Quân Sư Vương Phi

Quyển 1 - Chương 8: Lạc Vân thành




Bầu trời đêm tối đen như mực cùng với từng đợt tiếng sấm đinh tai nhức óc, tiếng mưa rơi cùng với tiếng sấm, làm chấn động một vùng rộng lớn, mưa to tầm tả, làm cho người ta ngay cả đường đi cũng không thể thấy rõ, tựa hồ toàn bộ trời đất đều bị bao phủ trong mưa gió.

Trong quân doanh chủ lại im lặng đến độ một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe được rất rõ, đối mặt với mưa gió bên ngoài giống như không hề có cảnh giác. Các vị tướng quân vẻ mặt nghiêm túc nhất trí nhìn về phía lãnh tuấn nam tử đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị. Bọn họ đều hiểu được trong lúc ban đêm mưa to tầm tả này nhất định có chuyện tình trọng đại sắp phát sinh.

“Bổn vương quyết định, đêm nay đoạt lại Lạc Vân thành.” Khi mọi người ở đây không khỏi ở trong lòng bắt đầu suy đoán Vương gia triệu bọn họ đến là có dụng ý gì, nam tử trên chủ vị bình tĩnh nói. Coi như đang nói đến thời tiết bên ngoài.

Người đưa ra đối sách này tương đối bình tĩnh, nhưng hạ nhân lại có vẻ kích động hơn, trừ bỏ ở dưới chủ vị hai vị tướng quân sau khi nghe quyết định này liền lâm vào trầm tư, còn lại đều là không thể tin, cũng không hiểu được Vương gia như thế nào lại ra quyết định kinh người này. Lập tức bên trong chủ trướng vốn yên tĩnh nay lại giống như nổ tung, cũng không tin Cẩn Vương gia anh minh như thế lại quyết định đoạt thành trong đêm nay?

“Đêm nay?”

“Trong mưa lớn như vậy? Căn bản là không thể nhìn thấy thành, này……”

“Đúng vậy! Này thật sự là……”

……

“Khụ……” Một tiếng ho nhẹ, tức làm cho nội trướng khôi phục lại vẻ trầm tĩnh trước đó.

“Chư vị đối với mệnh lệnh của bổn vương có điểm hoài nghi.” Ngữ khí bình thản nhưng đầy vẻ uy nghiêm, hai tròng mắt thâm thúy nhìn một vòng, khí phách vương giả trời sinh triển lộ hoàn toàn.

Hắn là Long Hiên hoàng triều Âu Dương Cẩn Hiên, Cẩn Vương gia. Mười sáu tuổi lên chiến trường, liền thể hiện tài năng quân sự hơn người, vô luận hành quân bày trận, lãnh binh tác chiến, đều bách chiến bách thắng, bởi vậy được tôn xưng ‘Mặt lạnh Chiến thần’. Nhưng lúc này đây, với Thương Liêu thái tử ‘Phệ diễm tà quân’– Gia Luật Ưng, hắn lại vô pháp, đã gần một năm, vô luận hắn dùng biện pháp gì, cũng là không đoạt lại được Lạc Vân thành. Hảo, thật sự hảo, rốt cục gặp được đối thủ , Âu Dương Cẩn Hiên trong mắt thoáng hiện vẻ dị thường quang mang, từ xưa vô địch luôn cô độc, hắn Âu Dương Cẩn Hiên cô độc đã lâu . Đêm nay, bọn họ lại một lần nữa giao thủ.

“Vương gia, hiện tại mưa lớn như vậy, ty chức cho rằng lúc này không phải thời cơ tốt, mong Vương gia minh xét.” Một vị tướng quân đánh bạo nói. Vương gia trong mắt quang mang nhìn, làm cho hắn liền hết hồn .

“Không, trời mưa hảo, đúng là thời cơ.” Âu Dương Cẩn Hiên ngữ mang huyền cơ nói.

Một trận, hắn chuẩn bị thật lâu , hai tháng này chỉ nghỉ ngơi lấy lại sức cũng chính vì trận này, huống chi hôm nay hắn mạo hiểm lẻn vào trong Lạc Vân thành tra xét một chút, ông trời lại như vậy chiếu cố hắn, cho hắn một trận mưa lớn như vậy, hiện tại là hắn chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, một trận tình thế bắt buộc, hơn nữa nhất định phải lấy được toàn thắng. Trong Lạc Vân thành dân chúng đều là con dân Long Hiên hoàng triều, Gia Luật Ưng chết tiệt, hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con dân Long Hiên quốc, bất luận kẻ nào.

“Vương gia……” Vị tướng quân kia còn muốn nói cái gì, lại bị Cẩn Hiên đánh gãy .

“Trần tướng quân, việc này liền định như vậy đi.” Nói xong, chậm rãi đứng lên.

“Dạ, mạt tướng tuân mệnh.” Trần tướng quân liền ôm quyền nói. Mệnh lệnh của Vương gia, hắn không thể không theo, cũng sẽ không không nghe theo, bởi vì Vương gia đối với bọn họ mà nói là thần, là tín ngưỡng. Tuy rằng không rõ Vương gia vì sao quyết định như vậy, nhưng bọn hắn tin tưởng quyết định của Vương gia vĩnh viễn đều là chính xác , lần này cũng vậy.

“Hảo, Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân, chuyện bổn vương kêu các ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Chuẩn bị tốt .” Hai vị tướng quân ở gần chủ vị cung kính đáp, đúng là ban đầu hai người họ sau khi nghe được quyết định này đã lâm vào trầm tư, bọn họ là người tâm phúc mà Cẩn Vương tối tín nhiệm. Bên trái là vẻ mặt thư sinh, đúng là nhân nghĩa ‘Nho tướng quân’ thượng tướng quân Ngụy Tử Tề, con của quyền tướng Ngụy Trọng Hiền, kẻ năm đó có âm mưu soán vị, bên phải vẻ mặt tục tằng là đại tướng quân Triệu Chi Dương.

“Hảo, chúng tướng nghe lệnh.” Cẩn Hiên giương giọng nói.

“Dạ.” Thanh âm đều nhịp.

“Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân hai người các ngươi chiếu theo kế hoạch của bổn vương mà làm việc, sau khi tiến vào thành, lập tức phát ra tín hiệu. Trần tướng quân, Vương tướng quân, hai người các ngươi mang ba vạn nhân mã theo Đông Môn đánh vào. Lý tướng quân, Bạch tướng quân, các ngươi mang ba vạn nhân mã theo Nam Môn đánh vào. Chu tướng quân, Hồng tướng quân hai người các ngươi các mang hai vạn nhân mã theo Bắc Môn, Tây Môn đánh vào. Nhớ kỹ, sau khi nhìn thấy tín hiệu của Ngụy tướng quân mới được hành động.” Cẩn Hiên đối với mọi người nhất nhất truyền đạt mệnh lệnh.

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Thanh âm vang tận mây xanh. Bọn họ chờ đợi ngày này đã lâu .

Thừa dịp mưa gió che lấp, Ngụy Tử Tề cùng Triệu Chi Dương dẫn dắt một hàng binh lính mặc hắc y né qua tầm mắt của binh lính Thương Liêu, nhanh chóng đến bên cạnh một sông lưu nhỏ hẹp bên cạnh Lạc Vân thành, thượng du sông nhỏ này bị vây trong Lạc Vân thành, bởi vì biên cảnh khí hậu khô ráo, từ giữa bơi ra nước đã khô cạn, hơn nữa thập phần nhỏ hẹp, đã muốn cắt đứt vùng thượng du, lại bị cây cối phụ cận che khuất , nếu không phải người quen thuộc địa hình căn bản không có khả năng biết. Hiện tại mưa to tầm tả làm cho con sông vốn khô cạn nay đã phình lên, tương thông với thượng du trong thành, Ngụy Tử Tề nở nụ cười, vung tay lên, binh lính phía sau từng người một nhảy xuống, chỉ chốc lát sau, mặt sông khôi phục vẻ yên tĩnh.

Sau nửa canh giờ, đạn vọt đến chói mắt cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, bốn phương cửa thành Lạc Vân cơ hồ bị mở ra cùng lúc, binh lính Thương Liêu canh giữ các cửa còn chưa biết xảy ra chuyện gì liền bị một đao chém ngã. Trong màn đêm yên tĩnh nhất thời vang lên tiếng đao kiếm chạm vào nhau, tiếng khóc thét, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân hoảng sợ chạy trốn trong bối rối……, trong cái đêm mưa sa gió giật này, thanh vang mãi không thôi.

“Phát sinh chuyện gì .” Cẩm y nam tử khóe môi nhếch lên cười tà nửa ngồi ở trên giường hỏi. Nhưng ngữ khí trầm thấp rõ ràng là hờn giận vì bị người đánh thức.

“Thái…… Thái tử, không tốt , Long Hiên binh lính công vào được.” Phó tướng nuốt nước miếng một chút, run run nói. Không dám nhìn vào ánh mắt màu đỏ của thái tử bọn họ, thật khác hẳn với thường nhân.

“Cái gì? Công vào được? Các ngươi làm ăn như thế hả? Điều này sao có thể?” Gia Luật Ưng vẻ mặt không thể tin đứng lên nói. Điều này sao có thể, thủ vệ của hắn có thể nói là phòng thủ kiên cố, Âu Dương Cẩn Hiên hắn như thế nào có khả năng dễ dàng công vào như thế, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, không, không có khả năng . Hắn không có khả năng bại bởi Âu Dương Cẩn Hiên .

“Thái tử, mạt tướng cũng…… Cũng không biết, bọn họ không biết là lẻn vào trong thành như thế nào, giết binh lính thủ thành, mở ra bốn phương cửa thành, làm cho đại quân Long Hiên không mất chút sức liền…… Liền tiến công vào.” Phó tướng càng nói đầu càng cúi thấp, hai chân không ngừng run lên.

“Không biết? Không mất chút sức nào? Hừ……” Gia Luật Ưng khóe miệng vẫn như cũ lộ vẻ cười tà, hai tay ôm ngực, nhưng ánh mắt vốn màu đỏ lúc này lại hồng chói mắt, hồng đến làm cho người ta sợ hãi, giống như bị diễm hỏa thiêu đốt.

“Thái tử……” Gia Luật Ưng so với đánh hắn một chút càng làm cho hắn sợ hãi.

“Thái tử, không tốt , Thái tử……” Đang khi đại sảnh độ ấm càng ngày càng cao, một tướng quân người đầy chật vật té vọt vào đến.

“Chuyện gì?” Gia Luật Ưng nhìn cũng như không nhìn liếc mắt một cái, nụ cười tà khí mang theo trên mặt vẫn như cũ làm cho người ta từ trong lòng phát lạnh.

“Thái…… Thái tử, quân đội Long Hiên quốc đã muốn chiếm lĩnh cả tòa Lạc Vân thành , quân ta…… Quân ta bị đánh đến trở tay không kịp, đã muốn…… Đã muốn toàn quân bị diệt .” Người tới chính là đại tướng Thương Liêu Thân Đồ Sở Phi, ở trên chiến trường cũng là một vị đại tướng vang danh, nhưng lúc này đối mặt với Thái tử của bọn họ, ngay cả một câu nói đầy đủ cũng nói không được, lại càng không dám ngẩng đầu lên .

“Ngươi nói lại lần nữa xem. Toàn quân bị diệt?” Gia Luật Ưng hét lớn. Trên mặt đã không hề lộ vẻ cười, toàn bộ chỉ là lửa giận tận trời, tốc độ biến sắc có thể nói nhanh như chớp.

Thân Đồ Sở Phi cùng phó tướng cũng không dám đáp lời, bọn họ rất ít nhìn thấy Thái tử giống như bây giờ lửa giận tận trời, mặc kệ phát sinh chuyện gì, thái tử bọn họ vẫn đều mang theo nụ cười tà tà, cười rất tự tin.

“Sao không nói ? Hảo, toàn quân bị diệt? Cho dù là đan thương thất mã, bản thái tử cũng có thể lấy thủ cấp của Âu Dương Cẩn Hiên, bản thái tử quyết không có khả năng bại bởi Âu Dương Cẩn Hiên , bản thái tử sẽ chứng minh cho khắp thiên hạ, ta Gia Luật Ưng mới là cường giả chân chính.” Gia Luật Ưng nói xong, cầm lấy ‘Hỏa Vân kiếm’ treo trên tường, hướng thẳng ra ngoài.

“Thái tử, người bình tĩnh một chút, thái tử.” Thấy Gia Luật Ưng cầm theo kiếm hướng ra bên ngoài, Thân Đồ Sở Phi liền giữ chặt hắn.

“Buông tay.” Lúc này Gia Luật Ưng làm sao chịu nghe ai nói được, dùng sức vùng ra, đem Thân Đồ Sở Phi cấp đá văng .

“Thái tử, Âu Dương Cẩn Hiên không có tới.” Ngăn không được Gia Luật Ưng, Thân Đồ Sở Phi hô lớn. Hắn biết Âu Dương Cẩn Hiên là nguyên nhân khiến cho thái tử không khống chế được. Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng hắn biết người thái tử hận nhất đó là hai huynh đệ Âu Dương gia, nhất là Âu Dương Cẩn Hiên, thái tử lần này cố ý tấn công Long Hiên quốc, chỉ vì Âu Dương Cẩn Hiên.

Quả nhiên vừa nghe lời này, Gia Luật Ưng liền ngừng lại, Thân Đồ Sở Phi thấy thế, tiếp tục nói:“ Thái tử, lưu ở Thanh Sơn, không sợ không có củi đốt, chỉ cần rời Lạc Vân thành, chúng ta còn có thể tập hợp lại . Thái tử, ngươi không thể cứ như vậy mà nhận thua .”

Sở Phi nói đúng, bây giờ còn chưa thua, chỉ cần hắn chưa chết, hắn tin tưởng có một ngày nhất định hội chiến thắng Âu Dương Cẩn Hiên , chính là, hắn thật sự tức quá a! Âu Dương Cẩn Hiên có thể vô thanh vô tức đoạt lại Lạc Vân thành như vậy, còn giết toàn bộ quân đội của hắn.

“Thái tử, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mau ra khỏi thành đi! Quân đội Long Hiên sắp tới rồi. Loáng thoáng truyền đến tiếng vó ngựa, làm cho Thân Đồ Sở Phi thần kinh bấn loạn. Lại thấy Gia Luật Ưng tựa hồ còn không cam tâm, ánh mắt giao nhau, liền cùng phó tướng ăn ý ôm lấy thái tử lên ngựa.

Một hàng ba người ở trong mưa chạy như điên, theo sát sau lưng hơn mười mấy truy binh Long Hiên quốc, một bên truy một bên hô lớn ‘Bắt sống Gia Luật Ưng’, mắt thấy hai bên khoảng cách càng ngày càng gần , Gia Luật Ưng đột nhiên nắm chặt dây cương, quay đầu ngựa lại, hướng truy binh Long Hiên mà chạy.

Long Hiên binh lính không dự đoán được Gia Luật Ưng lại đột nhiên quay lại, nhất thời phản ứng không kịp, chưa kịp phản ứng thì hai binh lính ở hàng đầu tiên đã bị Gia Luật Ưng giết chết. Những binh lính còn lại đều rút kiếm ra, nhưng nhìn đến Gia Luật Ưng kia mặt mười phần tà khí, còn có hai con mắt đỏ hẳn lên vì tức giận càng làm cho người ta trong lòng phát lạnh, tay cầm kiếm không tự giác mà run lên một chút, không dám tiến lên.

Gia Luật Ưng khóe miệng nói một câu, kiếm vung lên, lại có vài binh lính ngã xuống, binh lính thấy thế, cứng rắn ngăn chận sợ hãi, rút kiếm nghênh đón, nhưng không phải là đối thủ của Gia Luật Ưng, chỉ chốc lát sau, tất cả đều mở to mắt không thể tin mà ngã xuống.

Thấy Gia Luật Ưng quay lại, Thân Đồ Sở Phi cùng phó tướng liền đuổi theo, khi đến nơi thì nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng: Dưới đất là bảy, tám thi thể binh lính Long Hiên quốc, mà thái tử bọn họ dưới mưa đứng thẳng, màu tóc đỏ nhạt bay cuồng loạn trên mặt, vốn là ánh mắt màu đỏ lúc này lại biến thành đỏ thẩm như máu, trên mặt lộ vẻ cười tà thật sâu, cẩm y trên người đã dính đầy máu, trên Hỏa Vân kiếm vẫn còn vài giọt máu đọng lại nhiễu từng giọt. Bọn họ trong lòng không khỏi run run không thôi, thái tử như vậy rất giống là từ Địa ngục Tu La mà đến.

“Thái tử. Chúng ta đi nhanh đi, nơi này là thôn khẩu Mạc gia thôn, chúng ta còn chưa ra Lạc Vân thành, Long Hiên quân đội sẽ mau đuổi theo đến đây.” Thân Đồ Sở Phi khuyên nhủ.

Nghe vậy, Gia Luật Ưng ánh mắt đỏ thẩm có vẻ càng thêm đỏ, tươi cười có vẻ càng sâu:“ Mạc gia thôn, a, Âu Dương Cẩn Hiên ngươi thật không hổ là ‘Chiến thần’, bản thái tử nếu không lưu lại lễ vật cho ngươi, chẳng phải là thực có lỗi với ngươi sao.” Nói xong, bí hiểm nhìn Mạc gia thôn liếc mắt một cái, tiếp tục tự mình nói:“Trò chơi chỉ vừa bắt đầu.”

Chỉ chốc lát sau, Mạc gia thôn vốn yên tĩnh truyền ra từng đợt tiếng kêu làm cho người ta nghe thương tâm, sợ hãi thê lương, tiếng kêu cứu tuyệt vọng, đau khổ liên tục, giống như đặt mình trong mười tám tầng Địa ngục.

Mưa tiếp tục rơi, giống như muốn tẩy trôi cuộc sống đầy tội ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.