Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 46: Tiếc rằng ta không đành bỏ nàng




Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Lý Sư Sư hơi ngưng trọng, lúc này nàng lại không biện bạch, mà dưới ánh đèn, nàng dùng tay nâng cằm, mày thơm má phấn, quyến rũ nhìn hán tử kia, để cho hắn ba hoa khoác lác, mượn đề tài nói chuyện của mình.

Thế nhưng như vậy nhìn lại, sự dịu dàng và quyến rũ, nhu hòa và mỹ lệ này đủ khiến người ta rung động tâm can, thần hồn điên đảo.

Nàng giống như cố ý chọc giận, thận trọng câu dẫn hắn, lại không để ý đến kết quả đùa với lửa.

Hán tử kia vẫn không lưu tâm, cười nói:

- Ta nhớ cô đã từng nhận xét về Chu Bang Ngạn, cô nói hắn là tài hoa hạng nhất, văn chương hạng hại, nhân vật hạng ba… thế nhưng, hiện giờ lại không dám bình luận một chữ…

Thích Thiếu Thương nghe vậy, không kìm được gương mặt dãn ra.

Suy nghĩ thư thái, cũng thoải mái hơn.

Hóa ra Sư Sư đã từng đánh giá Chu Bang Ngạn như vậy.

Thiếu chút nữa mình đã hiểu lầm ý của Sư Sư, cho rằng nàng một lòng một dạ với Chu Bang Ngạn.

(Thì ra đánh giá của nàng về Chu Bang Ngạn chẳng qua là thế, không ngoài như thế.)

Chỉ nghe hán tử kia lại cười nói:

- Ta lại biết nguyên nhân vì sao hôm nay cô không bình luận về Chu Bang Ngạn… ha ha ha… bà nội hắn chứ!

Hắn vỗ bàn một cái.

Hiển nhiên, câu cuối cùng của hắn là một câu mắng người.

- Hắn gần đây ở bên cạnh hoàng đế tẩu hồng (được hoan nghênh), lại ở dưới trướng Thái Kinh làm quan trong Lam Trung quân, hắn không chỉ là hồng nhân (tâm phúc), mà còn là lam nhân!

Đột nhiên giọng nói của hắn mang theo sự chế nhạo, sắc bén:

- Cũng không biết rùa rút đầu có thể xem là hán tử hay không!

Lý Sư Sư dường như bị kích động, hơi tức giận:

- Nếu như ngài bất mãn, cần gì phải nói hết, nói tuyệt. Nếu công tử xem thường Sư Sư, không đến gặp nữ nhân khổ mệnh Sư Sư này là được, cần gì phải mắng chửi người khác!

Hán tử kia lại uống một hớp sạch rượu trong ly, sau đó ném ly nói:

- Nói thật, tiếc rằng ta lại không đành bỏ cô. Sắc đẹp của Sư Sư, là đẹp đến mức làm người ta không thể từ bỏ, không đành rời xa. Điều này giống như chỉ có cô vứt người bỏ người. Đây đúng là nam nhân chúng ta không có tự trọng. Nhưng đừng cho rằng ta không nghe thấy, lần đó Thích Thiếu Thương đã hỏi cô, cách nhìn của cô đối với ta thế nào.

Lý Sư Sư bất đắc dĩ nhìn hắn, má ngọc sinh xuân, mi đào khẽ giận.

Hán tử kia tự ý nói tiếp:

- Cô cũng thở dài một tiếng như vậy… giống như tối nay ta hỏi cô về Thích Thiếu Thương.

Lần này Lý Sư Sư uống rượu.

Tư thái khi nàng vén tay áo nhỏ lên uống rượu rất đẹp. Dường như nàng cũng biết mỗi động tác của mình là một loại phong tư, mỗi bước đều khiến cho nam nhân hâm mộ, mà hán tử kia (còn có Thích Thiếu Thương dưới mái hiên) cũng thật sự dùng ánh mắt phong lưu khen ngợi hâm mộ mỗi bước của nàng. Phong tình này chẳng những làm người khác mê say, cũng đồng thời mê hoặc chính nàng.

Nàng cũng uống sạch một hơi.

Sau đó nàng còn thay hán tử kia nói tiếp:

- Sau khi tôi thở dài, vẫn bình luận về ngài, ngài quên rồi sao?

- Lời giai nhân tặng nào dám quên? Không quên.

Hán tử kia cười nói:

- Cô nói ta là “giang sơn đại hữu tài nhân xuất, các lĩnh phong tao tam ngũ niên” (trên đất nước đời nào cũng có nhân tài xuất hiện, mỗi người đều lừng lẫy năm ba năm) (1). Chỉ năm ba năm, đúng là ít, cô cũng thật sự không xem trọng ta.

Lý Sư Sư lưu loát mỹ lệ dịu dàng cười nói:

- Đó là tôi bị y ép buộc, chỉ nói đùa thôi.

Hán tử kia nói:

- Hiện giờ là ta tới ép cô, đánh giá của cô đối với ta có thay đổi không?

Lý Sư Sư cười khúc khích nói:

- Có.

Hán tử kia hứng thú dạt dào:

- Nói nghe thử xem?

Lý Sư Sư cười đến hoa dung run rẩy:

- Giang sơn đại hữu ác nhân xuất, các phiên phong vân tam ngũ thiên. (trên đất nước đời nào cũng có ác nhân xuất hiện, mỗi người đều lừng lẫy năm ba ngày) (1)

Ngâm xong lại cười duyên không ngừng, cười duyên không nói.

Hán tử lẩm bẩm:

- Như vậy thì hay rồi, còn lại năm ba ngày, lại càng ít hơn. Còn đổi một chữ “tài nhân” thành “ác nhân”.

Sư Sư cười duyên nói:

- Tiểu nữ nói đùa thôi, Tôn gia đừng xem là thật.

Hán tử kia nói:

- Thật thì sao chứ? Ta vốn tiếng xấu vang lừng. Hoàng đế sao? Nghe nói hoàng đế lão tử muốn đón cô vào cung, lần này hắn có thể làm thật, liệu cô có làm thật hay không?

Người này nói chuyện và hỏi đều rất “ngông cuồng tự đại”, hắn hỏi đến hoàng đế, nhưng giống như đó chỉ là một nhân vật nhỏ chẳng liên quan. Hắn đâu chỉ dám hỏi, mà còn giống như dám mắng, dám đánh, thậm chí là dám giết.

Thái độ của hắn căn bản không ai bì nổi.

Lần này Lý Sư Sư lại lạnh mặt đi.

Mỹ nhân cười một tiếng có thể nghiêng nước nghiêng thành, cũng có thể đốt lửa đùa chư hầu.

Mỹ nhân giận thì sao?

Lý Sư Sư đẹp nhất là khi nàng vui cười, nụ cười của nàng hé mở như đóa hoa vừa nở, hương thơm quyến rũ đều vào lúc này.

Đẹp đến mức khiến người ta động lòng.

Thế nhưng càng hiếm thấy là ngay cả lúc cáu giận nàng cũng rất đẹp.

Một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.

Nàng đột nhiên từ cười đến không cười như vậy, trong nháy mắt biến sắc, trở thành khẽ cáu giận, càng có sát khí sương lạnh, ngay cả những trang sức như Hoàn Tấn Kim Châu, Thế Hoa Thúy Nhị, thậm chí Tích Hàn Bối trên tóc, Minh Đang Cẩm Đang Uyên Ương Đới trên người, đều tạo nên một trận gió thu sát ý.

Lại khiến cho hán tử kia dáng vẻ vốn ngông cuồng, lúc này cũng nghiêm túc đối diện.

- Ngài nghe được tin tức này ở đâu?

Lý Sư Sư cầm một ly rượu nhỏ, nhấc một chân lên, mũi chân khều chiếc giày thêu, hơi lộ ra chiếc vớ thưa che kín bàn chân, ngẩng đôi má phấn, hơi giận hỏi:

- Đều nghe đồn như vậy.

Hán tử kia cười nói:

- Truyền thuyết còn truyền kỳ hơn là truyền chân. Đối với lời đồn ta luôn luôn nửa tin nửa ngờ.

- Nếu chỉ nghe lời đồn.

Ánh mắt Lý Sư Sư lại ẩn chứa nụ cười, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa kim nhọn:

- Ngài vẫn là một đại sắc ma trong võ lâm, trên giang hồ nhỉ.

Hán tử kia cũng không giận, giống như từ lâu đã nghe quen rồi, chỉ nói:

- Cho nên ta mới đến hỏi cô.

- Đừng nói vạn tuế gia sẽ không thật sự có tình ý với ta… y sẽ thật sao?

Lý Sư Sư lại thong thả thở dài một tiếng xa xăm, sau đó nói:

- Cho dù y thật sự muốn đón tôi vào cung, tôi đây cũng không đi.

- Tại sao?

- Không đi được.

- Không phải cô đã nói sao? Đó là vinh sủng hiếm thấy, cơ hội khó gặp, người ta ngàn cầu vạn khấn cũng không gặp được. Đã cho cô hi vọng, sao lại không nắm bắt, dễ dàng bỏ qua.

- Chuyện đó tôi phải tự lượng sức, tự đánh giá, có định lực.

- Định lực?

- Tại sao hoàng thượng còn lưu luyến với tôi?

- Hắn là một hoàng đế hoang dâm, cô là một nữ nhân xinh đẹp, hắn háo sắc, dĩ nhiên là thích cô.

- Y đã có tam cung lục viện, bảy ngàn phụ nữ, nhưng vẫn thường xuyên đến tìm tôi, còn lén xây đường ngầm từ hoàng cung, đó là vì sao?

Hán tử kia trêu đùa:

- Bởi vì cô say rượu dựa vai, hương thơm tắm gội, bên gối cười duyên, đưa mắt ngầm truyền, nhặt đá ném oanh, ẩn chứa ghen tuông, đủ loại màu sắc, không gì không đẹp.

- Ngài mới ẩn chứa ghen tuông ấy!

Lý Sư Sư cười mắng hắn:

- Luôn không nghiêm chỉnh. Y thích đến cưng chiều tôi, là bởi vì tôi đặc biệt.

- Đặc biệt?

- Không giống như người khác.

- Người khác? Cô muốn nói đến phi tử, phi tần của hắn?

- Bọn họ là nghe truyền thì đến, ngày ngày khổ cực chờ đợi y. Tôi thì đóng cửa ngồi trong các, để y đến tìm tôi. Bọn họ ở trong cung, còn tôi ở bên ngoài. Nếu so về lễ nghi giáo dưỡng, nào còn chứa chấp được Lý Sư Sư tôi? Luận về sắc đẹp, người đẹp hơn Sư Sư tôi nhất định là có. Tôi vào cung so đo với bọn họ, lập tức sẽ rớt xuống ngay. Còn nếu tôi trấn giữ nơi này, Lý Sư Sư vẫn chiếm một vị trí trên hồng nhan hoa khôi bảng của thanh lâu kinh hoa, không lay chuyển…

- Đâu chỉ như thế, Sư Sư quả thật là hồng phấn đệ nhất trong kinh thành. Cô cũng không cần tự coi nhẹ mình, đừng quên, một khi vào cung, nói không chừng có một ngày cô sẽ trở thành chính cung nương nương, khi đó… hà hà, chỉ sợ cô còn không nhớ có một tên dân thường rãnh rỗi là Tôn mỗ.

- Ngài bớt làm người ta chán ghét đi, lời chưa ra miệng đã thành chua. Tôi tự lượng sức mình rất rõ, chỉ với xuất thân của tôi, có thể vào hàng ngũ phi tử đã là vọng tưởng rồi, nhiều nhất chỉ có thể vào làm cung nữ, còn mưu cầu tiền đồ gì? Không bằng ở lại nơi này, Sư Sư tôi vẫn là một danh kỹ được yêu thích. Hoàng đế vạn tuế gia muốn triệu tôi vào cung, tôi nhát gan, thật không dám đi.

- Ha ha… không ngờ Bạch Mẫu Đơn đẹp khắp kinh đô, gan sắc song toàn, vẫn sợ phân đoạn vào cung này. Sư Sư là người xuất thân từ phố phường thanh lâu, còn sợ những cung hoàn điện tần chưa từng trải sự đời sao!

- Tôn công tử, không thể nói như vậy được. Người ở trong triều hô mưa gọi gió, một khi lưu lạc đến thôn quê, chưa chắc đã đến phiên bọn họ hò hét. Thế nhưng người ở quê nhà lật mây làm mưa, một khi vào triều đình, cũng không tới phiên bọn họ nói chuyện. Có thể nói mỗi nơi đều có phong tục luật lệ riêng. Với xuất thân của tôi, nếu tranh giành với các phi tần có chỗ dựa sau lưng, e rằng cũng rơi vào kết cục tăm tối như vậy.

Nói đến đây, Sư Sư lại buồn bã thở dài, sóng mắt ẩn chứa ánh lệ:

- Nói gì thì tôi cũng chỉ là một nữ nhân khổ mệnh, không thể ra trận, không thể lên điện, chỉ hầu hạ người khác trêu đùa cười cợt, trong lòng khổ không thể nói, chỉ nhìn thấu thời cơ, mình với áo đỏ, rượu không qua ngày, nến tàn qua năm.

Nói đến đây, nàng lại lã chã rơi lệ, xuất khẩu thành lời vừa ngâm vừa hát:

- Lệ ướt đầm khăn mộng chẳng thành, điện ngoài ca hát rộn âm thanh, hồng nhan chưa tắt ân tình dứt, ngồi tựa lò hương đến sáng tinh (2).

Hán tử kia nghe vậy, giống như cũng đứng ngồi không yên, cuối cùng dạo bước, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt rất trắng, ánh mắt nghiêm túc, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt như điện, gần như tiếp xúc với ánh mắt của Thích Thiếu Thương, bắn ra tia lửa.

Chỉ thấy hán tử kia mặt nhọn sắc trắng, lông mày như kiếm, môi mỏng như giấy, thần sắc ngạo mạn, chí khí bức người, hiên ngang đặc sắc, tự có một khí khái hơn người.

Ngay lúc này, chợt nghe cửa phòng trong các kêu lên dồn dập, có lão ma ma vội vã thấp giọng gọi:

- Sư Sư, Sư Sư, vạn tuế gia tới rồi, đạo quân hoàng đế tới thăm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.