Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 9-1: Tranh chấp áo lót (phần 2) (1)




Ặc? Dù sao anh cũng có xuất thân là lính trinh sát, có cái gì có thể lừa gạt được ánh mắt anh? Đừng bảo là tiếp xúc qua thân thể, cho dù chỉ quét mắt một cái qua người xa lạ trên đường anh cũng có thể phán đoán chính xác, cô gái nhỏ này rõ ràng là cố ý, không cho cô biết tay một chút, cái đuôi của cô chắc sẽ vểnh lên tới trên trời.

"Cô quên, quần áo của cô chính là do tôi thay sao." Hoa Tử Ngang cười đến mức gian trá, cũng nhỏ giọng nói.

"Cô ơi, phiền toái tới đây một lát."

"Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho anh?" Vị nhân viên cửa hàng hơi lớn tuổi bước qua, lịch sự nhiệt tình hỏi.

"Hai bộ này trong tay cô ấy, còn có một hàng phía sau, mỗi màu lấy một bộ, tất cả đều phải là cỡ E."

"Tốt, tôi giúp anh bọc lại trước, anh cứ từ từ chọn tiếp nhé." Nhân viên cửa hàng thật vui vẻ, một lần bán ra nhiều như vậy, có thể có không ít phần trăm, vừa nhìn Trưởng Tôn Ngưng bằng ánh mắt hâm mộ sau đó lập tức vội vàng quay đi.

"Ai, anh mua nhiều như vậy, trở về mở show thời trang áo lót chắc?"

"Cô muốn mặc cho tôi nhìn, tôi cũng không ngại."

"Nói như vậy thì lão công, dường như anh rất hài lòng đối với vóc người của em thì phải!"

"Khụ. . . Tạm được." Hoa Tử Ngang sờ sờ lỗ mũi nói.

"A? Mới tạm được a? Vậy em đây phải bồi bổ thật tốt, tranh thủ lần tới toàn bộ đổi thành cỡ F." Trưởng Tôn Ngưng thề son sắt, ngưỡng cao bộ ngực đáng kiêu ngạo của mình.

"Tốt nhất cô vẫn là đừng gia tăng gánh nặng cho Địa Cầu thì hơn."

"Nói về chính anh kìa."

"Không có, tôi cầu còn không được."

Ặc? Người đàn ông này vốn cũng không phải là không hiểu phong tình, không gần nữ sắc, rõ ràng chính là tên hồ ly già che dấu rất sâu, trước sau không đồng nhất, diễn đàn lê quý đôn, nhìn một chút lời nói của anh đi, cao thủ tình trường cũng không hơn gì cỡ này. Chẳng lẽviệc mình sống lại, không chỉ thay đổi một chuyện, mà ngay cả tính tình Hoa Tử Ngang cũng thay đổi nữa?

"Nghĩ gì thế?" Thấy Trưởng Tôn Ngưng nhìn mình chằm chằm nửa ngày không nói, Hoa Tử Ngang đụng cô một cái.

Trưởng Tôn Ngưng phục hồi tinh thần, "Ặc. . . Em đang suy nghĩ nên mua cho anh cái gì." Cô quả thật cũng nghĩ đến cái này, nói xong, lập tức lôi kéo Hoa Tử Ngang đến khu chuyên bán quần lót nam, người ở đây tương đối ít, rất yên lặng, đa số là đàn ông độc thân đang chọn lựa.

"Tôi thấy không cần đâu." Quần áo bộ đội phát rất tốt, nhưng nửa câu sau anh chưa hề có ý nói ra.

"Dùng, dĩ nhiên dùng." Mới vừa rồi anh chọn một hơi nhiều đồ cho cô như vậy, một năm cũng không cần mua nữa, cô cũng nên 'Trả lễ lại' mới phải, huống chi đây chính là phúc lợi của lão bà dành riêng cho anh."Đàn ông các anh, cũng không biết quý trọng thân thể mình, chọn lựa đồ lót cũng phải có kiến thức, chọn tốt đối với thân thể có lợi, chọn không tốt sẽ sinh ra nhiều chỗ có hại hơn đó." Dáng vẻ Trưởng Tôn Ngưng huyên thuyên mười phần giống như bà quản gia, lại làm cho người ta chán ghét không nổi, ngược lại, bị cô càu nhàu trong lòng còn cảm thấy ấm vù vù.

"Làm sao cô biết những thứ này?" Cô mới vừa 19 tuổi mà thôi, làm sao hiểu biết đối với đàn ông còn rõ ràng hơn chính bọn họ?

"Xem trên tạp chí." Nói xong, đột nhiên cảm giác được dường như lấy tuổi của cô bây giờ tuổi biết rõ những thứ này rất khó không khiến cho người ta phải suy nghĩ, gương mặt không khỏi nóng lên, cái đầu chôn vào lồng ngực Hoa Tử Ngang giả bộ đà điểu.

"Sau này không cho xem." Cái tạp chí gì viết những thứ này, dạy trẻ con cũng không còn trong sáng nữa.

"Vâng." Ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng Trưởng Tôn Ngưng lại đang không ngừng mắng anh là người đàn ông bá đạo hẹp hòi. "Vậy em giúp anh chọn tiếp nhé?" Cô ngửa đầu nhìn anh, hỏi thử.

"Ừ." Anh hơi giật mình gật đầu, hình như bắt đầu từ lúc mười tuổi, loại đồ riêng tư này đều là anh tự giải quyết một mình, lúc này đột nhiên xuất hiện một cô gái giúp anh mua, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng mà lại có một ít mong đợi, rất lạ lẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.