Quân Sư Vương Phi

Quyển 1 - Chương 23: Thiên hạ đệ nhất quân sư




“Bởi vậy, quân sư cấp ta cái túi gấm thứ hai viết ‘Tả triệt’ (lui về phía bên trái) .” Triệu Chi Dương bừng tỉnh đại ngộ nói, lại đột nhiên nhíu mi một chút, khó hiểu nói:“Kia vì sao là hướng tả triệt? Ta nhớ rõ bên phải kia tựa hồ có một chỗ càng hiểm trở.”

“Đúng vậy, bên phải có một nơi rất hiểm trở, nhưng chính bởi vì địa phương kia hiểm trở , cho nên đối với Thác Bát Lộc vốn quen thuộc địa hình mà nói, thực dễ dàng nhận thấy được. Huống hồ nơi đó mặc dù hiểm trở, nhưng không thể kiềm chế kỵ binh Thương Liêu, mà bên trái sẽ biến kỵ binh Thương Liêu dũng mãnh thành trói buộc lớn nhất, mà bộ binh quân ta lại có thể có được không gian tốt nhất để phát huy, cũng thích hợp quân ta phục kích.” Ngạo Quân tiếp tục giải đáp nói. Ngạo Quân thường ngày không nhiều lời, khó được hôm nay lại không phiền hà trả lời vấn đề của mọi người như thế, việc này cũng làm cho nàng có điểm hoang mang, có thể bởi vì những người này đều thẳng thắn như vậy, làm cho nàng không khỏi đối với bọn họ rất hảo cảm đi?

“Cho nên cái túi gấm thứ ba quân sư viết ‘Phục’.” Triệu Chi Dương bổ nói.

Ngạo Quân gật đầu một cái, nói với Ngụy Tử:“Mà Ngụy tướng quân phục binh ở Ngũ Vân Pha cũng là quan trọng nhất, nếu thừa dịp kia bốn vạn bộ binh nhất thời trận cước đại loạn khi phát động đánh bất ngờ, chờ bọn hắn đuổi tới trợ giúp, đến lúc đó toàn bộ tình huống cũng sẽ nghịch chuyển.”

Ngụy Tử Tề nhận thấy được mọi người nhìn mình rất chăm chú, ôn hòa cười nói:“Mạt tướng cũng là phụng quân sư chi mệnh, sau khi Chi Dương xuất binh, liền mang năm ngàn nhân mã xuất phát đi Ngũ Vân Pha mai phục trước tại đó. Quả nhiên như quân sư sở liệu, không sai chút nào, chỉ sau ba canh giờ, đã thấy Thác Bát Lộc dẫn đến một vạn kỵ binh qua Ngũ Vân Pha, mạt tướng ấn theo mệnh lệnh quân sư, cho Thác Bát Lộc đi qua, không bao lâu sau, quả gặp quân Thương Liêu còn lại bốn vạn bộ binh một trận hỗn loạn đuổi theo Thác Bát Lộc. Quân ta tuy chỉ có năm ngàn người, nhưng do tập kích bất ngờ, thành công tiêu diệt hơn một vạn quân địch, còn lại hơn hai vạn liền khí giới đầu hàng .”

“Quân sư một chiêu này thật sự rất khéo , thời cơ cũng tính rất chuẩn, liệu sự như thần như thế, thật là từ cổ kim đến nay là người duy nhất!” Cẩn Hiên sau khi nghe xong, không chút nào keo kiệt tán dương. Trong lòng đối với Ngạo Quân đã gây cho hắn liên tiếp ‘Kinh hỉ’ này lại khiếp sợ thật sâu.

“Vương gia quá khen.” Ngạo Quân thản nhiên nói. Kỳ thật nàng chẳng qua chỉ dùng tôn tử của tiên hiền cổ đại [ Tôn Tử binh pháp ] vận dụng địa hình trong chiến lược mà thôi, nhiều nhất cũng cùng thực tế mà kết hợp, hơn nữa cộng với tâm lý học của thế kỷ hai mươi mốt.

“Quân sư quá mức khiêm nhường, Vương gia nói không sai, trận này lấy ít thắng nhiều thắng quả thật là rất đẹp, nói Mạc Quân sư là thiên hạ đệ nhất quân sư cũng không đủ a!” Triệu tướng quân tiếp lời Cẩn Hiên nói. Trong mắt ý kính nể không hề giữ lại truyền ra.

“Đúng vậy, thiên hạ đệ nhất quân sư, thiên hạ đệ nhất quân sư……” Triệu Chi Dương đột nhiên đứng lên, hướng về phía toàn doanh tướng sĩ hô lớn.

Một tiếng kêu này, lập tức được toàn doanh tướng sĩ đáp lại:“Thiên hạ đệ nhất quân sư, thiên hạ đệ nhất quân sư……” Trừ bỏ Cẩn Hiên, Ngạo Quân, Nguyệt Oánh, tất cả mọi người đều đứng lên, tay cầm trung đao hoặc trường mâu giơ lên cao hô to:“Thiên hạ đệ nhất quân sư.”

Thiên hạ đệ nhất quân sư — Mạc Quân công tử, từ nay về sau được sinh ra ……

Sau một chiến dịch, có thắng tất có bại, thắng thì bãi yến khánh công, bại thì như thế nào? Là mây đen sương mù sao? Hay là lửa giận tận trời?

Trong doanh trướng chủ soái Thương Liêu, không nghĩ giống như đang trong mây đen sương mù, cũng không có lửa giận tận trời, Gia Luật Ưng ngồi ở trên chủ vị, trên mặt vẫn lộ vẻ cười tà mị như cũ, ngay cả đôi mắt màu đỏ cũng chớp động ý cười quỷ dị, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắc y nhân quỳ gối phía trước.

Thật lâu thật lâu sau, lâu đến hắc y nhân nghĩ đến chủ tử sẽ cho hắn cả đời quỳ gối như vậy, Gia Luật Ưng thế này mới lấy tiếng nói dày đặc mị hoặc lòng người của hắn nói:“Thiên hạ đệ nhất quân sư, cáp, thiên hạ đệ nhất quân sư……” Trong mắt kia như nhìn thấy con mồi làm cho ánh mắt càng sâu .

“Minh, ngươi đi về trước, việc này bản Thái tử đã có chủ trương.” Gia Luật Ưng vẫn như cũ bảo trì nguyên lai tư thế, khoát tay nói.

“Dạ.” Thân ảnh màu đen lập tức biến mất ở nội trướng.

“Xem ra Mạc Quân này rất lợi hại .” Ngữ khí trào phúng coi sự việc như không có gì.

“Là lợi hại, như vậy mới có ý tứ, không phải sao? Xích.” Gia Luật Ưng vẫn như cũ cười tà nhìn về phía người đang ngồi ở trước mặt hắn, người mang theo thiết mặt nạ.

“Ha ha…… Là có ý tứ! Bất quá Thái tử ngài không cần lo lắng, hôm nay tổn thất năm vạn nhân mã sợ mới chỉ là bắt đầu.” Mặc dù nói như vậy, nhưng thiết mặt nhân thản nhiên giơ lên một nụ cười tự cao tự đại tự tin, tựa hồ Âu Dương Cẩn Hiên cùng Mạc Quân trong mắt hắn chỉ là một cái tiểu sửu (trâu nhỏ) nhảy nhót, cấp hắn ngắm cảnh, người thắng cuối cùng vẫn như cũ là hắn.

“Năm vạn nhân mã a? Đó là dũng sĩ Thương Liêu ta a! Còn có Thác Bát Lộc, đó là viên mãnh tướng duy nhất dưới trướng của bản Thái tử, nhưng lại bị Mạc Quân lấy một vạn nhân mã liền thoải mái như thế mà diệt. Ha ha…… Bản Thái tử xuất chiến tới nay, còn chưa gặp qua loại sự tình này? Hoặc là nói khó nghe là chưa bao giờ gặp qua. Không thể tưởng được hôm nay bản Thái tử lại hân hạnh có cơ hội đó, hảo, khá lắm Mạc Quân, khá lắm thiên hạ đệ nhất quân sư……” Gia Luật Ưng cười tà mị rốt cục có điểm buông lỏng, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia bi thống.

Hắn mặc dù âm ngoan độc lạt, lãnh khốc vô tình, nhưng đối với những tùy tùng trung thành với hắn, cùng hắn vào sinh ra tử, hắn vẫn đối xử thiệt tình với bọn họ , thậm chí cảm thấy bọn họ so với thân huynh đệ còn thân hơn, bằng không bọn họ cũng sẽ không ủng hộ hắn như thế, ở trong mắt bọn họ hắn chính là thần, lần chiến dịch này, thật sự hắn cảm thấy có điểm đau lòng.

“Thái tử đau lòng , ha ha…… Vậy phải chuẩn bị như thế nào để báo hận này?” Thiết mặt nhân vẫn như cũ bày ra bộ dáng không sao cả, vừa nãy trong đôi mắt Gia Luật Ưng kia rất nhanh hiện lên bi thống, vẫn là bị hắn bắt giữ, ha ha…… Sự tình càng ngày càng có ý tứ , Gia Luật Ưng a Gia Luật Ưng, ngươi còn chưa đủ vô tình!

Đắm chìm một hồi trong chiến dịch do Mạc Quân vận trù Gia Luật Ưng cũng không chú ý tới thiết mặt nhân trong mắt đầy vẻ thú vị, nghe được ý tứ trong lời nói của thiết mặt nhân, Gia Luật Ưng nháy mắt lại khôi phục bộ dáng thư thả, cười tà mị nhìn thiết mặt nhân nói:“Ha ha…… Hai quốc giao chiến lâu như vậy, cũng chưa chân chính cùng giao thủ với Âu Dương Cẩn Hiên, hiện tại đã đến lúc, Xích, ngươi cảm thấy sao?”

Thiết mặt nhân tay hơi xoay xoay, nhún nhún vai nói:“Ta không sao cả a! Thái tử muốn khi nào động thủ thì khi đó động thủ, bất quá, Thái tử nhanh như vậy đã không muốn chơi nữa sao?”

“Xem ra Thánh môn chủ đối với chính mình rất tin tưởng a! Nhưng ngươi đừng quên, một Âu Dương Cẩn Hiên đã khó đối phó , hiện tại lại có thêm một ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’, muốn đánh thắng trận thật không dễ dàng như vậy .” Gia Luật Ưng nhướng mi một chút nói. Đối với bộ dáng Xích bây giờ thật quá mức tự tin, nói thật hắn thật sự rất chán ghét, trải qua chiến dịch lần này, hắn vẫn muốn nhìn qua Mạc Quân này, Mạc Quân không phải như hắn tưởng tượng đơn giản như vậy.

Đả bại Âu Dương Cẩn Hiên là giấc mộng từ nhỏ của hắn, bởi vậy hắn mới tìm đến Xích, tin tưởng lấy năng lực hai người bọn họ, Âu Dương Cẩn Hiên tuyệt đối trở thành thủ hạ bại tướng của hắn. Nhưng hắn không thể tưởng được, Âu Dương Cẩn Hiên so với trong tưởng tượng của hắn càng khó đối phó hơn, mới có thể làm cho hắn trong một trận ở Lạc Vân thành bị thảm bại như vậy. Hận mới lại thêm hận cũ, vốn tưởng rằng hiện tại Xích đã trở lại, hai người liên thủ, nhất định có thể một trận liền hoàn toàn đả bại Âu Dương Cẩn Hiên, không thể tưởng được nửa đường lại xuất hiện một Mạc Quân, người được xưng là‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’ kia đến bây giờ hắn vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt thật là ‘Sâu không lường được’.

“Bản môn chủ đối với chính mình xưa nay đều rất tin tưởng, nhưng thật ra đường đường ‘Phệ diễm tà quân’ ngay cả ‘Chiến thần’ còn không sợ, sao lại sợ một Mạc Quân nho nhỏ kia?” Thiết mặt nhân cuồng vọng tà nghễ Gia Luật Ưng nói.

“Sợ? Ha ha…… Xích, xem ra ngươi còn chưa đủ hiểu biết về bản Thái tử, chưa từng có người dám nói chuyện với bản Thái tử như vậy, cho dù ngươi ta là minh hữu.” Gia Luật Ưng hơi hơi khuynh về phía trước, ánh mắt màu đỏ nửa hơi híp lại, cười tà tà, thanh âm cực phú dụ hoặc nhẹ nhàng nói. Cho dù là thiết mặt nhân tự phụ như vậy vẫn ở dưới áp lực khí phách vương giả kia của Gia Luật Ưng run lên nhè nhẹ một chút, nhìn thấy kết quả vừa lòng, Gia Luật Ưng lại ngồi trở lại chỗ ngồi phía trên, tiếp tục dùng ngữ điệu thông thả nói:“Còn có trên đời này không có cái gì có thể làm cho bản Thái tử sợ , trừ bỏ Âu Dương Cẩn Hiên, bản Thái tử cũng không cho rằng có ai có thể làm đối thủ của ta, bao gồm ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’.” Hắn mặc dù không nắm rõ điểm mấu chốt của Mạc Quân, nhưng hắn cũng không tin, trí tuệ của y có thể vượt qua hắn cùng Âu Dương Cẩn Hiên, hội nói như vậy, chính là đối với ‘Con mồi’ kia càng ngày càng cảm thấy hứng thú mà thôi.

“Ha ha……‘Phệ diễm tà quân’ không hổ là ‘Phệ diễm tà quân’, xem ra là lỗi của bổn tọa, bổn tọa không nên đối với Thái tử có ý tứ vô lễ, chính là cảm thấy Thái tử tựa hồ có nhiều điểm lo âu mà thôi.” Thiết mặt nhân bộ dáng cười ha ha, mặc dù một chút cũng nhìn không ra là đang nhận sai , nhưng rõ ràng khẩu khí không còn cuồng vọng như vừa rồi. Trong lòng vẫn là đang hận nghiến răng nghiến lợi , nếu không phải thời cơ còn chưa tới, hắn cần gì phải ở trong này xem sắc mặt Gia Luật Ưng? Đều do hai lão nhân chết tiệt kia, bằng không, đừng nói là Gia Luật Ưng, Âu Dương Cẩn Hiên , chính là toàn bộ thiên hạ cũng không ai dám nói với hắn từ không, hắn hiện tại đã thống trị khắp thiên hạ.

“Lo âu? Ha ha…… Hy vọng là vậy! Bản Thái tử cũng không nắm chắc, mà trận này lại có sự tình quan trọng như vậy. Về phần Mạc Quân, hừ, đến cuối cùng, ai là chủ tử của ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’’ kia còn chưa nói được a?” Mạc Quân là con mồi mà hắn khó có được cảm giác hứng thú như vậy, hắn sẽ không dễ dàng buông tay , huống chi, hiện tại Âu Dương Cẩn Hiên đã thật sự tín nhiệm y , người có thể làm cho Âu Dương Cẩn Hiên khâm phục như thế hắn lại càng không bỏ qua. Đây là kết quả mà hắn cùng Âu Dương Cẩn Hiên trong một hồi ám chiến, mà chiến lợi phẩm chính là ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’’ này, ai kêu y làm cho Âu Dương Cẩn Hiên ‘Xem’ trọng làm chi.

“Thái tử là muốn……” Thiết mặt nhân cố ý kéo dài giọng nói, đúng ở chỗ kia không nói, bởi vì trong lòng lẫn nhau đều biết rõ ràng.

“Đúng vậy. Xích, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Đây chính là từ lúc ngươi ta kết minh tới nay, lần đầu tiên hợp tác đánh chiến.” Gia Luật Ưng có thâm ý khác cười nói.

“Ha ha…… Bổn tọa đã sớm chờ mong, tùy thời mà xuất chiến. Đến lúc đó cho dù Âu Dương Cẩn Hiên, binh pháp Mạc Quân, mưu lược cao tới đâu, chung quy bổn tọa bất quá…… Ha ha……” Thiết mặt nhân cuồng vọng cười lớn, che dấu dưới lớp mặt nạ mặt có vẻ tàn khốc thị huyết như vậy, giống như lúc này hắn đã đứng ở đỉnh thắng lợi, nhìn xuống người bị lòng bàn chân hắn dẫm nát.

“Hảo, Âu Dương Cẩn Hiên, bản Thái tử lúc này đây sẽ đòi lại tất cả những gì ngươi thiếu của ta.” Gia Luật Ưng một chưởng đánh về phía bàn thư phía trước, giống như đó chính là Âu Dương Cẩn Hiên. Tuy bàn thư được làm từ gỗ hương mộc tốt nhất cũng không chịu nỗi hắn ‘Một chưởng nhẹ nhàng’ như vậy, lập tức tan xương nát thịt .

“Bổn tọa chúc Thái tử sớm ngày đả bại Âu Dương Cẩn Hiên, đến lúc đó với kiến thức của Mạc Quân so với Thái tử cơ trí, anh minh, nhất định hiểu được người nào mới là ‘Minh quân’ hắn nên phụ tá.” Thiết mặt nhân lá mặt lá trái nói. Võ công Gia Luật Ưng xem ra lại tinh tiến không ít, hơn nữa ‘Hỏa vân kiếm pháp’ của hắn quỷ thần khó lường, võ công cũng không dưới hắn, là người cực độ nguy hiểm, xem ra hắn càng thêm cẩn thận mới được.

“Ha ha…… Xích, đến lúc đó bản Thái tử sẽ không quên đáp ứng chuyện của ngươi. Muốn đánh bại Âu Dương Cẩn Hiên, thiếu ngươi không thể được a!” Gia Luật Ưng tuy rằng cười lớn, nhìn như thực sung sướng, nhưng có ai có thể nhìn ra được nội tâm hắn đến tột cùng là hỉ hay là…… Bi?

“Hảo, chúng ta liền chuẩn bị cho Âu Dương Cẩn Hiên một lễ vật thật to, cái gọi là lễ thượng vãng lai, mà hắn đáp lễ chính là……” Thiết mặt nhân lại ngừng một chút.

Gia Luật Ưng cười tà nói tiếp:“Là mười vạn đại quân Long Hiên, còn có những gì Âu Dương Cẩn Hiên hắn có được, thậm chí là toàn bộ Long Hiên hoàng triều…… Ha ha.”

“Ha ha……”

Thanh âm mang theo âm mưu cuồng tiếu rất nặng ở trong quân doanh Thương Liêu bồi hồi thật lâu, chỉ là, bọn họ tự cho là thắng lợi thật sự có thể như ý nguyện sao? Lần trước đưa ‘Lễ vật’ cho Cẩn Hiên làm cho hắn ‘Được’ thiên hạ đệ nhất quân sư, mà ‘Lễ vật’ lần này thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.