Quan Thanh

Chương 34: Áp lực giáng xuống đầu Cục công an





Trong lúc nhất thời, đầu mâu dư luận nhắm ngay đối tượng phê bình chủ yếu trong bài viết của An Tại Đào: Cảnh sát thành phố Tân Hải.

Trợ lý Chủ tịch thành phố Tân Hải, Cục trưởng Cục Công an Hoàng Thao gặp phải áp lực cực lớn, ở vào đầu sóng ngọn gió. Áp lực của dư luận và dân chúng liên tục dồn tới, chủ yếu là áp lực đến từ lãnh đạo cấp cao khiến y không thở nổi.

Chủ tịch thành phố Mông Hổ thóa mạ y thì chỉ một chút, mà Bí thư Thành ủy không ngờ trực tiếp tự tay phê chỉ thị, yêu cầu cảnh sát nghiêm tra. Mà y mới rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch Thành phố Mông Hổ không bao lâu, trên hành lang tầng hai của Văn phòng Thành phố, lại gặp Phó Chủ tịch thành phố Hạ Thiên Nông, ngoài dự kiến, không ngờ Hạ Thiên Nông tỏ vẻ oán giận mạnh mẽ đối với việc An Tại Đào bị tấn công.



Tỉnh thành.

Trần Cận Nam dựa lưng trên ghế bành rộng rãi và thoải mái của mình, ánh mắt băn khoăn ở trang báo đặt trên bàn, mơ hồ lộ ra vẻ phẫn nộ. Ông ta do dự một hồi, cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.

- Ồ, xin chào, Văn phòng Thành ủy Tân Hải, xin hỏi ngài tìm ai?

Tống Lượng lười biếng tiếp điện thoại, nghe được bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói âm trầm, không khỏi ngẩn ra, trong tai anh ta, giọng nói này cực kỳ xa lạ.

- Tôi tìm Đỗ Bí thư một chút, phiền anh chuyển máy cho tôi.

Tống Lượng nhíu mày:

- Rất xin lỗi, Đỗ Bí thư bận rộn nhiều việc, hiện giờ ông ấy đang xử lý công vụ, nếu ngài có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho Đỗ Bí thư.

Đầu điện thoại bên kia hơi trầm mặc một hồi, nhưng lập tức lại trầm giọng nói:

- Tôi ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, anh lập tức chuyển máy cho tôi.

Tống Lượng cả kinh, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gọi điện tới? Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy là bộ phận có thực quyền quản lý toàn bộ cán bộ tỉnh, y không dám chậm trễ, giọng điệu lập tức trở nên cung kính:

- Xin ngài đợi một lát, tôi lập tức mời Đỗ Bí thư tiếp điện thoại.

Văn phòng Tống Lượng và Đỗ Canh chỉ cách một bức tường. Tống Lượng nhanh như chớp bay ra khỏi văn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng Đỗ Canh ra, thấy Đỗ Canh đang dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, liền cúi đầu nói:

- Sếp, Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy gọi điện, muốn gặp anh!

Đỗ Canh đột nhiên mở to mắt, thân mình đứng thẳng lên, vừa đi ra ngoài vừa kinh ngạc nói:

- Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy sao?

Đỗ Canh sải bước đi vào văn phòng Tống Lượng, cầm điện thoại lên, hơi lấy lại bình tĩnh nói:

- Tôi là Đỗ Canh.

- Đỗ Bí thư, tôi là Trần Cận Nam, Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nam trung trầm thấp.



Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy gọi điện tới, Tống Lượng không rõ ràng lắm, nhưng từ giọng điệu Đỗ Canh chuyện trò với người nọ mà phán đoán, đây ít nhất là một lãnh đạo rất quan trọng, không ngờ trong giọng điệu của Đỗ Canh biểu lộ một sự cung kính, dù rằng sự cung kính này rất nhạt, nhưng Tống Lượng đi theo ông ta làm thư ký nhiều năm vẫn phát giác ra được.

Người nọ nói chuyện gì với Đỗ Canh, Tống Lượng cũng không rõ ràng lắm, nhưng nhìn từ sắc mặt Đỗ Canh, chỉ sợ cũng không phải chuyện gì tốt.

Đỗ Canh nhẹ nhàng cười buông điện thoại, khuôn mặt tươi cười khi tiếp điện thoại nháy mắt trầm xuống, ông ta hung hăng vỗ bàn một cái:

- Lão Tống, lập tức thông báo Chủ tịch thành phố Mông Hổ đến văn phòng của tôi một lát, mặt khác kêu Hoàng Thao, Cục Công an gặp lại tôi nửa giờ sau.

Tống Lượng vội vàng ứng lời, lập tức nhấc điện thoại.

Mà vào lúc này, Chủ tịch thành phố Tân Hải Mông Hồ cũng nhận được điện thoại đến từ Ban tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy Đông Sơn. Với tư cách cán bộ Văn phòng Quản lý cấp tỉnh, Đỗ Canh cũng như Mông Hổ chính thức quyết định con đường lên chức của bọn họ chính là Tỉnh ủy. Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy chỉ là bộ phận tổ chức quản lý, nhưng dù sao Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy nắm giữ quyền hành kiểm tra đánh giá và đề nghị đề cử cán bộ, cho nên đối với đám quan lớn của những tổ chức thế này, bọn họ không dám đắc tội.

Mông Hổ tuyệt đối không ngờ chính là, một phóng viên nho nhỏ ở thành phố Tân Hải bị tấn công lại kinh động Phó Trưởng ban Thường trực Ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam. Lai lịch bối cảnh của Trần Cận Nam, Mông Hổ rõ ràng hơn ai hết. Trần Cận Nam chú ý có nghĩa nhân vật lớn ở tỉnh thậm chí tại Trung ương chú ý. Vừa nghĩ tới, Mông Hổ không kìm nổi đổ mồ hôi lạnh.

Cho nên, Tống Lượng gọi điện thoại tới, Mông Hổ liền quăng điện thoại xuống tầng bước tới văn phòng Đỗ Canh.

Tuy rằng Mông Hồ là Chủ tịch thành phố, nhưng cũng không làm việc trong cơ sở lớn của chính quyền, mà làm việc trên tầng của tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy. Phàm là Ủy viên thường vụ, đều ở đây. Y ở tầng ba, mà Đỗ Canh ở tầng hai.

Vừa vào cửa, Mông Hổ liền trực tiếp mở miệng nói:

- Đỗ Bí Thư, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của một vị lãnh đạo ở tỉnh, không ngờ chuyện phóng viên báo Tân Hải Thần bị tấn công khiến lãnh đạo tỉnh chú ý.

Đỗ Canh ngẩn ra, lông mày nhảy dựng, trong lòng giật mình, nhưng thần sắc của ông ta lập tức giống như giếng nước yên tĩnh, liền thản nhiên cười:

- Phải không? Chẳng qua, có thể nghĩ, phóng viên truyền thông bị tấn công, loại chuyện này ảnh hưởng rất lớn, tỉnh thành truyền thông báo tới nói, lãnh đạo ở tỉnh chú ý cũng bình thường. Lão Mông à, tôi tìm anh tới chính là vì điều này, anh xem đi, hai ngày nay, báo đài đều đưa tin chuyện này, lòng dân sôi trào…

- Đỗ Bí thư, tôi xem như vậy đi, hạ mệnh lệnh cho Cục Công an, lệnh bọn họ phá án trong năm ngày…

Mông Hổ cắn chặt răng:

- Không làm được, vậy cách chức Hoàng Thao!

- Cũng được. Hoàng Thao sắp tới, hai chúng ta cùng nói chuyện với hắn.

Đỗ Canh gật đầu.

Hai người một ngồi trên sô pha phía đông một ngồi trên sô pha phía tây, im lặng không nói gì, đều tự suy nghĩ, ánh mắt ngẫu nhiên gặp nhau, cũng chợt tránh đi.

Hoàng Thao lo sợ bất an mà đứng ngoài cửa văn phòng Đỗ Canh, do dự khá lâu, mới gõ cửa. Sau khi nghe được tiếng tiến vào xa lạ lại quen thuộc của Đỗ Canh, anh ta mới thay một bộ mặt tươi cười kính cẩn đi vào. Vừa mới vào cửa ngẩng đầu, liền thấy được Chủ tịch thành phố Mông Hổ đã ngồi trong phòng làm việc của Đỗ Canh, trong lòng càng thêm sợ hãi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Khóe miệng Đỗ Canh lộ ra một nụ cười lạnh, không có mở miệng.

Mông Hổ bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:

- Hoàng Thao, vụ án phóng viên An Tại Đào tờ Tân Hải Thần bị tấn công tra ra được chưa?

Hoàng Thao thở dài:

- Đỗ Bí thư, Mông Chủ tịch thành phố, tôi thật sự là oan uổng muốn chết. Chuyện tình xảy ra đột nhiên, lại không có bất cứ chứng cớ gì, nhân chứng hiện trường cùng bản thân An Tại Đào cũng không nói ra bất luận manh mối phá án gì… Chuyện này trong nhất thời tôi quả thật không biết tra từ đâu.

Mông Hổ hừ lạnh một tiếng, trách mắng:

- Hoàng Thao, chúng tôi mặc kệ anh dùng biện pháp nào, dù sao trong vòng năm ngày anh phải phá án cho tôi. Anh nhớ kỹ cho tôi, chuyện này đã kinh động tới lãnh đạo ở tỉnh, nếu anh không thể phá án đúng thời hạn, anh nên tự nhận lỗi từ chức đi.

Hoàng Thao run lên trong lòng, sắc mặt đỏ bừng lên, anh ta há miệng thở dốc, muốn biện giải hai câu, nhưng vừa thấy khuôn mặt nghiêm nghị uy hiếp của Mông Hổ trước mặt, anh ta không khỏi thở ra một hơi, cúi đầu vô lực mà đáp ứng một câu giống như khí cầu bị đâm thủng.

Mông Hổ phất tay áo mà đi.

- Hoàng Thao, còn vụ án Mã Bằng Viễn cũng phải tra rõ. Cơ quan Công an lạm dụng hình phạt riêng tra tấn bức cung tạo thành án oan, khiến người ta giận dữ. Cho dù tra được ai, cũng không thể nhân nhượng… Nhớ kỹ chứ?

Giọng nói âm trầm của Đỗ Canh đột nhiên truyền vào lỗ tai Hoàng Thao, đầu vai Hoàng Thao run lên một chút, ngẩng đầu lên run giọng nói:

- Bí thư Đỗ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.