Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 21: Thánh Viên Huyết Mạch




Thanh Vũ truyền tin cho những Thánh Đồ đang lưu lạc bên ngoài để truyền bá Quang Minh Giáo Đình ẩn nấp đi, tránh bị Thành Chủ diệt cỏ tận gốc, truyền tin thông qua Hệ Thống, tiêu hao điểm tín ngưỡng tùy thuộc vào khoảng cách.

Ngày hôm sau, Thanh Vũ đã cũng cố tu vi của mình, một mình đi xuống nhà lao đang giam giữ con Hắc Viên Trúc Cơ kỳ. Vừa bước vào, Thanh Vũ nhìn thấy một con Hắc Viên đang nằm một chổ, vết thương đã khép lại, tu vi bị phong ấn cho nên nó đã không còn sức mạnh để tấn công Thanh Vũ.

Trên tay xuất ra một viên quả, trái cây này có màu trắng thuần, hình tròn, trên đó tản ra từng đợt ánh sáng thánh khiết chiếu rọi cả nhà giam, đây là Quang Minh Tín Ngưỡng Quả, tác dụng của nó rất đơn giản nhưng không kém phần bá đạo, chỉ cần một sinh vật ăn phải Trái Cây này sẽ lập tức tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần vô điều kiện, độ trung thành trực tiếp đạt đến 90.

Hệ Thống xuất phẩm tất thuộc tinh phẩm, Thanh Vũ không nghi ngờ gì về tác dụng của nó, nhưng cũng phải thử một lần. Vào ngày hôm qua, khi bắt được Hắc Viên thủ lĩnh này, thì Thanh Vũ suy nghĩ cách để thu phục nó vào Quang Minh Giáo Đình, một Trúc Cơ kỳ yêu thú nha, ở vào thời kì đầu tiên của Giáo Đình, sức mạnh của nó rất quan trọng.

Thanh Vũ đưa ra một loạt đến trước mặt con Hắc Viên kia, lúc này Hắc Viên đã tỉnh dậy, hai mắt giận dữ nhìn Thành Vũ, nếu mà nó còn tu vi thì nó đã liều mạng rồi, nhưng bây giờ thân thể vô lực, ngay cả đứng cũng không vững, làm sao có thể làm gì Thanh Vũ?

‘’Đến, đây là thức ăn của ngươi, đến đây ăn đi.’’

Thanh Vũ nhìn thấy biểu tình của nó, hắn cười nói, trong tay liên tục xuất ra nhiều linh quả, để trước mặt Hắc Viên. Hắc Viên nhìn thấy linh quả, trong bụng truyền ra tiếng kêu đói, nó cố gắng chống chịu cơn đói này, một tay đánh ra làm linh quả tán loạn trên đất. Thanh Vũ thấy vậy, trong lòng cười khổ, ngươi không chịu ăn thì làm sao làm việc cho ta a? Thế nên, Thanh Vũ tiếp tục dụ dỗ:

‘’Tiểu Hắc, ngươi không ăn thì làm sao có sức đánh ta a, ngươi có nghĩ đến hay không, gia đình của ngươi, con cháu của ngươi đang mong chờ ngươi chở về.’’

Hắc Viên nghe vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ bối rối, nhưng khi nó nhìn vào nụ cười của Thanh Vũ, trong nội tâm nó cảnh giác lên, loài người đều không đáng tin, nó nghĩ thầm trong lòng, có lẽ tên này đang âm mưu gì đó, nghĩ đến đây, nó dứt khoát nhắm mắt lại rồi ngủ.

Thanh Vũ làm tất cả mọi thứ mà Hắc Viên vẫn không chịu ăn, tốt một cái Hắc Viên, Thanh Vũ quất ra một bàn tay đập vào đầu Hắc Viên, Hắc Viên nhìn thấy nhưng không thể tránh né, nó hét lên một tiếng rồi bất tỉnh.

Trong khi hôn mê, Hắc Viên cảm nhận được cơ thể mình vô lực và tràn ra cảm giác ham muốn bổ sung năng lượng, lúc đó, trong miệng nó có một vật tỏa ra cảm giác hấp dẫn nó, theo bản năng, hai hàm răng của nó lập tức làm việc.

Thanh Vũ nhìn thấy Hắc Viên bị bất tỉnh mà còn nhai được, hai con mắt trợn tròn lên? Đây là cái tình huống gì? Khi tỉnh thì ngươi không chịu ăn, nhưng hôn mê thì lại ăn? Không ngờ một con yêu thú lại có tính tình như vậy, Thanh Vũ nhìn thấy trong bảng thông tin hiện ra thêm một bảng nhỏ, đó là thông tin của con Hắc Viên kia.

Khi Hắc Viên tỉnh dậy, cái nó đầu tiên nhìn thấy là nụ cười của Thanh Vũ, nhưng lần này sao nụ cười kia giống như ánh nắng Mặt Trời chiếu rọi con tim lạnh giá của nó vậy, nó cũng không phát hiện rằng mình đã tín ngưỡng Quang Minh Chi Thần từ bao giờ, trong đầu nó hiện ra vô số thông tin về Quang Minh Giáo Đình, đương nhiên chỉ là những thông tin cơ bản, bây giờ trong tâm của nó thì nó là một thành viên của Quang Minh Giáo Đình.

Thanh Vũ dẫn dắt Tiểu Hắc đi ra giới thiệu với mọi người, những thành viên của Quang Minh Giáo Đình đều trợn tròn con mắt nhìn xem một con Hắc Viên nở nụ cười, làm một động tác mà Thanh Vũ chỉ dạy, trong mắt Hắc Viên thì động tác chào hỏi này rất là lịch sự, nhưng đập vào mắt những người khác thì họ chỉ cảm thấy chuyện này làm họ nổi da gà cả lên.

‘’Đây là Tiểu Hắc, sau này nó sẽ là F73gTlB7 một thành viên của Giáo Đình chúng ta.’’

Thanh Vũ nở nụ cười nói ra, Lâm Phong ở một bên nhìn Hắc Viên, trong đầu cấp tốc suy nghĩ, hôm qua Hắc Viên còn dữ tợn tấn công mọi người, hôm nay lại giống như đổi một bộ não vậy, hắn không cảm nhận được một thứ gì gọi là ép buộc từ Hắc Viên, trong lòng nghĩ:

‘’Không hổ là Giáo Hoàng, chúng ta còn phải học hỏi nhiều a.’’

‘’Được rồi mọi người giải tán đi, cố gắng tu luyện.’’

‘’Vâng.’’

Nhìn thấy đám đông đã giải tán, Thanh Vũ đem ra công pháp của Quang Minh Giáo Đình đưa cho Hắc Viên nói ra:

‘’Đây là công pháp của Quang Minh Giáo Đình, ngươi hãy cố gắng tu luyện.’’

Hắc Viên tiếp nhận công pháp, mở ra, trong mắt nó là những đám rừng cổ quái, nó đưa đôi mắt không hiểu nhìn về Thanh Vũ. Thanh Vũ nhìn biểu tình của nó, hắn quên rằng Yêu Thú còn chưa nói chuyện được thì làm sao có thể đọc chữ? Thế là Thanh Vũ hối đoái Tinh Thần Ấn Ký, chứa đựng thông tin về chữ của con người đưa cho Hắc Viên, Hắc Viên sau khi sử dụng xong, có thể đọc được chữ viết.

Nó không chần chờ, lập tức tu luyện dựa theo công pháp, lúc trước Tiểu Hắc chủ yếu là rèn luyện thân thể của mình bằng cách ăn linh quả để hấp thụ linh lực, linh lực rèn luyện thân thể, bây giờ trong cơ thể nó tích tụ nhiều linh lực mà không có hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể nó, nó vừa tu luyện, linh lực trong cơ thể nó bạo động, chạy dọc theo đường kinh mạch rồi bị một viên Mặt Trời hấp thụ.

Tốc độ hấp thụ nhanh chóng đến Thanh Vũ chóng mặt, chỉ trong vài hơi thở nó đã đạt đến Trúc Cơ Sơ Kỳ, linh lực cũng đã tiêu hao hết làm tốc độ nó chậm lại, đột nhiên dị biến phát sinh, trong cơ thể nó phát ra ánh sáng chiếu rọi đại điện, Tiểu Hắc cảm nhận được huyết mạch của mình sôi trào, giống như có một thứ gì đó vừa thoát khỏi trói buộc, muốn xuất hiện!

Hắc Viên càng vận chuyển công pháp thì lớp trói buộc lại bớt đi một tầng, cho đến tầng trói buộc cuối cùng kết thúc, thì hai con mắt màu đen của nó đột ngột chuyển biến thành màu trắng, trên người bộc phát ra một cỗ hấp lực hấp thụ linh lực xung quanh, Thanh Vũ nhìn thấy vậy, xuất ra vài ngàn viên Linh Thạch đặt xung quanh Hắc Viên.

Chỉ vài phút, mấy ngàn viên hạ phẩm Linh Thạch đã bị Tiểu Hắc hấp thụ hết, biến thành bụi phấn bay đi. Lúc này, khí tức trên ngươi Tiểu Hắc đã thay đổi, mang theo một cổ bá đạo tuyệt luân, giống như nó muốn tuyên bố nó đã trở lại, nhưng khí thế này chỉ thoáng qua rồi biến mất, Tiểu Hắc mở hai đôi mắt, trong mắt nó hiện ra một cỗ thanh minh.

‘’Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân, đa tạ Giáo Hoàng đại nhân ban thưởng.’’

Tiểu Hắc khom người về phía Thanh Vũ, trong miệng nói ra thanh âm của con người. Thanh Vũ cũng không có giật mình, bởi vì Yêu Thú nếu có công pháp tu luyện rồi thì nói chuyện được cũng là đương nhiên, nhin thấy khí tức mạnh mẽ của Trúc Cơ trung kỳ từ Tiểu Hắc phát ra, hắn gật đầu nói ra:

‘’Đây cũng là ngươi nên được.’’

Tiểu Hắc thu liễm khí thế của mình, Thanh Vũ nói tiếp:

‘’Khi trước tại sao ngươi lại tấn công Quang Minh Giáo Đình?’’

Tiểu Hắc nghe vậy, hai mắt hiện lên bối rối, nhưng nó vẫn trả lời:

‘’Trong tộc quần của ta có vài tên đã bị loài người giết chết, ở xung quanh khu rừng chỉ có nơi đây là có con người thường xuyên ra vào khu rừng, cho nên ta đã tấn công nó.’’

Thanh Vũ gật đầu, Lưu Úc đã thông báo cho hắn, lúc trước có dấu vết của tu sĩ trong rừng, tàn sát sinh vật lung tung, có lẽ đây là thủ đoạn của vị Thành Chủ kia. Thanh Vũ lại tiếp tục hỏi:

‘’Khi nãy dị tượng là chuyện gì xảy ra?’’

Tiểu Hắc không dấu diếm, cung kinh nói ra:

‘’Thưa Giáo Hoàng đại nhân, khi tu luyện công pháp mà Giáo Hoàng đại nhân ban cho, huyết mạch của ta được công pháp này đánh thức, huyết mạch này thuộc về Thánh Viên tộc, nhưng chỉ kích hoạt khoảng một phần mười.’’

Thanh Vũ nghe Tiểu Hắc nói, trong lòng vui sướng, đây là Thánh Viên tộc nha, trong sách vở ghi lại, Thánh Viên tộc là loại tồn tại có thể hoành kích Long Tộc.

‘’Được rồi, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, nếu ngươi hoàn thành tốt thì ta có thể sẽ giúp ngươi tăng huyết mạch lên.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.