Quan Thuật

Chương 50: Rồng say vào bụi hoa




Mệnh căn không bị quần con trói buộc nữa vươn ra mạnh mẽ, thoáng cái đã chọc mạnh vào đôi tay mềm mại kia.

- A!

Đôi tay mềm mại kia giống như con thỏ nhỏ kinh hãi rụt lại nhưng không kịp. Diệp Phàm đang lúc thoải mái, thuận tay ôm lấy thân thể ấm nóng đang run rẩy.

Bàn tay lang sói to tướng của hắn như bộ đội nghe kèn hiệu xung phong, thoáng cái đã đánh chiếm hết các mục tiêu từ cặp núi cao ngất đến thâm cốc sâu thẳm.

Tuy nói Diệp Phàm còn là một con gà mờ, trải qua mối tình đầu dưới trăng với Phí Nguyệt Yên cũng đã sờ soạng tý chút nhưng vẫn chưa qua cửa ải khảo nghiệm thực tế cuối cùng.

Cảnh mộng mùa thu đã được chú định là vô cùng đẫm máu!

Cuối cùng cũng tìm được đột phá khẩu, Diệp Phàm giống như dũng sĩ một thương giết địch, đang vào lúc đạn dược sẵn sàng thì vào thời khắc quan trọng, thuật dưỡng sinh tự động vận hành đem khí lưu chuyển toàn thân làm hắn thanh tỉnh không ít.

Diệp Phàm mơ hồ thấy Diệp Nhược Mộng đang run rẩy dưới thân thể hắn, hoảng hồn vội lật người sang một bên. Tuy nhiên sức khống chế của thuật dưỡng sinh cũng có hạn, hơn nữa công lực của Diệp Phàm cũng không cao, nên sau vài giây lại bị kích động.

Tuy nhiên hắn vẫn còn có thể gắng gượng khống chế. Song đúng vào lúc này, đôi tay mềm mại kia lại nhẹ nhàng vuốt ve mệnh căn. Động tác này có tính khiêu chiến quá mức, có thể nói là phong tình cực điểm, thuật dưỡng sinh của Diệp Phàm hoàn toàn biến thành bại quân.

Ai! Đạo cao một thước, ma cao một trượng a!

- A!

Diệp Phàm gầm nhẹ một tiếng, không còn do dự nữa mà tung mình đè lên thân thể mềm mại kia, nhưng để đánh trúng mục tiêu vẫn còn khó khăn. Mặc dù hắn cũng từng xem qua băng video trình diễn cảnh này, vào năm 95 xem phim này rất tốn tiền, một vé tới 5 đồng mà còn phải xem lén, nhưng ở đời thì lý luận nào cũng phải trải qua kiểm nghiệm thực tế.

Nhìn Diệp Phàm đánh đấm loạn xạ, đôi tay mềm mại kia lại tỏ rõ sự lợi hại. Tuy nhiên vì nó cũng chưa bao giờ trải qua chuyện tương tự nên cũng mất một hồi mới khiến cho Tiểu Diệp được rồng về biển rộng.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở giống như vừa chạy 10 cây số, trong tiếng thở mơ hồ xen lẫn tiếng rên thống khổ của cô gái. Diệp Phàm thì chẳng biết một cái gì, cứ một mực xung phong, qua năm ải chém sáu tướng..

Một cảm giác mềm mại, chặt khít và ấm ướt ôm lấy mệnh căn của hắn. Diệp Phàm hoàn toàn mê say vào trong đó, thể nghiệm chưa từng trải qua trong đời người khiến hắn quên đi tất cả, tới tới lui lui giằng co vài lần, lại nhờ vào hơi rượu tương trợ, hơn nữa thuật dưỡng sinh vốn vẫn bị hãm ở tầng thứ ba nhờ có âm dương điều hòa mà đột phá chỉ còn một bước là thẳng lên tầng thứ tư.

Là chân nào đây!

Nếu để cho sư phụ Phí của Diệp Phàm nhìn thấy tuyệt đối sẽ cả kinh. Lão Phí lại là tu luyện thuật dưỡng sinh từ tuổi 20 đến tuổi 70 mới đến tầng thứ tư, còn Diệp Phàm bất quá chỉ mới 19 tuổi lại có thể đạt đến tầng thứ ba đỉnh phong.

Điều này là nhờ sự giúp đỡ của việc điều hòa âm dương, chủ yếu nhất là do Diệp Phàm chó ngáp phải ruồi, gặp phải "Âm thể". Đây là một loại thể chất cực kỳ đặc thù, là một thiếu nữ tuổi 20 súc tích khí âm trong lần đầu quan hệ, mang lại hiệu quả cho Diệp Phàm không khác gì việc ăn được một củ nhân sâm trăm năm.

- Hạp hạp hạp......

Lúc 5 giờ sáng chính là lúc giấc ngủ ngon nhất, huống chi là lúc người ta vừa trải qua một đêm đầy hoa mộng.

Một chú chim nhỏ bay vào cung, mổ mổ vào cửa sổ bên ngoài phòng Diệp Phàm, áng chừng là tìm nhầm tổ. Tuy nhiên tiếng động cũng đủ khiến Diệp Phàm đã tỉnh rượu lại thêm công lực đề thăng tỉnh giấc.

Hắn mở mắt nhìn quanh thì giật thót cả mình.

Chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung "thê thảm không nỡ nhìn "!

Dưới đất quần áo quăng vung vãi, thậm chí có cái đã bị xé toạc. Điều làm Diệp Phàm kinh ngạc là trong đống đồ đó lại có cả quần lót thiếu nữ, lúc này mới phát hiện một thân thể mềm mại đang nằm bên cạnh.

- Chuyện gì xảy ra vậy!

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Hắn nhìn thấy một cặp mắt dịu dàng thê lương đang chăm chú nhìn thẳng vào mình khiến Diệp Phàm cảm giác bản thân như một pho tượng khỏa thân.

Bản thân mình trần truồng, người nằm bên cạnh cũng vậy, đến kẻ ngu cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

" Xong rồi, say rượu hỏng việc a! Mình đã hủy hoại thân thể băng thanh ngọc khiết người ta rồi!"

Diệp Phàm lẩm bẩm, hận không tự mình bạt tai mấy cái.

- Nhược...... Nhược Mộng! Anh...... Anh...... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Phàm lắp bắp, bởi vì nhìn thấy đôi mắt kia đã ầng ậng nước mắt.

- Đừng nói gì cả tổ trưởng Diệp, là em tự nguyện mà.

Diệp Nhược Mộng lại còn nói thêm một câu rất bình tĩnh

- Em cũng sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm gì đâu, cũng tuyệt đối không quấn lấy anh.

- Vậy em nói......

Diệp Phàm há hốc miệng, cũng không thể nói là do mình quá đẹp trai rồi chủ động hiến thân chứ. Hắn chưa đến nỗi tự sướng đến mức như vậy, hiểu rõ bản thân mình cũng gọi là đẹp trai nhưng cũng không đến mức quá tuấn tú.

Hai người trầm mặc một chút.

- Em cũng không sợ anh chê cười, anh đã có được đời con gái của em rồi, chỉ cần giúp em làm hai chuyện thì chúng ta coi như xong.

Ánh mắt Diệp Nhược Mộng trở nên lạnh lùng.

- Em nói đi!

Diệp Phàm cũng bình tĩnh lại, chờ xem cô gái này nói gì, nói khó nghe một chút là cùng người ta đàm phán một chút.

Hơn nữa hai chuyện mà cô nói chắc hẳn rất khó làm, tuy nhiên Diệp Phàm đã xác định tư tưởng "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục", dù sao bản thân mình cũng chiếm tiện nghi rồi.

- Ai! Đập Thiên Thủy có con một con suối thần nữ, ở cuối con suối chính là lâm trường Cảnh Dương nổi tiếng. Năm năm trước, cha em Diệp Thủy Căn làm việc ở đó, là một công nhân bình thường, làm ở xưởng mộc, tiền lương cũng được. Sau đó không biết vì lý do gì mà đắc tội với Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng bị đày đi tuần núi. Khi đó trong vùng thường xuyên có kẻ đi trộm gỗ, rất căm hận những kẻ này. Vào lễ quốc khánh năm đó, tất cả mọi người được nghỉ ngơi riêng cha em lại bị Chủ nhiệm lâm trường sắp xếp vẫn phải đi tuần. Vào ngày 3 tháng 10, không thấy cha em trở về, đang lúc mẹ và em lo lắng thì thấy lúc chừng sáu giờ tối, Lý Đức Quý mang cha em về, tuy nhiên đã tắt thở rồi, trên người gãy mười mấy cái xương, toàn thân là máu. Nghe Đức Quý nói là do không cẩn thận lăn xuống vách núi. Sau khi Đức Quý bỏ đi, mẹ và em than khóc rồi thay cho cha một bộ đồ mới ai ngờ đột nhiên ông tỉnh lại. Thì ra ông vẫn còn một hơi tàn, nhìn thấy mẹ thì nói một câu rồi nhắm mắt.

Nói tới đây Diệp Nhược Mộng khóc rưng rức, lâu sau mới nói tiếp: - Cha......Cha em nói Đức Quý không phải là người tốt, bảo hai mẹ con chú ý rời xa gã. Lúc đó em mới 15 tuổi, thằng con hoang Đức Quý là một trong " Lâm Tuyền tam phách". Cho dù biết cha em chết không rõ ràng nhưng vì an toàn của em nên đành gạt nước mắt chôn cất lặng lẽ. Sau đó Đức Quý thỉnh thoảng còn đến quẫy nhiễu nhưng bị mẹ em dùng lời lẽ nghiêm khắc đuổi đi. Có lần...... Có lần mẹ em bị bức phải thiếu chút nữa treo cổ rồi, sau đó bên người luôn thủ một con dao găm, Đức Quý thấy mẹ em kiên quyết như vậy sợ xảy ra án mạng nên cũng ít tới. Tuy nhiên những năm gần đây, tên súc sinh kia lại muốn giơ móng vuốt trên người em. Mẹ em bị ép buộc phải cảnh cáo Đức Quý, nói là nếu gã dám xâm phạm em sẽ đến cục công anh huyện Ngư Dương tự sát mới xong, ô ô......

Diệp Nhược Mộng dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, nói đến chỗ thương tâm thì lại khóc òa lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.