Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 50




Chu Á Lỵ hỏi cô và Tống Tuyển Hi có quan hệ hay không, Lục Già không biết nên trả lời như thế nào. Quan hệ giữa người và người sao có thể nói rõ ràng được, cô chỉ có thể nói với Chu Á Lỵ: "Không phải loại quan hệ mà cậu đang nghĩ đến."

Hai tuần trước khi cô và Yamamoto tiên sinh hoàn toàn trở mặt, các nhân viên trong Sở đều phải tham gia một bữa tiệc rượu khá long trọng. Mọi người ca hát khiêu vũ, nói nói cười cười, bàn luận tranh cãi, từng gương mặt đều tràn đầy vui vẻ, hài lòng. Yamamoto tiên sinh đột nhiên tìm đến Lục Già, các đồng nghiệp đẩy vai cô vụng trộm nói: "Chắc chắn là nói chuyện với cô về việc thăng chức tăng lương rồi, mau đi đi." Lục Già nhịn xuống hưng phấn đi đến trước mặt Yamamoto tiên sinh, không ngờ kết quả là Yamamoto tiên sinh đưa cho cô một cái thẻ phòng, sau đó nói rằng Tống Tuyển Hi rất thích cô. Ý tứ của Yamamoto tiên sinh thật rõ ràng, cô lại choáng váng, Yamamoto tiên sinh trực tiếp nói thẳng: "Lục Già, mọi người đều biết sang năm người mà Sở muốn đề bạt lên là cô, nhưng cô thực sự cảm thấy mình ưu tú nổi bật hơn hẳn những người còn lại sao? Ai cũng vô cùng nỗ lực, nhưng Tống tổng lại quan tâm đến cô, cô hẳn là nên cảm kích một chút."

Ngày đó, thời tiết ban đêm thật sự rất lạnh, mùa đông âm vài độ, cô rời khỏi tiệc rượu sớm hơn dự định. Đi được một đoạn, Lục Già nhàm chán đá cái lon bị vứt ở ven đường, buồn bã chán nản.

Cô kéo kín khóa chiếc áo lông, vẫn có cảm giác gió luồn vào thân thể, tạt vào má cô đau rát. Cô ở bên ngoài nhớ lại cảnh tượng bên trong khách sạn, cả đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, sung túc ấm áp, nơi nơi đều có trai anh tuấn gái xinh đẹp....

Trên đường người đi không nhiều, từ lúc học Đại học cho tới bây giờ cô đều sống ở đây, cô vốn nghĩ mình rất thân thiết với thành phố lớn này, nhưng chưa đến nửa giờ, cô lại cảm thấy nơi này thật xa lạ, giống như lần đầu tiên cô mới tới. Lục Già thừa nhận, ngày đó cô khổ sở và tức giận, dường như tất cả năng lượng đều bị tiêu hao hết. Bao nhiêu nỗ lực bỗng chốc bị phủi sạch, thăng chức tăng lương biến thành chuyện nực cười, giấc mộng trong lòng chỉ là sự ngây thơ khờ dại, không đáng để nhắc đến.

Lục Già nhặt cái lon lên ném vào trong thùng rác, lấy điện thoại ra gọi về cho lão Lục. Lão Lục biết hôm đó cô có tham gia một bữa tiệc khá lớn, cho nên cố ý hỏi: "Chơi có vui vẻ không?"

Bữa tiệc quan trọng như thế, lão Lục chỉ hỏi cô có vui vẻ hay không, thì ra đây mới là điều lão Lục quan tâm nhất.

Lục Già không thốt ra nổi hai chữ "vui vẻ", chỉ có thể trả lời qua loa: "Cũng được ạ."

Thật ra thì chẳng ‘được’ một chút nào hết.

Sau ngày đó, Lục Già quyết định giả ngu, dù sao Yamamoto tiên sinh hình như cũng đã quên mất việc này, cô từng ôm hy vọng rằng có thể ngày đó Yamamoto tiên sinh đã uống say. Nhưng vì sao cô vẫn phải rời cương vị công tác? Không phải bởi Yamamoto tiên sinh muốn trả thù cô, mà là vì ông ta vẫn giữ nguyên ý định thăng chức tăng lương, không chỉ có thế, nếu cô muốn thì thăng cấp lên thành đối tác cũng không có vấn đề gì.

Lục Già không ngốc, bánh thịt sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống, khẳng định là có cạm bẫy. Cô hiểu rõ suy nghĩ của Tống Tuyển Hi và Yamamoto tiên sinh, bọn họ đang cho thêm ích lợi, nếu cô không từ chức mà tiếp nhận sự sắp xếp của bọn họ, hay thậm chí trở thành đối tác, thì dù bữa tiệc rượu đó cô không nhận thẻ phòng thì những bữa tiệc lần sau, lần sau nữa thì sao.... cô có thể chống đối được bao lâu, cô không biết, bởi vì cô hoàn toàn không muốn dùng việc lợi dụng người khác để kiểm tra xem điểm mấu chốt của mình ở chỗ nào.

"Trên đời không có bữa cơm trưa nào miễn phí, sự tham lam của con người chính là kẻ địch lớn nhất của bản thân mình." Đây là đạo lý lão Lục đã dạy cho cô, cô luôn luôn khắc ghi trong lòng.

Nếu cô nhận lợi ích của bọn họ, thì chuyện "cảm kích" là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Giả dụ hồi đó cô không từ chức rời đi, thì nói không chừng hiện tại cô đã thực sự trở thành "phu nhân ở Trung Quốc" của Tống Tuyển Hi rồi, thậm chí đã bị “đá” rồi ấy chứ. Đương nhiên, dù cô có bị Tống Tuyển Hi đá, thì cuộc sống của cô có lẽ vẫn “rất tốt”; có nhà, có xe, có sự nghiệp huy hoàng, ngẫu nhiên nhớ lại chuyện xưa còn có thể viết ra một cuốn tự truyện, gọi là “Lịch sử phấn đấu của một người phụ nữ”.

Thật ra thì cả hai sự lựa chọn không cái nào xấu cũng chẳng cái nào tốt, việc cô từ bỏ tất cả mọi thứ quay về Đông Châu cũng chẳng phải là việc giỏi giang gì, nhưng cô không muốn phải sống theo sự sắp xếp của người khác . . .

"Có đôi khi tớ thực sự không biết cậu may mắn hay là xui xẻo nữa." Chu Á Lỵ nhàn nhạt nói, chống tay lên lan can ban công nhìn muôn vàn ánh đèn xa xa của thành phố Đông Châu, cảm thán, "Nhưng dù có như thế nào thì cậu vẫn tốt hơn nhiều so với tớ. Cậu gặp chuyện không như ý muốn thì có thể quay về Đông Châu, còn tớ chỉ có thể kiên trì làm tiếp, nếu không chống đỡ thì là —— xong đời."

‘Xong đời’ đâu có dễ dàng được như vậy, mọi người đều tự tưởng tượng ra kết cục tồi tệ nhất, tự nghiêm khắc với chính mình thời điểm bị đâm chén không phải sợ đau. Lục Già ngẩng đầu nhìn Chu Á Lỵ, nhớ tới trước kia Chu Á Lỵ từng nói khát vọng trở thành thiên hạ vô địch; thực tế thì có người nào có thể trở thành thiên hạ vô địch? Đứng trước cuộc sống, chúng ta có thể kiên cường mạnh mẽ, nhưng cũng có thể suy sụp yếu đuối trong nháy mắt bất cứ lúc nào.

"Nói qua cũng phải nói lại, vận khí của cậu vẫn tốt lắm." Chu Á Lỵ vuốt vuốt tóc bên tai, lại hỏi, "Hai người thật sự là bạn học trung học à?" Hai người, hiển nhiên là ám chỉ cô và Từ Gia Tu.

"Ừ, trước kia chúng tớ đã thích nhau rồi." Nhắc đến người nào đó, hai mắt Lục Già tỏa sáng, xinh đẹp động lòng người. Cô thoải mái mở miệng nói, "Vậy mới nói họa phúc cách nhau một đường, khó mà lường trước được. Nếu không quay về Đông Châu, tớ cũng không có cơ hội gặp lại anh ấy, có được tình yêu hạnh phúc như hiện giờ."

. . .

Từ Gia Tu gửi tin nhắn đến, cô phải đi rồi. Chu Á Lỵ đưa cô ra ngoài cửa, cách đó không xa, Từ Gia Tu dựa lưng vào hành lang dài của khách sạn, trong tay cầm di động, nghiêm túc chờ cô.

Anh nhìn qua, nhẹ nở nụ cười: "Trò chuyện vui vẻ chứ?"

"Ừm, cũng vui." Lục Già đi về phía anh: "Còn anh thì sao, có hát bài nào không?" Nếu Từ Gia Tu có hát tại phòng Karaoke, cô mà lỡ mất thì đúng là có chút đáng tiếc. Cô chưa nghe anh hát bao giờ cả. . .

"Không có." Từ Gia Tu trả lời, nhẹ thở một hơi, kéo tay cô nói, "Đi, về nhà nào."

Nhà. . .

Ừ, về nhà.

Trước khi Lục Già và Từ Gia Tu về “nhà”, hai người còn qua chợ đêm ăn bữa khuya nữa. Lý do là tài xế mới đi được nửa đường, Từ Gia Tu đột nhiên nói buổi tối anh còn chưa ăn no, tóm lại anh đói bụng.

Đói bụng? Bữa tiệc đêm nay mất tới vài vạn, thế mà còn chưa ăn no, thiệt thòi quá mà!

Thời tiết này, món ăn hấp dẫn nhất của chợ đêm chính là tôm hùm cay nhỏ, tài xế đỗ xe ở ven đường, Lục Già nhịn xuống nước miếng đang chực trào ra, lôi kéo Từ Gia Tu tìm một quán cháo hải sản Triều Châu tương đối có danh tiếng.

Hôm nay Từ Gia Tu uống không ít rượu, cô không thể để anh ăn tôm hùm nhỏ được. Nồi cháo hải sản cá muối đang sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút được bưng lên, Lục Già múc một bát cho Từ Gia Tu: "Cho anh này."

Từ Gia Tu cúi đầu ăn, ăn liên tục hết hai bát, Lục Già nhìn mà thấy mỹ mãn, phát hiện ra bộ dạng nghiêm túc ăn của Từ Gia Tu cũng rất thu hút, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Lúc trở về đi ngang qua mấy cửa hàng bán tôm hùm nhỏ cay, Từ Gia Tu không chớp mắt kéo Lục Già đi nhanh qua chỗ đó, cố ý nói: "Anh biết em muốn ăn, nhưng anh không cho em ăn đâu."

Hóa ra là anh biết! Lục Già kéo tay Từ Gia Tu, ra vẻ thông minh nói: "Em biết, anh cảm thấy nó không sạch sẽ, sợ em ăn bị đau bụng chứ gì."

"Sai." Đây là lần đầu tiên trong đêm nay Từ Gia Tu cười thực sự vui vẻ, "Là bởi vì chính bản thân anh không muốn ăn."

Lục Già cắn răng: ". . ." Xác định đấy à!

Từ Gia Tu chau chau mày, sau đó nhìn thẳng Lục Già, dường như muốn cô cuốn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

"Từ Gia Tu, anh nhìn em như vậy làm gì."

"Chẳng phải vừa rồi lúc anh ăn em cũng chằm chằm đấy ư?" Từ Gia Tu nói, "Bây giờ nhìn lại thôi."

"Có quỷ mới tin anh."

Từ Gia Tu lập tức hùa theo: "Tiểu diêm vương cũng là tiểu quỷ đó."

A a a, Diệp Ngang Dương nói ngàn vạn lần không nên cùng Từ Gia Tu đấu võ mồm, quả nhiên là không lừa cô mà. Tiếng gió cùng tiếng còi ô tô gào thét trong đêm, đúng lúc này, Từ Gia Tu lại nói một câu gì đó, Lục Già nghe không rõ lắm, cô ngẩng đầu hỏi lại anh: "Từ Gia Tu, anh vừa nói cái gì?"

Không có gì. Chỉ là một câu đơn giản: "Lục Già, anh cũng tin em." Anh tin cô, tin tất cả những lời cô nói với anh.

Ban đêm, Lục Già có chút không chịu nổi sự cuồng nhiệt của Từ Gia Tu, rõ ràng trong phòng có bật điều hòa, nhưng toàn cơ thể lại giống như đang sôi trào nóng bỏng. Cô như chiếc thuyền lá nhỏ phiêu diêu trong lồng ngực Từ Gia Tu, không ngừng chìm nổi trôi dạt, sóng triều từng đợt từng đợt đánh úp tới. Cô không thở nổi, thời điểm cảm giác như sắp lật thuyền thì Từ Gia Tu lại kéo cô trở về. . . Sau đó Lục Già thở hắt ra từng hơi, Từ Gia Tu vẫn chôn sâu tại nơi mềm mại kia, không nhúc nhích ôm chặt cô. Lục Già không nhìn thấy khuôn mặt Từ Gia Tu đang rúc vào cổ mình, chỉ cảm nhận được hơi thở ấm nóng, ngưa ngứa của anh.

Đêm đã khuya.

Từ Gia Tu ôm cô ngủ, giở trò xấu cầm tay cô cắn một cái: "Nghe nói thân thể của phụ nữ biết nhận thức đấy, Lục Già, cả đời này em đều là người của anh."

Đây là chủ nghĩa đàn ông quái quỷ gì vậy, Lục Già mở mắt ra, có chút để ý hỏi: "Thế thân thể của anh thì sao?"

"Hửm, nó đã nhận em rồi." Từ Gia Tu đụng đầu cô, mắt đối mắt trả lời.

Lục Già vừa lòng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chỉ nhận em đấy nhé."

Từ Gia Tu cười khẽ, "Ừ, chỉ nhận em."

. . .

Nhóm người Chu Á Lỵ kết thúc công việc quay trở về, kế tiếp chính là việc ký kết hợp đồng giữa Từ Gia Tu và Tống Tuyển Hi, đây là hợp đồng chiến lược giữa hai công ty. Lục Già ngồi ở văn phòng suy nghĩ, Chu Á Lỵ từng hỏi cô một vấn đề, vì sao cô lại lựa chọn đến làm ở Ốc Á. Trước đó cô không hề biết Từ Gia Tu là người sáng lập ra Ốc Á; cô chỉ làm qua kiểm tra, xác định đánh giá: Sau ba năm, Ốc Á sẽ được đưa ra thị trường. Ba năm, đó là một dự đoán khá nhanh, nhưng hiện tại, tốc độ phát triển của Ốc Á còn nhanh hơn cô dự tính, đương nhiên là cô rất vui vẻ. . .

Tiểu Đạt vừa dọn dẹp lại bàn làm việc vừa nói với cô: "Lục Già, mấy quyển sách lần trước cô cho tôi mượn để thi CPA, có mấy quyển tôi không dùng đến, đã trả lại cho cô rồi nhé."

"Hả?" Lục Già lấy lại tinh thần, "Anh trả lại cho tôi khi nào?"

"Mấy hôm trước ấy." Tiểu Đạt chỉ chỉ lên trên, "Tôi đưa cho Từ tổng mà ... anh ấy chưa đưa cho cô sao?" Tiểu Đạt ôm sách đến tận chung cư Thanh Niên tìm Lục Già, nhưng cô không có ở nhà, Từ tổng liền nhận thay.

"Không có." Lục Già lắc đầu, có thể là Từ Gia Tu quên mất rồi.

Sách tài liệu về CPA của Lục Già ở trong tay Từ Gia Tu, hai quyển sách cũ, có dấu vết lật xem khá nhiều. Cứ vài trang lại có dấu sách, trên đó viết kế hoạch cho mỗi ngày, còn có ghi chú, tranh vẽ linh tinh, đánh dấu bằng nhiều màu bút khác nhau. Màu đỏ là chỗ cô không hiểu, màu xanh là nội dung không quan trọng, màu đen là điều cô tổng kết. . .

Từ Gia Tu nhìn những ghi chú này, tưởng tượng ra dáng vẻ học tập của Lục Già: Cô đang múa bút thành văn, hoặc đang trầm tư suy nghĩ, hay là gục đầu xuống sách chun mũi nhăn mặt. . .

Hầu hết các trang sách đều có vết ố vàng, có thể là lúc học cô không cẩn thận đánh đổ cafe.

Nếp nhăn cũng tương đối nhiều, hẳn là bị cô gấp đi gấp lại.

Cô còn vẽ cả tranh trên trang sách, sườn mặt anh tuấn của Kaede Rukawa, là nhân vật trong anime Slam Dunk cô thích đã nhiều năm.

Nhìn những thứ này rồi tưởng tượng đến Lục Già, Từ Gia Tu cảm thấy thật thú vị.

Chỉ có điều, tới lúc nhìn thấy ba chữ "Tống Tuyển Hi" nằm chiễm chệ ở trên đó, Từ Gia Tu thực sự không biết làm sao để tưởng tượng ra được sự tồn tại của nó . .. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.