Quân Tử Chi Giao

Chương 79: Phiên ngoại 06 : Nỗi hoài nghi [Hạ -1]




Khúc Đồng Thu về đến nhà, trong tay là hai túi thức ăn to.

Anh biết trong khoảng thời gian này, vì bản thân bận rộn thu xếp cho bạn, việc trong nhà khó tránh khỏi sơ sót. Vừa rảnh rỗi lập tức bồi thường gấp đôi.

Nhưng phải nói rằng, con gái kỳ thật đã không cần anh ở trước mặt và chăm sóc như lúc nó còn nhỏ. Nhà họ Nhậm có đầy đủ người hầu kẻ hạ, có người làm vườn, có gia sư dạy kèm ở nhà, nên ảnh hưởng của anh ngược lại dần trở nên nhỏ bé.

Với Nhậm Ninh Viễn vậy lại càng không cần dùng lời để nói ra, anh chỉ thấy người khác cần Nhậm Ninh Viễn, cầu xin Nhậm Ninh Viễn, chưa từng thấy qua Nhậm Ninh Viễn cần ai.

Một lớn một nhỏ ấy đều có khả năng rất lợi hại, trong nhà dần chẳng còn chỗ cho anh. Chẳng qua anh tự ban phát cho mình cái danh hiệu cha mẹ, nên vẫn có cảm giác không làm tròn bổn phận.

Khúc Kha đang ở trong phòng khách ôm laptop làm việc, Nhậm Ninh Viễn đang đọc tạp chí, thấy anh, hai người đều có phần bất ngờ, Khúc Kha hỏi: “Sao hôm nay ba về sớm vậy?”

Khúc Đồng Thu cười nói: “Đêm nay ba làm đồ ăn ngon cho con gái ba.”

Hiện tại ở nhà anh không thường nấu cơm, ba bữa ăn phần lớn là giao cho đầu bếp của Nhậm gia. Vì nếu phải đợi anh từ quán trở về, tự tay chuẩn bị bữa tối, thời gian thường sẽ quá muộn, hơn nữa kỳ thật đồ ăn anh làm cũng không phải bằng đầu bếp người ta.

Hôm nay xuống bếp, anh liền dùng hết bản lĩnh, trước tiên làm sạch gà, rồi cắt thành từng khúc, ướp cho ngon rồi mới bật lửa, nhúng vào trứng, bỏ vào nồi nấu; tiếp theo mới lấy thịt cá ra, thêm vào đu đủ và mướp đã cắt, làm thành món cá đu đủ.

Mang ra cho hai cha con bên ngoài ăn thử hương vị, sau còn có món cá hấp, thịt bò thái long phượng, cua rán giòn, măng, quýt ngọt, đường phèn, ngó sen.

Cuối cùng còn thêm canh đậu hủ nấu với nắm hương, rau cải, đợi cho sôi thì đặt lên miếng đậu hủ nước được cắt mỏng như sợi tóc. Canh nấu xong bỏ vào chút dầu vừng, có màu tuyệt hơn, vị của nước cũng ngon hơn.

Khúc Đồng Thu vội vàng đến mức cả người đều là mồ hôi, nhưng vẫn rất hài lòng. Đem canh ra, không để ý đến mồ hôi vẫn còn nhễ nhại, liền vội vã để trước cả hai: “Đến đây ăn thử xem. Nhân lúc còn nóng mới ngon.”

Những phương diện khác anh đều rất bình thường, ít nhất là không có cách nào cho hai cha con ấy thứ gì khác, thế là trong lĩnh vực đủ khả năng, anh không hề che dấu cố bù lại để lấy lòng.

Khúc Kha lột vỏ cua, chấm sốt cà chua ăn: “Oa, hôm nay làm nhiều đồ ăn quá, là ngày gì đặc biệt sao?”

Khúc Đồng Thu ngồi vào bên cạnh bàn, lấy khăn tay Khúc Kha đưa tới lau mồ hôi: “Không, chỉ là vừa lúc ba rảnh thôi.”

Khúc Kha ăn xong, lại lấy thêm một miếng nữa, rồi ăn tới thịt bò. Nhậm Ninh Viễn cũng gắp một miếng, uống chút canh.

“Ba nếu mỗi ngày đều có thể làm cơm như vậy có phải tốt không.”

Khúc Đồng Thu nghe thế, không khỏi thở dài: “Chà, sau này chắc cũng không có nhiều thời gian như vậy.”

Quán muốn mở rộng hơn ra ngoài, đã thế Nhạc Phỉ lại chạy về Mỹ. Anh tự nhận mình không phải là người có đầu óc tốt, nên dự định phải thường xuyên một mình tới trông coi quán.

Hiện tại dự tính hạ mặt tiền cửa hàng ở cách vách xuống, để phòng ăn tốt hơn cho khách, sửa chữa cho thông thoáng, phỏng chừng có thể bán buôn tốt hơn.

Khúc Kha dừng đũa, mở to mắt nhìn anh: “Tại sao không có thời gian?”

Khúc Đồng Thu đột nhiên có chút ngượng ngùng. Chuyện ở quán vẫn chưa bàn xong. Lúc anh mở quán cũng phải mất không ít thời gian, khi ấy rất sợ việc làm ăn không thuận lợi, mỗi ngày đều tính toán lo lắng khiến hai kẻ cùng nhà cũng chẳng an lòng.

Hiện tại lại muốn mở rộng việc làm ăn, trong lòng anh cũng không phải đặc biệt nắm chắc. Chưa làm được việc nào trong hàng đống việc, lấy ra tán gẫu có thể nói là còn quá sớm.

“Cũng không có gì đâu, đến lúc đó con sẽ biết.”

“...”

Gặp vẻ mặt con gái có phần khác thường, Khúc Đồng Thu vội thêm một câu: “Có thể thành là chuyện tốt.”

Khúc Kha bỗng dưng đặt đũa xuống, không nói một lời đẩy ghế đứng lên. Không đợi Khúc Đồng Thu phục hồi tinh thần lại, con bé đã xoay người, đi lên lầu.

Khúc Đồng Thu sửng sốt một lúc, vẫn là Nhậm Ninh Viễn mở miệng trước: “Trẻ con là vậy đó. Đừng để ý nhiều. Ăn cơm đi.”

Khúc Đồng Thu “Ừ” một tiếng, cầm đũa.

Tính đi tính lại, Khúc Kha cũng đến thời kỳ trưởng thành. Lần đầu tiên bị con bé không kiên nhẫn đập sách nói: “Ba dài dòng quá!”, anh còn chịu đả kích lớn hơn, cả đêm ngủ không ngon.

Hiện tại cũng thông suốt rồi.

Mười sáu tuổi đúng là tuổi nổi loạn, ngay cả anh một người bình thường như thế, ấy vậy mà lúc vào cái thời tuổi trẻ cũng có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, không hiểu sao tự dưng đa sầu đa cảm, cảm thấy cha mẹ không thể hiểu mình.

Cho nên cũng không phải tính tình con gái trở nên không tốt, chỉ là thời kỳ mẫn cảm lớn dần thôi.

Khúc Kha càng lớn càng không giống anh, mà càng có bộ dáng của Nhậm Ninh Viễn. Xinh đẹp, thông minh, kiêu hãnh, thận trọng hơn so với tuổi.

Ở thời điểm anh không biết, danh tiếng cô con gái đã dần lớn hơn ở trường T. Lúc anh đến trường xem tập kịch, còn có người nói: “Đây là ba Khúc Kha.” rồi rất nhiều nam sinh vây quanh anh, kẻ trước người sau bưng trà, đem bàn, ghế dựa tới, khiến anh vừa mừng vừa lo, luống ca luống cuống.

Đương nhiên phần lớn thời gian con gái vẫn là cô bé làm nũng, đáng yêu, thân thiết vui vẻ trên cánh tay anh.

Nhưng việc đó giống như anh chẳng qua chỉ là một con mèo, lúc con gái còn nhỏ, anh yên tâm thoải mái cảm thấy rằng cô nhóc ấy chỉ là con mèo con xuất sắc. Mà dần dần trưởng thành rồi, ai nấy đều thấy được đó là con hổ lớn hơn cả anh.

Khúc Kha đọc rất nhiều sách về lợi nhuận đầu tư tài chính, so với việc xử lý một cái quan nho nhỏ của anh mà nói thì còn tốt hơn. Năng lực huyết thống bất giác hiện ra, anh sẽ không cách nào lừa mình dối người được nữa.

Chức vị ‘người cha’ ấy, không phải là chức vị ai cũng có thể đảm nhiệm.

Nếm qua cơm chiều, sau khi dọn dẹp xong liền trở về phòng cùng Nhậm Ninh Viễn. Hôm nay lại là thứ sáu, Khúc Đồng Thu sợ chính mình bận đến quên một ngày quan trọng như thế, nên ghi ngày đặc biệt như vậy vào sổ tay.

Vì đêm nay, anh đã chuẩn bị hoàn toàn sẵn sàng, nhưng nhìn trên người Nhậm Ninh Viễn không nhìn ra được ý đồ gì về phương diện kia.

Hai người tắm riêng, căn bản không có việc tắm chung như uyên ương. Sau khi lên giường, Nhậm Ninh Viễn chỉ đơn giản ngồi đọc tạp chí.

Khúc Đồng Thu ngồi trong chăn một lúc cho khô người, cuối cùng cố lấy dũng khí, chồm qua, khẽ hôn người bên cạnh.

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh.

Nhìn vào đôi mắt ấy, anh cởi khuy áo đối phương ra.

Cho đến khi áo đã cởi hoàn toàn, đối phương cũng không đáp lại, anh chỉ còn cách tự cởi hết quần áo của mình, rồi sau đó cùng đường, thử cời quần của người kia.

Nhậm Ninh Viễn lấy tay đè anh lại: “Không cần.”

“...”

“Cậu không cần làm như vậy.”

“...”

“Đi ngủ sớm một chút đi.”

Khúc Đồng Thu có phần ngượng ngùng nghe theo. Trong bóng tối sau khi tắt đèn, anh chỉ có thể an phận nằm xuống, sau đó kéo chăn lên cao, nằm yên ắng.

Anh đột nhiên ý thức được, ở nhà họ Nhậm, anh như thể hoàn toàn là người ngoài.

Nếm qua điểm tâm, cầm chìa khóa lên, anh hỏi: “À tối nay tôi về sớm, anh và Tiểu Kha có muốn ăn gì không?”

“Không quan trọng, ăn thứ gì cũng được.”

“Ừm, vậy, tôi đi trước.”

“Trên đường cẩn thận.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh ra khỏi cửa.

Hắn biết Khúc Đồng Thu rất quan tâm đến cảm giác của hắn, cũng lấy cách riêng của mình đền bù cho hắn và Khúc Kha. Khúc Đồng Thu là một người có tấm lòng tốt, so với người khác hắn càng rõ ràng điểm ấy hơn.

Mà, hắn cũng không muốn lợi dụng điểm này hơn nữa.

Hắn là Nhậm Ninh Viễn, có rất nhiều đồ vật trên thế giới này hắn đều có được, hoặc chỉ cần hắn muốn, thì gần như đều có thể có. Làm một cường giả, hắn không có lập trường đòi lấy của kẻ yếu.

Giống như một người giàu có, nếu xuất phát từ đạo đức thì không nên lấy những đồng tiền xu còn sót lại trong túi người nghèo.

Hắn đã mang đi tôn nghiêm của anh, mang đi Khúc Kha, mang toàn bộ thứ quý giá ở gần anh đi mất, mang đi những mười mấy năm.

Thế mà người nọ có một ngày vẫn trở lại bên cạnh hắn, bĩnh tĩnh yên lành gối đầu cạnh hắn ngủ.

Đây đã là may mắn lớn nhất cả đời này.

Thậm chí có rất nhiều thời điểm nửa đêm giật mình tỉnh lại, hắn còn có thể hoài nghi phải chăng đây chỉ là một giấc mộng. May mắn vươn tay ra chạm vào, người kia vẫn còn ở bên.

Khúc Đồng Thu vẫn ở cạnh bên hắn như vậy đã là tốt lắm. Cũng quá đủ rồi.

Hắn chẳng dám có lòng tham không đáy, chẳng dám khát khao thêm bất kỳ thứ gì một lần nữa. Nếu cơn tham lam ấy bị hắn bật ra, nói không chừng người kia sẽ thật sự biến mất, biến mất như một màn ảo thuật mất đi hiệu lực.

Hắn là Nhậm Ninh Viễn, một Nhậm Ninh Viễn cường đại, trầm ổn, tự tin.

Nhưng thật ra hắn sợ hãi hơn bất kỳ ai.

Tình cảm trên thế giới này có rất nhiều loại. Hắn nghĩ, hiện tại hắn chỉ hy vọng người kia có thể trải qua cuộc sống muốn gì được đó, có quyền tự do lựa chọn cuộc đời mình.

Sự mạnh mẽ của hắn chưa hẳn đã có thể mang đến hạnh phúc cho bản thân người kia, nhưng ít nhất có thể làm đủ đầy và bảo đảm hạnh phúc cho người nọ.

Chỉ ngoài hắn thôi.

Thứ mà một người như hắn phải thừa nhận, chắc là quan hệ trực tiếp với năng lực của hắn.

Khúc Đồng Thu là một nhân vật nhỏ bé, theo lý thường phải có một cuộc sống thoái mái.

Mà hắn là Nhậm Ninh Viễn, hắn có thể khắc chế.

Dù cho là bất cứ thứ gì hắn cũng có thể nhẫn nại.

~*~

Khi Nhậm Ninh Viễn về đến nhà, anh đã về trước.

Nhậm Ninh Viễn nghe thấy nơi cánh cửa khép hờ trong phòng ngủ, tiếng anh trộm gọi điện thoại, lời lẽ trấn an, khuyên giải, an ủi.

“Không có việc gì đâu, em không cần lo lắng. Anh cảm thấy không có vấn đề gì hết, nhất định sẽ cho em một danh phận thôi.”

“...”

“Sẽ không như vậy đâu, em đừng lo âu như thế. Em cứ việc mạnh dạn thử đi. Lỡ như không được thì còn có anh, anh sẽ nói thay em, anh không tin anh ấy là một người không hiểu lý lẽ.”

Nhậm Ninh Viễn đứng đó trong chốc lát, trước khi anh có thể phát hiện, cố hết sức giữ yên lặng rời khỏi phòng.

Hắn đã đánh giá cao thứ nhân tính trên người mình quá mức rồi.

Việc chỉ mới như bây giờ mà thôi, sự tình còn chưa tiến triển đến mức phải chân chính đối mặt, ấy vậy mà ma tính trong thân thể đã bắt đầu rục rịch không chịu nổi, cứ như muốn nứt khỏi da, tàn bạo xông ra.

Hắn có thể đem nó áp chế trở lại, không thể để nó hiện ra trước mặt người kia. Hắn cần một chút thời gian không bị nhìn thấy.

Bên dưới cái xác ngoài bình tĩnh, khoan dung, kỳ thực là một con quỷ thuần chất đang nảy nở. Hắn đã từng cẩn thận, rất cẩn thận, ấy vậy mà vẫn bức người kia đến điên.

Khúc Đồng Thu có lẽ đã quên hết, thậm chí quên hắn là lập nghiệp từ hắc đạo, việc làm ăn cho tới bây giờ cũng không phải trong sạch rõ ràng, anh chỉ mù quáng mà thấy được một mặt ôn hòa, rộng lượng tốt nhất của hắn, luôn luôn tình nguyện đem hắn trở thành một thánh nhân.

Nhưng tự bản thân hắn rất rõ thứ gì cấu tạo nên chính mình.

Có rất nhiều thứ trên người hắn Khúc Đồng Thu không thể chịu nổi.

Nếu người kia biết hắn là loại người nào, có lẽ sẽ phải chịu hoảng sợ rất nhiều.

Cho nên hắn không thể quá mức chân thật.

Khi về đến nhà một lần nữa, hắn trở lại là Nhậm Ninh Viễn bình tĩnh, vững vàng.

Người kia vẫn còn trong phòng chờ hắn, ở cùng Khúc Kha, trên mặt như có vẻ hơi sốt ruột, nghe tiếng hắn vào cửa liền vội đứng lên: “Ai, anh về rồi sao? Sao về muộn vậy, gọi điện thoại cũng tắt máy, tôi còn đi vào quán tìm anh…”

Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác, giao cho anh móc lên, ôn hòa nói: “Có vài việc, đi xử lý một lúc.”

“Sau này có việc gì thì gọi điện thoại nói một tiếng, cũng không phí gì, để tôi với Tiểu Kha khỏi lo lắng.”

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Được.”

“Tôi đi hâm đồ ăn cho nóng, một lát nữa rồi ăn.”

Anh bận rộn bỏ đi, Khúc Kha ngồi ở bàn đối diện nhìn hắn, đột nhiên nói: “Chú muốn nói hay để cháu nói?”

Nhậm Ninh Viễn nhìn cô gái ngày càng rất giống mình, thản nhiên: “Ăn cơm trước đi.”

Hắn có thể vì Khúc Đồng Thu làm rất nhiều việc, chẳng hạn như cho anh số tiền anh chưa từng dám nghĩ tới, cho anh quyền thế, cho anh hưởng thụ những thứ xa xỉ nhất trên thế giới này.

Nhưng đó không phải thứ Khúc Đồng Thu muốn.

Cạnh tranh giữa hai gã đàn ông, hắn thắng Trang Duy, thắng sát nút.

Còn cạnh tranh với một người phụ nữ, hắn không dám nghĩ tới kết quả.

Cho dù hắn cường đại đến đâu đi chăng nữa, thì đối với Khúc Đồng Thu mà nói cũng không có tác dụng thực tế gì. Cho dù hắn giàu có đến không ai bằng thì sao chứ?

Hắn thậm chí không thể trả lại cho Khúc Đồng Thu một người con ruột để nối dòng.

Hắn căn bản không có năng lực này, cho dù gần như không có việc gì là hắn không làm được.

Ôm tâm tư nếm qua cơm chiều, Khúc Kha ngồi một hồi thì trở về phòng, để lại không gian riêng cho hai người.

Hai kẻ đối diện nhau, Khúc Đồng Thu ngồi vào bên cạnh hắn: “Đúng rồi, có chuyện tôi muốn thương lượng với anh.”

Cuối cùng cũng đã đến.

“Là việc liên quan đến A Mỹ. Trước đó cô ấy cũng xấu hổ khi nói với tôi chuyện kết hôn.”

“...”

“A Mỹ có thai.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh.

“Ai, cô ấy thật là, vậy cũng bẽn lẽn. Đều đến tuổi này rồi còn chưa kết hôn, nên ngoài mặt như vậy đó.”

“...”

“Kỳ thật thời đại này là thời đại nào rồi, cần gì phải như thế. Hiện tại mới mở lòng nói rõ ràng, chuẩn bị chuyện kết hôn cũng không muộn.”

Nhậm Ninh Viễn đột nhiên cắt ngang lời anh: “Khoan đã.”

“Hả?”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng ở thời điểm như thế vẫn cảm thấy chuẩn bị chưa tốt.

Hắn cũng không có khả năng chuẩn bị tốt.

Hắn đúng là vẫn không cách nào nhẫn nại, cũng không cách nào thừa nhận.

“Khúc Đồng Thu.”

“Ừ? Chuyện gì vậy?”

Ngay giây phút im ắng ấy, hắn bắt đầu hoảng hốt, không khỏi nắm chặt tay đặt tại đầu gối, dường như muốn khống chế sự run rẩy.

“Anh không sao chứ, xảy ra chuyện gì vậy? Không thoải mái sao?”

Hắn là Nhậm Ninh Viễn, không gì có thể phá vỡ hắn. Nhưng con người này đúng là sự uy hiếp của hắn.

“Chúng tôi cần cậu.”

“Hả?”

“Tôi và Tiểu Kha, đều…”

Chỉ có một mình hắn có lẽ sẽ không đủ để giữ anh lại.

“Cho nên, cậu hãy…”

Muốn anh mãi mãi cũng không dõi theo những người khác, mãi mãi chỉ ở cùng một chỗ với hai cha con hắn thôi, không cần có người nhà khác, lại càng không phải vì người nhà khác mà rời khỏi họ.

Nhưng lời ấy làm sao có thể nói ra. Khúc Đồng Thu chẳng bán mình cho hai người họ, thậm chí không có nghĩa vụ ở lại cạnh bên.

Anh đã giúp hắn nuôi con gái lớn đến chừng ấy, anh chấp nhận dục vọng, sai lầm của hắn, uổng phí đi tuổi thanh xuân và tiền đồ của chính bản thân mình.

Chỉ có họ nợ Khúc Đồng Thu, chứ Khúc Đồng Thu nào có nợ họ.

Cho nên hắn không thể yêu cầu nhiều hơn nữa. Tuy rằng điều hắn muốn, chỉ có người này là có thể cho.

Nhưng sự khoan dung, nhẫn nại của người này không phải để kẻ khác dùng vào việc được một tấc lại muốn tiến một thước.

Mà một phần trong thân thể hắn cũng thật lòng hy vọng, nửa đời còn lại của anh có thể có một cuộc sống hạnh phúc.

Lý tính và ma tính giằng co nhau, gần như muốn tách rời.

Khúc Đồng Thu rõ ràng bị mê muội, nhưng vẫn dang tay ôm lấy hắn, muốn an ủi.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Kha có việc gì sao?”

Không có câu trả lời, người nọ lại lo lắng sờ trán hắn: “Hay là anh không thoải mái? Có phải nhức đầu không? Hay là đau dạ dày?”

Sự dịu dàng, chân thành mà vẫn không hiểu chuyện gì ấy như đang vuốt ve con tim hắn.

Nhưng hơn bất kỳ ai, hắn hy vọng mười mấy năm sau của người này có được niềm hạnh phúc.

Nhậm Ninh Viễn chậm rãi làm cho mình bình tĩnh lại, lấy âm điệu làm cho người kia an tâm, nói: “Cậu nói gì?”

“Sao cơ?”

“Chuyện vừa rồi cậu đang nói.”

“Ừm, chuyện đó à.” Khúc Đồng Thu ngược lại chậm nửa nhịp. “Nói tới chỗ nào rồi? À, tới chỗ A Mỹ mang thai phải không. À mà đầu anh còn đau không?”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Không có gì đâu.”

“Ừm, A Mỹ không dám nói với anh Trương. Thật ra đâu không có vấn đề gì. Hôm nay cô ấy đi nói chuyện thẳng thắn, anh Trương vui mừng lắm mà. Hai người lớn cũng nhắc tới việc hai đứa nhóc đều là bạn tốt, làm người một nhà thật đúng. Đoán chừng sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.”

“...”

“Tôi là muốn hỏi anh, anh cảm thấy chúng ta tặng cái gì thì tốt?”

“...”

“Nhậm Ninh Viễn?”

Trong nháy mắt, Khúc Đồng Thu cơ hồ nghĩ đến Nhậm Ninh Viễn phát bệnh tim. Thế là tâm trí trống rỗng, chân tay luống cuống, hoảng hốt hét to lên: “Tiểu Kha, Tiểu Kha!”

Khúc Kha nghe tiếng chạy đến, đẩy cửa tiến vào, thấy sắc mặt Nhậm Ninh Viễn cũng kinh hãi theo: “Chú Nhậm? Chú có khỏe không?”

Khúc Đồng Thu bị dọa không phải ít, dĩ nhiên nói không nên lời, chỉ lo xoa xoa ngực thay Nhậm Ninh Viễn.

Mà hơi thở của đối phương cũng chầm chậm hồi phục lại, tuy rằng vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng đã giữ lấy tay anh, ôn hòa nói: “Tôi không sao.”

Đối với loại mặt nạ bình thản này, cuối cùng Khúc Đồng Thu cũng có phần tức giận: “Sao lại không có việc gì? Anh không biết bộ dáng vữa nãy dọa người lắm sao? Cơ thể không thoải mái thì phải nói, dối gạt không phải khiến chúng tôi càng quan tâm hơn ư?”

Khúc Kha cũng đi rót ly nước, cầm hộp thuốc thường dùng cho người bệnh tim lại, thoáng hồ nghi nói: “Chú Nhậm… không có gì chứ?”

“Ai mà biết, cả đêm không ổn, hỏi lại không chịu nói.”

Mà ngay cả người như Khúc Đồng Thu, tại thời điểm thế này cũng thấp thỏm chẳng yên. Chuyện của A Mỹ buổi tối đã giải quyết, nhưng bị ý tưởng ‘Nhậm Ninh Viễn ôm bệnh trong người’ gây nhiễu, anh cũng chẳng còn tâm tư đi chuẩn bị việc như tiền mừng hôn nhân: “Tiểu Kha, ngày mai con giúp ba mua một ít lễ vật đi.”

Khúc Kha thoáng cảnh giác: “Lễ vật gì? Cho ai?”

“Cho dì A Mỹ.”

Khúc Kha nhíu mày, biểu tình cự tuyệt: “Đang tốt đẹp việc gì phải tặng lễ vật cho dì ấy.”

Ai, con gái thật sự là càng ngày càng không nghe lời.

“Dì ấy sẽ kết hôn với chú Trương, hơn nữa rất nhanh sẽ có em bé, là song hỷ lâm môn đó.”

“...”

“Cho nên lễ vật đưa tặng ngàn vạn lần phải hậu một chút, tốt nhất là thứ gì có tính thực tế. Con xem đồ gì thích hợp thì mua, giá cả không thành vấn đề, về ba đưa tiền lại cho.”

“...”

Không có được câu trả lời như mong đợi từ con gái, Khúc Đồng Thu quay đầu lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Khúc Kha phức tạp nói: “… À thì, con đi ngủ trước.” rồi lập tức không hiểu sao, cũng chẳng hề quay đầu, còn đóng cửa cái sầm.

Đứa nhỏ này, không chỉ chẳng nhận nhiệm vụ mua quà, còn không thèm quan tâm đến sống chết của Nhậm Ninh Viễn.

Cảm giác mất mát, Khúc Đồng Thu chỉ còn cách đỡ Nhậm Ninh Viễn lên giường nằm, bưng nước cho Nhậm Ninh Viễn uống, còn lấy khăn cho Nhậm Ninh Viễn lau mặt.

Tuy rằng trên mặt Nhậm Ninh Viễn không có mồ hôi, cũng không có vẻ gì là khát nước, chẳng qua Khúc Đồng Thu cũng không biết còn cách gì khác để biểu đạt sự quan tâm của mình dành cho Nhậm Ninh Viễn nữa hay không.

“Khá hơn chút nào không?” Nhìn sắc mặt thì đã khôi phục rất nhiều.

Nhậm Ninh Viễn đặt ly xuống, “Ừ” một tiếng.

“Chuyện gì vậy? Đột nhiên không thoải mái sao?”

Nhậm Ninh Viễn tuy rằng không phải là người có cơ thể mạnh mẽ cường tráng, cũng không phải hào hoa phong nhã, nhưng lại cao, mảnh khảnh một cách tao nhã. Nói theo tố chất thì hoàn toàn có thể nói là khỏe mạnh, nâng vật nặng mà như nâng vật nhẹ, chưa từng có lúc nào quá mệt mỏi.

Lúc Khúc Đồng Thu giúp Nhậm Ninh Viễn xoa ngực vẫn cảm thấy thân thể ấy vẫn cường mà hữu lực như trước, tràn ngập sức sống, dù là xương cốt nơi dưới bàn tay anh hay trái tim cũng vậy.

Nhưng bởi vì như thế mới càng khiến người lo lắng hơn. Kẻ luôn luôn khỏe mạnh, nếu bất chợt có sự cố gì thì so với người bình thường càng thêm nghiêm trọng.

Anh không biết đến tột cùng là cơ thể Nhậm Ninh Viễn có chỗ nào không ổn. Mà Nhậm Ninh Viễn cũng không trả lời anh.

“Rốt cuộc là sao vậy? Cho dù anh không muốn nói, vậy đi gặp bác sĩ nói ra mới tốt hơn chứ?”

Nhậm Ninh Viễn cười: “Thật không sao cả.”

Thái độ ngậm miệng chẳng muốn đề cập, lạnh nhạt có phần xa lạ ấy Khúc Đồng Thu tất nhiên đã quen, nhưng vào thời khắc này, anh đột nhiên có cảm giác đến cực hạn.

“Rõ ràng là có việc, tại sao lại không chịu nói?”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh.

“Sao vậy? Tôi không xứng để biết phải không? Hay anh nghĩ rằng dù có nói cho tôi biết cũng vô dụng?”

Loại khẩu khí ép hỏi ấy ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy quá lớn mật, quá mạo phạm, nhưng Nhậm Ninh Viễn không hề giận, chỉ lẳng lặng như trước nhìn anh.

Đối mặt với con người bình tĩnh như bức tường cao không cảm xúc này, Khúc Đồng Thu dần cảm thấy được như có ai đó đốt lửa trong ngực mình.

“Phải, tôi không có năng lực để các người dùng vào bất cứ việc gì, tôi cũng không thể giúp được việc gì to lớn. Nhưng nói với tôi một tiếng chẳng lẽ cũng tốn hơi lắm sao? Tôi chỉ muốn biết được một chút thôi, yêu cầu ấy là quá phận sao? Tại sao cứ nói với tôi như thế…”

Cuối cùng trước mặt Nhậm Ninh Viễn anh trở nên khó thở, nhưng những lời phải nói bỗng nhiên tắc lại, chẳng thể nói tiếp, vấn đề ấy ngay cả chính anh cũng không có câu trả lời.

Nhậm Ninh Viễn thoáng nhìn anh trong chốc lát như có điều suy nghĩ, đột nhiên mở miệng: “Thật ra cũng không liên quan gì với nhau.”

“A?”

“Nếu tôi thật sự có chuyện gì.”

“...”

“Không có tôi, nói không chừng cậu đã có thể thuận lợi tìm một người phụ nữ, kết hôn, sinh con của chính mình.”

“...”

“Như vậy không tốt sao?”

Khúc Đồng Thu run rẩy: “Anh… Ý anh là…”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là đưa ra một loại khả năng thôi.”

Qua một lúc Khúc Đồng Thu mới nói: “Tôi, tôi không hiểu.”

“Ý tôi là, cậu có từng nghĩ tới hay chưa, kỳ thật cuộc sống của cậu ngoại trừ như hiện tại, còn có lựa chọn khác.”

“...”

“Nói ví dụ như, một ngày kia cậu có thể gặp được một người phụ nữ mà cậu yêu, rồi kết hôn với cô ấy, có con cái của chính mình.”

Khúc Đồng Thu có đến vài phút chẳng nói ra lời.

Chính xác, anh, kẻ một mực chiếm cái tên ‘ba của Khúc Kha’, cho dù không được giữ lại, cũng phải cả đời theo Nhậm Ninh Viễn, nói theo mức độ nào đó càng làm cho mọi chuyện thêm phức tạp.

Có lẽ anh nên giống những người đàn ông khác, một lần nữa đi tìm mái ấm gia đình của bản thân, bằng bản lĩnh của chính mình để có được vợ và con cái, chứ không phải đem ký thác tình cảm lên người Nhậm Ninh Viễn và Khúc Kha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.