Quân Tử Chi Giao

Chương 41




Khúc Đồng Thu mơ hồ tỉnh lại, đầu chuếch choáng, quay mòng mòng.

Anh vốn dĩ nghĩ rằng cả đêm sẽ chẳng ngủ được đâu, vậy mà kết quả lại ngủ rất ngon.

Cảnh trong mơ cũng tối tăm mù mịt, mọi người đi vào rồi chẳng thể đi ra, đến lúc mở choàng mắt vẫn không rõ đâu là thật đâu là giả. Mà dường như nằm mơ cũng tốn sức quá, cả người mềm nhũn.

Đợi cho đến lúc hiểu được tư thế của bản thân quấn lấy người Nhậm Ninh Viễn còn kinh khủng hơn so với bạch tuộc, đã vượt xa phạm trù ‘vô lễ’, Khúc Đồng Thu lập tức ra một thân mồ hôi lạnh.

Chuyện tối qua anh còn có sáu, bảy phần ấn tượng. Anh biết mình đi tìm Sở Mạc lý luận, mượn rượu quậy phá, còn có sự an ủi tiếp đó của Nhậm Ninh Viễn.

Nhậm Ninh Viễn kêu anh cởi quần áo ngủ, cho anh một ly nước đường giải rượu, sau đó anh cũng chẳng nhớ rõ.

Trong phần trí nhớ trống rỗng ấy, hồi tưởng lại thì có vài cảnh mơ màu hồng rải rác, khiến Khúc Đồng Thu hoảng tới mức nhất thời không dám thở, sợ kinh động Nhậm Ninh Viễn.

Khúc Đồng Thu suy nghĩ ngốc nghếch đến nửa ngày, anh nằm một giấc mộng xuân rất hỗn loạn, cụ thể mộng gì cũng nhớ không rõ, nhưng trong mơ hồ khoái cảm lại quá mức chân thật.

Nhìn Nhậm Ninh Viễn nằm trên giường bị hành cả đêm đang ngủ rất trầm, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nghĩ thầm rằng có lẽ bản thân anh uống rượu nhất định là kinh khủng lắm, thế nên mới làm Nhậm Ninh Viễn phải đối phó tới sứt đầu mẻ trán. Chỉ là không biết rốt cuộc sau đó có làm gì thất lễ hơn không.

Khúc Đồng Thu cảm thấy sợ hãi, trộm nhích đến bên cạnh, thấy lông mi Nhậm Ninh Viễn khẽ nhúc nhích, mở to mắt, liền kích động: “Nhậm Ninh Viễn…”

Nhậm Ninh Viễn nhìn về phía anh, hơi mỏi mệt “Ừ” một tiếng, rồi sau đó nói: “Chào. Mấy giờ rồi?”

Khúc Đồng Thu thấy rõ kim đồng hồ, vội nhảy dựng lên: “Tôi phải đi làm!”

Nhậm Ninh Viễn ngồi dậy: “Muộn thì xin phép nghỉ ngơi đi. Cũng không phải chuyện gì to lớn.”

“Vậy không được…” Khúc Đồng Thu luống cuống tay chân mặc quần áo, “Tôi đi đây…”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh khoác áo khoác, mang theo túi xách vội vã ra cửa, chợt anh lại lòng như lửa đốt chạy trở về.

“Chuyện gì vậy?”

Khúc Đồng Thu vội vàng tìm kiếm ở đầu giường: “Tôi quên đồng hồ…”

“Có gì quan trọng chứ, ở đâu chẳng xem được giờ.”

“Tôi… quen rồi…” Không mang cả ngày sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nhìn anh luống cuống tay chân.

Rốt cuộc giữa khe hở của tủ đầu giường và giường, anh cũng tìm được thứ mình cần tìm, hấp tấp đeo vào tay: “Tôi đi đây…”

Nhậm Ninh Viễn gọi anh lại: “Không cần vội. Tôi đưa cậu đi, sẽ đến kịp thôi.”

Sóng vai ngồi trong xe cùng Nhậm Ninh Viễn, không gian khép kín, lặng yên khiến Khúc Đồng Thu có chút xấu hổ, nơm nớp lo sợ.

“Nhậm Ninh Viễn…”

“Ừ?”

“Tối hôm qua làm anh vất vả, tôi uống nhiều quá…”

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói: “Cậu say thôi mà. Không có gì đâu.”

Thấy Nhậm Ninh Viễn không có vẻ không vui, ngoại trừ khoan dung, cũng không tỏ vẻ gì. Khúc Đồng Thu lập tức yên lòng.

“Chỗ Sở Mạc, hôm nào tôi đi giải thích…”

Khó khăn lắm anh mới có can đảm, vậy mà dùng lầm chỗ, khiến Sở Mạc dựng lông, không biết sẽ bị trả thù thế nào.

Nhậm Ninh Viễn cười: “Cậu cũng không cần làm vậy. Tôi nói với anh ấy một tiếng là được. Không có gì đâu.”

Nhậm Ninh Viễn sẽ ra tay chở che cho anh, Khúc Đồng Thu sắp cảm thấy say mất rồi: “Vậy anh đưa tôi đi như thế, hôm nay chẳng phải là ngủ không đủ sao...”

“Tôi có thể tự sắp xếp thời gian.”

Quả thật Nhậm Ninh Viễn không giống như anh nghĩ vì chăm lo cho việc buôn bán của quán vào đêm mà ban ngày nằm ì ra, dù bận rộn hay nhàn nhã thì lúc nào cũng luôn thong dong. Nhưng việc ‘đi nhờ xe’ hoàn toàn chẳng tiện đường này cũng đủ làm Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa lo.

Nhậm Ninh Viễn đối với một kẻ nhỏ bé như anh thật tốt quá.

Cho dù là đoạn cao điểm kẹt xe, Nhậm Ninh Viễn cũng có bản lĩnh an an ổn ổn đưa anh tới trước cửa công ty kịp giờ làm. Khúc Đồng Thu xuống xe, nói: “Cám ơn anh.”

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười, cách một tấm kính thủy tinh giơ tay chào tạm biệt, rồi sau đó xe chậm rãi đi xa.

Hôm ấy Khúc Đồng Thu nét mặt lúc nào cũng toả sáng, dường như đặc biệt có sức làm việc. Một chút di chứng say rượu chẳng là gì, anh không cảm thấy tinh thần không tốt, ngược lại nhiệt tình đến mười phần, làm không phạm một lỗi nào.

Lúc hết giờ đồng sự tới gọi anh, nhìn mấy thứ tài liệu anh dọn dẹp trên bàn, nói: “Mất có một ngày mà làm xong toàn bộ rồi? Gặp chuyện tốt sao hả, có tinh thần dữ vậy.”

Thật ra không có chuyện tốt, chỉ là chẳng hiểu sao anh cảm thấy tâm tình tốt lắm, trong lòng có vị ngọt, luôn bị kích động.

“Đúng rồi, bên ngoài có người tìm anh. Là một người nước ngoài.”

“Người nước ngoài?”

Khúc Đồng Thu đóng máy tính, cầm cặp đi ra ngoài. Người khách đến là một người nước ngoài cao lớn, dáng vẻ ngay thẳng, phong cách có chút thô bạo. Khúc Đồng Thu không thể nhận ra người này đến từ đâu, thử thăm dò, cà lăm nói tiếng Anh: “So… sorry, you… you are…”

“Anh là Khúc Đồng Thu phải không.” Nhận được câu trả lời khẳng định, đối phương liền vươn tay, nói tiếng Trung rất trôi chảy, “Cứ gọi tôi là Richard.”

“Xin chào…”

“Chúng ta trước kia đã gặp qua nhau.” Richard duỗi tay, lộ ra hình xăm, cơ bắp, đường cong của cơ thể, phối hợp với mái đầu của anh ta khiến vài người đồng sự tan tầm kinh hãi, lùi ra xa.

“Hai ta hiện tại đều thay đổi, tôi cũng không nhận ra anh.” Richard nhắc anh để nhớ, “Chúng ta đã chạm mặt ở quán bar của Dương Diệu. Anh bị tôi đánh cho rất thảm.”

Khúc Đồng Thu nhớ tới người quấy rầy Dương Diệu, mấy kẻ Bắc Âu đánh anh, nhất thời từng bước lui về phía sau, cảnh giác: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Người nọ đút hai tay vào túi, nhưng cơ thể và cánh tay vẫn tràn ngập uy hiếp: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”

Khúc Đồng Thu quả thực là nửa bị cưỡng ép đẩy vào một nhà nhà ăn. Nhớ tới họa lớn năm đó chính mình nhất thời xúc động gây nên, anh không khỏi khẩn trương: “Anh đến tìm tôi thay Kiều Tứ?”

Không thể tưởng được qua mười mấy năm, chuyện này vẫn không thể nào tránh khỏi.

Richard hơi sửng sốt: “Chuyện Kiều Tứ đã sớm là quá khứ. Anh không phải thủ hạ của Nhậm Ninh Viễn à, sao lại không biết.”

Những việc phát sinh sau việc kia, quả thật không ai đề cập qua với anh lần nữa. Khúc Đồng Thu chỉ biết Nhậm Ninh Viễn vì đòi lại công bằng cho anh mà bị phiền toái, nhất định mất không ít công sức.

“Kiều Tứ lần đó bị thương đại não, cũng không lâu lắm thì rút lui.”

Cảm giác chịu tội Khúc Đồng Thu đeo trên lưng rất nhiều năm lại lần nữa trỗi dậy một cách hết sức rõ ràng: “Hắn… hắn bởi vì bị tôi đánh trọng thương mà không thể làm lão Đại nữa?”

“Vậy cũng không phải. Vết thương thật ra cũng không nặng như vậy, nhưng sự tình rất bất ngờ, não bộ Kiều Tứ tổn thương tạm thời không trông nom được chuyện trong bang, bị người nhân cơ hội khơi mào nội chiến.”

Richard nhún vai, “Việc ấy cũng chẳng còn cách nào khác. Nhậm Ninh Viễn là một kẻ rất lợi hại, anh hùng xuất thiếu niên, chúng tôi năm đó đều quá coi thường hắn.”

“...”

“Khu vực đó rơi vào tay bọn họ vài năm, làm còn hoàn hảo hơn so với Kiều Tứ. Hiện tại tuy đổi người tiếp nhận, nhưng nói đến Sở Mạc cùng Nhậm Ninh Viễn, ai cũng rất nể phục. Bọn họ từ nơi đó làm giàu mới có địa vị như hôm nay.”

Khúc Đồng Thu nghe được có phần sững sờ.

“Lại nói tiếp, anh đả thương Kiều Tứ mới là công thần. Không có một phút kia của anh, chuyện bây giờ có thể hoàn toàn khác biệt, họ cũng sẽ không có hôm nay. Nhậm Ninh Viễn nên thưởng hậu anh mới phải, thưởng cái gì cũng xứng.”

Khúc Đồng Thu có chút bất an, nuốt nước miếng: “Kỳ thật hiện tại Nhậm Ninh Viễn anh ấy mở quán bar, việc làm ăn rất lớn, nhưng tất cả đều là công sức vất vả làm việc đổi lấy, không khoa trương như vậy…”

Richard nhíu mày: “Không phải anh nói giỡn đó chứ. Anh cho là Nhậm Ninh Viễn chỉ làm ông chủ quán ngưu lang sao? Những năm trước hắn ta ở thành phố S cũng chả phải trong sạch gì.”

Cổ họng Khúc Đồng Thu khô khốc, lại nhịn không được nuốt khan.

“Chẳng qua đúng là hắn rất bận rộn, chúng ta nói việc này này cũng chẳng có nghĩa lý. Hôm nay tôi tới không phải nói chuyện ấy, mà là muốn nói một vài chuyện riêng.”

“Việc riêng?”

Khúc Đồng Thu nghĩ không ra mình và người đàn ông này có việc riêng gì với nhau.

“Anh còn nhớ rõ Dương Diệu không?”

“Dương Diệu!” Khúc Đồng Thu làm sao quên được gã này năm đó mưu đồ gây rối với bạn gái mình, lại không thể tưởng qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tính toán buông tay, nhất thời liền cảnh giác.

“Đúng vậy, tôi biết sau khi ly hôn hai người còn liên hệ.”

Hai người dù sao rất khó có thể làm được ‘bạn cũ gặp lại’, liên hệ thì có nhưng rất ít, hàng năm anh chỉ gửi một ít ảnh chụp và tin tức của Khúc Kha. Đối với việc ly hôn Dương Diệu vẫn áy náy, không quấy rầy hai cha con anh, tuân thủ ước định không lén tiếp xúc trực tiếp với Khúc Kha. Cuộc sống của họ cũng đạt tới một loại cân bằng nào đó.

Khúc Đồng Thu nghĩ thầm rằng, dù hôm nay như thế nào đi nữa, anh cũng tuyệt đối không để gã hung ác này biết Dương Diệu đang ở đâu.

Richard nhìn người đàn ông phương đông toàn thân căng thẳng, gầy yếu trước mắt: “Tôi không biết cô ấy đã nói với anh chưa. Bây giờ tôi là chồng cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.