Quấn Riết Vào Nhau

Chương 9




Tuy Minh Lăng đã cãi lại Cố Nguyên một bài song lòng cậu chẳng dễ chịu tẹo nào. Cậu cũng giống Cố Nguyên, hy vọng Minh Hy có được tiền đồ xán lạn. Bất luận Minh Hy đi đâu, dẫu là nơi biên cảnh nguy nan đầy rẫy, cậu cũng nguyện lòng theo anh, nhưng, cậu vẫn mong Minh Hy được an toàn, mong con đường thăng tiến của anh ổn an thuận lợi.

Minh Lăng tiếp tục đi may áo, lại phát hiện vô phương làm tâm trạng bình tĩnh trở lại, không thể hoàn thành một sản phẩm đòi hỏi sự tỉ mỉ tinh vi, thế là đành bỏ dở, dừng việc đang làm, vào bếp nấu cơm.

Trong khoảng thời gian cậu chờ Minh Hy về ăn cơm, lại bắt đầu đau đầu, thân thể như kiệt sức, bèn đặt đồ ăn gọn gàng rồi bỏ vào giường vì cơn đau đầu như thể bị búa bổ. Vậy mà nằm trên giường cũng không cách nào xua bớt cơn đau, cậu quằn quại siết chặt tấm chăn, môi dưới bị cắn đến nỗi rướm máu. Cậu thống khổ nghĩ, vì sao mình phải làm Omega? Làm Omega có gì tốt? Sức khỏe kém cỏi, từ bé đến lớn không biết bệnh tật bao lần, không biết đã mắc bao nhiêu thứ bệnh. Ốm đau nào có phải điều cậu mong, cậu cũng tuyệt nhiên không muốn phải gánh chịu sự tra tấn của bệnh tật. Cậu còn nhớ có lần bị ốm, vì ốm quá nặng, thậm chí suýt mất mạng, bệnh viện không thể không gọi điện cho người nhà là Minh Hy, Minh Hy tức tốc trở về chăm sóc cậu. Sau đó Cố Nguyên từng đề cập đến chuyện này, Minh Hy phải sắp xếp về nhà nên bỏ trận đấu liên trường khiến tổng điểm của Học viện họ sụt xuống hạng sau. Minh Lăng không ngờ trận đấu ấy quan trọng thế nào, mà Cố Nguyên thì cứ ghim mãi vụ ấy.

Minh Lăng nghĩ, nếu mình là Beta thì tốt biết mấy. Là Beta, đau đầu đã có thể uống thuốc giảm đau, còn cái thân Omega của cậu thì không.

Nhưng nghĩ đến Minh Hy, cậu lại cảm thấy mọi nỗi đau đều có thể chịu đựng. Vì cậu muốn sinh con cho Minh Hy sau này. Nếu là Beta, làm sao cậu có thể sinh ra đứa trẻ mạnh mẽ và vĩ đại cho anh?

Mới đầu Minh Lăng còn có thể nghĩ ngợi bông lông, dần dà cơn đau đầu trầm trọng tới độ cậu không còn suy nghĩ được nữa, chỉ còn biết gồng dậy tất cả ý chí tinh thần của mình để chống chọi cơn đau, sau đó cậu chính thức mê man.

Minh Hy về nhà, Tiểu Tạp tức thời vút đến, bay lòng vòng quanh anh. Anh hỏi, “Lăng Lăng đâu?”

Tiểu Tạp cho hiện một hàng chữ lên không trung, “Lăng Lăng trong phòng ngủ.”

Minh Hy hỏi, “Sao mày không phát ra tiếng?”

Tiểu Tạp lại chiếu một hàng chữ, “Lăng Lăng bắt tôi để chế độ im lặng.”

Minh Hy đánh mắt sang nó một cái, “Tao không bắt mày để chế độ im lặng.”

Thế là Tiểu Tạp hoan hô, tíu tít báo cáo, “Lăng Lăng trong phòng ngủ, Lăng Lăng trong phòng ngủ.”

Vì vậy Minh Hy vào thẳng phòng ngủ. Vừa mở cửa đã thấy Minh Lăng nằm đắp chăn trên giường, anh ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ trán cậu. Minh Lăng gắng gượng mở mất, vẫn đau đầu kinh khủng nhưng đã đỡ hơn ban nãy. Cậu hơi buồn nôn, nhưng cố nhìn lại, nói với Minh Hy, “Anh hai về rồi. Em nấu cơm để ở bếp đấy, anh cứ ăn đi, em không muốn ăn.”

Minh Hy xem nhiệt độ của cậu, hơi âu sầu, “Em lại sốt nữa.”

Minh Lăng cố nói, “Em ngủ một giấc là đỡ mà anh.”

Anh cúi xuống hôn trán cậu, “Ăn chút cháo được không, anh nói người máy nhà bếp nấu cho em.”

Cậu uể oải lắc đầu, “Thôi không ăn đâu, để em ngủ đi.”

Minh Hy cũng bó tay, đành đồng ý, nhưng vẫn gọi người máy mang một cốc sữa đến. Anh ôm Minh Lăng giúp cậu uống sữa, cậu uống được hai hớp đã buồn nôn muốn ọe ra, Minh Hy không còn cách nào khác, phải bỏ sữa sang một bên, bế cậu vào nhà vệ sinh cho cậu ói.

Toàn thân Minh Lăng mềm oặt, không có tí khí lực nào, lại ngất xỉu.

Minh Hy không thể đưa cậu đến bệnh viện vì trên người Minh Lăng đã có dấu hiệu của anh, hiện thời đang phải hủy bỏ hôn ước với nhà Marton, chuyện Minh Lăng đã bị đánh dấu bắt buộc không thể để cho người lạ biết, anh phải tự mình đọc trong sách hướng dẫn rồi để người máy y tế trong nhà kiểm tra cho Minh Lăng thôi.

Người máy kiểm tra xong cho kết quả là Minh Lăng bị chứng sốt trước kỳ động dục, không kiểm tra ra kết quả nào hơn.

Minh Hy đành phải bỏ qua.

Anh đi ăn tối, làm việc một lúc tại thư phòng rồi mới tắm rửa, vào phòng ngủ trông nom cậu nghỉ ngơi.

Người Minh Lăng nóng hầm hập, không rõ có phải vì nguyên do cậu đang sốt hay không mà nồng độ chất dẫn dụ Omega trong phòng càng đậm đặc. Mùi hương ngọt thấu lòng bao trùm không gian, dù có tinh thần thép như Minh Hy cũng khó thể nào kiềm nén nỗi xao động ùn ùn trong tâm tưởng. Thậm chí có một khoảnh khắc, anh đã nghĩ hay là Minh Lăng vào kỳ động dục rồi.

Nhưng nhìn lại phía giường, Minh Lăng ngủ không buồn động đậy.

Chất dẫn dụ quá nồng nặc trong phòng cực kỳ bất thường, Minh Hy buộc phải kiểm tra cậu bằng người máy lần nữa, kết quả cho ra là, bệnh nhân đang trong kỳ động dục.

Điều này làm Minh Hy thật sự lúng túng. Anh vuốt ve má, vuốt ve trán cậu, Minh Lăng nằm im re nhưng người cậu quá nóng. Anh sai người máy mang một cốc nước đến, rồi đỡ cậu dậy đút cậu uống nước. Lúc này Minh Lăng mới hơi hơi tỉnh lại, tầm nhìn nhập nhèm nhìn Minh Hy, giọng vừa khàn vừa thều thào, “Anh hai, em khó chịu quá.”

Minh Hy tự mình mớm nước cho cậu, hỏi, “Người máy khám bệnh nói em đang vào kỳ động dục, giờ em thấy sao?”

Minh Lăng chỉ thấy khó chịu tột độ, cơ thể vừa mỏi vừa đau vừa kiệt sức, đầu óc cũng mơ màng không thể suy xét, cả người bức bối như bị quấn trong thứ gì đó dính dấp và đặc quánh, nhưng tại nơi sâu thẳm của thân thể lại bập bùng loại cảm giác nào đó không hay tên. Cậu ú ớ, “Em không biết nữa, anh ơi, khó chịu lắm.”

Minh Hy toan bọc cậu vào chăn bế ra ngoài, “Tình trạng em lạ lắm, anh không yên tâm, phải đi bệnh viện thôi. Không thể để em có chuyện gì được.”

Minh Lăng thò tay ra giữ anh lại, “Không đi đâu, anh hai, em không thể đi. Em khó chịu lắm, anh hôn em đi, anh hôn em là được mà.”

Anh nhìn cậu, nhất thời cũng không biết quyết định ra sao. Giờ anh và Minh Lăng đã đâm lao thì phải theo lao, thời điểm hiện tại mà đến bệnh viện sẽ bại lộ việc Minh Lăng bị anh đánh dấu, chuyện bên gia tộc Marton càng khó bề giải quyết.

Minh Hy đành cho người máy lui đi, anh ra ngoài phòng ngủ tự chuẩn bị, sau đó cầm kim tiêm vào phòng ngủ. Minh Lăng giờ đây đã tỉnh táo, cơ thể bứt rứt, mong mỏi có ai đó chạm vào cậu.

Thấy Minh Hy vào, cậu yếu ớt gọi, “Anh ơi, khó chịu quá.”

Minh Hy đặt kim tiêm ở đầu giường, đoạn nhấc một cánh tay cậu ra khỏi chăn, “Anh ở ngay cạnh em đây. Anh tiêm cho em một mũi albumin trước, lấy từ máu anh, không gây hại cho em. Em có vẻ vào kỳ động dục thật rồi, nếu quá yếu sẽ không đủ sức đề kháng và sức lực qua được kỳ động dục đâu.”

Minh Lăng lấy làm hồ mê, “Đã vào kỳ động dục rồi?”

Minh Hy gật, “Theo anh nhìn thì là đúng, chất dẫn dụ của em đã thành thục, anh cảm thụ được, vả lại người máy cũng kiểm tra ra kết quả này.”

Anh nói dứt, đã cầm kim tiêm lên, chọc mũi kim vào cánh tay trắng đến gần như hóa thành trong suốt của cậu, đẩy vào.

Minh Lăng nhíu mày nhịn đau. Ở kỳ động dục, thân thể trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, cả cảm giác đau đớn cũng gấp bội bình thường. Cậu phải cắn răng gắt gao mới có thể giữ lại những âm thanh rên rỉ vì nỗi đau quá sức chịu đựng.

Cũng may Minh Hy tiêm xong nhanh chóng. Anh bỏ kim tiêm sang một bên, lại cầm nước dinh dưỡng cho Minh Lăng uống. Minh Lăng cố nhịn sự khó chịu uống cho hết cốc nước, Minh Hy chỉnh đèn phòng về độ sáng vừa phải, lại chỉnh nhiệt độ phòng về mức phù hợp nhất cho Omega kỳ động dục, thế rồi anh cởi hết toàn bộ áo quần của anh ngay cạnh giường. Minh Lăng nhìn anh xử lý mọi chuyện tươm tất, không khỏi lù mù, thầm nghĩ mình vào kỳ động dục thật rồi sao?

Song cậu chẳng còn thời gian để suy nghĩ vẩn vơ nữa, vì Minh Hy đã lên giường.

Minh Lăng mặc trên người chiếc áo phông và quần ngủ rộng rãi, Minh Hy dịu dàng đỡ cậu ngồi dậy, cởi cả quần cả áo cậu ra, thậm chí quần lót cũng không chừa. Thân hình mảnh dẻ của Minh Lăng hiển lộ trong ánh sáng.

Bấy giờ cậu mới có phần nào thẹn thùng. Kỳ thực chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ, kỳ động dục đầu tiên của Omega đã được giảng dạy kỹ lưỡng ở nhà trường, các Omega còn hăm hở đặt câu hỏi trong tiết học ấy nữa chứ.

Minh Hy đặt Minh Lăng xuống giường, cúi xuống hôn phớt môi cậu, khẽ khàng, “Lăng Lăng, anh sẽ cẩn thận, em đừng sợ.”

Minh Lăng nói nhỏ, “Em yêu anh lắm.”

Minh Hy cảm động biết bao, nâng cằm cậu lên trao nụ hôn tha thiết, bàn tay ve vuốt da thịt cậu, “Anh cũng yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.