Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 61: Tất cả tụ tại Vương Thành!




Trong tâm trí của Không Yên, anh trai của hắn – Không Huyền rất mạnh mẽ, giống như là một nọn núi cao vạn trượng xuất hiện trước mặt một vị phàm nhân, căn bản không cách nào vượt qua.

Ít nhất là ngày trước, Không Yên đã từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì ngọn lửa đã thiêu đốt tâm hồn của Không Yên, thiêu cháy lên ý chí và quyết tâm của hắn, làm cho hắn tỏa sáng, vươn xa tận chân trời, để có thể được đôi mắt của Không Huyền chú ý tới.

Bỏ qua Không Yên đang đắm chìm trong ý chí chiến đấu, trở lại với Không Huy, một thiếu niên muốn được người cha công nhận bằng cách thể hiện những mưu trí của mình, nhưng đáng tiếc cho hắn, mưu trí của hắn không những không thành công mà còn bị người khác lợi dụng đển âm cha của mình một bã.

Những ngày gần đây, Không Huy trải nghiệm cuộc sống của mình, tất cả hoàn toàn khác khi trước, tài nguyên nhiều đến hai mắt hắn sáng lên, nhất là Trúc Cơ đan xuất hiện một lần hơn hai mươi viên, lão cha của mình phát tài rồi! Không Huy cam đoan!

Không Huy ngồi trên cỗ xe ngựa, cầm lấy chiếc roi quơ qua quơ lại, đôi lúc còn hô quát con Độc Giác Mã đang kéo xe, nhưng chiếc roi không bao giờ quất xuất xuống, nói giỡn, lão cha yêu Độc Giác Mã như linh thạch, hắn mà dám đánh con này, sau đó Độc Giác Mã nổi chứng không ăn không uống, thế là lão cha sẽ bắt hắn xuống hầu hạ con Độc Giác Mã này, khi đó mặt mũi mất hết.

Đừng xem Độc Giác Mã là hung thú mà khinh thường trí thông minh, lòng kiêu ngạo của nó, chỉ có Trúc Cơ cường giả mới có thể cởi trên lưng Độc Giác Mã, còn Không Huy mà dám bước lên, Độc Giác Mã sẽ cho hắn quay một trăm tám mươi độ như chơi!

Không Huy nhìn về phía trước, mở ra miệng của mình ngáp một cái, sau đó dùng tay vươn người, làm động tác giãn gân cốt, hắn nhìn Vương Lăng đang ngồi dưỡng thần kế bên, thầm nghĩ tên này quá nhàm chán, Không Huy bắt chuyện:

“Không ngờ lũ Tà Đồ lại bị Vương Quốc đánh cho trốn chết, làm cho bổn thiếu gia mất đi cơ hội đại triển thần uy, ta còn nghĩ sau khi tu luyện xong rồi ra chiến trường đại sát Tà Đồ đây, thật là thất vọng, trình độ của bọn chúng còn không đủ để bổn thiếu chủ ra tay.”

Không Huy lắc đầu cảm khái, cảnh giới tự sướng đã đến cảnh giới không cần để ý người xung quanh, Vương Lăng đang tu luyện, nghe được Không Huy trảm phong, chỉ là cười cười, người trẻ tưởi khí thịnh, không hiểu được thế giới hung ác đến thế nào, Vương Lăng nhìn Không Huy, trong lòng cảm thấy mình nên phổ cập giáo dục cho Không Huy một phen, thế là Vương Lăng nói:

“Đúng là vô tri, bằng cảnh giới nửa bước Trúc Cơ của ngươi, đừng nói là đánh giết Tà Đồ, ngay cả tư cách tham gia chiến trường ngươi còn không có.”

Không Huy nghe Vương Lăng nói như vậy, đối với thái độ khinh thường của Vương Lăng, Không Huy tựa hồ đã quen với nó, cho nên hắn cũng không tức giận, chỉ phất phất tay, tạo ra một bộ dạng cao thủ tịch mịch, thâm trầm nói: “Thật là đáng tiếc a.’’

Ngay lúc này, Không Huy đổi chủ đề, hắn nghĩ đến trận đấu sắp được tổ chức tại vương thành, Không Huy cười nói: ‘’Nếu không được giết Tà Đồ, thì ta đánh đại triển thần uy tại vương thành vậy, cái gì thiên tài, cái gì hoàng tử, ta đều đánh thành đầu heo.’’

Mí mắt của Vương Lăng co giật, sau đó tiếp tục tu luyện, không để ý đến tên ngáo này nữa, trong lòng hắn có một nghi hoặc, tại sao Không Yên thành chủ tài trí như vậy lại sinh ra một đứa con hố cha như thế đâu?



Tại một nơi ở phía bắc của Không Vũ vương quốc, có một ngọn núi, trên đó có những cây xanh phủ đầy rêu và các loài dã thú sinh sống.

Ngay sườn của ngọn núi này, có một cái hang động, trong hang động này phát ra những tia khí tức âm u, lạnh lẽo, cho dù là dã thú cũng không dám tới gần nơi này.

“Hơn một tháng trước, có nhiều người của chúng ta bị giết chết không minh bạch, ngay cả hình bóng của kẻ địch còn không phát hiện, cho dù là cường giả nửa bước Kết Đan cũng không ngoại lệ.’’ Có một thanh âm vang ra, giờ phút này, trong hang động đang ngồi hơn mười người, thanh âm có từ một ông lão phát ra.

‘’Ta đã tự mình đi điều tra việc này, lần theo những dấu vết là các địa điểm mà người của chúng ta bị giết hại, nhưng không phát hiện một chút manh mối, tất cả những người chết đi đều không có cơ hội phản kháng, cho nên tình cảnh xung quanh không có bị pháp thuật ảnh hưởng.’’

Một người phụ nữ nói, nàng có mái tóc ngắn màu đen, đôi mặt lạnh lùng, hai bộ ngực chập chùng, đường cong lã lướt giống như một khúc uốn lượn của dòng sông, hai cái mông bị chèn ép khi ngồi của nàng làm cho những Tà Đồ xung quanh nhịn không được mà đưa mắt nhìn nhiều một chút.

Trong đó có một người thanh niên, từ đầu tới q0scxuZ giờ hắn đều không có mở mắt, khi nghe được người phụ nữ kia nói, hắn mới chầm chậm nói ra: ‘’Sự việc này không có gì to tát bởi vì nó đã xảy ra ở nhiều phân bộ của chúng ta, có lẽ là một cường giả đi ngang qua, thuận tiện tìm một chút tài nguyên cho tiểu bối tu luyện, vì thế ta đề nghị không cần bàn về chuyện này nữa, mục đích thật sự của chúng ta tập trung ngay hôm nay là tấn công vương thành, chiếm đoạt mạch khoáng, thuận tiện tru sát một tên Kết Đan cường giả và một con yêu thú ở trong Hắc Viên rừng rậm.’’

Mười lăm người đang ở trong hang động, lấy ba người đang nói chuyện này cầm đầu, trên thân thể của ba người này đều phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, làm cho những Tà Đồ xung quanh không dám thở một ngay, cố gắng chịu đựng áp lực giống như núi cao đang đè lên người của mình, không một lời oán trách, bởi vì ba người này là Kết Đan cường giả!

Nghe được lời của người thanh niên kia nói, những Tà Đồ khác cúi mặt xuống đất, trong lòng tức giận mà không dám biểu hiện ra ngoài, tài nguyên tu luyện? Trong mắt của các ngươi chúng ta chỉ là tài nguyên tu luyện của kẻ địch thôi sao?

Những Tà Đồ này đã từng nghĩ rằng, tính cách của họ, việc làm của họ đã tàn ác, vô nhân tính đến cực hạn, hôm nay lại gặp được ba tên Tà Đồ có cảnh giới Kết Đan, thì họ mới nhận ra, mình chỉ là một con kiến độc nhỏ bé trong bầy thú man rợ mà thôi!

‘’Hoắc Yêu nói cũng có lý, chỉ cần bắt lại vương thành rồi hiến tế cho Tà Thần đại nhân, cảnh giới của chúng ta có thể sẽ đột phá, mặc khác, chiến lợi phẩm là một cái khoáng mạch hạ phẩm Linh Thạch, ở ta xem ra, chúng ta nên bàn về việc chia cắt nó đi.’’ Ông lão gật đầu rồi nói trong khi tay hắn đang cầm một thanh kiếm, mà lưỡi kiếm được tạo nên bằng mười cái đầu lâu dữ tợn, trên đó còn có những tia máu tươi chảy xuống.

Hoắc Yêu là tên của người thanh niên kia, nghe được lời của ông lão, Hoắc Yêu nhún vai nói: ‘’Vậy nếu được thì ta muốn bốn phần.’’

Thanh âm của Hoắc Yêu mang theo một cỗ tự tin, tựa hồ hắn không để ý kiến của hai người kia vào mắt.

‘’Được.’’ Ông lão và người phụ nữ kia đều gật đầu, trong mắt nhìn về phía Hoắc Yêu mang theo vẻ kiêng kỵ.

Hoắc Yêu nở nụ cười, trước thái độ ngạo mạng, khinh người của mình mà hai người kia vẫn chịu thiệt, nhường ra phần lớn nhất, quả thật là hai tên gian xảo, không để ý đến cách nhìn của những Tà Đồ xung quanh.

Cuối cùng thì cũng đã bàn xong, những Tà Đồ kia thở dài một hơi, áp lực như núi lớn đè xuống thân thể của họ đã giảm đi nhiều, trên người của họ đã đổ đầy mồ hôi làm cho quần áo ướt hết, mười hai tên nửa bước Kết Đan, không có tên nào ngoại lệ, đều cảm nhận được sức mạnh mang đến tự tin, hai mắt của họ lóe lên, dục vọng mạnh mẽ của họ đã tăng lên nhiều lần.

Ba tên cường giả Kết Đan tựa hồ phát hiện điều gì, chỉ là cười nhạt một cái, dục vọng có tăng lên cũng vô ích, sức mạnh không phải dựa vào dục vọng mà tăng lên, mà nó dựa vào mưu trí, công sức bỏ ra và một phần may mắn.

Hoắc Yêu vươn người đứng lên, nhàn nhạt phân phó: ‘’Thời gian đã đến, liên lạc người của chúng ta, lần này chúng ta phải hốt gọn một mẽ, không được cho một con cá nào loạt lưới.’’

‘’Vâng.’’ Những Tà Đồ đồng thanh đáp, thanh âm mang theo hưng phấn.

Hoắc Yêu, Linh Băng, Cương Sinh thi triển thân thủ, thân hình lăng không rồi bay ra ngoài, những Tà Đồ thấy thế, vội vàng theo sau, chỉ để lại một hang động có đầy tà khí đang ăn mòn những viên đá thành cát bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.