Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 38




Edit: Dương

***

...

Chu Giác Sơn sẽ đi mua vé vào cửa xem thoát y cho cấp dưới? Thang Văn vẻ mặt hoài nghi, khóe mắt dò xét Tại Tư, lời này nghe liền thấy không đáng tin cậy.

Nhưng còn dư lại mười người ít khi tiếp xúc với Tại Tư, dù sao bây giờ Chu Giác Sơn không có ở đây, mọi chuyện đều là lời nói của một mình Tại Tư, lấy Phùng Lực dẫn đầu, tất cả đều ngốc nghếch, hai mắt sáng lên, thật đúng là tin tưởng.

Nhưng mà dù cho là sự thật, ở đây ai là cấp trên ai là cấp dưới? Bọn họ dù sao cũng không có khả năng thực sự để Chu Giác Sơn làm chân chạy giúp bọn họ.

Phùng Lực vội vội vàng vàng, đem vé vào cửa xem múa rối đưa cho Tại Tư, "Du tiểu thư, đoàn trưởng ở nơi nào? Tôi đi tìm ngài ấy!"

Tại Tư tùy ý chỉ tay theo một hướng.

Phùng Lực tin tưởng không hề nghi ngờ, gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Sau đó, chưa tới mười lăm phút, Tại Tư rất nhanh lại lấy lý do khát nước, buồn chán, khó chịu, Chu Giác Sơn hôm nay đi ra ngoài có lẽ không đem theo tiền cùng đủ loại lý do vô cùng kỳ quái, vài người còn dư lại cũng chia nhóm lần lượt chạy ra ngoài. Mắt thấy tình hình tốt đẹp, bên người chỉ còn dư lại một mình Thang Văn, cô nhún nhún vai, vỗ vỗ tay đi ra khỏi cửa xe.

Hơn bốn giờ chiều, chính là thời điểm nóng nhất. Không có gió không có mưa, ánh mặt trời nóng bỏng, trong không khí tràn ngập oi bức và khô nóng.

Thang Văn rất có nhãn lực, cầm cái ô, theo kịp, che trên đỉnh đầu Tại Tư, tâm tư hắn ta khẽ động, "Du tiểu thư đây là tính toán đi đâu đây?"

Tại Tư đeo một cái ba lô nhỏ, không nhanh không chậm, cô đi qua mấy gian hàng bán vật phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống, đi một chút dừng một chút, nhìn trúng một chú ngựa nhỏ làm bằng gỗ kê sí [1].

[1] Gỗ kê sí: trên mặt cắt của gỗ có hình dạng hoa văn giống như cánh gà (kê sí) (hình chữ "V") nên được đặt tên là gỗ kê sí, là loại gỗ quý chế tác ra đồ trang trí, đồ nội thất cao cấp.

Cô thuận tay cầm lên, quan sát một lần từ trên xuống dưới, "Thời gian không còn sớm, nên đi xem múa rối rồi."

Lập tức liền bốn rưỡi rồi, vé bọn họ đã nhận, theo Tại Tư thấy, Thang Văn không phải không biết thời gian đã tới.

"Vậy đoàn trưởng thì sao? Không đợi?"

Tại Tư bỏ tượng gỗ xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thang Văn.

Thang Văn bật cười, "Cô không cần phải bịa lý do với tôi, trong lòng cô hiểu rõ, có thể đối phó với Phùng Lực và mấy tên kia là được."

Tại Tư nghe được cậu ta nói bóng gió, cô đoạt lấy cái ô trong tay cậu ta, đi về phía trước.

"Nghe không hiểu cậu có ý gì."

"Du tiểu thư nếu quả thật nghe không hiểu vậy cũng là chuyện tốt."

"Không bằng cậu có lời gì cứ nói thẳng."

"Không được, tôi một chữ cũng sẽ không nói nhiều."

Thang Văn mặc dù cũng là không rõ lắm Chu Giác Sơn đang âm thầm làm những gì, nhưng mà từ sau khi Chu Giác Sơn đến quân khu bang Nam Shan, Thang Văn bí mật phát hiện, hầu như mỗi tháng thì anh ta đều sẽ mất tích vài tiếng như vậy, Thang Văn là văn thư của Chu Giác Sơn, yêu cầu đúng giờ báo cáo lộ trình của anh ta với quân khu, mỗi khi đến lúc này, nếu như không báo cáo không được, thì hắn ta đều lặng lẽ giúp Chu Giác Sơn bịa ra vài cái lộ trình.

Hắn ta không muốn Chu Giác Sơn bị lộ, hắn ta cũng không có dụng ý xấu, hắn ta sẵn lòng toàn tâm toàn ý tin tưởng Chu Giác Sơn, chỉ là bởi vì ở trong lòng hắn ta, anh ta vẫn luôn là một người cấp trên cương trực không xu nịnh, một người tốt quả thực đang ngồi đúng hàng lối.

Nhưng nếu như Chu Giác Sơn thật sự đang làm cái gì vi pháp loạn kỷ [2], hoặc là làm chuyện gì đó gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến vài triệu quân dân trong bang Nam Shan, Thang Văn cũng tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho anh ta. Dù sao đại nghĩa dân tộc trước mắt, hắn ta vẫn là phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu.

[2] Vi pháp loạn kỷ: vi phạm pháp luật, rối loạn kỷ cương.

Tại Tư trầm mặc, không muốn đáp lời của cậu ta, cô che ô, bước chân nhanh hơn, trực tiếp đi tới sân vận động biểu diễn múa rối.

Thang Văn cách Tại Tư một khoảng cách an toàn ước chừng khoảng hai mét, hắn ta nhìn xung quanh, giữ vững cảnh giác bất cứ lúc nào.

...

Cách đó không đến mười mét, bên kia đường, trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc màu trắng, có hai người đàn ông một già một trẻ mặc lung cơ truyền thống đang ngồi trong phòng riêng ở chỗ hẻo lánh nhất hút thuốc.

Một điếu thuốc hút được hơn nửa, người trẻ tuổi muốn đổi khẩu vị, thời điểm tìm bao thuốc lá, trong lúc vô tình chú ý tới thân ảnh ở bên kia đường.

Hắn ta bật máy lửa, đụng đụng lão nhân ở bên cạnh, giương giương cằm lên, "Nhìn xem, hướng chính bắc, đó có phải là văn thư của trung đoàn 3 không?"

Người đàn ông này mặc dù trẻ tuổi hơn so với lão nhân kia, nhưng trên khuôn mặt lại để hàm râu quai nón, có lẽ trời sinh lông trên cơ thể dày dặn, hai hàng lông mày của hắn ta suýt nữa dính liền ở một chỗ, hàm râu cùng tóc mai càng là sinh trưởng ở cùng một chỗ, rậm rạp dày đặc, hàm râu màu nâu mềm mại, rất giống đại thúc đốn củi đến từ châu Âu.

Một đôi mắt hơi lộ rõ lão hóa chậm rãi nhìn sang, hai giây sau, híp mắt, hít sâu một hơi điếu thuốc lá ở trong tay.

"Ừ... Dáng dấp trắng trẻo sạch sẽ, nhìn nhìn hình như là đúng rồi."

Quân phục của trung đoàn 3 vẫn dễ dàng nhận thức. Quân phục thống nhất trong quân đội bang Nam Shan, sườn bên khuỷu tay của cánh tay trái có thêm một đường gạch màu đen.

Trên đường phố coi như an tĩnh, hôm nay trong sân vận động có vài màn múa rối, biểu diễn lập tức bắt đầu, người ở cổng nhận vé còn dư lại không nhiều, lãnh lãnh thanh thanh [3], trước cửa vô cùng vắng vẻ, hai người nhìn Thang Văn một hồi, chậm rãi chú ý tới Tại Tư ở trước mặt Thang Văn.

[3] Lãnh lãnh thanh thanh: lạnh lẽo, hoang vắng.

Ở trong địa bàn quản lý của quân đội bang Nam Shan, chỉ cần bên trong tin tức linh hoạt, người nào còn có thể không biết lúc trước Chu Giác Sơn ở thị trấn Loilem thu vào một người phụ nữ Trung Quốc.

Người phụ nữ đang đi ở trên đường da dẻ trắng nõn, bất luận là dáng vẻ thân hình, cử chỉ khí chất, một cái cau mày hay một tiếng cười... cũng không lớn như là người địa phương Myanmar.

"Đó chính là người phụ nữ của Chu Giác Sơn?"

"Ừ."

Trừ anh ta ra còn có thể là ai.

Tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, nhưng mà toàn bộ tầng cao nhất đều vô cùng trống trải, xung quanh không có vài bức tường vững chắc, giữa các bao sương [4] đều là dùng mành trúc ngăn lại, không cách âm, cây kim rơi cũng có thể nghe được vô cùng rõ ràng.

[4] Bao sương: có vài địa điểm như rạp hát, KTV... bố trí một gian đặc biệt, mỗi gian có nhiều hơn một chỗ ngồi. Thông thường không gian khép kín bên trong lắp đặt thiết bị vô cùng xa hoa đều gọi là bao sương.

Vị tuổi tác đã cao kia đem điếu thuốc lá trong tay ấn vào trong cái gạt tàn thuốc, nghiền mài một chút.

Không bao lâu, mấy cái bao sương sát vách liền từ từ nổi lên tiếng động, tiếng động tiếng ma sát rất nhỏ, cẩn thận nghe ngóng, tất cả đều là có liên quan đến đề tài Chu Giác Sơn hiện nay đang ở Taunggyi.

...

"Chu Giác Sơn đến Taunggyi để làm gì?"

"Thảo, mệnh cứng ghê, Hồ tướng quân thế nào vẫn chưa nổ chết hắn ta?"

"Tao có một thân thích làm việc trong cục cảnh sát ở thị trấn Daren, nghe nói hắn ta vừa mới bắt được thị trưởng chỗ đó, phải xử lý theo hình phạt treo cổ."

"Ngô Tứ Dân cho hắn ta quyền lợi lớn như vậy để cho hắn ta làm mưa làm gió ở bang Nam Shan, lần này tới Taunggyi... tám phần cũng là tới tìm phiền toái cho chúng ta!"

"Hắn ta dám đến thì tao cũng dám giết chết hắn ta!"

...

Vài bao sương sát vách, một ít A Miêu A Cẩu [5] ồn ào sôi sục, phát ngôn bừa bãi.

[5] A Miêu A Cẩu: ý chỉ nhũ danh lúc trước mọi người hay dùng. Nghĩa bóng là người hay công việc không đáng coi trọng.

Đại hồ tử [6] liền vội vàng đứng lên vén mành trúc lên, kéo cao giọng nói, "Yên tĩnh! Đều tm yên tĩnh cho tao! Chúng ta cùng quân đội bang Nam Shan luôn luôn là quan hệ hợp tác hữu nghị, cùng Chu Giác Sơn càng là nước sông không phạm nước giếng, xáo trộn không đến cùng một chỗ!"

[6] Đại hồ tử: người đàn ông có chòm râu lớn.

Một phòng người nhìn nhìn Thiếu đương gia này, đàng hoàng, không nói.

Đại hồ tử trở lại bao sương, rót một chén trà cho ba mình ngồi trước mắt.

Hơi nước nóng bỏng màu trắng bốc lên, dày đặc mờ mịt... Lúc châm trà, khối cẩm thạch nạm vàng lớn bằng quả trứng gà đeo trên cổ lão nhân kia nóng lên.

Đại hồ tử này tên là Đan Thác, ba hắn ta tên là Sài Khôn. Một cặp cha con này vốn không phải là người địa phương bang Nam Shan, đi tới nơi này, không có gì ngoài việc muốn kiếm chút công việc, kiếm tiền mưu lợi, không muốn gây chuyện sinh sự.

Muốn nói bọn họ cụ thể làm cái gì, nói lớn ra thì bọn họ là tội phạm buôn lậu gỗ và ngọc thạch đang bị quân đội chính phủ phát lệnh truy nã, nói nhỏ lại thì bọn họ chỉ là ở trên địa bàn của quân đội chính phủ đầu cơ trục lợi một ít gỗ và đá sống tạm qua ngày mà thôi.

Địa phương Myanmar có nhiều núi rừng, tài nguyên phong phú, gỗ teak [7], gỗ tử đàn, v.v... là các loại gỗ quý, kéo ra ngoài một xe kiếm được một số tiền khổng lồ, càng miễn bàn tới Myanmar còn là khu vực duy nhất trên thế giới có điều kiện sản xuất đá quý cấp bậc cẩm thạch [8], thực chất toàn tỉnh có rất nhiều mỏ ngọc thạch vô cùng quý hiếm, hàng năm hàng ngàn hàng vạn ngọc thô được đào lên.

[7] Teak (Tếch): là một loài cây gỗ lớn trong chi Tectona, cao tới 30 - 40m và rụng lá vào mùa khô, phân bố ở Ấn Độ và khu vực Đông Dương.

[8] Cẩm thạch: gồm 2 loại đá Jadeite và Nephrite, trong truyện đề cấp đến đá Jadeite. Jadeite bao gồm màu xanh lục, trắng, hồng, đỏ, đen, nâu và tím. Jadeite hiếm và quý hơn Nephrite. Jadeite rực rỡ, bóng láng, trong vắt, tỏa sáng gần như gương. Mỏ Jadeite tốt nhất là ở Myanmar.

Đan Thác bọn họ đã hợp tác với quân đội chính phủ trong những năm đầu, khai thác tài nguyên, tìm kiếm khách hàng, đi ra nước ngoài tiêu thụ, dây chuyền phục vụ, đều là bọn họ can thiệp. Sau đó định kỳ sẽ nộp cho quân đội chính phủ một khoản lợi ích lớn, mọi người có tiền cùng nhau kiếm. Thế nhưng mấy năm gần đây, chính phủ Myanmar thay đổi người, từ sau khi chính phủ mới lên đài, một mực hạn chế xuất khẩu gỗ và ngọc thô, chỉ cho phép xuất khẩu thành phẩm, hy vọng để món lợi nhuận lớn nhất ở lại Myanmar.

Càng tm đáng giận là giữa năm nay, quân đội chính phủ kia còn tmd cắn ngược lại bọn họ, hợp tác cùng Interpol [9], đem bọn họ và những người làm việc cho bọn họ trở thành tội phạm bị truy nã. Không còn cách nào khác, bọn họ đành phải tìm chỗ để lánh nạn, tìm tới tìm lui, vẫn là bang Nam Shan cho điều kiện đáng tin cậy nhất...

[9] Interpol (International Criminal Police Organization): là tên gọi thường dùng của Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế, một tổ chức liên chính phủ được thành lập 7/9/1923 tại Viên, Áo với mục đích củng cố hoạt động chung của các cơ quan cảnh sát quốc gia.

Ngô Tứ Dân hứa hẹn, cho bọn họ mỏ khoáng sản mới, bãi gỗ mới, để cho bọn họ ban đầu cấp cho quân đội chính phủ bao nhiêu lợi ích thì bây giờ sẽ cấp cho quân đội bang Nam Shan bấy nhiêu lợi ích, duy nhất có thêm một điều kiện, chính là thời điểm bọn họ ra ngoài sẽ âm thầm giúp ông ta vận chuyển thêm một chút bột mì và thuốc lá, đây cũng không tính là chuyện lớn.

Đan Thác và Sài Khôn chính là người làm ăn đơn giản, cha ông là xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Tất cả đều lấy tiền làm chuẩn.

Những thứ khác toàn bộ đều không quan tâm.

Sài Khôn tháo sợi dây chuyền cẩm thạch nạm vàng trên cổ xuống, cầm khăn lông trắng xoa xoa, "Nhóm hàng kia vận chuyển đến bến tàu chưa?"

Đan Thác cũng rót cho mình một chén trà, "Để chú Triệu đi làm rồi."

"Cũng đừng gây ra rắc rối gì, chúng ta mới tới bang Nam Shan chưa lâu, nhất định phải để cho Ngô bộ trưởng lưu lại cái ấn tượng tốt mới được."

Đan Thác cười, "Được rồi, ba à, chú Triệu làm việc, ba còn không yên tâm sao?"

Đan Thác này từ nhỏ đến lớn, người hắn ta coi trọng nhất chính là chú Triệu, hơn mười năm, không quan tâm chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần đem chuyện đó giao cho chú Triệu, vậy thì một chút sai lầm cũng không hề xuất hiện.

Hai cha con nhìn nhau, cười cười.

... Chạng vạng, bến tàu Westport.

Ngoài khơi yên bình, phần lớn thuyền chài đều cập bến ở đây, bến tàu bận rộn, chất đầy hàng hóa các loại, cò trắng thành đoàn xẹt qua một góc bến tàu.

Ánh nắng chiều tà, chiếu vào hai thân ảnh cao lớn, kéo ra hai cái bóng màu đen thật dài.

Một người trong đó đang nghe điện thoại, "Alo, Thiếu đương gia hả, ai, tốt tốt tốt, cậu yên tâm, tôi làm thì cậu cứ yên tâm!"

Giọng điệu tăng lên, mười phần nhiệt tình. Nội dung trong điện thoại, cũng không có gì khác hơn là dặn dò ông ta kiểm tra lại hàng hóa nhiều hơn hai lần, đừng phạm sai lầm là được.

Điện thoại cắt đứt, xung quanh lúng túng yên lặng hai giây.

Chu Giác Sơn từ dưới đất cầm lên một chai nước khoáng, ném vào trong ngực Triệu Tuấn.

Triệu Tuấn nghe một cuộc điện thoại này nói khô cả họng, ngửa đầu, uống nước ừng ực ừng ực.

Chu Giác Sơn xoay người, vịn tay lên lan can ở bến tàu, nhìn trước mắt sóng nước ba quang lân lân, mặt sông rộng lớn hiện lên màu vàng kim. Khẽ cười một tiếng, "Chúc mừng nha Triệu lão đầu, chú làm Nhị đương gia buôn lậu này coi như không tệ."

"Cút!"

Triệu Tuấn một cước đạp tới.

Chu Giác Sơn căn bản không muốn tránh. Hắn nhướng mày, bình thản nhìn lại ông ấy, "Hay là lúc nào đấy chú cũng giới thiệu cho cháu một cuộc làm ăn đi?"

"Cậu dám chạm vào! Xem tôi có cắt đứt chân của cậu không!"

"Chú dám đánh, vậy thì nửa đời sau của con gái chú làm sao hạnh phúc?"

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.