Quan Sách

Chương 35: Tiến vào tỉnh




Trần Kinh thuộc cái loại vô cái chi binh ở Lễ Hà, hắn đọc nhiều sách vở, biết rất rõ, tình hình như thế này là rất nguy hiểm, rất không ổn định.

Nguyên nhân chính là như thế, hắn vẫn luôn muốn bước lên tầng lớp cao hơn, nhưng đáng tiếc ở Lễ Hà hắn thật sự là quá nhỏ bé, trên thì không có cửa, hắn không còn cách nào nữa.

Gần đây, hắn luôn nghĩ đến một vấn đề, đó là tại sao hắn lại được bổ nhiệm vào chức Phó cục trưởng thường trực, hơn nữa ở trên rõ ràng vẫn yêu cầu hắn phụ trách những công tác thường ngày ở Cục Lâm nghiệp, chẳng phải là do hắn ở Bình Động và niêm phong quán cơm Hà Tây Thổ sao?

Người ngoài giải thích việc Trần Kinh lên được chức cao chính là như vậy, nhưng Trần Kinh tự cảm thấy cách nói đó không thể khẳng định là chắc chắn. Trần Kinh ở Cục Lâm nghiệp có hai hoạt động lớn, sức ảnh hưởng thực sự lớn, nhưng hai chuyện này lại khiến hắn ưu phiền, chính đàn ở Lễ Hà có tính tranh luận cao, dựa vào hai chuyện này, Trần Kinh bị đảng ủy đẩy trọng trách, chỉ sợ rằng sẽ có không ít người phản đối.

Trần Kinh là như vậy, nếu như nhiều người phản đối, tổ chức sẽ vẫn để hắn làm những công việc thường ngày ở Cục Lâm nghiệp?

Hôm nay, những vấn đề phức tạp khiến cho Trần Kinh cảm thấy thời gian như dài hơn, cuối cùng thì hắn cũng thấy rõ ràng hơn một chút.

Mã Bộ Bình gặp phiền phức, những người thân cận với Mã Bộ Bình sẽ là những kẻ đứng mũi chịu sào, Cục Lâm nghiệp bây giờ là chịu ảnh hưởng nhất, hơn nữa Lâm Trung Tắc ở Cục Lâm nghiệp lại là kẻ tâm phúc nhất, tình hình cứ như thế này, bới lông tìm vết của Lâm Trung Tắc, đợi đến lúc thích hợp thì gây áp lực với anh ta, như vậy là hợp logic rồi.

Gây áp lực với Lâm Trung Tắc, thực ra là một trong những nước cờ của Trần Kinh, Lâm Trung Tắc và Trần Kinh có thể chỉ là những nhân vật chuyển giao mà thôi, bộ máy lãnh đạo cuối cùng của Cục Lâm nghiệp có khả năng sẽ khác.

Hiện tại Cục Lâm nghiệp, phải ra sức ủng hộ Trần Kinh, thực tế là muốn mượn sự nổi bật của Trần Kinh, nền móng bao nhiêu năm mà Lâm Trung Tắc xây dựng trong Cục Lâm nghiệp, nhất định phải nhổ cho bằng hết, một khi trong Cục Lâm nghiệp còn họ Lâm, thì giá trị sự tồn tại của Trần Kinh mới không lớn, Trần Kinh cũng không có khả năng vượt qua uy tín của Lâm Trung Tắc ở Cục Lâm nghiệp được.

Cho đến lúc này thì Trần Kinh và Lâm Trung Tắc cả hai người đều đã rời khỏi Cục Lâm nghiệp, cả cục cũng vững vàng mà trải qua từng ngày, không xuất hiện điều gì bất thường cả.

Nghĩ một lúc, Trần Kinh ngồi dậy, thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống lưng.

Những điều Trần Kinh suy đoán không phải là không có căn cứ, bởi vì Trần Kinh đã từng gặp qua Mã Bộ Bình. Là chủ tịch, Mã Bộ Bình có ý muốn điều Trần Kinh đến Ủy ban nhân dân huyện xử lý công việc, điều này là vô cùng rõ ràng.

Nhưng cuối cùng chuyện không thành, nguyên nhân trực tiếp có thể là do Mã Bộ Bình giữa chừng gặp khó khăn, Trần Kinh không thuộc bất cứ cái gì ở Lễ Hà, như vậy sẽ là một người trong sạch, dù gì cũng sẽ là một lựa chọn tốt nhất trong bọn họ.

“Tỉnh”, “Thị trấn Bàn Sơn”, “Vấn đề” đây là ba từ mấu chốt mà Lương Thu nhắc đến.

Thị trấn Bàn Sơn thì có vấn đề gì mà Mã Bộ Bình lại phải lên tận tỉnh để giải quyết? Ở thành phố cũng không giải quyết được sao?

Trần Kinh đứng dậy, bật đèn, bản đồ Lễ Hà treo trên tường, ngón tay của hắn di di nhẹ nhẹ trên tấm bản đồ, di đến vị trí của thị trấn Bàn Sơn, hắn xem một cách tỷ mỷ nơi này.

- Đập chứa nước Bàn Sơn?

Trần Kinh đột nhiên hiểu ra, Mã Bộ Bình làm chủ tịch một huyện, bị lâm vào cảnh khốn khổ, thì vấn đề chỉ có thể liên quan đến đập chứa nước Bàn Sơn.

Đập chứa nước Bàn Sơn là một công trình xây dựng lớn nhất của Lễ Hà gần mười năm nay, được đầu tư hơn năm trăm ngàn, đập chứa nước chủ yếu dùng để tích nước dùng cho phát điện.

Hơn nữa cải tạo đập chứa nước Bàn Sơn là vấn đề lớn nhất, cho đến bây giờ mới thôi tạm gác lại vấn đề này lại, đó chính là vấn đề di rời dân, việc cải tạo xây dựng đập chứa nước ở năm xã, thị trấn, hơn một ngàn hộ dân, gần bảy ngàn người phải di rời.

Phê duyệt việc di rời dân ở Lễ Hà, chuyện này là chuyện phức tạp, gây khó khăn cho mấy cấp đảng ủy chính quyền. Di dân khiếu nại, chuyện di dân trở thành chuyện bất ổn ở Lễ Hà mấy năm gần đây.

Nghĩ đến chuyện này, Trần Kinh gần như chắc chắn được chuyện Mã Bộ Bình lên tỉnh giải quyết là chuyện gì, ông ta chắc chắn sẽ chạy đến Sở thủy lợi...

Đêm đã khuya, đầu óc Trần Kinh càng nghĩ lại càng tỉnh táo hơn, hắn châm một điếu thuốc, rồi thong thả đi bộ trong phòng, di chuyển trong phòng được một lúc, hắn lại mở cửa thong thả bước ra ngoài sân.

Tối nay trời rất đẹp, trăng khuyết, cả bầu trời đều là sao.

Khát vọng được vào thành phố của Trần Kinh bây giờ không thể khống chế được nữa. Thành phố là nhà của hắn, ở đó hắn còn có cha mẹ, người thân và bạn bè, còn có, chuyện của Mã Bộ Bình ở thành phố có thuận lợi không?

Nếu không thuận lợi, bản thân mình có thể viết được mấy bài văn từ đó không?

Về thành phố là quyết định cứng rắn của Trần Kinh, bởi vì em gái phải kết hôn, Trần Kinh phải nhanh chóng trở về tham gia hôn lễ của em gái.

Nhưng hôn lễ của Trần Xán là vào tuần sau. Lịch trình mà Trần Kinh sắp xếp không phải là bây giờ mới sắp xếp mà là đã sắp xếp trước đó rồi. Nhưng hôm nay, Trần Kinh đột nhiên nhớ đến muốn lập tức vào thành phố, càng nhanh càng tốt.

Trần Kinh hiểu rất rõ, tất cả những những thứ mà hắn hiện đang có, nhiều khả năng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Chức Phó cục trưởng thường trục Cục Lâm nghiệp, căn bản cũng chỉ là một quân cờ, một khi chính đàn Lễ Hà lật tẩy ván bài này, mình ở Lễ Hà đã đắc tội với nhiều người như vậy,mà mình lại không có chỗ đứng, cả Lễ Hà này đâu sẽ là chỗ của mình?

Nguy cơ này, khiến cho Trần Kinh cực kỳ rối rắm và căng thẳng, đồng thời cũng kích thích não bộ của hắn vận hành với tốc độ cao.

Hắn đi được đến bước như ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì, hắn tuyệt đối không cho phép những thứ mình có được mất đi như vậy, hắn nhất định phải dùng mọi cách, vật lộn vì bản thân một phen.

- Cách ở đâu?

Nhà của Trần Kinh ở thành phố cũng không tệ, nhưng hắn lại xuất thân trong một gia đình nhà giáo bình thường, những người quen biết đều là những người bình thường, ở hội đồng nhân dân tỉnh cũng biết mấy ông lãnh đạo, nhưng hắn ở Hội đồng nhân dân tỉnh một năm cũng chưa từng gặp qua, hơn nữa lúc đó, ở Hội đồng nhân dân tỉnh hắn chỉ là một con tép, lãnh đạo nào nhớ đến hắn chứ.

Về phần đồng nghiệp, cũng có quan hệ với mấy người, nhưng xã hội bây giờ, thực tế là rất khó.

Trần Kinh bị điều đến Lễ Hà, sớm đã trở thành chuyện cười cho đám đồng nghiệp, bây giờ Trần Kinh lại đi cầu cạnh họ, khả năng mà đám người đó giúp mình là cực kỳ thấp, Trần Kinh còn phải chịu đựng ánh mắt khinh thường của bọn họ...

Lại nhả một làn khói nữa, thần kinh của Trần Kinh bị kích thích cao độ, hắn đi đi lại lại trong sân, bước chân càng lúc càng nhanh.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, không biết từ lúc nào, mặt trời đã hiện lên từ phía chân trời.

Trần Kinh lại đưa tay vào hộp thuốc lá, hộp thuốc đã trống rỗng từ bao giờ.

Hắn thở dài một hơi, bóp nát hộp thuốc, đánh một quyền vào gốc cây già ở góc sân, chỉnh trang qua loa lại quần áo, mở cửa đi ra ngoài.

Một chiếc taxi đến, Trần Kinh vẫy vẫy tay.

- Nhà khách Cục Nông nghiệp,
Trần Kinh chỉ chỉ về phía trước, thần thái trở nên kiên định dị thường.


Nhà khách Cục Nông nghiệp ở vùng đất có tiếng của huyện, Lễ Hà là một huyện thuần nông, Cục Nông nghiệp đảm nhiệm vị trí rất quan trọng, xây dựng nhà khách đầu tiên cũng là dựa vào lý do như vâỵ .

Đây là kết quả của kế hoạch kinh tế, nhưng Cục Nông nghiệp bây giờ đã biến nhà khách này trở thành một nơi sinh động, trở thành một nơi đặc sắc ở Lễ Hà.

- Chủ nhiệm Lương, đến đây ăn bát cháo nào, uống nhiều rượu không tốt cho dạ dày, buối sáng ăn bát cháo mới tốt cho dạ dày.
Trần Kinh đem bát cháo đến trước mặt Lương Thu cười cười, món tự chọn trong nhà khách nông nghiệp rất nhiều.

Lương Thu gật gật đầu nói:
- Phó cục trưởng Trần, tối hôm qua thực sự rất cảm ơn anh, người như tôi rất dễ uống say, rượu vào là hỏng việc.

Lúc này Lương Thu đã hồi phục được vẻ hào hoa phong nhã vốn có, lời nói vẫn duy trì sự cẩn thận vốn có, dường như những điều mà hôm qua anh ta nói, tất cả đều là hư ảo vậy.

Trần Kinh cũng không vòng vo với anh ta, chính mình cũng ăn một bát cháo, ngồi đối diện Lương Thu, nói:
- Chủ nhiệm Lương, tối qua tôi nghe anh nói, Chủ tịch Mã đã lên tỉnh, có phải vì chuyện di dân ở Bàn Sơn không?

Lương Thu uống một ngụm cháo rồi nói:
- Phó cục trưởng Trần à, bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính ( không ở đúng vị trí, thì không bàn chuyện chính sự), tôi bây giờ đang làm cán bộ ở trấn Dịch Chu, chuyện trong huyện, tôi có nắm rõ lắm đâu?

Trần Kinh cười cười, nói:
- Vậy là tôi nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ Phó giám đốc Triệu của sở thủy lợi là học trò của ông tôi, tôi hỏi là để xem có giúp được gì hay không thôi!

Trần Kinh nhét một cái bánh bao lớn vào miệng, mắt không nhìn Lương Thu, chỉ chỉ vào bánh bao nói:
- Mùi vị của chiếc bánh bao này thật tuyệt, thực sự rất ngon, Chủ nhiệm Lương cũng ăn một cái đi?

Lương Thu cầm trên tay một cái bánh bao, đôi mắt lại nhìn Trần Kinh đầy băn khoăn, nói vòng vo:
- Như thế nào? Phó cục trưởng Trần! Anh sắp về thành phố đúng không?

- Đúng vậy!
Trần Kinh thở ra một hơi.
- Đứa em gái bảo bối của tôi phải lấy chồng rồi, tôi làm anh lại có thể không về được sao? Lần này về, lại mất một món tiền lớn, đứa em gái của tôi nói rồi, tôi phải bao cái tivi và cái đầu đĩa nhà nó, tiền tích góp của tôi một năm coi như vứt đi rồi.

- Chúc mừng, chúc mừng!
Lương Thu lộ nụ cười khoe hàm răng trắng bóng.

- Chúng ta ở Lễ Hà có mấy người làm liên lạc ở đấy. Ở nhà khách Lâm Giang, người phụ trách tên là Văn Kiến Quốc, là người anh em cũ của tôi, anh quay về đấy thì tìm anh ta nhá!
Lương Thu nói.

- Như vậy không hợp lí lắm!
Trần Kinh khoát khoát tay nói.
- Tôi chỉ là hạng tôm tép ở Lễ Hà, về thành phố lại kinh động đến Chủ nhiệm ban liên lạc thường trú ở Sở Thành, chuyện này to tát đây!

- Phó cục trưởng Trần, nói những lời này có chút khách sáo quá, đều là hương thân phụ lão của Lễ Hà ta cả thôi, ở bên ngoài thì đều là người thân, anh là ma xó ở thành phố, lẽ nào lại không quen với những vị hương thân phụ lão đấy sao?
Lương Thu giận dữ nói.

- Chuyện này...
Trần Kinh thoáng chút do dự, một lúc lâu sau, hắn mới nói:
- Anh Lương, anh Văn tôi không quen, mặc dù nói tôi là ma xó của thành phố, nhưng tôi không biết anh Văn có phải là như thế không, tôi là Phó cục trưởng Cục Lâm nghiệp, cũng chỉ là hạt đậu xanh thôi.

- Anh yên tâm đi! Anh Văn đối nhân xử thế rất khiêm tốn, là người bôn ba ở ngoài đã nhiều năm, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Lương Thu có hơi xao động vội vàng nói.

Trần Kinh húp sùm sụp đã hết thêm một bát cháo nữa, đem bát đặt lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Thu, nói:
- Không phải là chắc! Phải là tuyệt đối! Ngày mai tôi lên thành phố, anh bảo anh ta gọi điện cho tôi vào máy bàn, không thì gọi vào máy BP của tôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.