Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 12: Lâm hoa tạ liễu xuân hồng




(Tên chương này được đặt dựa theo một câu trong bài từ Tương kiến hoan của Lý Dục)

Trong bụi cỏ đằng trước về phía đông vài bước tựa hồ có chút động tĩnh.

Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nghĩ, ngửi cẩn thận mà thật sự không thấy mùi máu, gã hơi nhướng mày – như thế ngược lại lạ lùng: “Ra đây đi, ngươi chưa từng hại người phải không? Ta không có ác ý gì đâu.”

Lần này ngay cả chút động tĩnh cũng chẳng cho, Nhiễm Thanh Hoàn tự xét lại, phát hiện ngữ khí của mình hơi giống mẹ mìn, sờ sờ mũi, lại nói: “Được rồi, không phải là một cô hồn dã quỷ sao, cứ ra đây, không chừng tiểu gia có biện pháp đưa ngươi đi đầu thai, đừng nói ngươi chưa làm chuyện thương thiên hại lý, cho dù đã làm, nơi này không phải địa bàn của ta, cũng không thuộc về ta quản. Tiểu gia ta hiếm khi phát thiện tâm, hết hạn là thôi đấy…”

Trong bụi cỏ không xa từ từ bay lên ma trơi lập lòe, lờ mờ không thấy rõ diện mạo, ma trơi thoáng chần chừ tới gần Nhiễm Thanh Hoàn, thân thể trong suốt đã sắp tan rã lại hơi rõ hơn, phảng phất trên người gã có mùi gì khiến nó an tâm. Nhiễm Thanh Hoàn nhận ra ngay đây không phải linh thể bình thường, không phải oán linh địa phược linh mang chấp niệm không thể đầu thai, đương nhiên càng không phải lệ quỷ, nhưng rốt cuộc là cái gì thì lại làm khó gã: “Ừm, ngươi ban đầu là người à?”

“… Phải…”

“Tại sao biến thành như thế?”

“…” Không trả lời, Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày, linh thể nếu không phải dựa vào tinh thần lực đặc biệt mạnh như kiểu oán niệm là không thể tồn tại ở dương thế tam gian, trừ khi giết người uống máu, gã hỏi thử: “Có phải ngươi đã rất lâu không hút máu người nên mới như bây giờ không?”

“Hừ… không thèm làm…”

Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi: “Vậy ngươi còn lang thang trên dương gian làm gì?”

“…” Linh thể thản nhiên không nói gì, không biết tại sao, Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy một chút khinh bỉ, gã bỗng nhiên nhớ ra là mình nói một câu có biện pháp trợ giúp người ta đi đầu thai mới lôi u linh này ra đây.

Lúc này đã là trăng treo ngọn liễu, chính Nhiễm Thanh Hoàn cũng hơi đói, gã thoáng do dự, cắn rách ngón tay mình giơ ra: “Cho ngươi ba giọt, mặc dù không có bản lĩnh đưa ngươi đi đầu thai luân hồi, nhưng cũng có thể cho ngươi tiếp tục sống ở nhân gian. Hay là mười năm sau ngươi lại đến tìm ta đi, nếu ta còn sống, chưa biết chừng đã thành một bậc thầy âm dương đó.”

Linh thể hơi chần chừ: “Tại sao…”

“Ở đâu ra lắm cái tại sao như vậy – ngươi có muốn không?”

Linh thể dừng một chút, sau đó tiến lại hút giọt máu trên đầu ngón tay gã, hút máu xong hình dáng rõ hơn, nói chuyện cũng không còn cà lăm nữa: “Muốn ta làm cái gì?”

“Vẫn chưa nghĩ ra, sẽ có dùng tới.” Nhiễm Thanh Hoàn đi qua bên cạnh hắn, “Ngươi cứ thong thả dạo chơi đi, chưa biết chừng ngày nào đó ta sẽ cần ngươi giúp đỡ đấy.”

“Ngươi là ai?” Âm thanh sau lưng thoáng hàm ý như có như không.

“Ta sao?” Tiếng gã không lớn, không giống như thật lòng muốn trả lời, thấp giọng nói, “Ta tên Nhiễm Thanh Hoàn.”

Vụ việc xen ngang này nhanh chóng bị gã ném ra sau đầu, không ngờ kết quả là lại cứu mạng gã – đây là chuyện về sau.

Chờ đến khi gã đi bộ về tiểu trạch của mình, trăng đã lên giữa trời, trên đường vắng tanh, không lâu nữa sẽ điểm canh. Gã ôm trong lòng gói quần áo bằng tơ lụa, ngón tay quấn ngọc bài Tuệ Nương cho mà lắc từng vòng, ngâm nga khúc ca không biết của vùng nào.

“Sao muộn thế?” Nhiễm Thanh Hoàn đang kẹp gói quần áo dưới nách hết sức bất tiện, đốt một ngọn đèn treo cạnh cổng nhà mình, chắc là buổi tối gió hơi lớn nên gã đốt mấy lần đều không cháy, trong lòng trỗi lên cảm giác bất lực, thở dài còn chưa ra miệng, lại nghe thấy một tiếng hỏi như vậy.

Gã quay đầu lại, Tề Linh Khanh “hàng xóm tốt” Trịnh Việt sắp xếp cho gã vận thường phục đứng ở không xa nhìn gã, không dẫn gia đinh, sắc mặt thản nhiên, nhưng cũng hơi ôn hòa hơn.

“Tề tướng quân à.” Nhiễm Thanh Hoàn gật đầu, thuận tay đưa quần áo cho hắn, “Phiền cầm giúp ta một lúc.”

Tề Linh Khanh tiến lại cầm hộ: “Không có gia đinh à? Sao ngay cả người giữ cửa cũng không có?”

Người này bình thường không hay xen vào việc của người khác, Nhiễm Thanh Hoàn thoáng sửng sốt, song cũng không coi là gì, đáp: “Không có, nơi ở thanh tĩnh quen rồi, có người ngoài ta cảm thấy không tiện.”

Tề Linh Khanh không nói gì nữa, chỉ ngây người nhìn ánh trăng như sương trên mặt đất, hơi thất thần.

Một lúc lâu Nhiễm Thanh Hoàn mới đốt được ngọn đèn trên cửa, trong bóng đêm tối om tỏa ra ánh huỳnh quang màu trắng ngà làm người ta cảm thấy an tâm ấm áp lạ lùng, nửa mặt gã bị ánh đèn chiếu nhu hòa hơn, trên mặt hiện lên nét cười nhàn nhạt, rõ ràng là cười mà lại khiến người ta cảm thấy thê lương không nói nên lời.

Tề Linh Khanh vô tình liếc thấy, tim không khỏi đập mạnh một nhịp, nhớ tới câu “Ta không chọc giận ông nữa, ông đừng bỏ rơi ta” mơ hồ của thiếu niên kia lúc ở bên ngoài Trúc Hiền thành, sự xót xa đầy ngập sắp tràn ra. Hắn không khỏi hỏi nhiều một câu: “Ngươi đốt đèn ở cổng làm gì?”

Nhiễm Thanh Hoàn cười tươi hơn: “Đốt cho một người rất lâu chưa về, ta sợ người đó không tìm thấy đường.” Mang máng là một loại chờ đợi, trong lúc chờ đợi thực hiện lời hứa kia, phải chăng làm hết các việc ông nói rồi là ông sẽ trở về? Kỳ thực đều là lừa mình dối người… Chỉ là, chúng ta đều cần lý do và bận lòng để sống tiếp, vậy thì thực hiện lời hứa thực thi khế ước, hết thảy vô vị này phải chăng sẽ đi đến trời tàn đất tận?

Nếu ông có thể nhìn thấy ánh sáng trong trời đêm rực rỡ, cũng coi như hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì. Nhưng mà, người cũng đã chôn ở…

Ngoài thiền quyên rồi.

(“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì” nằm trong bài Vọng nguyệt hoài viễn của Trương Cửu Linh)

Hoàng Hạc đoạn cơ đầu, cố nhân kim tại phủ, lệ giang sơn, hồn thị tân sầu. (Đường đa lệnh – Lưu Quá)

Đôi mắt Tề Linh Khanh bỗng nhiên co lại, hắn nhìn ánh đèn u ám phảng phất có thể chỉ dẫn linh hồn kia, nhất thời ngớ ra, tựa hồ trăm đời trăm kiếp đều lướt qua như đèn kéo quân, yêu ghét tình thù đè trên vai, nặng trĩu như một ngọn núi tích lũy từ xa xưa.

Nhiễm Thanh Hoàn cười cười, lấy lại đồ của mình từ tay hắn, nói một tiếng “Xin phép” rồi vào nhà, từng tiếng điểm canh tẻ ngắt từ ngõ nhỏ truyền đến, đập vào lòng người.

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…”

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…”

Hai người mỗi người một mối tâm sự, chẳng ai lưu ý đến Cẩm Dương vương khuất tôn hạ quý và thiếu nữ quỷ thần khó lường bên cạnh hắn ở chỗ lối rẽ. Trịnh Việt do trên chế độ ruộng đất có một chút vấn đề đã tìm đến Nhiễm Thanh Hoàn bàn bạc ngay trong đêm, song không thấy người ở thư phòng thông với mật thất, lúc này mới đi dạo đến cổng nhà gã, lại vừa vặn trông thấy gã đốt đèn, cười nhẹ, độc thoại, bỗng nhiên âm ỉ đau. Người quân vụ và chính vụ đều thuận buồm xuôi gió kia, người huyên thuyên giảo hoạt vô tâm vô phế kia, người không biết lớn nhỏ trong mắt không có tôn trưởng kia, khoảnh khắc này dường như toàn thân vương đầy sự mất đi như hoa rụng, sự cô độc như lẻ loi nơi hoang vu không một bóng người.

Hắn nói khẽ với Anh Ti: “Đi thôi, chuyến này không uổng, cô rốt cuộc tìm được nhược điểm của người này rồi.”

Song tháng ngày an ổn sắp sửa kết thúc rồi.

Vài ngày sau, tin khẩn sáu trăm dặm, sứ đội đưa dâu của Bắc Thục và Yên Kỳ bị tập kích ở cảnh nội Tây Nhung, thương vong hơn một nửa.

Không ai biết buổi tối hôm nhận được tin khẩn sáu trăm dặm Trịnh Việt đã nói gì với Nhiễm Thanh Hoàn, ngày hôm sau gã thanh niên như truyền kỳ này chính thức ra sân khấu, Cẩm Dương vương bác bỏ ý kiến của mọi người, gã thành quốc tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Yên Kỳ.

Năm đại thượng tướng Yên Kỳ ngoại trừ Tề Linh Khanh có ba công khai đứng ra ủng hộ Nhiễm Thanh Hoàn, mà người đầu thì trước sau như một không lên tiếng, kết quả này hơi ngoài dự tính của Nhiễm Thanh Hoàn, Phương Nhược Ly và Doãn Ngọc Anh không cần phải nói, nhưng lạ lùng là Dư Triệt chưa từng gặp mặt cũng tỏ rõ thái độ, nho tướng Mạc Thuấn Hoa xưa nay không có giao tình gì thì vẫn làm người hiền lành, theo số đông.

Trong trận chiến Kinh Châu, kỳ thực Nhiễm Thanh Hoàn đã lập uy danh không nhỏ trong quân, chuyện diễn ra trên đường rất lâu sau đó vẫn còn được truyền nhau, mặc dù đã bị thổi phồng sai toét hết – chủ yếu là trong triều, cho dù một mặt có Trịnh Việt làm chỗ dựa, một mặt có Thái phó Lan Tử Vũ ủng hộ, nhưng bản thân gã thật sự hơi trẻ quá, mà vị trí này lại thật sự hơi cao quá.

Nhiễm Thanh Hoàn tự tin mình không có vấn đề lịch sử di lưu, vậy thì kỳ thực oai phủ đầu những người đó có thể làm cũng chỉ vài loại như thế, gã suy nghĩ một chút, quyết định không nhiều lời, trực tiếp đi tìm Trịnh Việt, tại thế giới này mình chưa hình thành thế lực gì, vậy phải làm thế nào đây?

– Tìm kẻ đầu têu Trịnh Việt mà đòi!

“Ta nói Trịnh…” Nhiễm Thanh Hoàn nghênh ngang đi vào hoa viên vương phủ của Trịnh Việt, nghe nói con sói này đang uống trà ở đây, còn tưởng hắn tranh thủ lúc rỗi rãi chạy đi thả lỏng, ai biết người ta đang nghe cửu thái phi cũng chính là tỷ tỷ trên trời rơi xuống của gã dạy bảo. Gã nghẹn lại giữa chừng, đau cả phổi, chỉ đành lúng túng cười ngu, “Ơ, Vương gia, thái, hai vị tiếp tục trò chuyện đi, ta… ơ vi thần đi nhầm chỗ thôi.”

Trịnh Việt ấu niên tang mẹ, thiếu niên đã bị tiên vương giao cho cửu vương phi hơn hắn không đến mười tuổi dạy, bản thân Chu Khả Tình không có con cái, rất tận tâm tận lực với hắn. Một số phi tử khác không phải mất sớm thì là thành vật hi sinh trong lúc đoạt đích, thành thử bây giờ khắp Yên Kỳ bối phận cao hơn Trịnh Việt chỉ còn một vị như thế.

“Thanh Hoàn,” Chu Khả Tình gọi gã lại, “Đến đây.”

Nhiễm Thanh Hoàn đành phải bất chấp khó khăn đi tới, tỷ tỷ này rất bảo thủ, chỉ thiếu bảo gã “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ động”, gã luôn cảm thấy, ở nơi dân phong thoáng như Yên Kỳ, có một nữ tử cổ hủ như vậy cũng chẳng dễ dàng gì.

Kỳ thực trời đất chứng giám, Chu Khả Tình không cổ hủ một chút nào, cho dù người ta thoáng hơn, cũng không có đạo lý thần tử mở miệng gọi thẳng tục danh của Vương gia phải không?

Trịnh Việt xấu xa giần giật khóe môi, cúi đầu hớp một ngụm trà, nhìn trộm Nhiễm Thanh Hoàn bị tỷ tỷ không dám đắc tội này “ngôn từ chân thành” cằn nhằn suốt một canh giờ, nói từ lễ quân thần đến cuộc sống ở nhà, từ gã không nên tùy tiện gọi thẳng tục danh của Trịnh Việt đến gã ngay cả một gia đinh cũng không tìm hiển nhiên là không có thành ý an cư, khiến đầu Nhiễm Thanh Hoàn căng lên gấp đôi, cuối cùng Chu Khả Tình nói một câu: “Được rồi, cũng không còn sớm, ngươi tìm Vương gia hẳn là có chính sự, bản cung không quấy rầy thêm nữa.”

Đại xá thiên hạ rồi.

“Có tỷ như thế, còn cầu gì hơn.” Trịnh Việt thở dài nói.

“Cút!” Nhiễm Thanh Hoàn nói như thế.

Trịnh Việt cười tít mắt nhìn gã, thần sắc phức tạp, không rõ là vui hay giận: “Dõi mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có mình ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.” Trước mặt Nhiễm Thanh Hoàn từ đó đến giờ hắn luôn tự xưng “ta”, đây vốn là vinh diệu lớn lao, song Nhiễm Thanh Hoàn căn bản không cảm kích, chính trị gia cáo già như Cẩm Dương vương, vì mục đích bản thân cái gì cũng chịu làm, ở đây hạ mình nói tiếng “ta” lại có đáng gì?

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết hai việc, một là, không thể chiều người ta, và một là, chỉ cần ngươi có đủ lợi thế, là có thể đủ vô lương tâm…

“Tìm ta có việc gì?”

Nhiễm Thanh Hoàn lấy trong lòng ra một tờ giấy đưa hắn: “Thóp của mấy người này.”

Trịnh Việt nhận lấy xem qua không khỏi dở khóc dở cười: “Thanh Hoàn, ngươi là người có sáng ý nhất mà ta từng gặp, mấy người này là trọng thần của Yên Kỳ ta, ngươi chạy đến chỗ ta đòi thóp của họ? Đúng là chưa thấy bao giờ.”

“Có hay không?” Nhiễm Thanh Hoàn nhìn hắn.

“Có thì thế nào, không có thì thế nào?”

“Nếu như có, mấy vị này tuổi không nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao, trên tay Vương gia ngài có thứ nguy hiểm như vậy, không bằng để thần thay mặt đưa đến tay họ, vừa có thể cho họ tự xét lại, vừa tránh nửa đêm canh ba có quỷ gõ cửa phá giấc ngủ các vị đại nhân phải không? Nếu không có-” Gã phất tay áo đứng dậy, cung kính vái, “Vi thần là kẻ học sau, tài sơ học thiển, không dám nhận trách nhiệm lớn lao này, mong Vương gia thu lại lệnh đã ban.”

Trịnh Việt trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên bật cười “Xì” một tiếng: “Nắm chắc ta bây giờ không có biện pháp gì với ngươi.” Phủi phủi chân mình đứng dậy, “Đi theo ta.”

Nhiễm Thanh Hoàn làm bộ cúi đầu khom lưng đi theo, híp mắt lại – Trịnh Việt người này thiếu phế thiếu can thiếu đạo đức nhưng không thiếu đầu óc, che giấu rất tốt khống chế dục quá mạnh, người làm việc dưới tay đã sớm bị hắn âm thầm tra hết gốc gác, hắn còn cực kỳ giỏi thuật cân bằng, những mánh nhỏ này đều là hắn phòng hờ vạn nhất tương lai cần dùng.

Không bao lâu sau, mấy lão thần Yên Kỳ vốn cực không phục lại thống nhất ủng hộ Nhiễm Thanh Hoàn.

Quốc tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Yên Kỳ, toàn thắng.

Sau đó, mùng tám tháng Tư năm Hòa Lạc thứ nhất, chính là khi hương hoa ngào ngạt, Vũ Lâm vương Lữ Diên Niên của Hồng Châu nắm giữ chứng cứ phạm tội của bát vương Nam Thục khi phạt kinh thông đồng với gian thần Thượng Hoa, phát binh Nam Thục, chính lý do không nhìn cũng thừa biết là nhảm nhí này đã mở ra cục diện hỗn chiến của Cửu Châu, không lâu sau đoàn đưa đón dâu của Cẩm Dương vương phi tương lai bị tập kích ở cảnh nội Tây Nhung, tình hình giữa Yên Kỳ và Tây Nhung hết sức căng thẳng.

Cái tên Thích Tuyết Vận cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người, là một lý do phát binh công khai – Cẩm Dương vương xung quan nhất nộ vi hồng nhan.

Các lời trêu cợt phía trên, là từ vài câu trêu đùa trước khi Nhiễm Thanh Hoàn gặp Thích Tuyết Vận. Song trong bình luận của hậu nhân, có một bài từ khiến người ta nghĩ đến cuộc đời Thích Tuyết Vận, cảm thấy không thể thích hợp hơn-

Tương kiến hoan

Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông.

Vô nại triêu lai hàn vũ vãn lai phong.

Yên chi lệ, tương lưu túy, kỷ thời trùng?

Tự thị nhân sinh trường hận, thủy trường đông.

(Tương kiến hoan – Lý Dục)

Đây cũng là người mà cuộc đời này Nhiễm Thanh Hoàn mắc nợ nhiều nhất.

Nữ tử nuôi trong khuê phòng không gặp ai, lo lắng bước lên con đường tương lai chưa biết, song trời cao vẫn ưu đãi nàng, nàng sắp có một trượng phu trẻ tuổi và anh tuấn vô cùng, sắp vào ở trong Cẩm Dương vương cung rộng lớn nhất nửa giang sơn phía nam, trở thành đối tượng ngàn vạn người đố kị. Nàng có thể kỳ vọng, sau khi tránh thoát một vụ ám toán có dự mưu, nàng đã đến Cẩm Dương an toàn, tuy rằng không gặp mặt Vương gia thanh niên, nhưng mọi người đều bảo rằng trượng phu đã phát động một cuộc chinh chiến vì nàng.

Tiếc thay đã được xưng là hồng nhan, thì làm sao không nghĩ đến hồng nhan phần đa bạc mệnh kia chứ?

Mỗi người đều tin rằng, người bạc mệnh sẽ không là mình, những sụt sịt đó đều là âm thanh trong ngoài các câu chuyện, chẳng liên quan đến mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.