Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Chương 1




Lâu Minh Tuyết từ khi xuất sư tới nay, luôn luôn cẩn thận mộtchút cũng chưa bao giờ gặp qua bất trắc, lại không nghĩ tới lần này gặp phải một ma giáo lão quỷ. Bất quá lão quỷ này thật đáng chết, cư nhiên dùng loại thuốc xấu xa này đối phó y!

Lâu Minh Tuyết nhẫn nại dục hoả đang đấu đá trong cơ thể, mắng lão quỷ kia một câu, vươn mình nhảy vào một kỹ viện, thời điểm như thế này không muốn chết phải tìm người giải quyết mới được.

Tú bà thấy một thanh niên môi hồng răng trắng, so với cô nương còn muốn tuấn tú hơn đi tới, vội vã tiến lên nghênh tiếp: “Vị công tử này…”

“Một cô nương sạch sẻ, khoái!” Không đợi người tú bà kia nói xong, Lâu Minh Tuyết ném qua một lượng vàng, nói yêu cầu của mình.

Tú bà vừa thấy lượng vàng đã sớm cười đến răng không gặp mắt (aka cười không thấy tổ quốc), vội vã đem Lâu Minh Tuyết đưa vào phòng, sau đó chính mình liền đi tìm cô nương đến hầu hạ.

Tạ Ngự Khi ngụy trang thành một phu xe đường theo dõi địch gian quốc tại phía sau kỹ viện, đưa mắt nhìn người kia tiến vào bên trong, hắn cũng yên lặng âm thầm vào một gian phòng bên cạnh. Đẩy cửa vào, trong phòng đen kịt làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn có chút không quen, không đợi hắn phản ứng liền bị một người cưỡng ép kéo đến trên giường, sau đó liền nghe một âm thanh mang theo ẩn nhẫn: “Làm sao là nam nhân?”

Tạ Ngự Khi nghe vậy đang muốn mở miệng nhưng không nghĩ bị người kia điểm á huyệt không thể nói, càng không biết người kia ở trên người hắn lau cái gì, làm cho hắn trong khoảng thời gian không thể sử dụng lực. Lâu Minh Tuyết đối kỹ viện này có chút bất mãn, dám tìm nam nhân qua loa đến cho y, hơn nữa coi như là nam nhân cũng nên tìm người tinh tế xinh đẹp. Hoàn toàn không phải, người này sờ một cái liền có thể cảm giác được hoàn toàn không phải cái dáng vẻ kia, mợ, lại còn mọc ra râu mép! Bất quá y hiện tại dục hỏa đốt người, nam nhân nữ nhân đối với y mà nói đều không khác nhau. Vội vàng cởi quần của mình, cũng cởi quần đối phương xuống, sau đó sờ lên vật giữa hai chân nam nhân, thời điểm sờ lên, Lâu Minh Tuyết không khỏi run lên, than một tiếng.

Thật lớn!

Bất quá y rất nhanh liền khinh miệt nghĩ, to lớn hơn nữa thì có ích lợi gì, ngày hôm nay dù như thế nào cũng là bị thao! 

Hoàn toàn không để mắt hai nơi đang rêu rao khó nhịn của mình lại là địa phương khó nói. Không sai, Lâu Minh Tuyết chính là lưỡng tính, cũng chính bởi vì vậy, năm đó sư phụ già mới sẽ thu y làm đồ, cùng với y còn có bốn huynh đệ. Cho nên Lâu Minh Tuyết từ nhỏ cũng không cảm thấy khác gì so với người thường. 

Sờ soạng vật nhuyễn của nam nhân một chút. Ý thức được ý đồ của đối phương, Tạ Ngự Khi biết mình không im lặng nữa, vừa rồi hắn cảm nhận được mình đã khôi phục khí lực. Sở dĩ không nhúc nhích chính là muốn nhìn một chút người này đến tột cùng đang làm cái gì, đồng thời nghe trộm phòng bên sát vách truyền ra âm thanh.

Thời điểm Lâu Minh Tuyết thử thăm dò hậu huyệt, hoàn toàn không nghĩ nam nhân bị y điểm huyệt đột nhiên vươn mình đem y đặt ở dưới thân.

“Ngươi… A…” Lâu Minh Tuyết vừa muốn mở miệng, liền bị nam nhân điểm á huyệt, mới vừa muốn phản kháng, lại bị nam nhân điểm huyệt. Lần này tốt rồi, y chỉ có thể trừng mắt nhìn người phía trên. Bởi vì sợ bị người phát hiện thân thể bí mật thân thể cho nên vừa tiến đến, Lâu Minh Tuyết liền tắt tất cả đèn, kéo hết thảy rèm cửa sổ, lúc này ngoại trừ một mảnh đen ám, y cái gì cũng không thấy, thực sự là tự đào hố chôn mình.

Tạ Ngự Khi đem người kia điểm huyệt liền không để ý nữa, nằm úp sấp trên tường nghe ngóng. Lâu Minh Tuyết cảm thấy toàn thân đều phảng phất như đang bị thiêu đốt, đặc biệt là hạ thể ngứa lạ dị thường, nhưng là lúc này toàn thân y không thể động, chỉ có thể cứng rắn kiên trì, nhẫn nại, dần dần thần trí cũng có chút không rõ. 

Hắn lần nữa nghe sát vách không có động tĩnh, liền chuẩn bị rời đi, lấy quần mặc lại. Thời điểm vô tình đụng tới bên chân Lâu Minh Tuyết, bị nhiệt độ nóng rực của y dọa hết hồn, ý thức được đối phương có thể là trúng xuân dược, đối với mấy hành động người này làm cũng có mấy phần thoải mái. Mặc lại quần,tìm nến lần nữa đốt đèn lên.

Ánh đèn sáng ngời, hắn nháy mắt một cái, sau đó nhìn lại bên giường. Đập vào mắt là một cái hạ thân trần truồng của thanh niên, quần áo bên trên đã cởi một nửa, bởi vì dục hỏa mà hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ. Da dẻ toàn thân vì *** mà thành màu phấn hồng, tính khí ngẩng cao đầu phun *** thủy, hạ thân là hai cái huyệt động đang chảy nước giàn giụa ướt cả ráp trải giường. Tạ Ngự Khi bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ, nhất thời quên mất đạo lý phi lễ.

Hắn tỉnh hồn lại trong nháy mắt, vội vàng đi tới, giải trừ huyệt đạo trên người thanh niên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền bị người kia níu ống tay áo: “Giúp ta…” Tạ Ngự Khi nhìn bàn tay trắng nõn đẹp mắt đang cầm lấy ống tay áo của hắn, vật trong quần đã sớm có phản ứng nhất thời căng đau lên mấy phần, những lúc này trong quân doanh, hắn bình thường đều dùng tay để thư giải, lúc này sắc đẹp trước mặt, coi như là hắn nhận mình là quân tử, cũng thực sự không nhịn được. 

Lúc này Lâu Minh Tuyết càng không cần phải nói, bị dục hỏa dằn vặt đã sớm mất đi lý trí, không thể chờ Tạ Ngự Khi chuẩn bị tâm lý kỹ càng, cả người liền quấn lên, lôi kéo y phục trên người nam nhân: “Cởi, không chịu được, cho ta… Ân… Hảo nguội lạnh…”Cọ cọ mặt, Lâu Minh Tuyết cưỡi ở trên thân người ta, dựa vào ***g ngực nam nhân ma sát vải vóc nơi riêng tư. Tạ Ngự Khi bị y cọ hỏa khí vèo vèo tăng lên, nghĩ nếu hắn còn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, quả thực mới chính là không bằng cầm thú.

Nghiêng người đem y áp dưới thân, nhìn Lâu Minh Tuyết mị nhãn mông lung thở gấp liên tục, Tạ Ngự Khi bàn tay thô ráp hung hăng nắm một bên mông đang vểnh lên của y, nhất thời trắng mịn cùng xúc cảm co dãn mười phần làm cho hắn nheo mắt lại, sau đó hung tợn nói: “Đây là ngươi tự tìm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.