Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 44-1




Lục Già xuống lầu, phát hiện ra di động có một tin nhắn mới của Từ Gia Tu: "Qua đây giúp anh một chút."

Lục Già đại khái cũng đoán ra được là có chuyện gì, cô ôm quần áo sạch nhanh chóng rời khỏi phòng. Từ Gia Tu mở cửa cho cô, anh đã tắm sạch sẽ, trên người mặc một bộ quần áo kẻ ngang màu xám trắng, tóc ẩm nhẹ nhàng khoan khoái, cơ thể toát ra mùi hương sữa tắm nhàn nhạt quen thuộc. Từ Gia Tu nhìn Lục Già ôm quần áo trong tay, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng: "Janice lại đuổi em ra ngoài hả?"

Lục Già ngước mắt, nói vừa đủ nghe: "À thì. . . cho em dùng nhờ toilet để tắm, có được không?" Thế nếu anh có rắp tâm khác thì cô chịu chứ?

"Ồ." Vẻ mặt Từ Gia Tu nhu hòa, vươn tay đóng cửa lại. Đối với cô, anh có thể từ chối điều gì sao?

Trước khi đi tắm, Lục Già giúp Từ Gia Tu dán miếng dán giảm đau. Cái này cô mua trên đường đi về nhà, Từ Gia Tu nói không cần tới nó; tuy rằng nhìn bạn trai quả thực không có vấn đề gì nhưng Lục Già vẫn lo ngày mai cơ bắp anh sẽ bị đau nhức. Từ Gia Tu có thói quen rèn luyện sức khỏe cực tốt, dáng người nhìn gầy gầy vậy thôi nhưng cởi đồ ra lại rất rắn rỏi. Diệp Ngang Dương nói trước kia Từ Gia Tu có biệt danh là “cây gậy”. Vì muốn thoát khỏi biệt danh này, Từ Gia Tu đã ra sức chơi bóng từ hồi tiểu học. "Đừng nhìn hiện tại Từ bại hoại có da có thịt mà lầm tưởng, hồi nhỏ bị kêu là ‘cây gậy’ một chút cũng không sai." Mỗi lần Diệp Ngang Dương nhắc đến việc đáng xấu hổ của Từ Gia Tu thì đều vô cùng hào hứng, nói liến thoắng không ngừng.

Từ Gia Tu trực tiếp cởi áo ở trước mặt Lục Già, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng dưới ánh đèn sáng bừng của phòng khách, cô vẫn có chút giật mình. Lục Già dán miếng dán lên bả vai Từ Gia Tu, hương vị thuốc bắc nồng đậm, đầu ngón tay của cô vô tình chạm vào làn da anh, không tự chủ được nóng lên. Từ Gia Tu quay đầu nhìn Lục Già, bỗng dưng nở nụ cười, so với ánh đèn còn chói mắt hơn.

Ha ha ha ha. Lục Già cũng bật cười theo, cô đứng dậy muốn đi vào phòng tắm, Từ Gia Tu ở phía sau mở miệng nói: "Mời dùng phòng tắm tầng trên."

Lại còn mời nữa cơ!

Có người nói, những người yêu nhau lâu dần sẽ có tính cách tương tự nhau, cả khẩu vị, thói quen và cảm giác. . . đều sẽ thay đổi. Chúng ta là những cá thể hoàn toàn độc lập trên thế giới, nhưng vì tình yêu mà không ngừng tiến tới gần đối phương, bắt chước, học tập, xâm nhập vào cuộc sống của nhau.

Lục Già tắm xong, theo thói quen dọn dẹp sạch phòng tắm mới đi ra ngoài. Từ Gia Tu vẫn ngồi ở phòng khách dưới lầu, thấy cô đi xuống liền nói: "Janice đã khóa cửa rồi, đêm nay em phải ngủ ở chỗ anh thôi."

Cái miệng này đúng là khiến người ta chán ghét. Lục Già chậm rãi bước xuống: "Em gõ cửa gọi là được mà."

Còn muốn đi? Từ Gia Tu cười cười, nghiêng đầu, tiếp tục mở miệng nói: "Lục Già, qua đây, anh cho em xem cái này."

Lại dùng chiêu đó rồi! Nhưng Lục Già vẫn cứ đi qua. Cái gì vậy? Từ Gia Tu kéo cô ngồi xuống sofa, Lục Già nhìn màn hình laptop, lập tức thấy một hình ảnh rất thu hút, là "Thập Quang".

"Có thích không?" Từ Gia Tu hỏi.

Lục Già gật gật đầu, rất thích.

"Cái này là 'Thập Quang' của chúng ta, cho nên nó không chỉ phải trở thành một sản phẩm tốt mà còn phải là một tác phẩm xuất sắc." Từ Gia Tu nói, ngón tay thon dài tiếp tục “múa” trên bàn phím, sau đó giao diện trang web thay đổi, chuyển sang màu xanh nước biển đậm, trên cùng có vô số ngôi sao nhỏ lóe sáng, . . .

Thật là đẹp. Lục Già tựa vào cánh tay Từ Gia Tu, thời gian, kỷ niệm. Cô và anh không cẩn thận đã bỏ lỡ mất khoảng thời gian tươi đẹp nhất, nhưng thật may là đã không bỏ lỡ nhau, cho nên hiện tại mới có thêm một cơ hội nữa tạo ra “Quãng thời gian tươi đẹp giữa hai chúng ta”.

"Có mệt không?" Từ Gia Tu hôn nhẹ, khàn khàn hỏi cô.

"Em vẫn ổn." Lục Già cũng hỏi anh, "Anh thì sao?"

Từ Gia Tu mỉm cười, trực tiếp ôm lấy cô nhấc bổng lên, đi lên lầu.

Trong phòng ngủ chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng mờ ảo. Trong không gian tranh tối tranh sáng ấy, từng chiếc cúc áo được cởi ra, Lục Già nghe thấy tiếng trống ngực của mình đập liên hồi thật rõ ràng. Tay cô vòng ra vuốt ve tấm lưng rộng lớn của Từ Gia Tu, cảm thụ cơ bắp rắn rỏi của người đàn ông này. Cảm xúc như nước chảy cuồn cuộn, cô không quá hoảng loạn hay ngượng ngùng, nhưng cứ nghĩ đến bốn chữ “da thịt thân thiết” thì gò má vẫn hơi phiếm hồng. Có vài lời, chỉ có thể tự mình kiểm nghiệm thì mới cảm nhận hết được sự tuyệt vời ẩn trong từng câu chữ.

Từ Gia Tu chống tay, bao trùm lấy cô, chậm rãi dán sát.

Hai người đã cởi hết quần áo, quanh chóp mũi Lục Già phảng phất hương vị của anh lẫn với mùi thuốc bắc của miếng dán giảm đau. Từ Gia Tu nhẹ nhàng đè lên cô, Lục Già có cảm giác linh hồn mình dường như cũng đang bị đè nặng, cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh. Từ Gia Tu lẳng lặng nhìn cô, con ngươi đen nhánh như có hai luồng lốc xoáy nhỏ, khiến người ta muốn trầm luân.

"Lục Già, anh muốn từ lâu lắm rồi." Từ Gia Tu thì thầm bên tai cô, thân thể anh rõ ràng đã có biến hóa, còn hỏi, ". . . Cảm nhận được không?"

"Ừm. . ." Lục Già ôm lấy anh, hai tay không nhịn được vuốt ve, muốn gần gũi thêm chút nữa.

Kỳ thực, Từ Gia Tu đã sớm biết về chuyện tình dục giữa nam nữ. Nhưng từ nhỏ được tiếp nhận sự giáo dục nề nếp của ông bà ngoại, cho nên có một số việc dù biết anh cũng không làm thử, lại càng không giống một số người đàn ông lấy chuyện chơi đùa phụ nữ làm thú vui. Đối với Từ Gia Tu mà nói, tình dục có thể chia sẻ, nhưng chỉ có thể chia sẻ với người mình yêu, nếu không nó chỉ là dục vọng tầm thường của con người chứ không phải là yêu. Và trên hết là không có cảm giác thân mật trao đổi như anh và Lục Già hiện giờ.

Sau khi kết thúc kỳ thi Đại học, mùa hè năm ấy cậu của Từ Gia Tu thưởng cho anh một chuyến du học đến Châu Âu. Dù sao sớm hay muộn cũng phải ra nước ngoài, đi trước xem xét tình hình cũng tốt. Nhưng anh lại không đi, mà vẫn giữ thói quen cũ dù không có việc gì cũng gọi bạn học cũ đến chơi bóng ở sân vận động trung học Đông Châu. Thường xuyên đến mức bác bảo vệ còn phải kêu lên: "Mấy đứa tốt nghiệp hết rồi mà sao cứ hai ba ngày lại về đây một lần thế?"

Mùa hè năm đó, trung học Đông Châu thật yên tĩnh, khối lớp mười một còn chưa bắt đầu học thêm, cái nóng ập tới, không một chút gió; Từ Gia Tu cùng mấy nam sinh đánh bóng đến mệt mỏi, liền dứt khoát nằm nghỉ dưới bóng cây, nghe tiếng ve kêu râm ran không ngừng. . . Anh đưa mắt nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống, tâm tình phiền chán khó tả.

Thi Đại học xong, thời gian cũng giống như tâm tư, chuyển động mãi không dừng.

Ban ngày chơi bóng nóng nực, đêm khuya lại mộng mị, khi tỉnh lại người đã ướt một tầng mồ hôi; sau đó toàn thân vô lực, nhưng dường như có thứ gì đó bên trong thân thể anh phá kén chui ra ngoài.

Năm đó lên Bắc Kinh nhập học, Từ Gia Tu đi chung với rất nhiều bạn học cũ, trong đám bạn hầu như đều quen biết đó, anh lại không thấy được khuôn mặt mà mình muốn tìm kia. Từ Gia Tu cùng một bạn nam khác ngủ trên một chiếc giường hai tầng trong phòng riêng, chiếc giường hai tầng đối diện là một đôi tình nhân. Ban đêm người đàn ông kia di chuyển xuống giường dưới, sau đó là tiếng rên rỉ khó có thể kìm nén của cô gái. Anh trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, gặp một người bạn đang hút thuốc liền xin một điếu. Lần đầu tiên hút thuốc, khói thuốc lá ngập trong miệng mũi làm anh ho sặc sụa. Có một số việc rõ ràng không liên quan gì đến anh, nhưng nó lại tồn tại trong ký ức; từ đó về sau, anh vẫn cảm thấy chuyện đó rất ghê tởm.

Đối với Từ Gia Tu năm 19 tuổi mà nói, tình cảm của anh chính là mùa hè, là tiếng ve kêu, là Lục Già của lớp bên cạnh.

Sau đó anh phát hiện ra, tình cảm cũng có thể là loại hành vi xằng bậy, không có ý thức trên xe lửa này.

Thật ra thì khi đó Từ Gia Tu không cảm thấy Lục Già thực sự quan trọng. Anh và cô chỉ được coi là bạn học cùng khối, bình thường cũng không quá thân thiết. Vậy mà cô gái không quan trọng kia, sau nhiều năm như vậy lại trở thành ký ức độc nhất vô nhị trong thời thanh xuân của anh. Không quan trọng nhưng lại là điều không thể thay thế. . .

Từ Gia Tu nâng gáy Lục Già, cúi đầu hôn cô, vừa gặm vừa cắn, răng môi giao nhau. Từ sâu trong thân thể nổi lên ngọn lửa: lửa đốt càng lúc càng mãnh liệt, Từ Gia Tu có cảm giác như mình trở lại mùa hè năm đó, trong lòng có tiếng ve kêu râm ran.

“ Ưm ……” Tiếng ngâm khe khẽ thốt ra khỏi môi Lục Già, trong buổi tối tốt đẹp này đặc biệt uyển chuyển dễ nghe.

Từ Gia Tu bắt đầu tiến vào, chậm rãi mà kiên định. Vật đó chen được một xíu vào bộ phận nho nhỏ kia, khao khát muốn tiến vào thật sâu …… sau đó, sao lại không chen vào được nữa?

Lục Già từ từ mở mắt ra, thấy gò má Từ Gia Tu ửng đỏ, khuôn mặt đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Làm sao giờ nhỉ?

Từ Gia Tu không muốn để cô chú ý đến sự cố vừa rồi, cúi xuống tiếp tục gặm cắn, làm Lục Già phân tâm; còn bên dưới thì tiếp tục cố gắng đưa vào, cuối cùng cũng được một chút.

Nhưng ngay sau đó, Lục Già cảm nhận được đầu của dị vật kia đang cắm vào cơ thể mình, cô theo bản năng lui về phía sau tránh né. Khổ cho người nào đó thật vất vả mới chen vào một phần lại tuột đi ra .

Sự kết hợp thân mật vừa rồi, cả anh và cô đều có cảm giác rõ ràng, tâm tình và thân thể đều nổi lên hưng phấn.

Từ Gia Tu còn nói những câu ân ái giữa các đôi tình nhân như để trấn an. Anh không ngừng gọi Lục Già, Lục bảo bối, còn gọi cô là tiểu Diêm vương. Đáy lòng Lục Già mềm mại, tình cảm từng giọt tràn ra. Từ Gia Tu lại hôn cô một lần nữa, đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào, môi mấp máy mơ hồ lên tiếng hỏi: “ Lục Già …… em có sợ đau không …… hửm?” Có sợ hay không ?

Anh muốn làm cái gì? Giờ phút này Lục Già không thể rút lui được nữa, cô nói: ". . . Không sao."

Từ Gia Tu nhìn cô thật sâu, không lên tiếng, sau đó dũng mãnh động thân một cái, không cho cự tuyệt, toàn bộ xuyên thẳng vào.

Cô ngất! Trong mắt, Lục Già đau đến chảy nước mắt, nói cũng không ra lời. Hu hu, Từ bại hoại đáng chết!

……

Qua nửa đêm, trời bất chợt đổ mưa, từng giọt nước tí tách rơi xuống cửa sổ sát đất của phòng ngủ. Mùa này mưa nhiều, tiếng mưa bên ngoài càng khiến bên trong phòng ngủ đặc biệt an tĩnh bịn rịn. Lục Già nằm gọn trong lòng Từ Gia Tu, anh và cô đều không ngủ, rõ ràng cả hai rất mệt nhưng vẫn thức nói chuyện cùng nhau.

Từ Gia Tu vuốt tóc Lục Già, hỏi cô vì sao kỳ nghỉ hè sau khi thi Đại học xong lại không ở khu nhà dành cho giáo viên của trường nữa.

Ai nghỉ hè còn ở lại trường học nữa chứ? Lục Già nhớ lại, cô đi du lịch ở Hải Nam về thì đến nhà ông bà nội, sau đó lại tới nhà bà ngoại. Lúc ấy cô vừa đen vừa gầy, nhưng có cao thêm được một chút. Sau đó bác họ bên đằng nội sống ở Bắc Kinh nhiệt tình rủ cô ra đó chơi, nói là để thích ứng trước với hoàn cảnh, cho nên cô đi luôn không về trường nữa.

Đại học thật sự có rất nhiều thứ mới mẻ, ngẫu nhiên cô sẽ nhớ tới Từ Gia Tu đang học ở một ngôi trường khác. Có mấy lần Lục Già muốn đi tìm anh, giống như bạn học cũ kiêm đồng hương tìm nhau vậy; nhưng nghĩ lại chuyện anh đã từng từ chối cô, có lẽ là không thích rồi, cho nên bỏ qua, không muốn quấy rầy thêm. Tình cảm yêu mến dành cho Từ Gia Tu của Lục Già vẫn không thay đổi, khi biết được tin anh xuất ngoại, cô thực sự thấy mừng cho anh. Trong mắt Lục Già, Từ Gia Tu lúc nào cũng rất lợi hại, cô muốn thấy anh thành công, không nhất thiết muốn anh phải thuộc về mình. Huống hồ đến học ở một ngôi trường rộng lớn hơn, cô cũng không phải là nhân vật quá xuất chúng nổi bật gì, những cô gái xinh đẹp và tài năng có rất nhiều. Cô chỉ là tiểu Diêm vương của trung học Đông Châu mà thôi.

Lục Già hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ánh mắt tràn đầy tình nồng ý đậm. Thật tốt, cô vẫn có được người đàn ông cô yêu nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.