Phía đông Nam Hoàng Châu.
Thời tiết đã đi vào mùa hè, nước mưa cũng dần dần tăng nhiều, thời tiết cũng chầm chậm xuất hiện một tia nóng bức.
- Tháng 5.
Ngày hôm nay khi mặt trời lên cao, kết thúc chương trình học, Hứa Thanh bước ra từ lều vải của Bách đại sư, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh, nhìn mặt trời chói mắt, thì thào nói nhỏ.
Bất tri bất giác, đã trôi qua hai tháng từ khi hắn đi đến doanh địa này.
Nhớ lại hai tháng trước mình trải qua ở bên dưới đám mây máu trong thành trì, hình như đã qua thật lâu, nhưng ở trong lòng Hứa Thanh, vẫn rõ mồn một như trước.
Nhưng so sánh hắn với hai tháng trước khi còn sinh hoạt ở trong xóm nghèo, thì biến hóa trên người hắn dĩ nhiên cực lớn.
Vô luận là tu vi tăng lên, hay là thu hoạch tri thức về dược thảo, đều làm cho Hứa Thanh cảm thấy mình đang không ngừng phát triển.
Mà hắn ở trong khoảng thời gian này được Lôi đội cho ăn uống rất phong phú, đồ ăn bằng thịt rất nhiều, cho nên nguyên bản thân thể nhỏ gầy, đã thoáng biến thành có da có thịt hơn một chút.
Càng do tu hành Hải Sơn Quyết, khiến cho khí huyết dương cương của hắn cực kỳ tràn đầy, khí tức toàn thân theo bản năng tản mát ra, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác sắc bén.
Có lẽ cũng có nguyên nhân của một đao bên trong thần miếu kia, cho nên nếu so hai mắt Hứa Thanh với người bên ngoài thì sáng ngời rất nhiều, vả lại càng là phỏng theo, lại càng là như vậy.
Nhất là đi theo Bách đại sư học, tri thức tích lũy cũng làm cho hắn tăng thêm một tầng khí chất học giả.
Tất cả cái này, khiến cho Hứa Thanh có thói quen để cho hai tay sạch sẽ, dù là trên mặt vẫn còn dơ bẩn như trước chưa từng tẩy đi, nhưng đã không thể che lấp hết đi vẻ mặt thanh tú của hắn.
Điểm này, có thể thấy được một chút từ những nữ tử phong trần ở bên trong cái lều vải dán lông trong doanh địa kia, bọn họ thường xuyên đảo đôi mắt đẹp mời gọi hắn.
Nhưng đối với những thứ này, Hứa Thanh không có để ý tới, tâm tình của hắn mấy ngày nay thủy chung có chút trầm thấp.
Một mặt là không có tìm được tin tức của Thiên Mệnh Hoa, một phương diện khác thì là Lôi đội càng ngày càng già nua cùng suy yếu hơn.
Cho nên cấm khu, Hứa Thanh càng ngày càng ít đi, mỗi ngày sau khi chương trình học của Bách đại sư kết thúc, hắn theo bản năng đi về chỗ ở, dù là đa số thời gian đều là tự mình tu hành, nhưng có thể cảm nhận được Lôi đội ở bên cạnh, trong lòng Hứa Thanh cũng an tâm hơn rất nhiều.
Thời gian ăn cơm mỗi đêm, càng làm cho hắn quý trọng hơn.
Hôm nay, cũng là như thế, Hứa Thanh lặng lẽ đi lại trong doanh địa, không đi để ý tới thập hoang giả bốn phía, đầu tiên là đi tiệm tạp hóa.
Tiểu cô nương đang bận rộn nhìn đến thân ảnh của hắn, liền không nói hai lời chạy đến phía sau quầy, từ bên trong xuất ra một bầu rượu, trực tiếp đưa cho Hứa Thanh.
Nàng đã hình thành thói quen này trong mấy ngày rồi, Hứa Thanh mỗi ngày đều vào lúc này đến mua rượu.
- Cảm ơn.
Hứa Thanh nói khẽ, mắt nhìn vết sẹo trên mặt tiểu cô nương.
Tuy vết sẹo có dữ tợn, nhưng tiểu cô nương rất là lạc quan, nàng nở nụ cười về phía Hứa Thanh, lúc muốn nói cái gì đó, thì lại bị những thập hoang giả gọi tới.
Hứa Thanh không chú ý, cầm lấy bầu rượu chuẩn bị rời khỏi, mà bóng lưng của hắn rơi vào trong khóe mắt tiểu cô nương, nàng vội vàng nói vài câu cùng đám thập hoang giả, sau đó chạy tới bên cạnh cửa lớn, nhìn Hứa Thanh sắp đi xa, bỗng nhiên hô một tiếng.
- Tiểu hài tử ca ca.
Hứa Thanh dừng bước chân lại, lúc quay đầu nhìn lại, tiểu cô nương đang chạy nhanh tới.
Sau khi tới gần Hứa Thanh, nàng vươn tay phải ra, đưa về phía Hứa Thanh rồi mở ra, bên trong có một viên kẹo.
- Ta không biết dạo gần đây vì sao mà cảm xúc của ngươi sa sút, nhưng mỗi lần ta không vui, mẹ ta đều cho ta kẹo ăn, ta ăn vào liền vui vẻ.
- Đây là một viên kẹo cuối cùng của ta, tặng cho ngươi.
Tiểu cô nương nói xong, sợ Hứa Thanh cự tuyệt, trực tiếp đặt ở trong tay của hắn, sau đó chạy rất nhanh về cửa hàng, cho đến khi đến bên cạnh cửa hàng, nàng mới quay lại nhìn Hứa Thanh, cao giọng hô.
- Tiểu hài tử ca ca, phải vui vẻ lên nha!
Hứa Thanh kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh tiểu cô nương đi vào cửa hàng, hắn cúi đầu nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, hồi lâu...
Hắn cẩn thận thu viên kẹo này vào.
Trên đường trở về, trong doanh địa có tiếng huyên náo truyền ra, Hứa Thanh từ rất xa thấy ngoài doanh địa có hai đoàn xe, một trước một sau đến.
Đoàn xe phía trước vô luận là trình độ xe ngựa mới tinh, hay là ngựa to lớn, cũng đều vượt qua những đoàn xe mà Hứa Thanh đã từng đoán quá nhiều, trong đó chẳng những có thị vệ, càng có ba đến năm người trung niên, trên người tràn ra chấn động linh năng rất cường hãn.
Mà bọn họ hiển nhiên không phải hạch tâm của đoàn xe..