Thời điểm Lê Ngọc Chân tiến vào bên trong thì mọi thứ đã trở lại bình thường. Biểu cảm trên mặt Trần Tĩnh Kỳ rất đỗi tự nhiên, giống như giữa hắn và Mục Chân vốn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện mờ ám nào.
Mục Chân thì dĩ nhiên khó mà bình thản được như vậy. Công phu da mặt của nàng vẫn còn kém lắm.
- Mục Chân, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, lui xuống đi.
Câu nói như một lời ân xá dành cho Mục Chân, giúp nàng trấn tĩnh hẳn. Rất lễ phép, đúng với thân phận nô tì của mình, nàng cúi đầu đáp "Vâng" một tiếng rồi xoay người hướng cửa lớn bước ra.
Thời gian quá ngắn, căn bản chẳng đủ để Lê Ngọc Chân phát hiện ra những điểm bất thường. Lại nói, trong lòng Lê Ngọc Chân vốn nào có nghĩ đến khía cạnh mờ ám gì đâu. Nàng nở một nụ cười tươi, nhìn Trần Tĩnh Kỳ nói:
- Ta tưởng ông còn chưa dậy chứ.
Trần Tĩnh Kỳ cũng tươi cười đáp lại:
- Bộ ở trong suy nghĩ của nàng ta ham ngủ tới như vậy sao?
Rồi hắn hỏi tiếp:
- À, mà mới sáng sớm nàng chạy tới gọi ta làm gì? Đã thấy nhớ rồi hả?
- Xuy, ai thèm... Ta chạy đến là để báo cho ông biết có người muốn gặp ông.
- Tìm ta? Là ai vậy?
- Một vị công công.
- Công công?
Thoạt đầu Trần Tĩnh Kỳ tưởng là thái giám Quế Lân theo ý chỉ của Hạng đế Lý Uyên tới truyền khẩu dụ, nhưng khi ra đến sảnh đường thì hắn biết không phải. Vị công công mà Lê Ngọc Chân đã đề cập, cũng chính là người hắn đang thấy, hắn gọi Dịch Thành - tổng quản thái giám ở cung Phượng Nghi.
Triệu Cơ phái hắn tới An vương phủ này làm gì?
Dạ thầm nghi hoặc, song ở ngoài mặt Trần Tĩnh Kỳ vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, tươi cười tiếp đón.
- Ta còn tưởng ai, thì ra là Dịch công công.
- An vương điện hạ, một thời gian rồi không gặp. Trông ngài ngày càng phong độ...
Sau mấy câu chào hỏi xã giao, lúc này Dịch Thành mới đi vào chính đề. Từ tiểu thái giám theo hầu ở phía sau, bên trái, hắn cầm tới một chiếc hộp đem đưa cho Trần Tĩnh Kỳ.
- An vương, Hoàng hậu sai nô tài mang chiếc hộp này đến giao cho ngài.
Trần Tĩnh Kỳ cúi xem chiếc hộp trong tay, thần tình có chút tư lự. Hắn hỏi:
- Công công, chiếc hộp này là...?
- À, là như vầy. Hoàng hậu nương nương nghe nói An vương điện hạ sắp đi sứ Đông Hồ nên có chuẩn bị ít đồ vật, nhờ ngài chuyển cho Thọ Đình hầu.
Thọ Đình hầu tên gọi Triệu Thừa Phong, chính là thân phụ của Hoàng hậu Triệu Cơ, ngoại tổ phụ của Thái tử Lý Long Tích. Bao nhiêu năm qua, Triệu Cơ có thể ngồi vững trên ngôi cao, một phần cũng là nhờ Triệu Thừa Phong này. Tại Hạng quốc, nếu muốn tìm ra một gia tộc có thể sánh ngang với Lâm gia, duy cũng chỉ mỗi Triệu gia. Gia chủ Triệu gia - Triệu Thừa Phong, nhớ năm đó, thời tiên đế còn tại, quyền lực của hắn so với Lâm Hào - gia chủ Lâm gia hiện giờ - cũng chẳng hề thua kém. Đáng tiếc, kể từ khi Lý Uyên đăng cơ, tương tự Lâm Hào, Triệu Thừa Phong đã bị dồn ép, cuối cùng đành phải rời khỏi đế đô, lui về ở ẩn tại thành Lạc Dương thuộc đất Thượng.
- Thì ra là vậy.
Trần Tĩnh Kỳ nhớ lại một đoạn thông tin về Thọ Đình hầu Triệu Thừa Phong, lại liếc qua chiếc hộp, khoé môi nở một nụ cười:
- Công công hãy chuyển lời đến Hoàng hậu nương nương, nói người cứ an tâm, Tĩnh Kỳ nhất định sẽ đem chiếc hộp giao đến tận tay cho Thọ Đình hầu.
- Vậy xin đa tạ An vương.
- Công công đừng khách sáo, dù sao ta cũng tiện đường.
...
Dịch Thành làm xong nhiệm vụ liền rời đi. Bên trong sảnh đường, Trần Tĩnh Kỳ bây giờ cũng nhấc chân cất bước. Đi bên cạnh hắn, Lê Ngọc Chân liếc xem chiếc hộp, lên tiếng hỏi:
- Tĩnh Kỳ, ông nói xem bên trong chiếc hộp chứa đựng những gì?
Trần Tĩnh Kỳ xoay sang nhìn nàng trong khi chân vẫn đều đặn cất bước:
- Khó nói lắm.
- Ông không đoán được sao?
- Ta cũng đâu phải thần nhân.
Bỗng nhiên, Lê Ngọc Chân dừng hẳn.
Trước sự chuyển biến có phần đột ngột ấy, Trần Tĩnh Kỳ khó tránh hoài nghi. Nhưng chẳng đợi hắn lên tiếng hỏi thì Lê Ngọc Chân đã tự mình nói ra:
- Tĩnh Kỳ, ông có muốn xem không?
- Những thứ đựng bên trong hộp?
Nhận được cái gật đầu của Lê Ngọc Chân, Trần Tĩnh Kỳ mới chỉ vào ổ khoá màu vàng trên chiếc hộp:
- Nó bị khoá rồi.
- Không sao, ta mở được.
- Nàng?
Lê Ngọc Chân trực tiếp đem chiếc hộp cầm tới, sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của nam nhân bên cạnh, nàng tháo kẹp tóc trên đầu mình xuống, chỉnh sửa một chút rồi đưa vào ổ khoá, tiến hành mở.
Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng phải đợi lâu, chỉ đâu độ tầm chục giây bất quá thì một tiếng "cạch" liền vang lên. Ổ khoá, nó đã được mở.
- Đấy, bây giờ có thể xem những thứ bên trong rồi.
Trần Tĩnh Kỳ im lặng.
Lê Ngọc Chân thấy hắn bỗng thừ người ra như vậy mới hỏi:
- Tĩnh Kỳ, ông sao đấy?
Sau mấy giây trầm mặc, lúc này Trần Tĩnh Kỳ mới lên tiếng:
- Ngọc Chân, phương pháp mở khoá này là ai dạy cho nàng?
- Bao Tự a.
Quả nhiên.
Trần Tĩnh Kỳ đưa tay vỗ trán, thanh âm cảm thán:
- Tiểu Chân thuần khiết khả ái của ta đã bị người ta làm hư mất rồi.
...
...
Ba ngày sau.
So với mọi ngày, hôm nay bầu không khí ở phủ An vương có phần khác lạ. Trước cửa lớn, người đứng rất đông. Trừ bỏ Trần Tĩnh Kỳ, Lê Ngọc Chân cùng mấy gia nô trong phủ ra thì còn không ít quân binh, thậm chí là cả thị vệ đại nội. Những người này - quân binh và thị vệ đại nội, bọn họ được phái đến theo ý chỉ của Hạng đế Lý Uyên, nhằm hộ tống Trần Tĩnh Kỳ đi tới thuộc quốc Đông Hồ.
- An vương điện hạ.
Lẫn trong đám quan viên, một vị thái giám già cầm cây phất trần tiến về phía Trần Tĩnh Kỳ, tươi cười nói:
- Vốn dĩ Thánh thượng định sẽ đích thân ra tiễn, nhưng vì sức khoẻ không tốt nên cũng chỉ có thể sai lão nô tới đây. Lão nô mong mình đã không làm mất thể diện.
- Trịnh công công nặng lời.
Trịnh Hoài An tuy chỉ là một gã hoạn quan, nhưng trên dưới triều đình ai cũng đều biết địa vị của hắn đặc biệt như thế nào. Bên cạnh Hạng đế Lý Uyên, Trịnh Hoài An có thể nói là người tâm phúc, được tín nhiệm nhất. Đôi khi, một câu nói của hắn cũng đủ khiến cho Lý Uyên phải thay đổi suy nghĩ. Trịnh Hoài An không phải đại thần, nhưng sức ảnh hưởng của hắn tuyệt chẳng kém gì đại thần. Đứng trước hắn, xưa giờ, kẻ không kiêng nể duy cũng chỉ có hai người: người thứ nhất là lão tướng quân Lâm Hào, còn người thứ hai thì chính là cựu Tướng quốc Triệu Thừa Phong. Trần Tĩnh Kỳ ư? Vẫn chưa đủ vốn liếng để kiêu ngạo như vậy.
Thái độ hoà nhã, hắn nhiệt tình tiếp chuyện với Trịnh Hoài An, đợi khi vị công công này phản hồi cấm cung mới leo lên xe ngựa, hạ lệnh lên đường.
...
Trong chuyến đi sứ Đông Hồ này, quan viên được điều phái có tổng cộng chín người, tính luôn Trần Tĩnh Kỳ là vừa đủ mười. Dĩ nhiên, trọng yếu nhất vẫn ở Trần Tĩnh Kỳ, những người còn lại, bất quá vẻ hình thức, để ngụy trang mà thôi. Mục đích thật sự của chuyến đi vốn nào phải bàn tính chuyện giao thương, kết thêm tình thân mật như những gì đã được Lý Uyên công bố. Dò xét, đấy mới là nhiệm vụ được giao.
Những năm qua, Đông Hồ đã có không ít sự thay đổi. Trong tình hình hiện tại, điều đó khiến Lý Uyên sinh lòng nghi ngại. Hắn muốn Trần Tĩnh Kỳ phải xác minh rõ ràng.
Dĩ nhiên, đây vốn chẳng phải nhiệm vụ dễ dàng. Tâm tư con người, há đâu muốn xem liền xem được?
Song, Lý Uyên lại rất có lòng tin ở Trần Tĩnh Kỳ. Trong buổi triệu kiến lẫn trước lúc khởi hành, những lời nhắn nhủ của Lý Uyên đều cho thấy điều đó.
Trần Tĩnh Kỳ tin, cũng thừa trí thông minh để đoán ra dụng ý ẩn tàng bên trong. Hắn nghĩ tốt hơn hết là mình nên làm theo chỉ thị của Lý Uyên. Trước mắt, hắn còn cần vị Hoàng đế này bảo đảm...