Quân Tử Chi Giao

Chương 49




Trang Duy ra ngoài trở về, mang theo một ít thức ăn nóng mua bên ngoài. Trong phòng đã được sửa sang, dọn dẹp qua. Đống quần áo chất chồng mất ngày liên tiếp trong giỏ cũng không thấy. Máy giặt nhẹ rung lên, Khúc Đồng Thu cúi đầu ngồi trước bàn, trước mặt là một đống báo.

Trang Duy đặt hộp thức ăn lên bàn: “Đang tìm việc sao?”

Anh cúi đầu “Ừ” một tiếng: “Muốn… tìm một… công việc ngắn hạn…”

“Cậu đang bệnh, đừng miễn cưỡng quá.”

“… Nên có thu nhập…”

Anh vẫn nhát gan, nói chuyện thanh âm thấp trầm, tốc độ cũng chậm rất nhiều, hôm nói chuyện cả đêm dưới mưa cũng vậy, vẫn giọng nói đứt quãng, cố sức tìm chữ để diễn đạt lòng mình.

Cho dù trạng thái tinh thần không tốt, anh cũng không lên tiếng xuống giường làm việc nhà, vùng vẫy phải tỉnh lại đứng lên, điều ấy khiến Trang Duy cảm thấy được đáng yêu làm sao.

“Đúng rồi, tôi đã nghĩ giúp cậu, sáng mai gặp mặt con gái cậu, được không?”

Khúc Đồng Thu lên tiếng, bộ dáng cũng có chút luống cuống, chiếc đũa lung tung gắp thứ gì đó, trước khi đưa đến bên miệng còn rơi vào trong chén.

Trang Duy nhìn anh: “Này, đừng có mà mới bây giờ đã bắt đầu khẩn trương chứ.”

“...”

“Cậu nhất định phải đối mặt thôi, thoải mái chút đi. Còn nữa, cậu nên sửa soạn cho bản thân mình, tết nhất rồi đừng có để nhìn xui xẻo như vậy nữa. Hạy mua thêm quần áo mới.”

“...”

“Hơn nữa ngày mai mà giống như bây giờ không sợ con gái cậu nó ghét bỏ sao?”

Khúc Đồng Thu có chút dao động: “Tôi… mặc cái gì mới tốt đây…”

Ăn cơm xong Trang Duy dẫn anh ra ngoài, không chỉ có cắt tóc mà còn mát xa toàn thân, gội đầu, gây sức ép từ đầu đến chân, đau đến mức anh cắn răng chịu đựng.

Khúc Đồng Thu nhỏ giọng nói “Thôi bỏ đi…” thì Trang Duy liền mắng: “Cậu không muốn chuẩn bị sạch sẽ hả?”

Chờ bị chà xát một lần, chưng qua một phen, anh chẳng khác gì thứ đã nấu chín có thể ăn, toàn bộ hồng lên, mang theo hương thơm.

“Thoải mái hơn nào, có phải cảm thấy đầu cũng nhẹ nhàng hơn không.”

“Cám ơn…”

“Chỉ còn quần áo thôi, cậu nên chuẩn bị đón chào một người mới.” Trang Duy vỗ sau gáy anh, “Này, đi sát tôi, coi chừng lạc.”

Chọn một bộ quần áo và giày không tốn nhiều thời gian lắm. Lúc anh thử trang phục đi ra có chút không tự tin. Trang Duy liếc anh một cái, khụ hai tiếng, lại liếc mắt nhìn lần nữa: “Thế này mới được chứ. Mặc vậy đi.”

“Cám ơn…”

“Đừng đắc ý, nhớ rõ đây là đồ do tôi chọn.”

Anh vội gật đầu: “Tôi sẽ… trả tiền lại…”

Trang Duy lại mắng anh: “Thôi làm ơn đi, đụng vào đồ cậu xui xẻo lắm.”

Mua sắm xong, Trang Duy dẫn anh đi dạo quanh một vòng, trong buổi tối nồng đậm ‘mùi năm mới’ này, nơi nơi đều là màu đỏ vui sướng, khiến người buồn bã nhất cũng sinh ra chút mừng vui.

“Đúng rồi, đêm mai chúng ta đi quán bar mừng năm mới đi, ở nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu biết không đêm 30 rất náo nhiệt.”

Khúc Đồng Thu chần chờ nói: “Quán bar…”

“Cậu chính là quen biết quá ít với dân đồng tính mới dễ dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt, nên quen biết nhiều người hơn. Không khí mừng năm mới trong quán tốt lắm, cậu nên thử xem.”

“Tôi… không phải đồng tính luyến ái.”

Trang Duy liếc anh: “Làm sao cậu biết cậu không phải.”

“Tôi vốn không phải…”

Trang Duy lười biếng đáp: “Rất nhiều người trước khi thừa nhận cũng bảo không phải.”

“Tôi thật sự không phải là…”

“Đàn ông phát sinh quan hệ với cậu còn nhiều hơn phụ nữ, cậu còn nói không phải?”

“...”

Trong lặng yên xấu hổ, Trang Duy mở miệng nói: “Tôi xin lỗi.”

Anh nhìn giày mình: “Không, không sao đâu…”

“Chẳng qua là, cậu đừng mất hết hy vọng. Nói thật, tôi cảm thấy nếu cậu sớm một chút thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, nói không chừng còn có thể sống khá giả mà.”

“Đừng, đừng nói như vậy…”

Khúc Đồng Thu đã lâu lắm không ra khỏi nhà, đi đường cũng có chút không tự nhiên, hai vai co ro, nhưng cũng chưa có ý vội vã trở về, hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Sao vậy?”

“Tôi muốn… mượn ít tiền được không?”

“Ừ?”

Khúc Đồng Thu ngượng ngùng: “Mua, mua quà cho… Tiểu Kha.”

Trang Duy cười nhìn anh: “Đi thôi.”

Hai người trong cửa hàng chọn một chiếc khăn quàng cổ, hoa văn màu hồng phấn dễ thương lắm, khăn cũng dày và mềm mại. Gói kỹ rồi, Khúc Đồng Thu liền ôm vào trong ngực, hiển nhiên có phần vui sướng.

Nghỉ tạm ven đường, Trang Duy mua hai ly cà phê kem sữa, Khúc Đồng Thu uống rất cẩn thận, rướn cổ dài ra.

“Cố sức như vậy làm gì chứ.”

“Sợ dơ… quần áo…”

“Cậu đừng khẩn trương quá mức, gặp con gái cậu thôi mà, có phải nhân vật vĩ đại gì đâu.” Trang Duy ném cái ly trống rỗng vào thùng rác. “Đi ăn cơm chiều đi, tôi đặt chỗ rồi.”

Thời gian này trong phòng ăn đã đông nghẹt người, ngoại trừ những chỗ đặt trước, trên lầu toàn bộ kín hết. Hai người ngồi dựa vào ghế nơi gác lửng trên lầu, góc độ này là tốt nhất để thưởng thức sự biểu diễn của dàn nhạc, mặc kệ Khúc Đồng Thu có thể thưởng thức hay không.

Đến khi thức ăn lục tục đưa lên, rượu cũng khui ra, Khúc Đồng Thu lại chỉ cúi đầu vọc miếng thịt trong đĩa: “Tôi… tửu lượng không tốt lắm.”

“Uống một hớp rượu vang cũng chẳng sao đâu.”

“Nhưng mà…” Nói đến âm cuối cùng tay anh đều đột nhiên dừng lại, con dao trượt xuống, kêu ‘keng’ một tiếng trên đĩa.

Một người đàn ông cao lớn dẫn theo một cô bé con đi tới, ngồi vào một bàn trống dưới bàn.

Từ góc độ của Khúc Đồng Thu có thể nhìn rất rõ ràng, tóc cô bé có vẻ dài hơn, không biết xử lý thế nào mà tỏa sáng lấp lánh như vai sa tanh, đôi mắt to đen như mực, làn da trắng như tuyết, bộ váy bằng nhung ngắn nhưng rất đẹp, chẳng khác nào cô công chúa nhỏ. Xinh đẹp hơn rất nhiều so với lúc ở cùng anh.

Trang Duy nhìn anh: “Đi qua nói chuyện với họ không?”

Anh khẩn trương đến mức trên trán chảy mồ hôi, giống bị đóng đinh, ánh mắt chỉ nhìn về phía hai người họ, không hề cử động, nắm chặt hai tay.

Nhậm Ninh Viễn xem xong thực đơn, gọi món. Khúc Kha ngẩng đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn, không biết đang nói những gì mà tươi cười đáng yêu quá. Có lẽ là chủ đề rất vui, vì Nhậm Ninh Viễn cũng lộ ra một chút mỉm cười.

Tiếp theo cô bé lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong túi ra. Khúc Đồng Thu nhớ rõ chiếc khăn quàng ấy. Con gái chẳng kiên nhẫn với việc thủ công, nhưng làm nũng nói phải đan cho xong để tặng ba nó vào ngày của Cha, đan một năm cũng chỉ dài tới nửa cánh tay, thế là không làm nữa.

Mà hiện tại khăn đã đan xong rồi.

Khúc Đồng Thu nhìn với đôi mắt trông mong, rồi sau đó cô bé con đứng dậy, lướt qua bàn, quàng chiếc khăn lên cổ Nhậm Ninh Viễn.

Một lát sau Khúc Đồng Thu mới dời mắt lại đây, đặt hai tay lên đùi, nhìn chén đĩa, nhưng cũng không ăn nữa, lặng yên ngốc nghếch, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Tôi, tôi muốn về…”

Trang Duy nhìn anh: “Khúc Đồng Thu…”

“Quần áo… tôi… có thể trả lại không?”

“...”

“Cậu, cậu đưa quà cho họ đi… tôi… không đi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.