Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 47: Thưa chuyện với cha mẹ Tiêu




Sau khi, Lái xe cho xe chạy được một khoảng rất xa Tiêu Tử Uyên mới bắt đầu nói, "Như thế nào rồi?"

Người lúc nãy giờ đang ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi bây giờ lười biếng mở mắt ra, cười đến mức ung dung tự tại, "Đã rất lâu rồi không đến đây, phong cảnh thật đúng là càng ngày càng đẹp, chả trách năm đó vua Càn Long lại xuống Giang Nam đến bảy lần, cũng không trách được cậu lại đến nơi như thế này."

Tiêu Tử Uyên dường như đã sớm thành thói quen không bốn không sáu của cậu ta, lấy bản vẽ đã đưa qua, "Tớ tìm Kiều Dụ để cậu ấy xem qua rồi, cậu xem đi.”

Người thiếu niên bên cạnh không nhận ngược lại nhíu mày nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Tiêu Tử Uyên đã lâu không gặp Trần Mộ Bạch, cậu ta có một khuôn mặt đẹp trai tinh tế vô cùng, có một đôi mắt hẹp dài kéo ẩn dưới tóc mai, trước mắt tràn đầy xuân sắc, cậu ta luôn có dáng vẻ bất cần đời nhưng toàn thân lại không che lấp được sự cao quý trong cơ thể phát ra.

Tiêu Tử Uyên vẫn cho rằng trong những người mà anh quen biết, Giang Thánh Trác là người có bộ dáng được nhất.

Giang Thánh Trác đứa cháu nhỏ nhất của nhà họ Giang, ông nội Giang và ông ngoại Kiều Dụ là chiến hữu, cha của Tiêu Tử Uyên, cha của Giang Thánh Trác, còn có cha của Kiều Dụ đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau này bởi vì một số nguyên nhân xa nhau vài năm, nhưng cuối cùng vẫn về ở cùng một đại viện, anh và Kiều Dụ lớn hơn Giang Thánh Trác mấy tuổi, khi đó Giang Thánh Trác tuy vẫn là một đứa nhỏ mũm mĩm, vậy mà gương mặt đã hiện ra dấu hiệu yêu nghiệt.

Ai ngờ một năm kia, ông Trần dẫn một đứa bé vào nhà anh, lúc đó là lần đâu tiên anh thấy Trần Mộ Bạch, chỉ nhìn liếc mắt một cái đã biết anh ta chính là đồng loại của Giang Thánh Trác.

Nếu như nói Giang Thánh Trác là yêu, thì Trần Mộ Bạch chính là ma.

Từ đó về sau, Tiêu Tử Uyên kết bạn với rất nhiều người, nhưng không có người nào có thể thân như hai người bạn này của anh.

Trần Mộ Bạch nhìn Tiêu Tử Uyên một lúc lâu, chậm rã lấy ra một điếu thuốc, còn chưa kịp đốt lửa đã bị Tiêu Tử Uyên ném ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Tử Uyên vẻ mặt không có biểu tình nhìn cậu ta, giọng nói dần dần lạnh, "Trần Mộ Bạch, lá gan của cậu đúng là càng lúc càng lớn nhỉ?"

Trần Mộ Bạch cũng không tức giận, cất bao thuốc lá vào túi nở nụ cười, "Đây là địa bàn của nhà họ Lâm đó, cậu muốn làm gì sao không đi tìm Lâm Thần nhờ giúp?"

Tiêu Tử Uyên cũng không giải thích nhiều, "Nhà họ Lâm không được."

Cô của Lâm Thần gả cho Tùy Cảnh Nghiêu, nếu như chuyện này để nhà họ Lâm ra mặt, mẹ Tùy và Tùy Ức chỉ sợ là trong lòng không thoải mái.

Trần Mộ Bạch dịu dàng như đánh Thái Cực quyền vậy, "Vậy tớ lại càng không được, tớ chỉ là một sinh viên nghèo, cậu đến tìm tớ làm gì."

Tiêu Tử Uyên liếc xéo Trần Mộ Bạch một cái, hừ lạnh, "Bàn tay thao túng phía sau vụ thăng chức vừa rồi Trần Mộ Bạch chuyện này có cần tớ nói ra hay không?"

Trần Mộ Bạch đuôi mắt giật giật, nhanh chóng thỏa hiệp, "Tiêu Tử Uyên đúng là Tiêu Tử Uyên, thật sự là việc gì cũng không qua được ánh mắt của cậu. Lúc đầu tớ cũng muốn nhận, chỉ là mảnh đất kia có vấn đề, phía trên có có người ra lệnh, là một củ từ phỏng tay, không ai dám động vào, cậu không phải lại không biết chứ?"

Tiêu Tử Uyên mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại không thấy nụ cười, " Miếng đất tốt như vậy, nếu không khó giải quyết còn có thể để đến bây giờ hay sao?"

Trần Mộ Bạch ngắm nghía chiếc bật lửa trong tay, mở lên rồi lại đóng lại ngọn lửa cháy lên rồi lại dập tắt, "Nếu cậu đã biết như vậy còn đến tìm tớ?"

Tiêu Tử Uyên nhìn Trần Mộ bạch, "Mọi người đều nói thiếu gia nhà họ Trần luôn thích ở giữa đường làm một số việc mang theo ba phần không chính đáng, luôn luôn thích xung phong lên đầu, càng là những thứ người khác không dám đụng vào thì cậu ta càng yêu thích, chẳng lẽ không đúng sao?"

Trần Mộ Bạch nghe xong cười rộ lên, suy nghĩ trong chốc lát lại tiếp tục nói, "Nếu như mà tớ nhận thì tớ sẽ được ích lợi gì?"

Tiêu Tử Uyên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời, "Nhận, không được lợi ích gì cả. Nhưng nếu không nhận, thì sẽ đắc tội với tớ."

Trần Mộ Bạch híp mắt suy nghĩ một lúc lâu, cầm lấy bản vẽ trên tay Tiêu Tử Uyên, "Được lắm, tớ sẽ nhận."

Tiêu Tử Uyên khóe miệng công lên cũng không nói gì nữa.

Trần Mộ Bạch lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi .

Sau một lúc lâu, giọng nói của Tiêu Tử lần nữa vang lên, so với giọng nói lúc nãy cũng ấm lên mấy phần.

"Ở Wall Street ăn cơm có ngon không?"

Tiêu Tử Uyên biết hết mọi việc cậu ta đã trải qua, biết cậu ta vất vả, suy cho cùng cũng đã quen biết với nhau mười mấy năm, trên mặt anh tuy không biểu hiện ra, nhưng ttrong lòng vẫn luôn xem cậu ấy như là anh em vậy.

Trần Mộ Bạch ở không gian rộng rãi thoải mái nhàn nhã bắt chéo chân, trong giọng nói lộ ra âm thanh lười biếng và khinh thường, "Ăn rất ngon, ngày ngày đánh nhau, ăn thịt người uống máu người, đã sớm không còn biết sợ chết là gì nữa rồi, so với lúc ở trong nhà họ Trần đấu đá lẫn nhau còn thú vị hơn nhiều."

Tiêu Tử Uyên bị cậu ta chọc cười, "Tớ thật sự không hiểu vì sao một người rãnh rỗi không có việc gì làm như cậu tại sao lại đi đến nơi đó. Đúng rồi, cậu ở bên đó chắc cũng cách Giang Tiểu Tứ rất gần, có hay liên lạc với cậu ấy không?"

Trần Mộ Bạch lập tức trở mặt, "Ngừng! Đưng bao giờ nhắc đến cậu ta trước mặt tớ, tớ và cậu ta không đi cùng trên một con đường!"

Tiêu Tử Uyên biết ân oán giữa hai người, nên cũng không nhắc đến nữa.

Ngược lại Trần Mộ bạch lại rất hứng thú, "Cô bé lúc nãy là bạn gái cậu à?”

Tiêu Tử Uyên vẫn chưa nói với người nhà về Tùy Ức, sợ Trần Mộ Bạch đi khắp nơi nói lung tung nên cũng không trả lời câu hỏi của cậu ta.

Trần Mộ Bạch cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của cậu bạn, mà lại hết sức vui vẻ nhích lại gần, "Nói một chút đi! Chưa từng thấy cậu đối xử dịu dàng với cô gái nào như vậy."

". . . . . ." Tiêu Tử Uyên tiếp tục duy trì tư thế im lặng, vì vậy Trần Mộ Bạch suốt cả đoạn đường cứ lẩm bẩm mãi một câu.

"Các cậu ở chung một chỗ đã bao lâu rồi?"

"Vừa rồi tớ không thấy được gì cả, nếu không phải cậu đã sớm cảnh cáo tớ thì lúc đó tớ đã xuống xe nhìn rồi….”

.

"Bố mẹ cậu biết không?"

"Đúng rồi, không phải có một cô gái họ Dụ ở bên cạnh cậu rất nhiều năm rồi à……tại sao cậu lại đổi người rồi?”

Tiêu Tử Uyên cậu ta làm ồn ào suốt cả đường đi, vừa đến thành phố X, đã đem cậu ta đá xuống xe để cậu ta tự sinh tự diệt, vì vậy bị Trần Mộ bạch chụp cho cái mũ qua cầu rút ván.

Đến cửa nhà mình, Tiêu Tử Uyên vừa mới từ trên xe bước xuống đã nhìn thấy Tiêu Tử Yên chạy một mạch xông lại phía anh, “Anh!”

Tiêu Tử Uyên cười đỡ lấy cô, đợi cô đứng vững mới mở miệng, "Năm nay tại sao trở về sớm như vậy?"

Tiêu Tử Yên mặt mất hứng, "Còn phải nói sao, em tốt nghiệp anh cũng không đến tham dự, vừa được nghỉ thì đã về nước liền, trở về nước cũng không về nhà, cha mẹ biết rồi, anh, anh thảm rồi!”

Tiêu Tử Uyên cũng không hốt hoảng, đem hành lý từ trên xe lấy xuống vừa nói chuyện vừa đi vào nhà, “Cha mẹ đều ở đây à?”

Tiêu Tử Yên đi theo sau, "Lúc này cha làm sao có thể ở đây, đi họp, mẹ ở đây."

Tiêu Tử Uyên bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Vào cửa mẹ Tiêu vừa nhìn thấy anh rất vui vẻ, cũng không hỏi gì nhiều đã xuống bếp chuẩn bị ăn cơm tối.

Trên bàn cơm tất cả vẫn diễn ra như thường, mẹ Tiêu đã rất lâu không nhìn thấy con trai của mình, cười vui vẻ gắp thức ăn cho anh, nói anh ăn nhiều thêm một chút.

Ngược lại Tiêu Tử Yên nhìn với vẻ khó hiểu, vẻ mặt không phục nói, "Mẹ, con mới trở về muộn có một ngày đã bị mẹ vặn hỏi cả đêm, anh mấy ngày không về nhà, sao mẹ lại không hỏi anh!”

Mẹ Tiêu lấy một bát canh cho con gái, "Con cho rằng anh trai con cũng giống như con à, trong lòng anh con như thế nào mẹ hiểu rõ.”

Tiêu Tử Yên cái miệng nhỏ vừa uống canh vừa kháng nghị, "Mẹ rõ ràng là đối xử khác nhau giữa hai người bọn con mà!”

Tiêu Tử Uyên mỉm cười sờ đầu em gái, "Mau ăn cơm đi, anh trai có mua quà về cho em đó, ăn cơm xong anh đưa cho em.”

Tiêu Tử Yên vừa nghe thấy vậy thì lập tức vui vẻ, “Thật ạ.”

Thấy Tiêu Tử Uyên gật đầu cũng không nói gì nữa tập trung ăn cơm.

Vừa ăn cơm xong đã đuổi theo Tiêu Tử Uyên muốn quà tặng, Tiêu Tử Uyên lấy ra một đôi khuyên tai đưa cho cô.

Đôi khuyên tai này là lúc đó anh và Tùy Ức đi dạo xung quanh trấn mua, đó là một xưởng sản xuất trang sức thủ công, cửa hàng không lớn, nhưng hơn hẳn các tiệm khác về độ đặc sắc của các sản phẩm. Mỗi loại chỉ làm một cái, phương pháp chế tạo đặc biệt, chế tác tinh xảo, làm cho người xem cảm thấy kinh ngạc.

Lúc đó Tùy Ức nhìn trúng một đôi khuyên tai, Tiêu Tử Uyên nghĩ là cô thích.

Ai ngờ cô cầm lên hỏi anh, "Đẹp không? Mua tặng em gái anh có được không?"

Anh lúc đó hơi bất ngờ, số lần anh nhắc đến em gái mình trước mặt cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà cô lại nhớ rất kỹ.

Tiêu Tử Yên sau khi đeo lên cười rất vui vẻ, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải mãi, sau đó quay đầu lại hỏi mẹ Tiêu, "Mẹ, nhìn có đẹp không?"

Mẹ Tiêu mỉm cười nhìn một lát, "Đẹp, rất hợp với bộ váy ngày hôm qua con mới mua."

Tiêu Tử Yên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Vậy con lên phòng thử xem sao.”

Nói xong câu đó rồi chạy lên tầng thay quần áo.

Tiêu Tử Uyên lúc này mới lấy một hộp quà trong túi đồ ra đặt trước mặt mẹ Tùy, không nói một câu nào.

Mẹ Tiêu nhận lấy hộp quà sau đó mở ra nhìn, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.

Tiêu Tử Uyên do dự một lúc nói ra , "Mẹ, mẹ còn nhớ cô gái lần trước đã gặp trong bệnh viện không?”

Mẹ Tiêu suy nghĩ một lát, "Tùy Ức hả?"

Tiêu Tử Uyên gật đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt mẹ Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc, "Mẹ, con rất thích cô ấy."

Mẹ Tiêu đối với tin tức này cũng không bất ngờ, bà chỉ không ngờ là Tiêu Tử Uyên lại nói là "Rất thích" .

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Tử Uyên luôn bình tĩnh làm việc gì kín đáo cẩn trọng, chưa từng nghe thấy nó nói “Rất thích” bất cứ người nào.

"Mấy ngày hôm nay con ở cùng một chỗ với con bé sao?" mẹ Tiêu nhìn Tiêu Tử Uyên hỏi.

"Vâng ạ, con vẫn muốn về thăm nơi cô ấy đã lớn lên như thế nào, lần này có cơ hội nên con đã đến đó. Con tặng cho cô ấy một món quà, đây là quà đáp lễ của mẹ cô ấy.”

Anh đang nói thì cha Tiêu từ bên ngoài đi vào, ngồi bên cạnh mẹ Tiêu, nhìn vợ và con trai của mình, lại vừa đưa mắt nhìn hộp quà trên bàn.

Vẻ mặt mẹ Tiêu vốn dĩ phải rất vui vẻ, nhưng trên mặt Tiêu Tử Uyên lại không có vẻ gì là vui sướng cả, ngược lại còn có chút lo lắng, những điều này khiến lòng bà cũng lo lắng theo.

Mẹ Tiêu đặt chén trà trên tay cha Tiêu sau đó mỉm cười nói, "Tử Uyên có bạn gái, là một cô bé dưới khóa ở trường của con trai, em đã gặp con bé mấy lần, là một cô gái rất tốt, Tử Uyên tặng con bé một món quà, đây là quà mẹ con bé tặng lại chúng ta.”

Cha Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, bỗng nhiên suy nghĩ ra điều gì đó hỏi, "Lần trước bức tranh chữ kia cũng là của con bé viết à?"

Tiêu Tử Uyên gật đầu, "Vâng ạ"

Cha Tiêu lại nhìn đồ vật ở trong hộp, khẽ mỉm cười, "Mai Trúc Song Thanh? Là đồ tốt, nghe nói đây là đồ vật mà bậc thầy về nho học đã qua đời Trầm Vân thích nhất.”

Tiêu Tử Uyên hiểu ý của cha Tiêu nói, "Đó là ông ngoại cô ấy."

Anh cũng lần này đến nhà cô rồi mới biết việc này, vẫn cho nhà cô chỉ là một dòng dõi nho học, mãi cho đến giây phút đó anh mới hiểu vì sao lúc đó Lâm Thần ấp úng mãi muốn nói rồi lại thôi.

Nghe nói cả cuộc đời của Trầm Vân nhân hậu và khiêm tốn, không hề xem trọng danh lợi, ghét nhất là người khác lấy danh nghĩa của ông để làm việc gì đó, đến già lại về quê hưởng cuộc sống an nhàn, không muốn bị người khác quấy rầy.

Cha Tiêu do dự một lát, "Người xưa từng nói, gia đình có đạo đức, hơn mười thế hệ, nông canh truyền lại cho đời sau, sách chữ truyền lại cho đời sau, nhưng mà giàu sang chỉ truyền được ba đời, nếu vậy, xem như nhà họ Tiêu chúng ta đang trèo cao rồi."

Tiêu Tử Uyên nghe thấy cha mình nói như vậy thì cau mày, chuyện nhà họ Thẩm và nhà họ Tùy chắc chắn cha đã biết, thế nhưng lại nói những câu này là có ý gì?

Anh biết chuyện này không phải chỉ là chuyện của hai người Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức, mà sau lưng của anh là nhà họ Tiêu, bất luận như thế nào cô ấy cũng mang họ Tùy, một khi hai hai cái tên này đặt cùng nhau thì đó chính là chuyện của hai dòng họ.

Từ khi anh bắt đầu trưởng thành, ông nội và cha lúc nào cũng nhắc nhở anh không nên quan hệ với người làm ăn, hơn nữa bây giờ lại là kết thành quan hệ thông gia?

Tiêu Tử Uyên còn chưa mở lời, cha Tiêu lại nói tiếp, "Sang năm con cũng đã trở về rồi? Còn rất nhiều chuyện đang chờ con giải quyết đó, bây giờ nói những lời này còn quá sớm.”

Mấy năm nay, những chuyện Tiêu Tử Uyên nói ra rất hiếm khi cha Tiêu không đồng ý, nhưng mà bây giờ cha Tiêu không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, anh thật sự không hiểu rõ cuối cùng ý của cha Tiêu là gì.

Tiêu Tử Uyên đang định hỏi tiếp, thì mẹ Tiêu ở bên cạnh nói, "Đợi đến lúc thời cơ chín muồi con đưa con bé về cho cha con nhìn xem."

Tiêu Tử Uyên biết chuyện này cũng không thể nào gấp được, bây giờ anh không có gì cả cũng không có tư cách nói đến chuyện cưới hỏi, hôm nay anh cố ý nhắc đến một chút chính là muốn dò xem ý của cha mẹ như thế nào, mặc dù thái độ của cha Tiêu không rõ, nhưng dù sao vẫn không nói lời từ chối, chuyện này cũng xem như là khởi đầu tốt đẹp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.