Quân Lâm Thiên Hạ Chi Tàn Cục

Quyển 1 - Chương 8




Trước đây chưa thấy cảnh giết người thì không biết giết người kinh khủng, hôm nay chứng kiến, mới phát hiện nhìn thấy có người bị giết, trong lòng sẽ kinh hoàng khiếp sợ, có cảm giác buồn nôn, có cảm giác bi ai, cũng có cả tức cảnh sinh tình, nhưng ta vẫn như cũ chỉ có thể cảm giác được đói bụng, cảm giác được mệt mỏi, cảm giác được chính mình sau ba ngày lăn qua lăn lại giờ chỉ muốn đi ngủ…

Thể chất của Phạm Cửu Tiêu quả thực rất tốt, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là nhân nhục phàm thai chứ không phải đồng da thiết cốt gì, quỳ trước dược lô của Thương thần y lâu như vậy, thật vất vả mới có thể giải quyết được vấn đề của Lưu Quan, từ thân đến tâm vừa mới buông lơi một chút đã lại bị người nào đó trước mặt hành hung làm cho sợ đến hồn phi phách tán, ta hận không thể tìm được một chỗ đất bằng phẳng mà ngã xuống nghỉ ngơi luôn. Ta cũng không hiểu… Vì sao Hình đại suất ca lại kết luận việc bức thiết nhất mà hiện tại ta phải làm, không phải ngủ mà là tắm?

Ta van ngươi, nam nhân ba ngày không tắm cũng không thể chết được, nhưng nếu không được nghỉ ngơi sẽ có người chết thật a! Hiển nhiên không có nghe ra được mấy lời hô hoán phát ra từ nội tâm ta, giờ khắc này, Hình đại suất ca vận một kiện bạch y thanh khiết không nhiễm bụi trần, động tác thành thục chỉ huy chủ quán niềm nở vác mộc dũng tròn cồng kềnh vào trong phòng khách, lại có tiếp đến lại đổ một thùng nước nóng vào trong bồn, ta tuyệt vọng nghe lời phân phó: “Ba ngày không tắm rửa, Vương gia chắc hẳn khó có thể chịu được. Nơi đây khách điếm bình dân tầm thường thỉnh Vương gia chấp nhận một chút, thuộc hạ đã lệnh cho chủ quán đưa đến ba bồn tắm để tiện cho Vương gia ở đây tịnh thân khiết phát…” [ tắm rửa sạch sẽ ]

“Không phải chứ…” Tắm ba bồn luôn!? Cho ta một cái mộc bồn dội lên đầu ta hoặc trực tiếp ném ta vào kênh mương nào đó ở ngoài khách điếm là đủ rồi, thật đó! Không biết các suất ca thời cổ đại thích tắm rửa đến thế nào, nhưng còn các nam nhân hiện đại thì lại rất lười tắm, vừa nghĩ đến thời gian giành cho giấc ngủ quý giá của ta lại có hơn phân nửa là lãng phí để ngâm mình trong nước, ta hận không thể trực tiếp chết đuối ngay trong cái bồn trước mắt luôn cho rồi.

Đứng lên hồi tưởng lại, kịch truyền hình cũng không lừa người dối ta, nguyên lai các suất ca cùng mỹ nữ so với cật phạn thụy giác [ ăn cơm đi ngủ ] thì lại hoan hỉ thích tắm rửa hơn, trách không được cổ kim nội ngoại lại nhiều như vậy truyền kỳ về chuyện tình yêu đều là khi đi tắm bị người bắt gặp phải.

Mang theo ánh mắt bi phẫn cất bước nhìn Hình suất đại ca đầy phi lễ, ta giẫm lên ghế thấp tiến vào mộc dũng thiết kế cực kỳ thiếu khoa học, một bên hồi tưởng lại mấy phương tiện tắm rửa hiện đại, một bên chửi bới phần tóc dài bện thắt vướng víu của “Phạm Cửu Tiêu”.

Ai, trước đây khi tắm cũng đã từng mắng chửi, nam nhân giữ mái tóc dài như vậy để làm gì? Càng sốt ruột gỡ ra thì lại càng rối tung lên, dùng sức kéo xuống thì lại như muốn đem cả da đầu lột theo cùng… Khốn khổ hồ đồ, xả xuống không được liền nhe răng nhếch miệng, không chút nghĩ ngợi, đã dần quen với việc có người hầu hạ trong vương phủ nên nhận thấy tự mình làm không xong liền mở miệng giương giọng la lên: “Hình Huân, còn không mau đến đây giúp ta –”

Ngay sau đó, chỉ thấy Hình đại suất ca đẩy cửa tiến vào liền theo phản xạ có điều kiện hai bên tai chợt đỏ bừng, đứng thẳng bất động trước cửa, ngơ ngác nhìn thân thể xích lõa của “Phạm Cửu Tiêu”, mở miệng, phát ra tiếng gào thét mà ta nghe không được.

Bốn mắt nhìn nhau, đoán chừng Hình Huân không có thói quen tắm trong nhà tắm công cộng của trường như ta, miễn cưỡng nhấc mí mắt chống đỡ lại hơi nước nóng xông lên hầm hập, trầm mặc một lúc lâu thì bị một trận gió lạnh lùa qua, ta bực bội quát mắng –

“Còn không đóng cửa lại!” Là lạnh a.

“A? A! Phải!” Luống cuống tay chân đóng chặt cửa lại, Hình Huân ngón tay trắng bệch đặt lên vạt áo của mình mà cân nhắc lưỡng lự, hít sâu vào một hơi không biết chuẩn bị làm cái gì, rốt cục, khi mà ta sắp sửa cứ duy trì tóc tai như vậy mà ngủ chết ở mộc dũng, người kia làm một động tác khiến ta ngay lập tức tỉnh táo lại —

“Hình… Hình Hình Hình Hình Huân! Ngươi cởi quần áo làm gì –”

“Vương gia không phải muốn thuộc hạ giúp đỡ sao? Thuộc hạ minh bạch mà.” Cau mày, rõ ràng tự mình động thủ cởi áo trút thắt lưng, Hình Huân lại lộ ra thần tình cực kỳ không cam lòng, đôi tay bình thường giết người không thấy dao động vậy mà giờ đụng đến bố khấu thì lại run lên nhè nhẹ.

“Ngươi chờ một chút –” Ngươi thì minh bạch, nhưng ta còn chưa minh bạch a! Thủy dũng lớn như vậy, hắn sẽ không tưởng muốn chen vào cùng nhau tắm đấy chứ!? Liều mạng tìm trong ký ức của gã dâm loạn “Phạm Cửu Tiêu” để xem đến tột cùng thì Hình Huân minh bạch cái gì… Trong lúc mở ra cánh cửa nặng nề tìm trong ký ức, một tia nồng nhiệt tựa như muốn phun ra từ lỗ mũi ta —

Thì ra là thế… Phạm Cửu Tiêu ngươi đúng là một con ngựa giống — ta cũng đã minh bạch…

Xấu hổ nhìn Hình đại suất ca dáng người mỹ hảo khiến người thường phải cảm thấy tự ti theo từng kiện từng kiện y phục trượt xuống để lộ ra, lý trí cảnh báo ta phải ngăn cản hắn, nhưng cảm tình lại hỏi vặn lại bản thân, món ngon dâng tới miệng tại sao phải cự tuyệt? Trên cơ bản ta vĩnh viễn không thể quay trở về thế giới của mình, trên cơ bản ta phải cùng cơ thể của dâm long Phạm Cửu Tiêu sống hết quãng đời còn lại, trên cơ bản thân thể Phạm Cửu Tiêu đối với nữ nhân không hề có phản ứng… Chẳng nhẽ ta nếu cứ giữ vững lập trường dị tính luyến thì nửa cuộc đời còn lại phải sống như một hòa thượng hay sao?

Cái này là ác nghiệt của dâm long, vì sao lại muốn ta cả đời này phải làm xử nam để hoàn trả nợ nần!?

“Hình Huân –” Ngay lúc ta đấu tranh vật lộn với đồng tính luyến, bất tri bất giác, nước khẽ gợn sóng, một nam thể thon gầy bước vào mộc bồn nhỏ hẹp. Rõ ràng là nam nhân, nhưng thân thể người này lại không giống một chút nào cái thể vị đậm mùi của đám bạn bè trong ký túc xá, mỹ nam tử đúng là mỹ nam tử, lão Thiên Gia thật là bất công, vì cái gì mà hơi thở lẫn khí tức của đối phương đều dễ chịu như vậy?

“Hình Huân… Ngươi…” Ngươi có biết hay không tự chủ của nam nhân rất là mong manh, nhất là đối với một người dị tính luyến đối mặt với nữ nhân đều không ngóc dậy được nhưng lại bi ai phát hiện ra rằng khi cận kề với nam nhân da dẻ trơn bóng thì hạ thể bắt đầu bành trướng.

Nguy hiểm! Lập trường của ta! Trinh tiết của ta! Dị tính luyến của ta —–

Lúc ta vẫn đang đấu tranh chấp nhận hay không chấp nhận, thì cánh tay so với ta còn có chí khí hơn đã lựa chọn đẩy Hình đại suất ca ra. Tựa như có dòng điện lưu chạy qua đầu ngón tay vẫn còn đặt trên vai đối phương, đổ nguyên nhân làm khuôn mặt trở nên đỏ bừng cho hơi nóng của nước tắm, ta không dám nhìn vào ánh mắt kia, chỉ muộn phiền phân phó: “Lui xuống đi, còn nữa, loại chuyện hầu hạ tắm rửa này về sau ngươi không cần làm.”

“Thuộc hạ minh bạch… Hiếm thấy được Vương gia đối với Đồ công tử tình cảm sâu sắc đến vậy, Đồ công tử dưới cửu tuyền nếu biết, chắc hẳn cũng rất hài lòng khi Vương gia vì hắn mà thay tâm đổi tính như vậy.” Hình Huân hiển nhiên tuyệt không minh bạch, mà tự nghĩ rằng ta thấy có lỗi với “Đồ Lâm”, ngượng ngừng đứng dậy ly khai khỏi dục dũng, cũng không mấy để ý đến toàn thân còn đang đẫm nước, mặc vào y phục có phần hỗn loạn, vội vã đẩy cửa đi ra.

Không kể ra được nguyên nhân, ta lại cảm thấy dường như Hình Huân lúc ly khai cũng như lúc đi vào đều mang theo một tia oán giận nhàn nhạt? Ai, xem ra tiếp xúc với việc nam nhân yêu nam nhân thường xuyên, khiến ta lại đều quên mất kỳ thực nam nhân nên hoan hỉ cùng nữ nhân mới đúng.

Bất quá, Phạm Cửu Tiêu không chịu hôn phối, bởi vì thiên hướng thích nam nhân, hơn nữa đùa giỡn còn chưa đủ, nhưng Hình Huân vì sao đến giờ vẫn độc thân? Ta nhớ kỹ mấy tháng trước đã đảm bảo sẽ không cưỡng bách cũng như can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa a? Tựa như hôm nay, vừa rồi hắn rõ ràng có thể kiên quyết cự tuyệt lời phân phó của ta yêu cầu hắn hầu hạ tắm rửa không phải sao? Cho dù ta là Vương gia, lần trước ta nửa đêm uống say bò nhầm lên giường Lưu Quan thì hắn cũng không ngại phạm thượng mà đánh ta…

Chẳng lẽ —

“Không phải đâu… Nào có thể được…” Hung hăng ném mấy cái ý nghĩ hù dọa bản thân ném ra khỏi đầu, Hình Huân làm sao có thể âm thầm thích tên dâm long kia được? Trước chưa cần bàn đến Phạm Cửu Tiêu đối đãi hắn tàn ác vô nhân đạo ra sao, chỉ cần là người sáng suốt, cũng không đối với cái kia thấy mỹ nam liền động dục chính là sắc long phôi long hoa tâm long mà kỳ vọng chứ? Đúng không? Là như vậy phải không? Không sai chứ?

“… Tắm, ha, ha ha, phải a, còn phải tắm hai lần nữa mới được ngủ! Tắm tắm —” Ta không dám nghĩ tiếp nữa. Trốn tránh mấy ý niệm trong đầu, ta rất không khí tiết đem toàn bộ chú ý tập trung tại mái tóc dài quấn bện trong nước lạnh. Về phần cảm tình của Hình đại suất ca… Mặc kệ là thật hay là giả, đều là tâm hắn phát sinh với “Phạm Cửu Tiêu”… Còn “Ta” không có quan hệ. “Vương gia… Người đã chán ghét cơ thể của ta?” Ngơ ngác giương mắt nói mấy lời kịch của tam lưu dâm phụ, Hình Huân nhẹ trút xuống la sam, ta chật vật bất kham đỏ mặt đỏ mày lảo đảo lùi về phía sau, nhưng vừa mới trốn được vài bước lại bị Đường Mật dung mạo thanh khiết lưu lưu cản lại “Ai, Vương gia, đã lâu không có làm, chỗ đấy của ngươi hẳn cũng thấy cô đơn. Ta thế nào lại kiềm chế không được, ngươi xem, nơi này thực hoài niệm cái cường tráng của Vương gia a —” tà mị cười nằm sấp xuống, tư thế ái muội của Đường Mật có thể kích động lớn nhất đến bản năng nguyên thủy của hùng tính, cảm giác được nhiệt lưu trượt ra từ bên mũi, bưng miệng mũi lại, giữa một mảnh mù mịt không tìm được lối thoát…

Rất nhanh, Lưu Quan cũng tới, rất nhiều khuôn mặt không thể gọi nổi cái tên ra cũng tới, vô số mỹ nam khai bài xuân cung một trăm lẻ tám thức, mỗi một người đều hô hoán “Phạm Cửu Tiêu”, mỗi một người đều hướng đến ý chí của ta mà đả kích trí mạng –

“Dừng tay a a a a –” Ta chính là thích nữ nhân!

Thảm thiết kêu lên một tiếng ở trên giường bật ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm cả vạt áo trước, thầm than không ổn mà lần tay xuống bên dưới, quả nhiên, cơn mộng xuân qua đi, ta nửa thân dưới có thể nói là “mầm tai họa” của “dâm long” đã đi theo tiếng gọi của tự nhiên, phong lưu tiết ra…

“Vương gia.” Ngay khi ta xấu hổ bò xuống giường, nhìn chăm chăm vào tấm phủ đệm của khách điếm không biết nên phi tang thế nào, thì hảo có chết hay không, lại vừa vặn lúc này Hình Huân tuấn nhan trầm lặng đẩy cửa tiến vào. Thật sự không dám thừa nhận trong mộng ta đối mặt với thân thể này đã tước vũ khí đầu hàng, kéo chăn che lại chứng cứ, hai bên má ửng hồng, thẹn quá thành giận muốn đuổi đối phương đi: “Bản vương vừa thanh tỉnh chưa sơ tẩy, ngươi trước đi ra ngoài, có việc gì bản vương sẽ gọi ngươi vào hầu hạ!” Được rồi, hay là ta gọi tiểu nhị mang lên vài cái bồn tẩy, sau đó dùng hương dị tử [ xà phòng thơm ] giặt tấm phủ đệm? Nếu “Phạm Cửu Tiêu” tắm rửa đều phải ba lượt, sơ tẩy năm, sáu lần chắc cũng không có người hoài nghi ha.

Thật là, ta khẳng định là bị ký ức của “Phạm Cửu Tiêu” đeo bám. Nếu tại trong phủ thì chính bản thân không nói làm gì, còn hiện tại ở khách điếm nơi hoang vu dã ngoại mà cũng phát mộng xuân thì lại là vấn đề lớn. Nan bất thành… Nhịn lâu không biết có thực sự bị nội thương không?

Đương nhiên không đoán ra được ta vẻ mặt ngưng trọng suy xét cùng với quốc thù gia hận là hai vấn đề hoàn toàn không có chút quan hệ, Hình Huân cũng không nghe theo lời ta phân phó mà đóng cửa rời đi, mà là thở dài tiến đến, kế đó hung hăng dùng sức nắm lấy vai ta, trong mắt sắc bén lóe lên hàn quang quyết tuyệt: “Vương gia… Không còn kịp rồi! Chuyện chúng ta lo lắng đã xảy ra… Bồ câu đưa tin vừa truyền tới viết rõ, Lục Vương gia hắn… đã nổi loạn rồi!”

“Cái gì –” Không phải chứ? Ta bên này mới dự tính muốn chấn tác nhưng còn chưa nghĩ ra làm thế nào để chấn tác, hắn bên kia đã binh lâm thành hạ rồi? Trước đây xem kịch truyền hình thấy kẻ xấu thế nào cũng không thể có loại hiệu suất này. Thường thường nếu diễn viên chính chưa tẩy tâm cách diện, thống cải tiền phi, chúng vọng sở quy [ ba câu này đều mang ý là thay đổi triệt để ] , thì địch nhân đều chưa vội ra tay…

“Vương gia, Lục Vương gia cùng mấy chư hầu giả vờ mượn danh nghĩa tiến cống, mang theo đại đội nhân mã áp giải cống phẩm vào kinh thành! Hiện tại đóng quân ở kinh thành đều là nhân mã của hắn, nhân mã của chúng ta hơn phân nửa còn đang ở biên quan cùng man tộc giằng co, muốn thu quân về cũng phái mất hơn một tháng, mà binh yếu ngựa mỏi, miễn cưỡng thu quân xong cũng không phải là đối thủ của bọn hắn. Còn có, hai mươi ngày nữa là thọ thần Thiên tử, sợ rằng trong mừng thọ đại yến, Lục vương gia sẽ dẫn mấy chư hầu lấy danh nghĩa thanh quân trắc [ chắc kiểu thanh lý môn hộ?] mà buộc tội người!” Cấp bách phân tích tình thế, Hình Huân hít sâu một hơi, tựa như đã đợi mấy ngày mà nhìn “Phạm Cửu Tiêu” vẫn đang bất phi bất khiếu [ không nói cũng không động ], trong mắt hết thảy đều là chờ mong: “Vương gia, chuyện tới lúc này, phải làm thế nào?”

“…” Phải làm thế nào? Hình Huân, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ —

Trước đây xem EVA nhớ kỹ còn rất khinh bỉ mấy lời vô nghĩa này, nhưng khi chính mình lâm vào bước đường cùng lại phát hiện ra, ngoại trừ ôm đầu trong lòng kêu rên những lời này, thì đúng là không thể làm gì khác được.

Sớm biết sẽ bị lão Thiên Gia đày ải đến nơi cổ đại này, khi xưa lúc ta vừa vào học quân huấn sẽ không vừa ngủ vừa xem tiểu thuyết trong giờ học quân sự lý luận rồi. Với thành tích đỗ sát vạch môn quân sự lý luận nhờ miễn cưỡng gian lận, chuyện tới lúc này, thì Hình đại suất ca có nhìn chăm chăm thành ý đến mấy, ta cũng vô pháp xuất ra được cái gì hảo kế thượng sách a!

Hiện tại thực sự cảm nhận được nếu chỉ dựa vào khí tiết thì rõ ràng là không đủ cơm ăn rồi, con người quả nhiên có chuyện làm được, nhưng cũng có chuyện không thể làm được. Ta một sinh viên phổ thông trong ba mươi sáu kế chỉ nhớ được mỹ nhân kế cùng tẩu vi kế, mà ngay cả ba cái cố sự này cũng chưa xem hết toàn bộ, mà có thể học thuộc hết được chắc cũng chỉ có “Xuất sư biểu” bắt buộc phải học của sinh viên khoa văn… Ta là ai chứ, không phải là Hạng Thiếu Long, một đặc chủng binh được trang bị tận răng, cũng chẳng phải một gã phàm phu tục tử tại nơi hoang sơn dã lĩnh kiến ngộ cao nhân, trở thành một kẻ thân thủ phi phàm võ công cao cường… Lúc này, người của Lục Vương gia đang bao vây kinh thành, ngươi bảo ta phải làm sao?! Thế nhưng…

Cẩn cẩn dực dực liếc mắt nhìn trộm Hình đại suất ca khí phách thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, ta còn không ngốc đến mức cùng đối phương thương lượng xem có thể giương cờ đầu hàng không… Bằng không chẳng chờ đến Lục Vương gia hạ thủ, Hình Huân đã thay hắn “thanh quân trắc” rồi.

“Vương gia, hiện tại chúng ta có nên quay về kinh thành?” Hoàn hảo thay “Phạm Cửu Tiêu” cơ mặt hắn hình như chưa phát triển hết, nên cứ đơ ra, Hình Huân lại cho rằng đấy là vẻ mặt kiên định không chịu chờ chết, cho rằng ta trầm mặc bất quá là yên bình trước khi bão tố đến, người kia tự quyết đi xuống lầu chuẩn bị ngựa và hành trang, để lại một mình ta trong phòng của khách điếm, hai bên trái phải còn có tấm đệm giường cần hủy thi diệt tích…

Ai, hào ngôn tráng ngữ nói ra thì thực dễ, đến lúc làm mới thấy khốn nan. Phải chăng là sự khác biệt giữa một người vĩ đại và một người bình thường? Cáo già Phạm Cửu Hâm nói rất đúng, “Phạm Cửu Tiêu” là lão hổ, ta chỉ là con sơn dương, một con sơn dương dù có đứng tại vị trí của con cọp thì cũng không thể đứng vững được.

Cũng không vô tình mà lại có câu tục ngữ “một con hổ lãnh đạo đàn dê còn hơn một con dê lãnh đạo đàn hổ” sao? Nếu là phục tùng theo chỉ thị, hay là đàm phán, ta còn có điểm tự tin… Nhưng nếu để ta là người ra lệnh, thực sự không thích hợp a! Ta thừa nhận là ta không có cái bản lĩnh đấy a!

Nhìn chằm chằm vào giường, ta thật sự nghiêm túc nghĩ có thể buộc chăn vào chỗ nào đó rồi theo cửa sổ lầu hai trèo xuống bỏ chạy có được không. Cũng không phải là ta muốn trốn tránh, nhưng ta thực sự không làm được a… Muốn trách thì trách lão Thiên Gia đã chọn sai ngươi đi!

Túm lấy tấm chăn đơn, tự lừa dối chính bản thân là Phạm quốc còn một đống người tài giỏi, thiếu “Phạm Cửu Tiêu” hiện tại cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Đưa Lưu Quan cấp cho Thương đại thần y, tự nhủ với bản thân bằng công phu của Hình đại suất ca, cùng với sự vô sỉ của Đường Mật, hai người kia sống đến khi địa cầu bị hủy diệt cũng không cần đến ta phải quan tâm, rất vô trách nhiệm, ta buộc được tấm chăn rồi, thừa dịp Hình Huân đi dẫn ngựa, đẩy cửa sổ ra ~ “Người nào!?” Một loại sát khí mà ta chưa từng thấy qua, nhưng thân thể của “Phạm Cửu Tiêu” bất quá lại có phần quen thuộc. Tựa như là đại não còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng trước một bước rồi.

Hung hăng giật lại mộc song vừa mở ra phân nửa, bên ngoài chỉ nghe thấy một trận đinh đinh đang đang, không cần mở cửa ra xác nhận ta cũng có thể đoán được, nếu chậm một bước… Bị ám khí ghim thành con nhím đã là “Phạm Cửu Tiêu” chứ không phải cái mộc song vô tội rồi.

Theo thần kinh mách bảo mà lùi lại phía sau, bên tai nghe được rõ ràng tiếng Hình Huân hô hoán khẩn trương, ta cũng rất không anh hùng khí thái mà đầu gối mềm nhũn ra, con mắt lăng lăng nhìn dò xét về phía cái cửa sổ, run run mở miệng mấy lần liền cũng không thấy phát ra thanh âm nào, hay là… Chỉ cần mở cửa sổ ra, ta nghĩ cái nguyện vọng muốn tìm gặp lão Thiên Gia để lý luận trực tiếp cũng khả thi lắm…

“Vương gia! Có thích khách!” Hô hoán lớn tiếng như vậy như sợ cả cái khách điếm này còn có người không biết thân phận của chúng ta, liếc mắt trách móc Hình đại suất ca thi triển khinh công phi tốc chạy ào vào bên cửa phòng, hít sâu một hơi, ta rốt cuộc cam chịu nhìn về phía cái chăn đơn buộc vào làm dây thừng chạy nạn kia nói lời tạm biệt —

Không có biện pháp, nếu như ta là một tên vô danh tiểu tốt, không muốn tranh đoạt thiên hạ thì chí ít ta còn có thể hài lòng vui vẻ đi bán khoai lang dạo. Nhưng bất hạnh thay, “Phạm Cửu Tiêu” là Vương gia, Nhiếp chính vương tay cầm quyền lớn, người như vậy nếu không đem vị trí hiện tại tọa ổn lại, thì chỉ có duy nhất một con đường là đi tìm Diêm Vương cùng ngồi bồi trà.

“Vương gia, thích khách đã bị ta giết, tiếc là tình huống nguy cấp không thể giữ lại một kẻ làm nhân chứng sống, nhưng đại khái cũng đoán ra, tám chín phần là Lục Vương gia phái đến.” Lo lắng thúc giục, tuy rằng Hình Huân không có đem mấy chữ “Phải làm thế nào” nói ra bên miệng, nhưng nhãn thần hắn nhìn ta thì đã thể hiện quá rõ rang, đã đến thời khắc ta phải quyết định.

Giờ khắc này, hoặc ít hoặc nhiều, ta có thể lý giải được tâm tình vị nhân huynh Cáp Mỗ Lôi* suốt ngày gào thét “to be or not to be”. Nhưng mà. ta hiện tại, thực sự còn có con đường khác để lựa chọn?

[ *: Cáp Mỗ Lôi là tên chữ Hán của nhân vật Hamlet trong tác phẩm cùng tên của William Shakespeare ]

“Vương gia?” Tưởng vì hành động của Lục Vương gia, không nhịn được nữa mà ta phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, Hình Huân cẩn thận tiến lên che chắn giữa ta với cái cửa sổ trong phòng, cảnh giác thích khách lần nữa tái xuất hiện. Mà lúc này đây, ta đã không còn cơ hội để khiến hắn thất vọng nữa rồi —

“Hình Huân, chúng ta đi, quay về kinh thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.