Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 25: 25: Trong Xe





Nơi này vốn dĩ tối đen như mực nhưng đôi mắt của hai người lại vô cùng sáng, qua lớp cửa kính xe được đóng kín mít lại càng giống những ngôi sao xa xôi ở trên bầu trời.

Hai người ngay lập tức đổ về phía sau, Diệp Dung nhẹ nhàng hôn môi Hạ Hựu Nhiên, kích thích thần kinh mẫn cảm của nàng.

Những ngón tay đan vào nhau, đột nhiên có tiếng xe vang lên.

"Có người tới."
Diệp Dung dừng lại, tóc tai đã tán loạn.

Cả hai đều cố gắng kiềm chế, chỉ là......!Càng kiềm chế lại càng muốn bộc phát.

Cô nói với giọng khàn khàn: "Vẫn là không nhịn được, em kín miệng một chút, đừng kêu ra tiếng."
Hạ Hựu Nhiên ngẩn người trong giây lát.

Đến khi Diệp Dung cúi người xuống nàng lập tức hiểu ra, lấy tay bịt kín miệng.

Cửa xe đóng kín mít khiến cho người bên ngoài không thể nhìn được các nàng đang làm gì.

Tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe kia lướt qua hai người, đèn xe còn có thể chiếu rọi một ít khung cảnh bên trong.

Hạ Hựu Nhiên vẫn đang mặc chiếc váy gợi cảm kia, làn váy bị hất lên như có gió thổi qua, vải vóc bên dưới không ngừng xộc xệch.

Chờ chiếc xe kia đi hẳn, Diệp Dung mới bắt đầu hôn nàng, cắn nàng......!
Hạ Hựu Nhiên tự cảm thấy mình bỉ ổi.

Rõ ràng cô đã biết chiếc xe đó là của anh mình nhưng lại không hề lo lắng chuyện bị phát hiện, ngược lại còn kích động ôm lấy Diệp Dung, nắm chặt cánh tay cô, "Em cũng muốn làm cho chị, lần trước......!tự nhiên lại bỏ đi."
"Ừm." Diệp Dung chờ mong nhìn nàng.

Hai người đổi tư thế hôn, Hạ Hựu Nhiên bắt chước nép mình xuống như Diệp Dung lúc nãy.

Không ai có thể nhìn được góc khuất này, nàng lại càng phóng túng.

......!
Sau khi kết thúc, Diệp Dung còn dùng sức cắn tai nàng, để lại cả dấu răng như muốn đánh dấu chủ quyền.

Cô hỏi Hạ Hựu Nhiên, "Lão bản, chị làm có tốt không?"
"Tốt......" Hạ Hựu Nhiên vừa trả lời vừa liếm môi, hệt như con mèo mới ăn vụng cá.

Không cần hỏi cũng biết, nàng vô cùng hài lòng với màn phục vụ vừa rồi.

Diệp Dung tận hưởng xong dư vị thì lắc đầu tiếc nuối: "Nếu ở trên giường sẽ còn phát huy tốt hơn nữa, lão bản có muốn thử lại hay không?"
"Nữa á......" Hạ Hựu Nhiên sợ hãi.

Nàng cảm thấy vừa rồi khá tốt, nói nhỏ: "Em sợ sáng mai dậy không nổi.

Ngày mai em còn phải đi thu âm bài hát mới, hơn nữa hôm nay lại còn lén ra ngoài, nếu quản lý mà biết nhất định chị ấy sẽ nháo nhào lên......!em còn có thể sống sao?"
Diệp Dung lần đầu tiên nghe được chuyện này, cảm thấy Hạ Hựu Nhiên giống như đứa nhỏ yêu sớm sợ bị phụ huynh phát hiện, cô thật sự không nỡ.

Cô ngồi thẳng lên rồi nói: "Giờ chị chở em về, lúc nào muốn thì nhắn tin cho chị.

Lão bản yên tâm, chị sẽ online 24/24.

Nếu cảm thấy không hài lòng với dịch vụ của chị, có thể cho điểm kém."
Hạ Hựu Nhiên tự hỏi: Nàng còn có thể chấm điểm sao?
Nếu như có thể, nàng khẳng định sẽ không cho điểm kém.

Cùng Diệp Dung làm chuyện này rất thoải mái, nàng sẽ cho 9 điểm, 1 điểm còn lại để dành cho lần sau.

Diệp Dung vừa nói nếu ở trên giường sẽ thể hiện xuất sắc hơn nữa.

Nghĩ đến lại buồn, Hạ Hựu Nhiên hạ cửa sổ xe xuống.

Làn gió mát nhẹ thổi qua, tựa như một buổi hẹn hò hóng mát.

Đến tiểu khu nàng ở, Diệp Dung dừng xe, cố ý kéo áo khoác của nàng xuống và nói: "Chà, ướt cả rồi.

Nhớ đi tắm đó."
Hạ Hựu Nhiên để cô tuỳ ý ăn đậu hũ, cảm nhận những hơi ấm cuối cùng rồi lại nhìn Diệp Dung luyến tiếc.


"Muốn nói gì sao?" Diệp Dung dựa vào cửa xe, vươn người về phía trước, ghé sát tai để nghe nàng nói.

Hạ Hựu Nhiên sau khi do dự một lát thì đánh bạo nói: "Thật ra bên trong còn ướt hơn, còn chị?"
Diệp Dung sửng sốt, không ngờ Hạ Hựu Nhiên sẽ dám nói như vậy.

Đến khi lấy lại tinh thần thì Hạ Hựu Nhiên đã chạy mất dép, đứng ở cổng lớn vẫy tay với cô, thật là......!Thật là hư đến mức muốn kéo nàng trở lại đây.

Diệp Dung ngửa người ra sau, nhắm mắt lại, sao có thể không ướt được?
......!
Hạ Hựu Nhiên thức dậy khá muộn.

Tối hôm qua lúc trở về vẫn không sao, đến sáng nay mới cảm thấy mệt mỏi quá độ.

Nàng cứ nằm ở trên giường không muốn đứng dậy.

Chu Phàm Nhân đi tới gõ cửa và nói: "Nay chị có làm há cảo trứng, Hạ Hạ, lát nữa em phải ăn nhiều vào đó.

Chị thấy gần đây em tập nặng quá, hôm qua còn đi đứng xiêu vẹo."
Cái đó không phải do tập nặng.

Là bị Diệp Dung khi dễ.

"Dạ." Hạ Hựu Nhiên nhanh chóng thu dọn gọn gàng, búi tóc thành hình củ hành.

Đêm qua Diệp Dung phục vụ rất chu đáo, ngoại trừ khúc cuối có cắn lỗ tai thì không để lại thêm dấu vết gì trên người nàng.

Ra khỏi phòng nàng liền lấy lại tinh thần, ngấu nghiến gắp đồ ăn.

Đây chính là nhược điểm của việc vận động quá sức, rất dễ đói bụng.

"Mỗi lần nhìn Hạ Hạ ăn lại có cảm tưởng ca hát đang cản đường mình vậy, đáng lẽ phải đi làm đầu bếp mới đúng." Chu Phàm Nhân hưng phấn nói.

Cố Tri Canh ngồi bên cạnh còn phối hợp vô cùng ăn ý, đưa bát của mình ra, "Chu đầu bếp, cho em xin bát nữa."
"Em cũng vậy." Hạ Hựu Nhiên cười theo.

Mà Diệp Diệc Hàm ngồi ở góc bàn hoạch hoẹ nói: "Mấy người còn trách tôi tối không về ngủ, Hạ Hựu Nhiên, rốt cuộc đêm qua mấy giờ về, tiếng tắm rửa ồn muốn chết."
Ngày hôm qua khi Hạ Hựu Nhiên trở về thì Diệp Diệc Hàm vẫn còn đang nấu cháo điện thoại, nàng ồ một tiếng, nói: "Đi xem đấu giá, đã báo trước với Thượng tỷ."
"Cô cũng được lắm." Diệp Diệc Hàm nói, "Tôi vừa mới nói sẽ cùng bạn trai đi xem đấu giá, hôm qua cô liền đi? Gấp như vậy thì có cửa tham dự không? Hay là đứng ngoài cổng hóng gió."
Nói cứ như thể Hạ Hựu Nhiên có ý đồ với bạn trai của cô.

Hình Thiên Húc như vậy, ai thèm để ý chứ.

Bất ngờ một giọng cười vang lên.

Cố Tri Canh buông đôi đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, "Bình thường tôi cũng ít cười lắm, trừ khi nhịn không được mà thôi."
Hạ Hựu Nhiên suýt chút nữa thì bị sặc.

Nàng biết vì sao Diệp Diệc Hàm mới sáng sớm đã gây sự.

Hôm nay là ngày chương trình sẽ phát sóng, nhưng mấy ngày qua ekip vẫn tuyệt nhiên không đăng gì về cô.

Nếu không phải Thượng Văn Vân thương tình mua thuỷ quân* cho cô, nàng cũng không biết trong chương trình có tồn tại người này.

*Thuỷ quân: những account, nick ảo được mua chuộc để sử dụng Internet nâng hoặc dìm các nghệ sĩ, tác phẩm.

Diệp Diệc Hàm giống như bị mất trí, đặt mạnh cái ly xuống bàn, vắt áo lên vai rồi nói, "Nhóm chúng ta sao lại có một kẻ như vậy? Mỗi ngày đều như một con chó, vô tích sự, chỉ có ăn là giỏi.

Cái nhóm này sớm muộn gì cũng tan rã!"
Cố Tri Canh là người ăn nhiều nhất nên tưởng mình đang bị móc mỉa, cô nhìn Diệp Diệc Hàm, nghiêm túc nói: "A......!Người điên mà cũng biết nói chuyện?"
Hạ Hựu Nhiên vỗ vỗ tay cô, "Chị ta nói em."
Cố Tri Canh nói: "Vậy thì đúng là điên thật rồi."
Diệp Diệc Hàm ở trong nhóm nổi điên cũng không phải lần một lần hai, Thượng Văn Vân cũng không quản nổi cô thì nói gì đến ba thành viên còn lại.

Chu Phàm Nhân rót thêm ly sữa cho hai người: "Cứ kệ cô ta đi, mặc kệ cô ta, mấy đứa xem chị có thèm quan tâm đâu."
Việc tập luyện càng ngày càng khẩn trương, thường thường sẽ có lão sư đến hướng dẫn.

Buổi trưa, Hạ Hựu Nhiên nhận được tin từ ban tổ chức hội đấu giá, nói là kim cương mua hôm qua đã hoàn tất thủ tục, hôm nay nàng có thể đi lấy rồi, nếu không tiện thì bọn họ có thể gửi két sắt.


Hạ Hựu Nhiên đang chuẩn bị nhắn tin trả lời thì Thượng Văn Vân chạy tới vẫy vẫy tay với nàng, "Hạ Hạ!"
"Dạ? Có chuyện gì hả chị?" Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc sớm đi lấy nhẫn rồi chụp hình gửi Diệp Dung, như vậy các nàng sẽ sớm gặp lại.

"Lão bản gọi em vào văn phòng."
"A? Diệp Dung tới." Đôi mắt Hạ Hựu Nhiên bỗng nhiên sáng ngời, hưng phấn chạy đi thay quần áo.

Thượng Văn Vân nhìn nàng hoài nghi, "Diệp Dung? Chị ta thì liên quan gì, chị đang nói lão bản của chúng ta, Kỳ Văn Dương."
Hạ Hựu Nhiên: "............!À."
Thật sự xấu hổ, đặc biệt xấu hổ.

Ngày hôm qua Diệp Dung luôn miệng gọi nàng là lão bản nên hiện tại cứ nghĩ đến cô là trong đầu liền nghĩ đến hai chữ này.

Nàng yên lặng lau mồ hôi, "Lát nữa em sẽ đi."
Thái độ thay đổi thất thường như vậy khiến Thượng Văn Vân hoang mang, đáng sợ hơn nữa là trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ.

Hạ Hựu Nhiên có ý với Diệp Dung, nàng cũng để ý Diệp Dung!
Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Diệc Hàm đang luyện rap nhìn qua và hỏi: "Hạ Hựu Nhiên đi gặp lão bản để làm gì? Tại sao mọi người thì tập luyện còn nàng lại lên văn phòng của lão bản?"
"Em quản nhiều như vậy làm gì? Tự lo thân mình trước đi, lúc nãy lão sư phê bình em rất nhiều lần, nói kỹ năng của em ngày càng xuống dốc, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm đó." Thượng Văn Vân nghiêm khắc phê bình cô, hy vọng cô có thể để tâm đến những thiếu sót của bản thân.

"Tại sao lúc nào cũng là em? Hạ Hựu Nhiên có thể lười biếng trốn đi chơi thì tại sao em không được phép nghỉ ngơi thư giãn? Phân biệt đối xử cũng không cần lộ liễu như vậy, hay là nàng có đại gia bao nuôi đúng không?"
Thượng Văn Vân nhíu mày, "Em nói linh tinh gì đó? Nếu còn để chị nghe thấy những lời này một lần nữa thì đừng nghĩ đến những hoạt động tiếp theo.

Chẳng hiểu em đang nghĩ gì nữa."
Diệp Diệc Hàm bất mãn hừ một tiếng, "Vậy em có thể đi vệ sinh chứ?"
Cô cảm thấy việc này nhất định có vấn đề.

Đi vệ sinh chỉ là lấy cớ, thực chất cô muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Hạ Hựu Nhiên đi gặp lão bản để làm gì, không chừng nàng đang quan hệ bất chính với người nào đó.

Hạ Hựu Nhiên vừa đến cửa, lão bản liền nở nụ cười nhiệt tình chào hỏi nàng, "Hạ Hạ, mau vào đây xem ai đến gặp em này."
Một người đàn ông mặc vest đang ngồi trên ghế, chải chuốt cẩn thận từ đầu đến chân, là ảnh đế thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh —— Phương Nam
Phương Nam, nổi tiếng khi còn rất trẻ, cùng lúc đạt cả 3 danh hiệu ảnh đế trong nước và chiến thắng ở Liên hoan phim quốc tế Cannes cũng trong năm đó.

Không những vậy, hắn còn mở công ty riêng, tự mình điều hành và đầu tư kinh doanh, năm ngoái còn lọt vào top đại gia Forbes.

Hạ Hựu Nhiên vốn đang không vui, nhìn thấy anh trai liền sáng mắt, kích động gọi: "Ca, sao anh đến mà không báo trước cho em?"
Biểu tình của Phương Nam có chút lạnh nhạt, nếu nói đang tức giận thì lại quá uể oải, giống như đã phải chịu đả kích và không thể hồi phục trong một sớm một chiều.

Hắn ngẩng đầu nhếch môi, miễn cưỡng cười nói: "Hôm qua không phải nói sẽ tặng em đồ quý sao, em không muốn anh đến thăm à?"
"Tất nhiên là không, em rất vui." Hạ Hựu Nhiên ngồi xuống cạnh hắn, nhìn sắc mặt của hắn lo lắng, "Anh không khoẻ à?"
"Ừ, hôm qua cả đêm không ngủ." Phương Nam nhìn chằm chằm muội muội nhà mình và hỏi: "Tối qua em ngủ ngon không?"
"Cũng không ngon lắm, tụi em phải tập luyện rất lâu."
"À, tập luyện hả......" Phương Nam lấp lửng.

Lão bản vội vàng xua tay nói: "Tôi chưa bao giờ bắt ép Hạ Hạ cả, vẫn luôn khuyên em ấy nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nhưng vì sắp phát hành album nên quản lý và các lão sư đều khắt khe hơn."
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, "Là do tụi em tự nguyện, công ty tốt với em lắm."
Phương Nam hoài nghi nhìn Hạ Hựu Nhiên, sau đó lấy ra một cái hộp từ trong túi, "Anh đến là để đưa nó cho em.

Lúc trước có nói sẽ tặng em sợi dây chuyền kim cương hồng, em xem thử có thích hay không."
Hạ Hựu Nhiên liền hồi tưởng lại rất nhiều chuyện.

Nhớ đến hình ảnh anh trai ở buổi đấu giá cố gắng lấy được dây chuyền cho nàng, cô độc và thê lương, trong lòng nàng xúc động, cảm thấy chiếc vòng cổ này thật loá mắt, "Cảm ơn ca ca, em rất thích nó."
"Thật không?" Phương Nam nhìn nàng, ngữ khí có chút chua chát "Tại sao hôm qua anh gọi video em lại không trả lời? Sáng nay anh muốn gặp em, gọi điện thì em không bắt máy."
Hạ Hựu Nhiên: "............"
Tối qua mệt mỏi rã rời thì làm sao mà nàng nhớ được.

Nhìn thấy dáng vẻ vừa tức giận vừa đáng thương của anh trai, Hạ Hựu Nhiên áy náy, "Xin lỗi anh, do em không thấy, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Lần sau phải ưu tiên anh trên hết!"
"Dạ!"
Phương Nam đã cảm thấy thoải mái hơn.

Nhất định là do ngày hôm qua nhìn nhầm, muội muội ngoan như vậy sao có thể ở trong gara làm chuyện xấu với Diệp Dung cơ chứ.


Còn mệt hắn ở ngoài gara trông chừng cả đêm, đề phòng có người đi vào quấy rầy các nàng.

Kỳ Văn Dương nói: "Tôi sẽ để Hạ Hạ nghỉ ngơi một ngày, hai anh em đi chơi vui vẻ."
Ngày thường Phương Nam cũng bận đóng phim nên không có nhiều thời gian gặp Hạ Hựu Nhiên.

Hắn vỗ vai người bạn chí cốt, "Hạ Hạ nhờ cậu cả.

Lần sau tôi sẽ mời cơm, giờ tôi dẫn Hạ Hạ ra ngoài đi dạo."
"Chỗ anh em với nhau còn khách sáo làm gì.

Hạ Hạ lợi hại như vậy, em ấy đến đây tôi còn áy náy không hết.

Tôi tin chắc sau này Hạ Hạ sẽ trở thành ca hậu."
Hai người khách sáo một hồi, Phương Nam liền dẫn người đi.

Hạ Hựu Nhiên lấy sợi dây chuyền ra đeo nhưng không gài được móc khoá.

Phương Nam thấy thế liền đứng ở sau lưng giúp nàng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, "Vẫn là Hạ Hạ của chúng ta đẹp nhất, cho dù người khác có phẫu thuật theo em thì cũng không thể sánh bằng."
"Phẫu thuật gì ạ?" Hạ Hựu Nhiên mờ mịt.

"Thì là phẫu thuật thẩm mỹ đó.

Hôm qua anh nhìn thấy một cô gái trẻ na ná em, anh nghĩ là cô ta cố ý phẫu thuật thẩm mỹ để được giống em.

Haizz, con gái bây giờ bị làm sao vậy? Yêu cái đẹp thì có thể hiểu được, nhưng tại sao lại đi phẫu thuật đến mức đánh mất cả bản thân như thế."
Hạ Hựu Nhiên: "............!Ca, lát nữa anh nhớ ăn nhiều cá vào."
Nghe nói bổ não.

Hai anh em vui vẻ đi chơi cả buổi, chủ yếu là Hạ Hựu Nhiên theo sau Phương Nam.

Quan hệ giữa hai anh em vẫn luôn rất tốt, trước kia Hạ Hựu Nhiên du học ở nước ngoài, Phương Nam mỗi lần đóng phim xong sẽ bay qua thăm nàng.

Đến khi xuống xe, hai tay Hạ Hựu Nhiên xách đầy những túi hàng xa xỉ, ai không biết còn tưởng bọn họ mua đứt cả cửa hàng.

"Hạ Hạ, hay để anh giúp em xách lên?" Phương Nam muốn đi lấy túi xách nhưng lại bị Hạ Hựu Nhiên lắc đầu cự tuyệt, "Không sao đâu ạ, em tự lo được, các thành viên đối xử với em rất tốt, giờ anh mà lên sẽ doạ họ đó!"
Phương Nam tiếc nuối thu tay lại và dặn dò: "Nhớ phải gọi điện cho anh đó.

Nếu xảy ra chuyện phải nói với anh đầu tiên, làm gì thì làm cũng không được tắt máy, nhớ chưa?"
"Biết rồi biết rồi!"
Phương Nam nhìn theo bóng lưng của muội muội, không khỏi xúc động, muội muội đã trưởng thành không cần ca ca phải lo lắng nữa, cũng đã đến tuổi yêu đương.

Ừ, em rể tương lai của hắn nhất định phải thật ưu tú.

Trợ lý ngồi ở trước lái xe, thấy tâm trạng hắn đã tốt lên nhiều bèn nói: "Nam ca, chương trình Hạ Hạ tham gia đã phát sóng rồi đó.

Nghe nói nàng đảm nhận vai trò bộ não của chương trình, trực tiếp giành chiến thắng ở vòng cuối, anh có thể xem thử."
Phương Nam gật đầu, mỉm cười kiêu hãnh, "Hạ Hạ lúc nào cũng ưu tú.

Ngày còn du học, em ấy đã trở thành học trò của Yevgeni lão sư và thường xuyên biểu diễn ở St.

Paul Cathedral."
Hắn càng nói càng hứng trí, gạt tất cả những tức giận từ tối qua sang một bên.

Hạ Hạ và Diệp Dung ở bên nhau? Đây chẳng phải là chuyện viển vông sao?
Phải xem chương trình mới được!
Chương trình này được chia làm hai tập.

Phương Nam trực tiếp nhấn vào xem, ủng hộ muội muội thì có gì mà phải chần chừ.

Vừa mở ra liền nhìn thấy cảnh muội muội đang chơi dương cầm.

Wonderful!
Phương đại ảnh đế chăm chú xem từng chi từng chi tiết, thỉnh thoảng còn không quên chụp lại màn hình
Màn hình bỗng nhiên tối sầm, Hạ Hựu Nhiên bị đẩy vào một căn phòng tối om, sau đó lại có thêm một người bị đẩy vào cùng.

Phương Nam vừa xem vừa hồi hộp, thầm nghĩ may mà ekip cũng không đến nỗi nhẫn tâm, còn cho muội muội có thêm đồng đội, hy vọng lúc sau đồng đội có thể bảo vệ muội muội của hắn.

Rất nhanh sau đó, Hạ Hựu Nhiên đã đi tới bên kia bàn, cũng chính là chỗ của người đồng đội.

Biên tập viên của chương trình làm việc quả thực có tâm, ánh sáng huyền ảo tạo nên một bầu không khí kinh dị.

Đột nhiên màn hình sáng ngời, hắn liền nhìn thấy người đồng đội đang cắn bịt miệng của muội muội, đúng, chính là cắn, hình ảnh phát sóng rõ ràng sắc nét, đôi môi kia còn cọ vào mặt muội muội!
Khốn kiếp!
Chương trình này muốn bị cấm sóng sao? Đây là quấy rối tình dục! Quấy rối tình dục đó!
Máy quay di chuyển, dần dần hiện ra một nụ cười cận cảnh, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt diễm lệ của Diệp Dung.

Cô khẽ nhướng mày, nhìn thì đàng hoàng nhưng lời nói vô cùng lưu manh, "Tới lượt em, cắn chị đi."
Cắn chị! Cắn chị! Cắn chị?????
Tại sao lại là Diệp Dung?

Diệp Dung sao có thể nói năng thô bỉ như vậy! Rõ ràng biết Hạ Hạ chỉ là một đứa nhỏ mà còn đi cắn nàng! Sao cô ta có thể vô sỉ đến mức đó?
Nhất định là hắn bị mù rồi!
Phương Nam hô hấp khó khăn vì quá sốc, ngón tay vô tình bấm vào phần bình luận.

Bình luận vừa hiện lên, một lần nữa đập tan nhân sinh tam quan của hắn.

【U là trời! Hoá ra là quản lý Diệp của tôi! Cô ấy thật sự đã đi show đó! Bá cháy bọ chét luôn!】
【Lúc trước đoán già đoán non mà không có ai nghĩ đến quản lý Diệp cả!】
【Diệp Dung và Hạ Hựu Nhiên thật xứng đôi!】
【Quản lý Diệp hãy ăn nàng cho tới nơi tới chốn, đừng nửa vời như thế! Xin mời!】
【Đoạn cắn bịt miệng của quản lý Diệp quá tuyệt vời, bộ dạng thẹn thùng của tiểu tỷ tỷ kia mới đáng yêu làm sao!】
【Cho hỏi ngu phát, tiểu tỷ tỷ hay thẹn thùng này là ai vậy? Đẹp xỉu, lại còn rất xứng đôi với quản lý Diệp nha!】
【*Hét to* Tiểu tỷ tỷ hay thẹn thùng là Tiểu Hạ của nhóm Flamingo, Hạ Hựu Nhiên, vừa biết hát lại biết nhảy, mọi người nhớ theo dõi Weibo của nàng nha~】
【VL! Ekip táo bạo vậy luôn! Khoảng cách này, sự ái muội này, ngại gì mà không ship chị em mình ơi, nhanh nhanh nhanh!】
【Mệt quá, ai thích ship thì tự chơi riêng với nhau đi.

Ta muốn theo dõi cốt truyện, không biết bao giờ chân tướng mới được tiết lộ nhỉ.】
【Xỉu up xỉu down, Hạ Hạ của ta còn tìm ra bản 《Sonata dương cầm số 14 ở cung Đô thăng thứ》 của Beethoven nữa.】
【Xin phép spoil xíu,nàng không những tìm ra mà còn đàn được nữa đó! Nàng đàn rất hay, đúng là thần tiên tiểu tỷ tỷ mà! Quản lý Diệp đừng ấn phím đàn nữa, ấn nàng đi! 】
【Phong cách của Hạ Hựu Nhiên đặc biệt giống với Sumleaf đại sư, đáng tiếc ta không có tiền đi St.

Paul Cathedral để nghe.】
【Hạ Hựu Nhiên x Diệp Dung! CP Đêm hè chính thức xuất đạo!】
Phương Nam tức đến run rẩy, trợ lý lái xe trong lo sợ, nhưng cũng tò mò không biết rốt cuộc chương trình phát sóng ra sao.

Hắn thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, nếu lỡ Phương Nam đột ngột bất tỉnh nhân sự, hắn sẽ lập tức quay xe.

Phương Nam hít một hơi thật sâu, nói: "Quay xe."
"Ok, đi bệnh viện thôi!"
"Ai bảo tôi muốn đi bệnh viện, tôi đi bệnh viện, hừ, đi công ty, báo trước với bộ phận PR đi!" Phương Nam giận đến mức sắp hồ đồ.

Hiện tại hắn chỉ muốn chạy đi tìm Diệp Dung, gọi cô ra ngoài để mắng cho một trận.

Đúng là đồ cầm thú! Chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ cô lại để ý đến muội muội của tôi.

Tại sao cô có thể đối xử với muội muội như vậy?
Phương đại ảnh đế vốn là người tương đối phong kiến, giận đến mức trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ, kết hôn!
Phải kết hôn!
Đầu bên kia, Hạ Hựu Nhiên vẫn chưa biết anh mình gặp đả kích lớn đến mức nào, tay xách nách mang hổn hển đi lên.

Đang định bấm chuông thì cửa đột nhiên mở ra.

Diệp Diệc Hàm vịn tay nắm cửa, nhìn lướt qua đồ vật trên tay nàng, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

Hạ Hựu Nhiên nhíu mày nói: "Đừng chặn đường tôi, chị xích qua chút đi."
"Cô để trai lạ chở về? Đi Maserati* đúng không?" Diệp Dung cười khẩy, lại nhìn tay nàng, "Toàn là đồ xa xỉ, mẫu mới nhất của Chanel, còn có nước hoa, cũng phải mấy chục vạn đi."
*Maserati: tên một hãng xe hơi hạng sang
Đang nói thì cô lại nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Hạ Hựu Nhiên, "Bảo sao cô lại nói đi tham gia hội đấu giá, hoá ra là có người dắt đi.

Nghe nói sợi dây chuyền này được bán với giá 28 triệu."
Hạ Hựu Nhiên ừ một tiếng, tay chân muốn rụng rời, không vui nói: "Là anh tôi tặng, nếu không có việc gì thì chị tránh qua một bên được không?"
"Anh trai?" Diệp Diệc Hàm châm biếm, "Ai mà biết là anh trai ruột hay anh trai mưa."
Có anh trai như vậy còn chạy đến đây gia nhập nhóm các cô? Sao không tự lập nhóm rồi tự chơi đi? Bộ tưởng các cô đều là kẻ ngốc hả?
Hạ Hựu Nhiên lấy tay đẩy cô qua một bên, đi vào nhà đặt đồ đạc xuống bàn, cột tóc gọn gàng rồi gọi Chu Phàm Nhân và Cố Tri Canh ra, chia cho các cô đồ ăn ngon.

Đương nhiên không có phần của Diệp Diệc Hàm.

Chia đồ ăn xong, Hạ Hựu Nhiên lần lượt chuyển đồ vào phòng mình, nào là nước hoa phiên bản giới hạn, váy áo hàng hiệu.

Chu Phàm Nhân đi vào giúp nàng treo quần áo, còn chỉ nàng cách bảo quản ra sao.

Nhưng vừa mới lấy y phục ra đã bị doạ sợ, "Sao có thể cắt xén vật liệu đến cỡ này? Hở như vậy sao mà mặc được."
Hạ Hựu Nhiên cố ý mua vì biết Diệp Dung tương đối thích dáng vẻ gợi cảm của nàng, mỗi khi nhìn đến sẽ không cầm lòng được.

Nhưng bị vạch trần như vậy cũng quá xấu hổ, nàng giấu quần áo vào sâu trong tủ, "Đồ của hãng này đều có thiết kế giống vậy, lúc em đi mua sắm với anh trai, anh ấy mua cả bộ sưu tập nên không để ý kỹ."
Diệp Diệc Hàm cười khẩy: "Phải không, sao tôi lại cứ có cảm giác là cô cố tình mua để câu dẫn người khác nhỉ.

Mọi người không thắc mắc sao, nàng chỉ là một ca sĩ mới ra mắt thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế, còn mua cả tá hàng hiệu."
"Thắc mắc cái gì?" Cố Tri Canh thản nhiên, "Nhà em ấy có tiền, có tiền mua tiên cũng được."
"Nhà nàng có tiền? Đùa tôi chắc, nhìn nàng giống người có tiền lắm sao? Lại còn thấy người sang bắt quàng làm họ cơ đấy." Diệp Diệc Hàm ghét nhất loại người này, thấy ai có tiền thì sáp lại, "Mấy người cứ nịnh bợ lấy lòng nàng đi, cuối cùng cũng trắng tay mà thôi."
Cố Tri Canh không muốn nói nhiều nên chỉ liếc cô một cái, ánh mắt như đang nói: "Câu này hợp với cô nhất đó."
Diệp Diệc Hàm nổi đoá, đóng cửa phòng cái rầm.

Cô uất ức trong lòng, từ khi Hạ Hựu Nhiên được chú ý, thái độ của mọi người đối với cô ngày càng tệ.

Cô nắm chặt lấy di động, nhìn tấm ảnh vừa mới chụp được......!
Sau đó cười như điên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.