đó rất khổ cực, mùa đông luôn có tuyết rơi lạnh đến đóng băng, mà mùa hạ nhiệt độ lại rất cao, đồ ăn cũng không đầy đủ. Mẹ vừa phải chăm sóc cha và anh vừa phải đeo Tử Yên trên lưng, cho nên khi ấy bệnh của mẹ mãi không đỡ, sau này vì ông ngoại không đành lòng nhìn mẹ phải chịu khổ, nên đã ra mặt điều cha trở về, nhưng chỉ có thể dưỡng bệnh thường xuyên, vì thế cha cảm thấy rất có lỗi với mẹ.”

Tùy Ức im lặng lắng nghe, cô vẫn nghĩ rằng những gia đình giống như nhà họ Tiêu thì phải thuận buồm xuôi gió, ai ngờ gia đình anh cũng có lúc lên lúc xuống như vậy. Cô đã từng nhìn thấy cha của Tiêu Tử Uyên trong TV, nhìn dáng vẻ rất lịch sự, không giận mà uy, nhưng mà điều khiến cô bất ngờ nhất chính là tình cảm đối với vợ của mình rất nồng nàn.

"Vậy em gái của anh thì sao?"

Tiêu Tử Uyên bỗng hiên mỉm cười, giọng nói ngập ngừng một chút rồi lại tiếp tục vang lên, "Nhóc con kia, nói như thế nào nhỉ, có một chút tùy hứng có một chút ngang ngược và còn rất tinh quái.”

Theo nhớ lại liền nghĩ tới ban ngày trên chân núi gặp phải người thiếu niên kia, không biết hắn là không phải cũng có chút tùy hứng có chút bá đạo?

Tiêu Tử Uyên yên lặng chờ, cho đến khi đầu dây bên kia điện thoại có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Từ trước đến nay hình như em chưa nói với anh là em có em trai nhỉ?”

Tiêu Tử Uyên lúc đầu đang cúi đầu nghe, nhưng đến lúc nghe đến câu sau bỗng nhiên ngẩng đầu lên, anh thấy trên tấm gương thủy tinh chiếu khuôn mặt của anh lên đó. Trên gương mặt đó nụ cười bỗng nhiên cứng đờ, trong ánh mắt kia đều là sự kinh ngạc và đau lòng.

Anh nhớ đến Lâm Thần đã từng nói đến đứa bé kia, anh vẫn nghĩ rằng Tùy Ức đời này sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này, anh cũng sẽ giả bộ như không biết gì, chỉ nghĩ như lời cô đã nói, cha mẹ cô bởi vì một số chuyện mà ly hôn, cô đi theo mẹ ra khỏi nhà họ Tùy, cũng giống như gia đình đã ly hôn khác.

Nhưng cô lại đột nhiên muốn nhắc đến chuyện này với anh, có phải muốn nói cho anh biết tình cảm của anh đã làm cảm động cô? Và cô muốn chia sẻ với anh mọi chuyện, nhưng mà anh cũng không đành lòng để cho cô xé những vết sẹo kia ra một lần nữa cho anh nhìn.

"Anh đã biết rồi, anh đã nghe mọi chuyện chỗ Lâm Thần."

Tùy Ức sửng sờ, sau đó mới phản ứng, "Thì ra là anh cũng biết rồi. . . . . ."

Tiêu Tử Uyên vốn tưởng rằng cô sẽ tức giận, ai ngờ một lúc sau Tùy Ức lại giận hờn lầm bẩm nói thầm, "Lâm Thần đúng là tên miệng rộng!"

Tiêu Tử Uyên nghĩ đến khuông mặt cô giờ phút này khẳng định là đã nhăn lại bộ dáng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại cảm thấy bật cười, nhẹ nhàng hỏi, "A Ức, Em hôm nay sao vậy?"

Tùy Ức phân vân một chút rồi bắt đầu nói, "Bất kể em nói cái gì, anh chỉ cần nghe là được rồi, bất kể thế nào cũng không được trả lời em"

Tiêu Tử Uyên nhanh chóng trả lời, "Được."

Lần này giọng nói của Tùy Ức lại nhanh chóng vang lên, "Hôm nay em nhìn thấy. . . . . . Thấy Tùy Cảnh Nghiêu và cậu bé đó. Hôm nay là ngày giỗ của bà ngoại em, trên đường trở về em trùng hợp em gặp bọn họ đang lên núi bái tế, em mới biết được mấy năm nay sau khi mẹ và em thắp hương cho ông ngoại xong, ông ấy cũng đưa cậu bé đó đến thắp hương cho ông ngoại.

Thật ra thì em cũng không biết rõ có phải hay không, có lẽ là không phải. chỉ là em chỉ gặp em trai em một lần lúc nó sinh ra, đến bây giờ vẫn chưa gặp lại em ấy, bây giờ bỗng nhiên em ấy xuất hiện, khiến em có chút……có chút kỳ lạ.”

Lúc cô từ trên núi về đến nhà thì nhìn thấy mẹ đang ở trong thư phòng sắp xếp những vật mà ông ngoại để lại, mỗi năm vào ngày này Tùy Mẹ cũng như vậy. Cô cũng không dám nói chuyện này với mẹ, nhưng giấu ở trong lòng thật sự rất khó chịu, chỉ có thể nói với Tiêu Tử mà thôi.

Tiêu Tử Uyên không biết nên làm gì để an ủi cô bây giờ, khúc mắc của đời trước cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến đời sau, Tùy Ức hình như cũng không có ý định nghe Tiêu Tử Uyên an ủi mình, nên nói tiếp, giống như rất buồn rầu, “Năm ấy lúc mẹ rời khỏi nhà họ Tùy có lên phía sau núi trồng một thân cây, hôm nay thân cây đó đã chết rồi, em biết rõ rằng cái cây kia rất có ý nghĩa với mẹ, nhưng khi mẹ nghe thấy lại rất bình tĩnh.”

Tiêu Tử Uyên im lặng lắng nghe, hai người đều hiểu, cây có ý nghĩa là ở lâu dài, nhưng rốt cuộc là yêu lâu dài, hay là hận lâu dài? Hôm nay thân cây này đã chết rồi, ở trong lòng mẹ Tùy đại biểu cho việc gì đã chết đi?

Bất kể là đại biểu cho cái gì, câu chuyện cũ kia cũng đã khắc sâu trong lòng Thẩm Sàn.

Yêu sâu đậm như vậy, tổn thương sâu đậm như vậy, cũng bởi vì sâu đậm như vậy cho nên bà mới càng bình tĩnh thêm.

Ân oán của Đời trước bọn họ làm sao có thể đánh giá được đây?

Hai người im lặng một lúc lâu cũng không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Một lúc sau Tiêu Tử Uyên nhẹ nhàng kếu lên, "A Ức?"

Bên kia hình như mãi cũng không thấy động đậy, anh còn nghe thấy tiếng hô hấp rõ ràng ổn định truyền.

Tiêu Tử Uyên mỉm cười bất đắc dĩ, cúp điện thoại, thấy được trên màn hình hiển thị thời gian nhắc nhở đã kết thúc cuộc trò chuyện, sau khi màn hình tắt anh thở dài một, dựa người vào bên cửa sổ nhắm mắt lại.

Anh cần phải đi, nhưng nhà họ Tiêu, nhà họ Tùy, thái độ không rõ ràng của cha, còn ông cụ bên kia nữa, bây giờ còn chưa phải là lúc nói đến chuyện này, còn có Tùy Cảnh Nghiêu, em trai của Tùy Ức, tất cả những chuyện này không phải là những phiền phức nhỏ, bây giờ anh thật sự muốn mang cô đi đâu đó thật xa, đem tất cả những rắc rối và phức tạp này ném ở nơi này, để cô không bao giờ phải mơ màng và chán nản nữa…..

--------

Tiêu Tử Uyên cố gắng không suy nghĩ đến những chuyện này nữa, những suy nghĩ này cuối cùng vẫn không thể trở thành hiện thực được, có lẽ anh vẫn nên nắm chắc thời gian quay trở về để giải quyết những vấn đề khó khăn này thôi.

Mấy ngày sau, buổi tối trước hôm Tiêu Tử Uyên rời đi có gọi điện báo cho Tùy Ức tin này.

Tùy Ức im lặng một lúc lâu mới trả lời, "A…"

Sau đó cũng không nói thêm điều gì nữa.

Tiêu Tử Uyên cười trêu cô, "Sao? Em chưa nói sẽ đến tiễn anh đó?”

Tùy Ức đúng thật là hơi chán nản, buồn bã ỉu xìu nói lời từ chối, "Không đi."

"Lúc tốt nghiệp anh đi du học em cũng không đến tiễn anh, lần này cũng không đi à?"

"Lúc đó anh cũng có kêu em đi tiễn đâu."

"Vậy anh không nói em sẽ không đi ư?"

"Em..." Tùy Ức không biết nên nói gì nữa, cô sợ mình sẽ không chịu được cảnh đưa tiễn, một lúc sau mới ồm ồm nói, "Chờ khi anh trở về em sẽ đến đón anh ."

"Ừ, tốt tốt, anh nhớ kỹ lời này rồi đó." Tiêu Tử Uyên dừng lại một lát, nói tiếp, "Đúng rồi, sang năm em cũng tốt nghiệp rồi, đã có tính toán gì chưa?"

Trước kia Tùy Ức đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ về nhà, nhưng từ sau kia cô quyết định mở lòng với Tiêu Tử Uyên thì kế hoạch này lại không thể thực hiện được nữa, Tiêu Tử Uyên luôn luôn sử dụng chiêu bày kế rồi mới hành động, vậy nên anh phải biết được cách nghĩ của Tùy Ức.

"Em đã trao đổi với mẹ rồi, định thi nghiên cứu sinh, mấy hôm trước em đã hỏi thăm qua, trong viện Y Học có lấy một số sinh viên, đến lúc đó em đi hỏi thử xem thế nào, giáo sư Hứa là ngôi sao sáng trong giới Y học, người đăng ký thầy ấy chắc chắn sẽ rất nhiều, không biết có thi đậu hay không.”

"Hứa Hàn Dương?" Tiêu Tử Uyên lặp lại cái tên này, bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, bật cười, "Nhất định có thể đậu."

Tùy Ức tò mò, "Sao anh biết được?"

Tiêu Tử Uyên nghĩ tới một người, "Anh tìm người giúp em đi cửa sau."

Tùy Ức nhớ đến lần trước Lê - ๖ۣۜQuý - ĐônTiêu Tử Uyên cũng nói giúp cô “đi cửa sau” trong cuộc so tài kiến thức lần trước, nên thuận miệng nói luôn, "Lần trước anh cũng nói đi cửa sau giúp em nhưng không phải vẫn thua sao."

Sau khi nói xong mới tỉnh ngộ bụm miệng lại, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà.

Quả nhiên nghe thấy Tiêu Tử Uyên hừ lạnh, "Anh còn chưa nhắc đến thì thôi, em lại còn dám nói ra ?!”

Tùy Ức le lưỡi, "Ừm… em sai rồi…"

Tiêu Tử Uyên bắt được điểm yếu của cô, nắm được thóp này kiểu gì cũng phải trêu cô một tý: "Được rồi, nói anh xem, em có lỗi gì?"

Tùy Ức rất thành khẩn nhận lỗi của mình, “Em không nhắc lại chuyện đi cửa sau.”

Tiêu Tử Uyên tiếp tục hừ lạnh, "Còn gì nữa không?"

Tùy Ức đương nhiên sẽ không gánh hết tội, nếu không sau này khỏi có cơ hội trở mình luôn, "Còn, không nên nói là không đi tiễn anh."

Tiêu Tử Uyên hài hước cười rộ lên, "Em lại còn biết tránh nặng tìm nhẹ nữa cơ đấy."

Vài giây sau, Tùy Ức trả lời lại, "Tại sao anh không thích Dụ sư tỷ?"

Tiêu Tử Uyên tự biết những đây là một đề tài khá mẫn cảm với mọi người, cho dù Tùy Ức có nhẫn nhịn lắm thì vẫn là một cô gái, ho nhẹ một tiếng để làm hòa, “Anh thấy thế là được rồi, chuyện này xem như đã xong, không cần nhắc lại nữa. Em cũng không cần áy náy, biết sai là tốt rồi, anh không truy cứu nữa."

Tùy Ức cũng rất thích kết quả như vậy, hai người ăn ý cho qua mọi chuyện.

Hôm sau, mới sáng sớm Lâm Thần đã đến nhà họ Tiêu, chuẩn bị đưa Tiêu Tử Uyên đi. Ai ngờ mới vừa xuống xe đã nhìn thấy Kiều Dụ ngán ngẩm tựa vào cạnh xe.

Lâm Thần đi lại nhìn xung quanh rồi hỏi hỏi, "Hai cậu ấy sao vậy?"

Kiều Dụ sờ cằm, "Đi cửa sau."- Lê - Quý - ๖ۣۜĐôn Vừa nói vừa chỉ về phía hai người đang đứng dưới tán cậy bên kia.

Dưới tán cây, Tiêu Tử Uyên ân cầm ôm vai Ôn Thiếu Khanh, cười y như một hồ ly.

Ôn Thiếu Khanh nhíu mày nhìn anh, "Để làm gì?"

Tiêu Tử Uyên mỉm cười nói, "Nghe nói mấy năm nay đề thi bên viện Y Học đều do giáo sư Hàn ra, năm nay hình như cũng thế."

Ôn Thiếu Khanh nghe xong nghiêng đầu hỏi, "Vậy thì sao?"

"Tớ lại nghe nói mặc dù nói là do giáo sư Hưa Hàn Dương ra, nhưng vì giáo sư Hứa quá bận rộn, nên về cơ bản đều giao cho một học trò mà ông hài lòng nhất ra đề, tớ còn nghe nói học trò này họ Ôn.”

Ôn Thiếu Khanh cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Tiêu Tử Uyên, cười trêu chọc, "Ừm, mấy ngày trước giáo sư Hứa đã liên lạc với tớ, thế nào, cậu định thôi chính trị chuyển sang học y à?"

Tiêu Tử Uyên nhìn đồng hồ trên tay mình, đã đến giờ rồi, nên cũng không quanh co nữa, “Biết rồi còn hỏi,”

Ôn Thiếu Khanh biết chuyến bay của anh sắp khởi hành, nhưng vẫn ung dung hỏi nói sang chuyện khác, “Cô ấy không phải là em gái của Lâm Thần à? Lâm Thần không gấp, cậu gấp cái gì chứ? Không lẽ. . . Hai người các cậu đã làm chuyện gì rồi hả ?"

"Hừ. . ." Tiêu Tử Uyên nhíu mày, "Tại sao cùng một ý nhưng sao từ trong miệng cậu nói ra lại có cảm giác kỳ quặc thế nhỉ?"

Ôn Thiếu Khanh cười rộ lên, "Đây không phải ý của cô nhóc kia chứ? Bản lĩnh của Tùy Ức rất cao, cô bé hàng năm vẫn dành được học bổng của viện, cậu không có lòng tin với cô ấy như vậy à?”

Tiêu Tử Uyên và Ôn Thiếu Khanh sống dưới một mái nhà mấy năm, đương nhiên biết học y có bao nhiêu vất vả, "Không phải là không có lòng tin,Lê ๖ۣۜQuý Đôn mà là không muốn cô ấy vất vả như vậy.”

Ôn Thiếu Khanh nhẹ lắc đầu một cái rồi than thở, "Chậc chậc chậc… Tiêu Tử Uyên, cậu xong rồi. Người không vướng bụi trần như Tiêu Đại Tài Tử của chúng ta cuối cùng lại thua trong tay của một cô gái, không biết nỗi lòng của bao nhiêu cô gái sẽ tan nát đây.”

Kiều Dụ nhìn đồng hồ rồi ngoảnh đầu về phía hai người, hét lớn, "Đi thôi! Nếu không sẽ muộn giờ lên máy bay mất !"

Tiêu Tử Uyên và Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng đi đến cạnh xe, Tiêu Tử Uyên vừa đi vừa dặn dò , "Chuyện này cậu đừng nói cho người khác, đến lúc có đề thì cậu gửi cho tớ."

Ôn Thiếu Khanh nhìn Tiêu Tử Uyên bảo vệ Tùy Ức như vậy thì thấy hơi buồn cười, "Được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.