Khi Đoạn Thủy Vũ cùng Diêm Thiên Mạc ở chung một chỗ, nàng lập tức tìm Hoàng thái hậu.
"Bà nội, có thể gả cháu cho Vương Gia sớm được không?" đôi mắt nàng mong ngóng lập lòe nhìn Hoàng thái hậu.
Mấy ngày nay mỗi ngày đều cùng Diêm Thiên Mạc ở chung một chỗ, trong sinh hoạt trừ hắn ra vẫn là hắn, Vương Gia sắp biến mất trong đầu nàng. Nàng không cho phép chuyện này tiếp tục đi xuống như vậy, phải nhanh tránh độc hại từ hắn mới được.
"Sớm gả cháu cho Vương Gia sao?" Dĩ nhiên sao? Nếu như thực để nàng gả cho Đào nhi, việc này không phải là đùa giỡn sao!
"Đúng vậy. Có thể được không?" Đoạn Thủy Vũ tiếp tục dùng ánh mắt trông mong nhìn Hoàng thái hậu.
"Chuyện này có một chút khó khăn." gương mặt Hoàng thái hậu xuất hiện vẻ khó xử.
"Tại sao?" khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hy vọng của Đoạn Thủy Vũ lập tức suy sụp. Điều này đại biểu nàng còn phải tiếp tục tiếp nhận độc hại của Diêm Thiên Mạc sao?
"Đầu tiên, là bởi vì việc Hoàng đế lên ngôi chuyện rất quan trọng, hôn lễ của Vương Gia cùng cháu sẽ phải hoãn đến sau khi tân hoàng đế lên ngôi." Hoàng thái hậu thuận miệng đặt điều.
Trên thực tế, hoàng thượng thật muốn thóai vị để thái tử lên ngôi, chỉ là chuyện này cùng chuyện Vương Gia có muốn cử hành hôn lễ hay không không có quan hệ gì quá lớn.
"Cái gì?" Đoạn Thủy Vũ trợn to mắt đẹp. Nàng không thể thành thân trước thời gian đều bởi vì nam nhân ác liệt Diêm Thiên Mạc này làm hại?
"Hả?" Diêm Thiên Mạc nhàn nhạt nhíu mày, phát hiện mình càng lúc càng để ý đến việc nàng nhắc tới một người đàn ông khác."Giúp một người nàng chưa từng gặp qua thêu y phục là một việc vô cùng trọng yếu sao?"
"Dĩ nhiên." Đoạn Thủy Vũ kiêu ngạo ngửa đầu, lộ ra mỉm cười. "Hắn là vị hôn phu của ta, chẳng phải rất quan trọng sao?"
"Nàng thật sự hi vọng gả cho một người chưa từng thấy mặt sao? Nếu như hắn mù một mắt hoặc què một đôi chân thì sao?" lời nói của Diêm Thiên Mạc rõ ràng đầy ý ghen tuông.
Nhưng Đoạn Thủy Vũ thần kinh không ổn định nên hoàn toàn không phát giác."Đương nhiên. chàng là tướng công tương lai của ta, bất kể chàng như thế nào, ta đều tiếp nhận." Môi nàng mỉm cười, bắt đầu ảo tưởng tình cảnh mới về sau này.
"Cho nên, nếu như nàng phải gả cho Diêm Đào là con chó, nàng cũng sẽ tiếp nhận?" lông mày Diêm Thiên Mạc tà tà giương lên, môi phiếm cười khẽ.
"Diêm Đào không phải chó, chàng ấy là người." Đoạn Thủy Vũ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái."Ngươi không có việc gì sao lại đem Diêm Đào nói thành chó? Coi như giữa hai người tích oán đã sâu, ngươi cũng không được đem Diêm Đào nói thành một con chó, ngươi có biết như vậy rất xấu xa?"
"Ta nói là, nếu." Diêm Thiên Mạc đơn giản có lực nói.
"Sao ngươi có thể giả thiết Diêm Đào là chó! Ngươi không biết loại giả thiết này căn bản không tồn tại sao? Ngươi thật rất quá đáng, đem một người tốt lành giả thiết thành một con chó." Đoạn Thủy Vũ nói cùng hoàn toàn đối lập với hắn.
"Ta thật sự rất quá đáng sao? Nàng cũng chưa từng gặp qua Diêm Đào, sao biết hắn không phải là một con chó, mà là — người?" trong mắt Diêm Thiên Mạc mọc lên ánh sáng tà lạnh.
Hắn bắt đầu có chút bận tâm nếu là mình càng để ý nàng, có thể càng đoản mệnh hay không. Có lẽ nguyên nhân hắn chết là bị người này làm cho tức chết . . . . . .
"Dĩ nhiên ta biết chàng là người mà không phải chó." Đoạn Thủy Vũ cực kỳ kiên định nói.
"Nếu chàng thật sự là một con chó, bà nội sao có thể để ta gả cho chàng?"
Diêm Thiên Mạc nghe lý do của nàng, thiếu chút nữa té xỉu. Nàng tại sao lại có lý luận kỳ quái như thế ? "Cho nên nàng toàn tâm toàn ý phải gả hắn là chắc chắn."
"Đó là đương nhiên." Đoạn Thủy Vũ ngửa cổ nhỏ bé tinh xảo. "Ta hận không thể lập tức gả cho chàng."
"Điều này ý nói nàng chỉ mong sao sớm thoát khỏi ta?" Mỗi lần hắn nghe nàng nói như vậy, nội tâm sẽ níu chặt đau đớn. Loại tâm tình này, không nên chỉ có hắn có ——
"Đương nhiên." Đoạn Thủy Vũ oán hận liếc hắn một cái, tức giận nói: "Ta không muốn có bất kỳ liên quan gì tới ngươi."
"Nàng không muốn cùng ta có bất kỳ quan hệ nào? Có thật không?" Diêm Thiên Mạc giương cao lông mày, con ngươi ám sắc chằm chằm nhìn nàng thật chặt.
Nếu sớm chiều ở chung như vậy nàng vẫn không hiểu biết, có lẽ hắn nên chọn lựa một phương thức khác, để nàng tri giác sự hiện hữu của hắn.
"Đương nhiên là thật." Đoạn Thủy Vũ dùng sức gật đầu, sau đó vẫn không quên liếc hắn một cái.
"Loại chuyện như vậy còn cần hỏi ta sao? Biểu hiện của ta còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"Đúng, không rõ lắm." Diêm Thiên Mạc lộ ra mỉm cười ôn văn ưu nhã."Rõ ràng đến mức ta không muốn thành toàn cho nàng cũng không được. Tiểu Cầm Thú."
Hắn mỉm cười nhéo nhéo cằm Đoạn Thủy Vũ, ánh mắt thâm u chứa đựng nụ cười ngưng mắt nhìn nàng. Nàng cảm giác trái tim tựa hồ khẽ run, nhưng không biết nên giải thích loại phản ứng này như thế nào, vì vậy quyết định làm con rùa đen rút đầu, hèn nhát không suy nghĩ thêm nữa. . . . . .
***************
Đoạn Thủy Vũ chưa từng nghĩ đến, ngày đó Diêm Thiên Mạc sờ nhẹ cằm nàng, lại là lần cuối cùng hắn đụng vào nàng.
Vì chuẩn bị lên ngôi, cả ngày hắn loay hoay không thấy bóng dáng, ngay cả mặt hắn nàng cũng không thấy được, chứ đừng nói đến việc nói chuyện giữa hai người.
Chuyện này không phải việc nàng hy vọng sao? Giữa hai người không còn quan hệ. Nhưng mà, đột nhiên hắn biến mất khỏi sinh hoạt hàng ngày của nàng, nàng lại cảm thấy tiu nghỉu, hơn nữa cái loại cảm giác mất đi này thường làm tâm của nàng đau đớn.
Tại sao lại như vậy chứ? Không phải là nàng nên chán ghét hắn sao? Tại sao khi hắn bận tối mày tối mặt không rảnh tới để ý nàng, nàng lại không lý do mà nghĩ đến hắn?
Nàng nghĩ tới nụ cười tà ác của hắn, nghĩ tới ánh mắt mê hoặc lòng người của hắn, càng muốn nhiệt độ cơ thể hắn cùng ôn nhu dã man của hắn. . . . . . Trời, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nàng thế nhưng muốn hắn đụng nàng! Không có hắn vuốt ve đụng chạm, nàng lại cảm thấy trống không không dứt!
Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?
"Tiểu Vũ, cháu đang nhớ cái gì? Sao mặt lại đỏ như này!" Hoàng thái hậu tới thăm Đoạn Thủy Vũ, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai gò má của Đoạn Thủy Vũ tản ra phấn hồng xinh tươi.
"Không có gì, không có gì ạ." Đoạn Thủy Vũ liền vội vàng lắc đầu. "Cháu không nghĩ tới thái tử, một chút cũng không nghĩ đến thái tử. . . . . ."
Nói xong, Đoạn Thủy Vũ thiếu chút nữa đem đầu lưỡi mình cắn đứt. Đây không phải là nàng giấu đầu hở đuôi sao? Thật là khóc không ra nước mắt a.
"Bà biết cháu không nghĩ tới Mạc nhi chút nào." Hoàng thái hậu mỉm cười phụ họa, cho Đoạn Thủy Vũ xinh đẹp một bậc thang để xuống. "Đúng rồi, mấy ngày nay có phải Mạc nhi không trở về đây ngủ? Bà nghe nói hắn đều ngủ ở trong ngự thư phòng." ’
"Dạ, hắn không có trở lại." Nguyên lai là ngủ ở Ngự Thư Phòng. . . . . . Ở đó ngủ hắn không cảm thấy quá cực khổ sao?
"Như vậy thật không được." Hoàng thái hậu nghiêm túc lắc đầu một cái. "Nó không trở lại ngủ chứng tỏ nó không giúp cháu bồi dưỡng thân thể tốt. . . . . . Bà phải đi giáo huấn nó mới được." Lời nói chưa dứt, Hoàng thái hậu lập tức muốn rời khỏi.
"Hoàng nãi nãi." Đoạn Thủy Vũ vội vàng kéo Hoàng thái hậu đang vội vã đi. "Không cần, thân thể của cháu đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi."
"Không được, bệnh này nhất định phải tiêu diệt triệt để, để nó giúp cháu điều trị cho tốt." Hắc, Tiểu Vũ đã thích Mạc nhi rồi, bà già này sao có thể không ở giữa thúc đẩy đây?
"Bà nội. . . . . ." khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Thủy Vũ đỏ bừng.
"Bà sẽ đi ngay bây giờ, cháu chờ nó trở lại." Hoàng thái hậu vứt cho Đoạn Thủy Vũ một tình thế mỉm cười bắt buộc, lập tức rời đi.
Ngưng mắt nhìn bóng lưng Hoàng thái hậu rời đi, một loại vui sướng không nên có lại đang lặng lẽ cuộn trào trong lòng Đoạn Thủy Vũ .
Nàng thật hi vọng Hoàng thái hậu có thể đem Diêm Thiên Mạc về. . . . . .
***************
"Cháu làm gì mà ở chỗ này giả bộ nghiêm túc?" Hoàng thái hậu như trận gió táp xoáy quét vào Ngự Thư Phòng, vừa nhìn thấy Diêm Thiên Mạc cũng không cao hứng hếch mày lên.
"Quốc sự quá nhiều, Tôn nhi sắp đăng cơ, tự nhiên muốn nghiêm túc, làm gì có chuyện làm bộ chứ?"
Diêm Thiên Mạc nhàn nhạt mỉm cười, đứng dậy đỡ Hoàng thái hậu ngồi xuống ghế.
"Rõ ràng chính là giả bộ." Hoàng thái hậu đạm hừ một tiếng.
Bà không phải không biết năng lực cháu mình. Có người trời sanh chính là có lãnh tụ khí chất cùng năng lực lãnh đạo, mà tôn tử nhà bà hoàn toàn là loại người này. Hắn căn bản không cần chuẩn bị quá nhiều cũng đủ để đảm nhiệm đế vị rồi.
"Tâm tình bà nội tựa hồ không tốt lắm. Tôn nhi tới giúp bà đấm lưng." Hai tay của Diêm Thiên Mạc bắt đầu ở trên lưng Hoàng thái hậu gõ .
"Ta sắp bị ngươi làm cho tức chết, còn đấm cái gì?" Hoàng thái hậu không vui liếc mắt.
"Bị Tôn nhi làm cho tức chết? Tôn nhi không có chọc bà tức giận, không phải sao?" Diêm Thiên Mạc không hiểu nhướn lông mày.
"Ai nói cháu không trêu chọc đến ta? Bà hỏi cháu, tại sao cháu ngày ngày đều ngủ ở Ngự Thư Phòng, không trở về tẩm cung?" Hoàng thái hậu bắt đầu thẩm vấn rồi.
"Bởi vì quốc sự bận rộn." Diêm Thiên Mạc trả lời, con ngươi hắc ám lóe ra sáng rỡ quỷ quyệt .
"Phi, phi, phi gì mà quốc sự bận rộn? Đã bảo cháu không được dùng loại lý do này qua loa tắc trách với ta." Hoàng thái hậu đẩy tay của hắn ra, quay đầu nhìn chằm chằm hắn. "Cháu làm gì mà để Tiểu Vũ đại mỹ nhân này còn không hưởng dụng, tới trong ngự thư phòng ngủ cùng sách?" Bà không tin cháu bà sẽ ngốc đến mức tin tưởng trong sách thật sự có Nhan Như Ngọc!
"Quốc sự bận rộn." Diêm Thiên Mạc vẫn là một cái đáp án lưu lạc giang hồ như cũ.
"Còn nói quốc sự bận rộn? ! Hoàng thái hậu càng lúc càng kích động."Cháu có biết Tiểu Vũ rất nhớ cháu không? Cháu nhẫn tâm mặc kệ sao!"
"Cháu nên quản nàng sao?" Diêm Thiên Mạc nhướn cao long mày, mặt ngoài nhìn thì một bộ dáng việc không liên quan đến mình, nhưng nội tâm đã ba đào mãnh liệt.
"Dĩ nhiên nên." Hoàng thái hậu hung hăng nhìn chằm chằm hắn."Cháu không biết, chính miệng Tiểu Vũ nói với bà, nó rất nhớ cháu”.
Bà tự động phiên dịch lời nói của Tiểu Vũ như vậy, sẽ không có lỗi chứ? Ừ, Tiểu Vũ nên cảm tạ lời phiên dịch hoàn mỹ của bà mới đúng.
"Tiểu Vũ nói với bà nàng rất nhớ cháu?" ánh mắt Diêm Thiên Mạc chợt lóe. "Nàng chắc là nói cho bà, nàng một chút cũng không nhớ cháu đi?" Lời này mới giống như Tiểu Vũ có thể nói.
"A, làm sao cháu biết?" Nói vừa xong, Hoàng thái hậu liền hận muốn đem lời nói ra khỏi miệng mình nuốt trở về bụng. "Ý bà là Tiểu Vũ nói một chút cũng không nhớ cháu. . . . . . Là bà đến thăm Tiểu Vũ, thấy Tiểu Vũ đỏ mặt, hỏi nàng đang suy nghĩ gì, nàng đáp nàng một chút cũng không nhớ cháu. . . . . . Cháu không cảm thấy nàng nói ra đáp án này, cũng là bởi vì nàng rất nhớ cháu sao?"
"Bà nội, xem ra bà đã đủ điều kiện để đảm nhiệm chức vụ làm con giun trong bụng Tiểu Vũ rồi. Nàng đang suy nghĩ gì bà cũng biết? Bội phục bội phục." Diêm Thiên Mạc hai ba câu liền dời đi vấn đề tiêu điểm.
"Cháu dám nói bà nội mình là con giun?! Cháu có ý gì?" Hoàng thái hậu sờ sờ nét mặt già nua của mình, vô cùng mất hứng.
Coi như bà đã già rồi, cũng không thể nói bà giống con giun a! Da của bà có nhiều nếp nhăn so với con giun bóng loáng được sao.
"Cháu chỉ nói bà rất lợi hại, có thể đoán trúng tâm tư của Tiểu Vũ. Bà nội đừng nóng giận, Tôn nhi thật không có ý tứ gì khác. " Diêm Thiên Mạc giả bộ khẩn trương đem trách nhiệm phủi sạch toàn bộ.
"Gì mà không có ý tứ gì khác? Bà thấy rõ ràng cháu rất có ý này!" Hoàng thái hậu hoàn toàn tập trung trách cứ việc Diêm Thiên Mạc đem bà hình dung thành giun phía trên.
"Thật không có." Diêm Thiên Mạc vô tội muốn chết.
Vô luận Diêm Thiên Mạc giải thích thế nào, Hoàng thái hậu đều không bỏ qua cho hắn, vẫn nói lảm nhảm, nói lảm nhảm, cuối cùng, căn bản bà đã quên việc muốn đem Diêm Thiên Mạc về bên cạnh Đoạn Thủy Vũ ——
***************
Đêm tối yên tĩnh, không có nhiệt độ của Diêm Thiên Mạc, Đoạn Thủy Vũ lật tới lật lui hồi lâu, thật vất vả mới ngủ say.
Lúc này, cạnh giường có một vị nam nhân cao lớn ——
Không sai, chính là Diêm Thiên Mạc.
Thật ra, trải qua mấy ngày nay, hắn ngày ngày đều tới nhìn nàng ngủ, mà Hoàng thái hậu nói chuyện nàng nhớ hắn, thật ra trong lòng hắn đã sớm nắm chắc ——
Trong lúc ngủ mơ nàng sẽ lầm bầm hô tên của hắn, phải là ngày có chút suy nghĩ, đêm nằm mộng?
Môi mỏng hiện lên nụ cười nhạt, hắn đắc ý kế hoạch sơ bộ thành công. Cuối cùng nàng đã chân chính tri giác đến sự hiện hữu của hắn.
Không muốn ở trước mặt bà nội ra vẻ mừng rỡ, là sợ bà nội một khi biết tình ý của hắn đối với Tiểu Vũ, sẽ làm điều thừa mà nghĩ muốn cố gắng tác hợp bọn họ, mà chuyện này nếu bị bà nhúng tay, bình thường sẽ trở nên ngổn ngang, cho nên hắn tình nguyện giữ vững trầm mặc.
Về phần sau này hắn muốn làm thế nào ——
Môi mỏng vẫn là dạng cười yếu ớt, Diêm Thiên Mạc khẽ vuốt ve gò má trơn bóng trước mặt, trong lòng đã suy tính phương án, chờ nàng tự chui đầu vào lưới.