Quan Khí​

Chương 23: Thấy lãnh đạo đi chơi gái




Theo lý thuyết có Lữ Khánh Phân ủng hộ, tình cũ của Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên nối lại là chuyện dễ dàng. Nhưng Vương Trạch Vinh lại không tìm được cảm giác như xưa.

Nhà vẫn là nhà đó, các thiết bị trong nhà vẫn không thay đổi nhiều so với một năm trước. Đối với mọi thứ trong phòng, Vương Trạch Vinh rất quen thuộc. Duy nhất thay đổi chính là Lữ Khánh Phân. Lữ Khánh Phân thay đổi như vậy làm Vương Trạch Vinh rất không thoải mái.

Tình cảm của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh có thể thấy thông qua hai mắt của nàng. Nhiệt tình quá đáng của Lữ Khánh Phân làm Vương Trạch Vinh không nhịn được. Vương Trạch Vinh vừa than thở uy lực của quyền thế, hắn đột nhiên cảm thấy mình như lãnh đạo trong căn nhà này.

Đây còn là tình yêu nữa không? Vương Trạch Vinh đang không ngừng tự hỏi. Đối với việc lúc trước Lữ Khánh Phân ép Lữ Hàm Yên có lựa chọn, đến tận bây giờ Vương Trạch Vinh vẫn còn tức tối. Nếu như tình yêu chung trinh, Vương Trạch Vinh cho rằng dù gặp áp lực gì cũng không thể ngăn cản. Nhưng hắn lại nghĩ vấn đề khác đó là Lữ Hàm Yên có hiếu. Vì chữ hiếu nàng thà rằng đánh mất hạnh phúc của mình.

Nhìn Lữ Hàm Yên đang bận rộn trong nhà bếp, Vương Trạch Vinh buồn bã phát hiện hắn muốn chiếm hữu Lữ Hàm Yên chứ không còn là tình cảm yêu đương như trước nữa.

Mình sao thế này? Vương Trạch Vinh không hiểu tại sao mình lại như vậy?

- Tiểu Vương, ban kế hoạch hóa gia đình nếu thật sự điều chỉnh thì cháu phải nói giúp cô với bí thư Hòa. Hầu hết công việc trong ban đều do cô làm.

Lữ Khánh Phân nói một câu khiến Vương Trạch Vinh thương thay cho Lữ Hàm Yên. Sao Lữ Hàm Yên lại có người mẹ như thế này chứ? Từ trong lời này có thể nghe ra Lữ Khánh Phân cũng muốn thăng quan.

Vương Trạch Vinh hàm hồ đồng ý. Đối với việc Lữ Khánh Phân có năng lực như thế nào, Vương Trạch Vinh hoàn toàn không biết. Hắn không tiếp xúc nhiều với công việc ở mảng này.

- Ăn cơm thôi.

Lữ Hàm Yên gọi.

Lữ Hàm Yên đúng là một vợ hiền, mẹ giỏi điển hình, đồ ăn làm rất ngon. Trong nhiệt tình của hai mẹ con, Vương Trạch Vinh vẫn có cảm giác nhà. Nhìn vào đôi mắt hạnh phúc của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ cưới cô gái này làm vợ là sự lựa chọn rất được.

Thuận theo tự nhiên đi.

Vương Trạch Vinh đã nghĩ thông suốt việc này. Nếu như có thể hai người kết hôn cũng không tệ mà. Dù sao mình cũng phải kết hôn, tìm một người phụ nữ mình thích kết hôn là lựa chọn rất được. Hơn nữa mình không phải vẫn muốn có nàng sao?

- Tiểu Vương, cháu và Hàm Yên nói chuyện. Cô đến nhà Triệu Hồng đánh mạt chược.

Lữ Khánh Phân rõ ràng đây là tạo không gian cho hai người mà thôi.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Hai người lẳng lặng ngồi ở đó. Giữa hai người bây giờ có một khoảng cách tồn tại, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

- Mẹ em vốn như vậy, anh đừng để ý.

Thấy Lữ Khánh Phân ra khỏi phòng, Lữ Hàm Yên cười cười phá vỡ yên tĩnh.

Vương Trạch Vinh cũng không biết nói gì cho tốt.

- Anh có phải không còn yêu em?

Mắt Lữ Hàm Yên trở nên mông lung, nhẹ nhàng nói.

Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên, nhìn vẻ mặt của nàng, tim hắn mềm nhũn ra rồi nói:

- Em vẫn đợi anh sao?

- Anh không phải cũng đang đợi sao?

Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh mà nói. Cùng làm việc trong chính quyền xã, Lữ Hàm Yên biết Vương Trạch Vinh không nói chuyện yêu đương với ai. Trong mắt nàng, Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ như mình.

Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng rồi nói:

- Em không sợ lúc nào đó mẹ em sẽ kiên quyết phản đối sao?

Lữ Hàm Yên cắn môi rồi nói:

- Không đâu. Mẹ lần này nói với em rằng sẽ không bao giờ ngăn cản chuyện của hai chúng ta.

Vương Trạch Vinh cũng không muốn làm tổn thương trái tim Lữ Hàm Yên, nhưng vẫn phải nói:

- Mẹ em đồng ý chúng ta yêu nhau là do anh làm chánh văn phòng. Nếu chẳng may ngày nào đó anh không còn chức vụ thì sao?

Lữ Hàm Yên nghe vậy liền sửng sốt một chút, nhưng không hề do dự:

- Một năm qua em đã nghĩ rõ ràng. Em không thể không có anh. Mẹ dù ngăn cản thế nào, em cũng không lùi bước.

Nói đến đây, Lữ Hàm Yên nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.

Nhẹ nhàng ôm Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cảm nhận được thân thể Lữ Hàm Yên đang run lên nhè nhẹ.

Tuy nói trước kia hai người không ít lần ôm nhau. Nhưng bây giờ khi một lần nữa ôm Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh vẫn có cảm giác rất mạnh với cơ thể của nàng.

Tìm đến đôi môi Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh hôn ngấu nghiến.

Hai người hôn nhau.

Ôm nhau, hôn nhau, Vương Trạch Vinh thầm than trong lòng. Mình làm sao thế này, tình cảm nhạt dần nhưng nhục dục không ngừng tăng lên. Có khi Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy mình quá là không ra gì. Người ta nói vứt là vứt, bây giờ gọi mình tới là mình tới ngay.

Cuối cùng Vương Trạch Vinh cũng không làm ra chuyện gì quá mức với Lữ Hàm Yên. Tâm trạng mình biến hoá như vậy, Vương Trạch Vinh không hiểu rõ. Hắn cảm thấy tâm trạng của mình nhất định có vấn đề xảy ra. Ngày xưa ôm người yêu vào lòng là chuyện rất đáng mừng, rất kích động. Nhưng mình bây giờ chỉ có ham muốn nhục dục, không còn tình cảm thuần khiết như trước. Càng làm cho Vương Trạch Vinh hoảng hốt đó là khi ôm Lữ Hàm Yên, hắn còn đang không ngừng so sánh với thân thể của Tiểu Giang, đồng thời trong đầu cũng hiện lên bộ ngực mê người của Triệu Lệ.

Gái còn trinh thật mê người, Vương Trạch Vinh cố gắng chịu đựng cơn lửa dục trong lòng, hắn bỏ chạy khỏi nhà Lữ Hàm Yên như ăn cướp. Hắn hy vọng mình có thể tự hỏi mọi việc.

Ra khỏi nhà Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh từ từ đi trên đường. Theo lý mà nói hai người quay lại với nhau là chuyện tốt. Nhưng Vương Trạch Vinh lại lấy cớ có tài liệu gấp cần viết để chạy khỏi nhà Lữ Hàm Yên.

Nhớ lại vẻ mặt của Lữ Hàm Yên khi đưa mình ra cửa, tâm trạng Vương Trạch Vinh liền tốt hơn.

- Phó chủ tịch Hạ.

Vương Trạch Vinh vừa mới đi đến một con đường yên tĩnh thì thấy Hạ Sơn đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp từ trong nhà hàng đi ra. Hạ Sơn đang lảo đảo thì rõ ràng hắn uống không ít rượu.

Sao đen đủi như vậy, trực tiếp đụng phải lãnh đạo thế này. Vương Trạch Vinh không ngờ mình lại đột nhiên gặp phải lãnh đạo đi chơi gái. Nếu chuyện này là ở trước kia, hắn từ xa đã vòng đi. Nhưng tâm trạng hôm nay của hắn khá phức tạp nên không biết thế nào mà đi tới.

- Tiểu Vương.

Hạ Sơn theo bản năng muốn đẩy người phụ nữ kia ra, nhưng uống nhiều rượu lên cơ thể không nghe chỉ thị, hai tay nắm thật chặt ngực người phụ nữ.

Người phụ nữ khẽ rên lên một tiếng.

Người phụ nữ này Vương Trạch Vinh biết. Đó là Bao Giai Nghi – nhân viên của trạm Nông nghiệp xã.

- Vương Trạch Vinh.

Bao Giai Nghi thấy là Vương Trạch Vinh liền khẽ kêu một tiếng, vội vàng buông tay đang dìu Hạ Sơn ra.

Hai người này sao ở cùng nhau?

Trong đầu Vương Trạch Vinh hiện lên tin tức về Bao Giai Nghi. Chồng Bao Giai Nghi hình như là một giáo viên trường cấp hai xã Hoàn Thành.

- Hai người?

Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh cũng không biết nên nói như thế nào. Hình tượng cao lớn của Hạ Sơn trong lòng Vương Trạch Vinh coi như đã sụp đổ, hắn không ngờ Hạ Sơn còn có mặt này. Trong mắt Vương Trạch Vinh, Hạ Sơn là người liêm khiết, là người không bị ăn mòn. Nếu trước kia có ai đó nói với Vương Trạch Vinh rằng Hạ Sơn đi chơi gái, có lẽ Vương Trạch Vinh là người đầu tiên không tin. Nhưng bây giờ mình tận mắt nhìn thấy, vẻ mặt hai người bọn họ càng nói rõ mình có bí mật nào đó mà không muốn ai biết.

- Tiểu Vương, Tiểu Bao hôm nay mời tôi đến dùng bữa.

Hạ Sơn đã tỉnh rượu hơn một chút, vội vàng giải thích.

Một lần nữa nhìn Hạ Sơn, thấy tay của hắn đang để trên ngực Bao Giai Nghi đã được rút về.

Lần đầu tiên thấy tình hình như vậy, nên không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Gặp phải lãnh đạo đi chơi gái, việc này không phải việc gì tốt.

- Hai người cứ làm, hai người cứ làm.

Vương Trạch Vinh vội vàng bỏ chạy.

Vương Trạch Vinh không biết đó là Hạ Sơn đang nhìn về phía mình với vẻ vô cùng phức tạp.

Mình làm sao thế này, nói gì cơ chứ. Vương Trạch Vinh vừa đi vừa nghĩ đến lời mình đã nói. Sao mình lại nói như vậy. Làm cái gì?

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đến lời nói đó, hắn hận không thể tát vào mặt mình. Đây không phải nói rõ mình biết Hạ Sơn đang làm chuyện nam nữ sao?

Tình nhân của Hòa Quốc Hùng là Bàng Mẫn, bây giờ tình nhân của Hạ Sơn là Bao Giai Nghi, không biết Chu Hồng Thiên có tình nhân không? Trong đầu Vương Trạch Vinh rất hốn loạn. Có phải cứ là lãnh đạo sẽ phải có gái?

Nhớ đến chồng của Bao Giai Nghi, Vương Trạch Vinh nhớ tên đó là kẻ cao to lực lưỡng, trông khá đẹp trai.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hạ Sơn dù sao cũng chỉ có hai tay, nếu đã đoạt được người phụ nữ thì phải nói là giỏi.

Tâm trạng rối loạn của Vương Trạch Vinh đã bớt đi. Hắn cảm thấy mình khác lúc trước khá xa.

Vào một quán thịt nướng ven đường, Vương Trạch Vinh vừa uống bia vừa nhìn người qua lại trên đường. Trên đường càng lúc càng náo nhiệt, xe cộ đi lại có nhiều xe là loại cao cấp.

Xem ra xã hội này vô cùng phức tạp. Nếu như không không thể thích hợp đi vào thì sẽ bị loại bỏ. Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy xã hội này quá bất đắc dĩ.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu sâu hơn về quan trường.

Âm mưu cũng tốt, chính đáng cũng tốt. Nếu đã vào trong chốn quan trường thì phải làm việc theo quy luật của nó. Cần dùng âm mưu thì lúc đả kích kẻ thù sẽ không hề nương tay. Phó chủ tịch xã thì sao chứ, nếu như hắn dám đối phó với mình, dù là cách nào cũng phải khiến hắn trả giá.

Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi. Vương Trạch Vinh coi như đã có quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.