Nhạc Vũ đã nghe nói qua cái tên Lâm Trác này, ước chừng hai năm trước là một thứ tồn tại còn chói mắt hơn cả Nhiễm Lực trong Nhạc gia thành. Mười lăm tuổi đã tấn thăng đến võ sĩ cấp bảy. Lúc ấy rất nhiều người đều nói hắn rất có thể là ngôi sao mới chói mắt nhất trong tương lai của thế hệ trẻ Nhạc thị, cũng là nhân vật có khả năng nhất tấn cấp đạt võ sư trước hai mươi tuổi, thanh thế vượt qua cả Nhiễm Lực.
Song sau đó không biết vì sao, khi Lâm Trác gia nhập Luyện Huyết Đường không lâu, đã bị người đá ra ngoài. Nguyên nhân thì mỗi người nói một kiểu, có người nói hắn là đắc tội đại lão bên trong tộc, có người nói là mấy vị võ sư cao cấp trong Nhạc thị nhìn tương lai của hắn không tốt. Nói tóm lại là hắn đã hết hi vọng thoát khỏi thân phận nô bộc.
Sau đó cái tên của hắn cũng từ từ trầm xuống. Nhạc Vũ sở dĩ còn biết hắn, là bởi vì người này cùng ở một luyện võ trường. Mấy ngày trước hắn và Nhiễm Lực mới gặp qua một lần, thấy thực lực của gã đã là võ sĩ cấp chín đỉnh phong, chỉ kém một cước là có thể tiến vào cảnh giới võ sư, là một người tương đối lợi hại. Về phần người này tại sao lại bị Luyện Huyết Đường đuổi ra thì Nhạc Vũ cũng loáng thoáng đoán được một chút nguyên nhân.
Bất quá người này cũng không phải là nguyên nhân chân chính để cho hắn dừng bước, khiến cho hắn hiếu kỳ chính là hai cái tên Nhạc Lâm cùng Nhạc Phong mà Nhiễm Lực vừa nhắc tới. Nhạc Lâm là anh họ của hắn, là con thứ của em trai út của tộc trưởng Nhạc Duẫn Văn, cũng là con cháu đích hệ của Nhạc thị, trong đám người trẻ tuổi cũng có danh vọng cực cao.
Còn về phần Nhạc Phong cũng không coi là nhân vật gì. Nguyên gốc gã họ Tấn, vì phụ tổ hai đời đều đảm nhận chức vụ chấp sự trong Nhạc thị, chịu trách nhiệm quản lý một phần tôi tớ, là nhân vật được nể trọng trong tộc. Bất quá cho đến thế hệ Nhạc Phong mới đủ yêu cầu ba đời, được phép đổi họ. Cho nên Nhạc Phong vừa ra đời, đã bị phụ thân của Nhạc Lâm là Nhạc Duẫn Văn ban thưởng họ Nhạc, nói cách khác vô luận tương lai hắn thành tựu như thế nào, cũng đã được coi là một thành viên Nhạc thị.
Trong hai người, Nhạc Vũ để ý nhất là người sau. Trước lúc hắn tỉnh lại, từng nhiều lần mơ hồ nghe mẫu thân Nhạc Trương Thị của mình nói về một số "Bằng hữu" thường tới chơi, có nói về Nhạc Phong, còn có phụ thân Tấn Húc của gã. Đặc biệt là vị này, ngoại trừ quyền thế cực thịnh bên trong Nhạc gia thành, lại còn là một cường giả võ sư cấp năm. Nhạc Trương Thị nói tới người này thì thanh âm thường lạnh lẽo, trong trí nhớ của Nhạc Vũ, mỗi lần gã tới chơi đều bị "Mẫu thân", mắng cho xấu hổ mà về.
Sau đó Nhạc Vũ cũng đã điều tra một chút, mặc dù đến nay còn nhiều chỗ chưa rõ ràng nhưng nguyên nhân trong chuyện này hơn phân nửa là vì chút điền sản của bọn họ.
Đất đai có thể canh tác bên trong Nhạc thị hết sức có hạn, trừ chân núi này bởi vì được dãy núi bao bọc mà ngăn cách với bình nguyên bên ngoài, còn thì không có chỗ nào có thể sử dụng. Về phần ở ngoài khe sâu, mặc dù Nhạc thị đã ở cố gắng khai thác, song chung quanh đây yêu thú hoành hành, không mất trăm năm công phu thì quyết không thể đứng vững gót chân. Cho nên từ hai đời trước, rất nhiều tộc nhân của Nhạc thị đã không ở trong danh ngạch cấp đất, phụ tử Tấn thị cũng là một trong số đó.
Hiện giờ phụ thân Nhạc Vũ đã mất đi, lưu lại cô nhi quả mẫu, cộng thêm một sản nghiệp giàu có được tích lũy từ các đời phụ tổ, tự nhiên sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt tham lam.
Dĩ nhiên cũng không thể bởi vì những điều này mà thuyết phục được Nhạc Trương Thị chấp nhận sự "Che chở" của phụ tử Tấn thị. Theo phán đoán đơn giản, kẻ ra tay ban đầu với tiểu Nhạc Vũ chính là Tấn Húc cùng Nhạc Phong. Song hai cha con này là kẻ tình nghi lớn nhất, cũng là sự thật. Nhạc Vũ biết, lúc tiểu Nhạc Vũ gặp chuyện không may thì vừa khéo Nhạc Phong cũng ở phía sau núi.
Nhạc Vũ đối với này hai cha con thật ra thì cảm thấy tò mò, chẳng qua là bởi vì các loại nguyên nhân mà vẫn chưa từng gặp mặt. Lúc này nghe Nhiễm Lực nói đến, tự nhiên không thể không dừng lại đánh giá. Nếu nói biết người biết ta, nhất là đối với một người có thể là địch nhân của mình, dĩ nhiên hắn phải quan sát một phen.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Người thủy chung vẫn lạnh lùng đến cực điểm trong bãi đất trống kia chính là Lâm Trác. Còn thiếu niên sắc mặt ngưng trọng đối diện với gã có trang phục hết sức xa hoa, đeo một thanh kiếm nạm vàng cùng với miếng cổ ngọc có thể khu trùng bên hông, ngoại trừ vị đường huynh Nhạc Lâm của hắn thì chắc không có ai có tài lực như vậy.
Về phần Nhạc Phong, tướng mạo người này chỉ có thể coi là bình thường, khóe miệng toát lên vẻ lạnh lẽo. Tuy hắn đứng lẫn trong đám người nhưng Nhạc Vũ vừa nhìn một cái thì đã khẳng định người này chính là Nhạc Phong.
Nhạc Lâm và Lâm Trác đang nói gì đó, chỉ là ở khoảng cách quá xa lại ở bên dưới chân núi nên bên trên không nghe rõ. Nhiễm Lực gấp đến độ vò đầu bứt tai. Nếu không phải là Nhạc Vũ kéo lại thì chỉ hận không được đã lập tức chạy xuống nghe lén.
Nhạc Vũ mặc dù tu vi nội tức không bằng Nhiễm Lực, thính lực lại càng thua xa, nhưng bởi vì kiếp trước phục vụ ở trong quân đội nên cũng biết khẩu ngữ. Trong lúc mơ hồ cũng là có thể phân biệt ra những người đó đang nói cái gì.
Ước chừng nội dung là Nhạc Lâm vừa học xong một loại kiếm kỹ mới, lần này tìm đến Lâm Trác để rửa sỉ nhục trước kia, những người khác còn lại là tới trợ quyền mà đến. Bất quá những người này chỉ hùng hổ bề ngoài, đối với Lâm Trác cực kỳ sợ hãi.
Thật ra thì nếu lúc này sử dụng hệ thống ký sinh phụ trợ khả năng tính toán trong cơ thể hắn, sẽ có thể phân tích được nội dung nói chuyện căn cứ vào khẩu âm. Tuy nhiên Nhạc Vũ không có nhã hứng đi lãng phí trí nhớ nghe một đám tiểu hài tử xấu xa tranh cãi.
Nhạc Vũ không khỏi nhẹ giọng cười một tiếng, xác nhận suy đoán trong lòng đối với Lâm Trác. Những bậc cha chú của đám tiểu tử dưới kia không ai không phải là võ sư cấp bốn trở lên Nhạc thị. Nếu không phải nhận được tin tức xác thực, quả quyết không thể nào vũ nhục một ngôi sao hy vọng trong tộc. Xem ra thân thế của Lâm Trác đúng là có chút vấn đề.
Có thể thấy bản thân Lâm Trác cũng không phải quá nguyện ý ứng chiến. Bất quá tượng đất cũng có hỏa khí. Sau một hồi thì hắn cũng không duy trì được thần sắc lạnh lùng mà rút kiếm như mong muốn của mọi người. Thức đầu tiên của hắn vượt ra xa ngoài dự liệu của mọi người.
Kiếm quang lạnh lẽo lóe lên như chớp đánh vào chuôi kiếm của Nhạc Lâm. Nếu không phải gã vừa lui về sau một bước thì dù cổ tay không bị đâm trúng thì cũng sẽ văng kiếm. Song Nhạc Lâm mặc dù phản ứng kịp thời thì binh khí trong tay gã cũng không thể tránh khỏi một kích, bị đánh văng ra.
Lúc này Lâm Trác toát ra một khí thế uy nghiêm không thể xâm phạm.
"Hình như là Trùng Tiêu Tích Tà kiếm, một thức Xạ Trùng Đấu Ngưu này ta từng thấy một vị trong tộc sử qua. Thiếu gia, thiên phú kiếm thuật Lâm Trác ở trong thành là gần với ngài đây!"
Nhiễm Lực hít vào một ngụm lãnh khí, cũng ngạc nhiên như đám người dưới kia, chỉ khác là không hoảng sợ. Nghe nói thế giới này, có năm vũ kỹ thượng trung hạ đặc biệt không có cấp bậc. Đại nộ Minh Vương phủ của Nhiễm Lực chính là trung giai. Còn Lâm Trác sử dụng Trùng Tiêu Tích Tà kiếm là một trong vài loại vũ kỹ thượng giai bảo tồn trong Nhạc thị. Bất quá giai vị này của vũ kỹ cũng thường đại biểu cho việc tu luyện khó khăn. Giống như Trùng Tiêu Tích Tà kiếm, chẳng những yêu cầu võ sĩ cấp chín có kim thuộc tính chân khí thuần khiết mà còn phải có tư chất kiếm thuật đầy đủ. Hiện giờ trong thành cũng không mấy người có thể luyện được.
Dĩ nhiên Nhiễm Lực cũng sẽ không cho tư chất của Lâm Trác vượt trên thiếu gia. Tự nghĩ ra vũ kỹ, kế tục phúc trạch của tiền nhân, khó khăn không thể như nhau.
Song sắc mặt hiện giờ của Nhạc Vũ hết sức âm trầm, Lâm Trác sử dụng kiếm kỹ rốt cuộc tên gọi là gì, hắn cũng không hiểu biết. Hắn chỉ biết là kiếm kỹ này mạnh hơn rất nhiều so với đao pháp Sát thần mà hắn sáng tạo ở kiếp trước!
Dĩ nhiên kiếm thuật cao thấp, cũng không phải là sở học kiếm nghệ cao thấp là có thể quyết định. Nó còn liên quan đến cường độ nội tức, hiểu biết đối với bác đấu, phản ứng thần kinh…Một kiếm này của Lâm Trác còn chưa đủ mới tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Nhưng nếu là kiếm kỹ này được sử ra trong tay một võ sư cao cấp thì sao?