Không kìm được việc nhỏ sẽ bị loạn việc lớn. Hạ Tưởng có hơn người thường 12 năm tái sinh, giờ không còn nóng máu và kích động như cái tuổi 23 hiện tại mà có vẻ trầm ổn và chín chắn.
Tuy nhiên thu hoạch lớn nhất của việc này là hắn có thể hoàn toàn yên tâm buông tay làm những việc mà mình tính toán. Khi tới thời điểm mấu chốt sẽ không cần phải lo lắng bị Văn Dương đá đít.
Ra khỏi quán Túy Xuân Phong, hai người bước đi trong bóng tối dọc bờ sông Bách Tính trở về nhà. Nhà Hạ Tưởng thuê ở cùng một khu với biệt thự mà công ty thuê, tuy nhiên chỉ là một phòng nhỏ trong khu, mỗi tháng 80 tệ. Hắn không biết Tiếu Giai ở đâu liền thuận miệng hỏi cô ở đâu để đưa cô trở về.
Ánh mắt mơ màng của Tiếu Giai lóng lánh trong bóng đêm làm say lòng người, giống như hai vì sao sáng lập lòe trong bóng tối. Khi thì cô chắp hai tay sau lưng, khi lại vung vẩy tay, vui vẻ như một cô bé được người lớn cho kẹo. Bởi vì hai người đi gần sát nhau, tay của Tiếu Giai thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào tay Hạ Tưởng, thậm chí còn có một lần dừng lại trên đùi hắn. Tiếu Giai giật mình nhưng sau đó lại vẫn vung vẩy tay như trước.
Tiếu Giai nhăn mũi, hơi có chút không vui nói:
- Mấy giờ? Sớm như vậy về nhà làm gì? Đi với tôi một chút!
Hạ Tưởng nhìn chiếc máy nhắn tin NEC của mình, trên màn hình màu lam hiện ra đã là chín giờ rưỡi tối. Chiếc NEC này của hắn giá 1500 tệ, là sau khi hắn tốt nghiệp, tích cóp tiết kiệm, giảm ăn giảm mặc cả nửa năm trời mới mua được. Vốn hắn định dùng toàn bộ khoản tiền này tới huyện Bá của thành phố Chương Trình thăm Dương Bối, kết quả khi gọi điện thoại gặp được Dương Bối lại bị cô nói là muốn chia tay hắn. Nguyên nhân là mẹ cô ép cô, hơn nữa cô và hắn cách xa nhau tới 500 km, muốn điều đến gần nhau là gần như không có khả năng, cho nên đau dài không bằng đau ngắn, so với việc hai người không thể thực hiện được nguyện vọng, thà rằng cô lựa chọn chia tay.
Hạ Tưởng nhớ rõ lúc đó khi buông điện thoại xuống, 1500 tệ mà hắn vất vả tích cóp suýt nữa bị hắn xé thành đống giấy vụn. Hắn giống như từ lửa nóng mùa hè chỉ một bước đã rơi vào giữa hồ nước trong băng tuyết ngập trời, toàn thân lạnh lẽo, đứng thẳng tại chỗ mười phút không hề động đậy.
Chủ nhân quán điện thoại này là một bà già mặt mũi hiền lành, lắc đầu thở dài nói:
- Lại một kẻ đáng thương. Chàng trai, đừng vướng bận trong lòng. Trên đời này thứ vướng bận nhất chính là tình cảm, nhưng dễ quên nhất cũng chính là tình cảm...
Hạ Tưởng cũng không thể nhớ nổi hắn đã quay trở về như thế nào, nằm mê man trên giường liên tiếp ngủ một ngày một đêm, sau đó thức dậy rửa mặt, không nói hai lời đi tới quán mua một chiếc di động. Vốn hắn muốn mua Motorola, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào không ngờ lại mua một chiếc máy nhắn tin NEC.
Ở năm 1998, máy nhắn tin NEC tiêu thụ rất tốt ở trong nước, nhưng ở vài năm sau, dưới sự cạnh tranh kịch liệt giữa các hãng lớn, đành phải thất bại thảm hại, ảm đạm rời khỏi thị trường trong nước.
Sau khi tiêu tiền, hắn cảm giác tinh thần khôi phục lại rất nhiều. Lúc nào cũng mang theo máy nhắn tin nhắc nhở cho hắn việc thất tình là sự thật. Cũng may sức chịu đựng của con người là vô cùng kiên cường, không quá lâu, Hạ Tưởng liền bắt buộc mình quên đi lai lịch của chiếc máy nhắn tin, chi coi nó là một công cụ thông tin bình thường. Kiếp trước, từ sau khi chia tay Dương Bối, hắn không còn gặp lại cô lần nào nữa. Chỉ có điều sau này nghe bạn học nói, Dương Bối trở lại huyện, được con trai của Phó chủ tịch huyện nhìn trúng, rất nhanh Dương Bối được gả cho y. Về phần sự tình sau đó thế nào thì cũng không nghe ai nói thêm gì cả...
Trong lúc vô ý cầm máy nhắn tin lên xem, khiến Hạ Tưởng nghĩ tới Dương Bối. Hắn không khỏi nhớ tới mối tình đầu, nhớ tới thời gian ở cùng Dương Bối, nhớ tới sự dịu dàng và săn sóc của cô, nhớ tới dáng người thon thả và khuôn mặt tinh xảo của cô, trong lòng hắn không kìm nổi hiện lên chút hoài niệm.
Dù sao Dương Bối cũng là người con gái đầu tiên mà hắn yêu thương sâu sắc.
Vẻ thất thố của Hạ Tưởng hiện lên trong mắt Tiếu Giai. Cô bất mãn nói:
- Đứng cùng với tôi mà lại nghĩ tới người con gái khác. Đầu tiên phải nghĩ tới tôi...
Hạ Tưởng có chút tức giận vì Tiếu Giai đột nhiên đánh gãy suy nghĩ của mình, lại nghĩ tới nửa năm vừa rồi gần như ngày nào cô cũng ở cùng chỗ với Văn Dương, hắn không khỏi giận dữ:
- Tôi và cô chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, tôi thích nghĩ tới ai thì nghĩ, cô quản được sao? Có biết là quản nhiều việc rỗi hơi thì ăn nhiều rắm không? Cô có tư cách gì quản tôi?
Tiếu Giai sửng sốt, khiếp sợ vì khí thế bộc phát không ngờ của Hạ Tưởng. Cô đứng ngây tại chỗ, tim đập loạn xạ, sợ tới mức biến sắc, ấp úng nói:
- Hung hãn cái gì mà hung hãn, có bản lĩnh hù dọa tôi, sao không có can đảm làm việc với tôi? Hay là chú sợ bị Văn Dương phát hiện, sợ bị hắn tới tố cáo với giám đốc Lý. Nói cho chú này, Hạ Tưởng, Văn Dương không dám đâu. Chú nói một câu đi, rốt cuộc có muốn cùng viết thư với tôi không?
Bề ngoài trấn tĩnh không thể che giấu được nội tâm kinh hãi, Tiếu Giai chỉ cảm thấy Hạ Tưởng trước mặt vẫn là Hạ Tưởng trước kia, nhưng toàn thân đã bao phủ một khí thế không thể xâm phạm, ánh mắt lạnh như băng, mặt không chút thay đổi, làm người ta sợ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenhyy.com
Sao lại thế này, sao một người trước sau lại tương phản to lớn như thế? Đến lúc này Tiếu Giai không thể tin được Hạ Tưởng trước mắt mình lại là nam sinh viên mới tốt nghiệp vẫn trầm mặc ít lời, chưa bao giờ so đo với ai lúc trước.
Hạ Tưởng ý thức được mình thất thố, lúc này mới phát hiện hóa ra cho tới giờ, Dương Bối vẫn giữ một vị trí rất trọng yếu sâu trong nội tâm hắn. Hắn thầm thở dài, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tiếu Giai, cười xin lỗi:
- Quá chén, đừng để ý. Tôi không phải không muốn viết thư, chỉ có điều không rõ, kỳ thật chuyện này cô hoàn toàn có thể làm một mình, vì sao còn muốn tới tìm tôi?
- Bởi vì tôi cảm thấy chú thành thật tin cậy, có thể tín nhiệm, đồng thời tôi và giám đốc Lý quan hệ không tốt, nếu chẳng may sự việc bị lộ, cũng có chú ra mặt thanh minh với giám đốc Lý.
- Còn gì nữa?
Hạ Tưởng vẫn không nghĩ rằng đây là toàn bộ suy nghĩ của Tiếu Giai.
- Còn nữa là...
Đột nhiên trên mặt Tiếu Giai đỏ như ráng chiều, mặc dù trong bóng tối mờ mờ vẫn có thể thấy vẻ thẹn thùng đầy kiều diễm trên mặt cô, khiến Hạ Tưởng đang có men rượu trong người, suýt nữa không kìm lòng nổi.
Tiếu Giai cắn răng, nói gằn từng tiếng:
- Còn nữa chính là, nếu bắt buộc phải dựa vào một người đàn ông mới có thể phát tài, tôi tình nguyện lựa chọn người đàn ông trẻ tuổi một chút, đẹp trai phong độ một chút, đối xử tốt với tôi một chút, tốt nhất còn có thể nghe lời tôi một chút mà không phải là một gã đàn ông trung niên keo kiệt, đáng khinh kia. Hạ Tưởng, tôi nói thật cho chú biết, giữa tôi và Văn Dương chẳng phát sinh gì cả. Tôi và hắn chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Hắn muốn chiếm lấy thân thể tôi, tôi muốn lợi dụng sắc đẹp của mình để kiếm tiền. Kết quả là tôi vẫn không gạt được hắn, cuối cùng hắn lấy thân thể tôi để uy hiếp tôi, nếu tôi không đáp ứng lên giường với hắn, hắn sẽ không chi cho tôi 500 ngàn. Tuy rằng tôi yêu tiền nhưng tôi cũng biết rõ, không thể nói điều kiện với kẻ lang sói. Nếu thực sự phải đáp ứng hắn, có lẽ tôi không những không lấy được tiền mà còn tiện nghi không công cho tên khốn khiếp đó!
Nói xong lời cuối cùng, Tiếu Giai gần như là nghiến răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ tàn nhẫn. Tuy rằng vì cô quá mức xinh đẹp nên không có một chút lực uy hiếp nào nhưng Hạ Tưởng vẫn không kìm nổi nghĩ rằng thật không thể coi thường Tiếu Giai này. Cô yêu tiền không có gì là sai, sai là ở chỗ thích chơi với lửa mà không biết rằng so sánh với đàn ông, phụ nữ luôn là phe yếu thế, chơi với lửa có ngày bị lửa đốt cháy tay.
Cũng như một con cừu và một con sói già chơi trò trốn tìm. Cừu có thông minh thế nào thì cuối cùng cũng khó thoát khỏi kết cục bị sói già ăn thịt.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, nói:
- Để tôi suy nghĩ kỹ một chút, việc này không gấp được. Chúng ta không thể so được với Văn Dương. Hắn là phó giám đốc, trực tiếp quản lý con dấu. Tôi nghĩ biện pháp xem có thể khiến giám đốc Lý thu hồi con dấu, như vậy chúng ta còn có cơ thực hiện.
Lời này của Hạ Tưởng tuyệt đối là ứng phó, tuy nhiên lại hợp tình hợp lý. Tiếu Giai bất mãn trong lòng nhưng không có gì để nói, đành phải cúi đầu dùng chân vẽ mấy vòng tròn trên mặt đất, lúc sau mới ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt câu hồn người, cố gắng dũng khí nói:
- Hạ Tưởng, tôi ở thôn Bắc Độ, hơi xa công ty. Nếu không tối nay anh ở lại một chút.
Có mỹ nữ chủ động nhảy vào lòng thì bất cứ đàn ông bình thường nào đều động tâm. Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ, tuy nhiên hắn vẫn không tới mức bị sắc đẹp của Tiếu Giai làm mê muội đầu óc mà nghĩ rằng sau khi phát sinh quan hệ với Tiếu Giai là có thể vẫy tay tạm biệt. Tiếu Giai rất xinh đẹp nhưng cũng là một cô gái có tâm cơ thâm trầm, vì kiếm tiền mà bất cứ thủ đoạn nào cũng dám dùng. Lúc này Hạ Tưởng đang có tính toán khác, tái sinh sau 12 năm khiến hắn hiểu một điều, rất nhiều sự việc không thể chỉ nhìn biểu hiện bề ngoài. Làm người phải có giới hạn, vấn đề nguyên tắc nhất định phải nắm thật chặt, nếu không một khi phát sinh sự việc sẽ dẫn tới tai ương ngập đầu.
- Tôi đưa cô trở về, hiện tại còn sớm, hơn nữa cũng không xa lắm.
Hạ Tưởng uyển chuyển cự tuyệt Tiếu Giai.
Trong mắt Tiếu Giai thoáng lóe lên một tia thất vọng, lập tức mỉm cười, trong nụ cười không ngờ còn có một tia đắc ý nho nhỏ. Cô đang định nói gì bỗng nhiên biến sắc mặt, tiến lên ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, dán sát vào người hắn, bộ ngực cô cũng ép vào thân thể hắn, khẽ run lên nói:
- Có hai người cứ như ma quỷ vẫn đi theo sau lưng chúng ta.
Hạ Tưởng nhìn lại, quả nhiên trong bóng đêm có hai thằng ranh tuổi chừng 20 đang loạng choạng đi tới, vừa tới gần đã thấy hơi rượu xộc vào mũi. Một tên trong đó mặc áo sơ mi hoa, tay cầm nửa hòn gạch, dáng vẻ lưu manh nói:
- Bằng hữu, chúng tao đi theo hai người đã nửa ngày, biết rằng chú mày không phải bạn trai của cô em này, không đáng ra mặt cho cô ta. Thế nào, hôm nay mấy anh cao hứng, nể mặt chú mày. Bây giờ thì chú mày quay người đi coi như không phát hiện điều gì, để cô em này lại cho anh em bọn anh vui vẻ.
Một tên khác cởi trần, trước ngực lộ ra hình xăm đầu sói, vẻ mặt hung ác, bẻ đốt ngón tay rắc rắc, nói:
- Nếu thức thời thì khẩn trương chạy trốn càng nhanh càng tốt, nếu không để mấy anh đây giãn gân cốt giúp chú mày!
Tiếu Giai sợ tới mức mặt mũi trắng bệch không còn chút máu.