An Tại Đào liền khẩn trương tiến về phía trước ngăn ông ta lại, rồi có chút do dự, nhưng vẫn cúi đầu nói:
- Tổng biên tập, tôi có một đề tài thế này…
An Tại Đào đem tin tức của câu chuyện mà Hạ Hiểu Tuyết nghe được vội vàng kể lại một lần. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, những tin tức có tính chính nghĩa thế này luôn làm người có cá tính mạnh mẽ như Hoàng Trạch Danh hứng thú, ông ta vỗ tay tại chỗ rồi nói:
- Đạo nghĩa trên vai ta, viết ra bài văn hay, lên tiếng vì nhân dân, đây chính là trách nhiệm của những người làm báo như chúng ta. Đề tài hay, Tiểu An, tốt lắm, tốt lắm… Như vậy đi, cậu lập tức đi tìm Trương Cương thương lượng một chút, phát thảo kế hoạch phỏng vấn. Sau đó cậu trực tiếp lên tỉnh, lập tức triển khai phỏng vấn, , càng nhanh càng tốt, nhớ rõ bản thảo viết xong lập tức đưa cho tôi xem.
Có được phê chuẩn của lãnh đạo, An Tại Đào cũng có chút phấn khởi. Hắn kéo tay Hạ Hiểu Tuyết, rồi leo lên thang máy. Nhìn theo dáng hai người bước đi, vẻ hưng phấn trong mắt Hoàng Trạch Danh cũng nhanh chóng biến mất, so với An Tại Đào, ông ta còn nghĩ đến những vấn đề xa hơn, nhiều hơn, hay là, đối với bài báo đầu tiên của vụ án oan này không chỉ tăng lượng tiêu thụ cho Thần báo, mà còn đem đến một cơ hội nào đó thì sao.
Trong lòng Hoàng Trạch Danh thầm nghĩ, ông ta vừa đi ra ngoài, trong lòng vừa cảm thấy tò mò, hắn không thể ngờ rằng tên tiểu sư đệ rất có tài năng kia lại có một cô bạn gái là con gái cưng của Phó chủ tịch. Người bình thường có lẽ không biết đến Hạ Hiểu Tuyết, nhưng Hoàng Trạch Danh cũng cùng ngụ ở khu tiểu khu đó, sao lại không nhận ra con gái của Hạ Phó chủ tịch chứ.
…
…
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết cùng nhau đi xe buýt lên tỉnh.
8 giờ đúng từ Tân Hải xuất phát, đến thành phố Thiên Nam đã 11 giờ hơn. Đứng bên vệ đường của một con phố đông đúc xe cộ qua lại tấp nập, dưới ánh nắng gắt gao của mặt trời, Hạ Hiểu Tuyết khéo léo bật cây dù chống nắng lên, rồi đến buồng điện thoại công cộng gọi một cuộc điện thoại.
Không bao lâu, một chiếc xe con màu trắng bạc từ trên cầu chạy tới dừng lại bên cạnh hai người. Một người thiếu phụ dáng người cao bốc lửa, khuôn mặt diễm lệ đeo kính râm màu nâu đẩy cửa xe bước xuống. Chân mang một đôi guốc cao gót mảnh khảnh, mặc chiếc váy đen mỏng siêu ngắn, phối với chiếc áo phông màu vàng nâu, dáng đi nhẹ nhàng lắc eo hờ hững.
- Hiểu Tuyết, đi thôi, cũng đến chỗ ăn cơm trưa rồi, chị mời hai đứa đi ăn cơm tây. Người này chắc là An Tại Đào mà em hay nói?
Thạch Đồng chăm chú nhìn An Tại Đào một chút. Thực ra An Tại Đào cũng đang nhìn cô ta. Đối với nữ luật sư đỉnh đỉnh đại danh của tỉnh Đông Sơn, kiếp trước tuy hắn với cô ta chưa từng gặp qua, nhưng cũng từng được nghe qua tên tuổi.
- Xin chào, Thạch luật sư. Tôi là An Tại Đào, phóng viên của Tân Hải Thần báo.
An Tại Đào cười gật đầu, rồi liếc nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thạch Đồng.
Thạch Đồng thu hồi ánh mắt của mình, rồi phủi nhẹ vai Hạ Hiểu Tuyết, ghé sát tai mỉm cười nói:
- Hiểu Tuyết, cặp mắt của em quả không tồi ha, chị từng gặp rất nhiều người, tên tiểu tử này cũng không tồi.
Hạ Hiểu Tuyết hì hì cười, thoải mái nói:
- Còn phải nói, Tiểu Đào là tài tử của Đại học Yến Sơn chúng em, cặp mắt của em đây rất thức thời đó...
...
...
Có thể thấy được, tình chị em của Thạch Đồng và Hạ Hiểu Tuyết rất tốt. Tuy ngồi trên xa, một người lái xe, một người ngồi ghế bên cạnh tay lái, nhưng cả hai vẫn cười nói ríu rít không ngừng. Bọn họ đến ăn cơm trưa tại một quán ăn tây sang trọng, rồi Thạch Đồng mới chở hai người về nhà của cô.
Cô đã li hôn hai năm nay, một mình ở một căn hộ gần sở thú trong thành phố, trong căn hộ có hai căn phòng, tuy không to, nhưng được trưng bày rất tinh xảo.
Vừa nhắc tới chuyện của Mã Bằng Viễn, nụ cười trên mặt Thạch Đồng lập tức biến mất, và được phủ lên bằng một khuôn mặt u sầu, tức tối, cô lạnh cười nói:
- Thân là vũ khí quốc gia, cảnh sát Tân Hải lại coi thường tính mạng người khác, những hành động vu oan giá họa như vậy, … Hiểu Tuyết, cho dù em không nói, chị cũng đang chuẩn bị tìm bạn bè bên báo chiều Đông Sơn để báo cáo lại, một vụ án oan ức thế này, nếu không nói ra thì còn gì là thiên lí?
An Tại Đào cười nói:
- Chị Thạch, sự thật cũng đã được điều tra rõ, không lẽ những người có liên quan vẫn chưa chịu trách nhiệm sao? Mã Bằng Viễn hoàn toàn có thể đưa đơn lên để được quốc gia bồi thường...
Thạch Đồng thở dài nói:
- Chỉ có mấy tên cảnh sát Tân Hải đến, nói xin lỗi qua loa với Mã Bằng Viễn, rồi kết thúc vụ án… Tiểu An, cậu không hiểu, chuyện này có liên quan đến nhiều mặt, vụ này có khi sẽ bị bỏ liều thế này rồi.
- Nhưng nếu có tiếng nói của giới truyền thông thì lại khác.
Thạch Đồng nhìn sâu vào ánh mắt An Tại Đào nói:
- MMà tiểu An à, chúng ta đều là người một nhà nên tôi cũng không giấu cậu, nếu làm bài này, cậu phải chuẩn bị tâm lí trước đấy nhé.
An Tại Đào thản nhiên cười nói:
- Chị Thạch, cái này không thành vấn đề, cho dù báo chúng tôi không làm tin này, thì cũng có phương tiện truyền thông khác làm, hơn nữa nếu Đài truyền thông Tân Hải không làm, thì cũng có báo khác xen vào, tôi đã quyết định làm nghề phóng viên, nếu đến gan đưa tin cũng không có, vậy không bằng…
Mà đúng rồi, chị Thạch có thể liên lạc với ông Mã Bằng Viễn không? Tôi muốn trực tiếp nói chuyện với hắn.
An Tại Đào lại nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mã Bằng Viễn vốn là Trưởng phòng tín dụng của Ngân hàng Xây dựng thành phố Tân Hải, đột nhiên gặp phải tai họa trên trời ập xuống. Đầu tiên là cô vợ Lâm Ly Ly bị giết rồi bị hủy dung mạo, tiếp theo cảnh sát có lệnh bắt hắn về cục điều tra, sau một trận " huấn luyện", một người luôn sống trong an nhàn như Mã Bằng Viễn sao mà chịu nổi, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà bị giá họa thành công.
Thế là hắn bị khống cho tội danh giết vợ, rồi nhanh chóng thông qua vòng tư pháp của Viện kiểm sát và tòa án, bị kết án tử hình. Nếu không phải Thạch Đồng dùng tất cả các mối quan hệ để chạy vạy cho hắn, đưa đơn xin tạm hoãn hành lệnh, thì cái mạng nhỏ của hắn đã đi đời nhà ma rồi. Ngồi tù hơn hai năm, rồi đột nhiên được tuyên án vô tội, lại được sống lại một lần, hơn hai năm trong tù, làm tên người đàn ông hơn 30 này chịu biết bao gian lao vất vả, đầu cũng biến thành hai thứ tóc.
Sau khi Mã Bằng Viễn được tha, hắn cũng không trở lại Tân Hải. Hắn ở Tân Hải cũng không có anh em bà con gì, bố mất sớm, mẹ lại vì chuyện hắn vào tù mà ốm đau mãi. Nên hắn nghe lời Thạch Đồng, ở lại thành phố Thiên Nam. Trước mắt, đang ở tạm một căn hộ mà Thạch Đồng thuê cho hắn, cách chỗ ở của Thạch Đồng cũng không xa.
Mọi chuyện trên cơ bản đều đã được điều tra rõ ràng. Cũng thật trùng hợp, lúc đó Mã Bằng Viễn đang định li hôn với Lâm Lỵ Lỵ, chuyện này gần như mọi người cùng khu đều biết tình cảm của hai người đã tan vỡ. Chính trong lúc này, Lâm Lỵ Lỵ lại chết, nên cảnh sát mới dựa vào điểm này nhanh chóng kết thúc vụ án, để lâp thành tích, tra tấn Mã Bằng Viễn cho đến khi ép cung thành công, để khép lại vụ án oan này.