Hai người vừa đi vừa tranh luận hướng về phía tòa nhà, còn phía sau bọn họ, Vân Hàn vừa mới xuống xe, lạnh lùng nhìn bóng dáng vui vẻ của bọn họ, mày nhíu chặt vào nhau.
Anh bước nhanh muốn đi theo sau thì lại bị cánh cổng phía trước cản lại.
Anh lạnh lùng nhìn hai người đàn ông mặc quân trang đang ngăn cản trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Hai người đàn ông này chẳng những không nhường đường mà ngược lại càng ngăn cản cứng rắn hơn, dùng giọng nói lạnh lùng trả lời: "Thật xin lỗi, nơi này là chỗ ở của tư nhân, không thể tùy tiện đi vào."
Vân Hàn nhìn bóng dáng Vân Sở và Thượng Quan Triệt đã biến mất vào trong ngôi nhà trước mặt, không khỏi có chút sốt ruột: "Tôi là bạn của cô gái vừa mới đi vào kia."
Hai người đàn ông liếc nhau, nói: "Thật xin lỗi, mời đưa thiếp mời ra." Ý tứ chính là nếu không được mời thì cho dù là ai thì cũng đừng nghĩ có thể đi vào.
Vân Hàn tức giận đến mức cắn chặt răng, nghĩ đến Vân Sở đã đi vào trong với người đàn ông yêu nghiệt kia, trong lòng có chút khẩn trương và bất an.
Nhưng anh không đi vào được, ngoại trừ việc chờ đợi thì cũng chỉ có xông vào.
Nghĩ đến đây, Vân Hàn lập tức hành động, động tác nhanh chóng, tấn công về phía hai binh lính canh giữ trước cửa này.
Hai người này cũng không ngờ Vân Hàn lại hành động mạnh dạn như vậy, bị cú đánh mạnh mẽ của anh đánh ngã xuống mặt đất, còn Vân Hàn đã nhấc chân lên, nhanh chóng xông thẳng vào bên trong.
Nhưng mà, anh chỉ đi được vài bước thì phát hiện trước mặt xuất hiện một đại hán có thân hình cao lớn, vị đại hán này mặc quân trang chỉnh tề, vì cao hơn Vân Hàn rất nhiều nên giờ phút này đang nhìn anh từ trên cao xuống, khinh thường cười nói: "Tiểu tử, muốn xông vào trong thì phải hỏi xem lão tử có đồng ý hay không đã."
Dứt lời, người đàn ông đó nhấc tay lên, bắt đầu tấn công Vân Hàn. Vân Hàn không ngờ, người đàn ông này thoạt nhìn ngưu cao mã đại (to lớn như trâu ngựa), dáng vẻ vừa mập vừa khỏe mạnh mà có thể ra tay nhanh như vậy. Trong lòng kinh ngạc, bắt đầu cảnh giác hơn.
Ngoài cửa, Vân Hàn đang đánh nhau với người đàn ông cao lớn, trong nhà, Vân Sở đang cười hì hì để mặc Thượng Quan Triệt kéo vào một phòng khách vô cùng xa hoa.
"Thiếu gia, người đã trở lại." Thượng Quan Triệt vừa vào đến cửa thì ngay lập tức có một giọng nói vui vẻ truyền đến từ quản gia. Hơn nữa, khi nhìn thấy Thượng Quan Triệt còn dắt theo một cô gái thì hai mắt vị quản gia này càng sáng ngời.
Quản gia là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ không cao lắm, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, nhìn qua rất dễ sống chung.
Thượng Quan Triệt gật đầu: "Ừ, phu nhân và lão gia có ở nhà không?"
"Có, có, hôm nay phu nhân biết thiếu gia về nhà nên đã tự mình xuống bếp." Quản gia xúc động nói.
Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, thì thầm nói: "Mẹ tôi tự mình xuống bếp sao?" Có thể ăn sao? Anh có chút nghi ngờ.
Quản gia cười gượng, nhìn cô gái mặc một chiếc đầm đen rộng rãi bên cạnh anh, trên gương mặt cô gái này mang theo nụ cười ngọt ngào, trong lòng lập tức có thiện cảm, hỏi: "Thiếu gia, vị này là..........."
Khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, nhìn người bên cạnh đang có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, hơn nữa tiểu nha đầu còn nhân cơ hội này rút bàn tay ra khỏi bàn tay của anh, nói: "Bạn gái tôi, Vân Sở."
Bạn gái? Quản gia kích động nhìn Vân Sở và Thượng Quan Triệt, gật đầu nói: "Thì ra là Vân tiểu thư, mau, mời vào bên trong." Cuối cùng thiếu gia cũng tìm được bạn gái, bây giờ phu nhân sẽ không cần quan tâm đến hôn sự của thiếu gia nữa, trong lòng quản gia cũng cảm thấy rất vui.
Nhìn dáng vẻ kích động của quản gia, Vân Sở không biết nên nói gì. Nghĩ thầm, Thượng Quan đại thúc là một đại soái ca, sao mà người nhà bọn họ lại lo lắng anh ấy không tìm vợ vậy nhỉ? Một người rồi lại hai người, đều hi vọng anh mang bạn gái trở về, thật là khó hiểu.
Theo lý thuyết thì một người đàn ông như anh, tùy tiện ngoắc tay một cái sẽ có một đám phụ nữ đến vây quanh mới đúng nha, thật sự là không hiểu nổi.
Đi theo Thượng Quan Triệt, đi vào đến phòng khách, vừa ngồi xuống thì đã nhanh chóng nghe thấy âm thanh một người phụ nữ trung niên đang chạy từ phòng bếp ra.
Người phụ nữ này mặc một bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi, tóc dài được buộc lên cao, chỉ còn lại vài sợi tóc rớt xuống hai bên má khiến cho bà trông vô cùng cao quý.
Nhìn bề ngoài bà khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt được chăm sóc cực kỳ tốt, thoạt nhìn thấy rất trẻ tuổi, rất có sức sống. Còn động tác của bà cũng rất nhanh nhẹn, không giống như một vị phu nhân cao quý, mà hình như giống...........Ừm, người luyện võ!?
Bà nhìn thấy Thượng Quan Triệt và Vân Sở đang ngồi uống trà trên ghế sofa, cười nói: "Tiểu tử thối, con đã chịu trở về rồi hả?"
Thượng Quan Triệt cười cười với mẹ anh, nói: "Mẹ, không phải chỉ mới một tháng con không về sao. Hơn nữa, hôm nay con còn đưa con dâu tương lai của mẹ về mà."
Anh nói vô cùng tự nhiên, giống như người bên cạnh anh hôm nay chính là cô dâu tương lai của anh vậy, còn cầm lấy tay Vân Sở, thân thiết nói: "Sở Sở, đây là mẹ anh. Mẹ, đây là người con từng nhắc đến, Vân Sở."
Nghe thấy vậy, Vân Sở lập tức nở ra nụ cười xinh đẹp như hoa của mình, đứng dậy khom người lễ phép nói với An Linh Nguyệt: "Xin chào dì, con là Vân Sở."
Nghe thấy giọng nói khéo léo và lễ phép của Vân Sở, An Linh Nguyệt gật đầu vừa lòng, ngước mắt lên bắt đầu đánh giá tỉ mỉ thiếu nữ trước mắt này.
Hình như thiếu nữ, cô gái này, vừa nhìn là có thể biết đây chỉ là một tiểu nha đầu, nhiều nhất cũng không đến hai mươi tuổi, cũng không biết con mình như thế nào nữa, vậy mà lại đi yêu thích kiểu con gái mềm mại này.
Tuy nhiên, nhìn cô bé môi hồng răng trắng, gò má trắng nõn nà đáng yêu, còn có một đôi mắt to sáng lấp lánh, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, hoàn toàn không hề thua kém thiên kim của Triệu thủ trưởng, thậm chí, còn có vẻ dịu dàng, hiền thục và cởi mở của phụ nữ hơn. Dáng người tuy nhỏ bé nhưng đứng bên người con trai lại vô cùng xứng đôi.
Bên cạnh đó nha đầu này lại có vẻ bề ngoài của mỹ nhân bại hoại, tuy rằng nhìn qua còn nhỏ tuổi nhưng dáng vẻ lại rất xinh xắn, đương nhiên, so với con trai của mình vẫn còn kém một chút. Chỉ có thể nói là, con trai mình không làm phụ nữ quả thật vô cùng đáng tiếc, lớn lên yêu nghiệt như vậy, tìm được một nàng dâu cũng là cả một vấn đề nha.
Đương nhiên Vân Sở không biết vị "bà bà tương lai" này đang nhìn chằm chằm bản thân và suy nghĩ cái gì, chỉ là duy trì nụ cười tươi, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt cũng hiểu được phần nào ánh sáng trong mắt mẫu thân mình, khóe miệng giật giật nói: "Mẹ, đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy được không, dù sao cũng là con dâu người, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội để người từ từ mà nhìn."
Vốn dĩ Vân Sở không cảm thấy xấu hổ, nhưng khi nghe thấy lời nói của Thượng Quan Triệt, mặt cô từ từ hồng lên, tên khốn này có ý gì vậy? Tại sao lại nói chuyện không có lớn không có nhỏ với mẹ anh như vậy hả.
Nhưng mà An Linh Nguyệt hoàn toàn không hề để ý, cười nói: "Tiểu tử thối, chẳng lẽ con đang lo lắng mẹ nhìn hỏng cả con dâu mẹ hay sao? Nhìn con mà xem, con dâu còn chưa qua cửa mà con đã có ý kiến với mẹ rồi hả?"
Nói xong, An Linh Nguyệt cười nói với Vân Sở: "Sở Sở a, con phải nhớ cho kĩ, nếu sau này tiểu tử này có bắt nạt mẹ của nó thì con phải giúp ta giáo huấn nó thật tốt đó nhé."
Khóe miệng Vân Sở co rút, nghĩ thầm, hai mẹ con nhà này đã xảy ra chuyện gì nha? Vì sao lại bắn hỏa tiễn lẫn nhau vậy........
Nhưng khi thấy An Linh Nguyệt mở to hai mắt nhìn bản thân một cách nghiêm túc, dường như chỉ cần cô không trả lời thì dáng vẻ sẽ xụ xuống vậy, Vân Sở đành phải cười nói: "Dì cứ yên tâm, đại, khụ, nếu Thượng Quan Triệt dám đối xử không tốt với dì, nhất định cháu sẽ giúp dì giáo huấn anh ấy."
HẾT CHƯƠNG 27