Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 810: Biến chuyển, tới đột nhiên không kịp dự phòng




Hoắc Vi Vũ im lặng nhìn phía trước, đầu chậm rãi dựa vào trên sô pha.

Có chút vô lực.

Chân tướng, như thế, đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Vận mệnh, cùng cô mở một cái rất lớn, chơi rất lớn.

Cô một chút đều không tiêu hóa được.

“Tiểu Vũ.” Quyền Linh mềm nhẹ gọi.

Hoắc Vi Vũ chậm rãi nhìn về phía Quyền Linh.

“Về sau mẹ chiếu cố con, chúng ta không bao giờ rời ra.” Quyền Linh khẩn cầu.

Cô một chút đều không muốn ở bên người bà, “Bây giờ Duật Cẩn biết tôi là con gái ông ta chưa?”

Quyền Linh lắc đầu, “mẹ còn chưa có nói, ông ta chỉ biết con là mẹ nhận nuôi.”

“Tôi phải ngẫm lại.” Hoắc Vi Vũ đứng lên.

“Tiểu Vũ.” Quyền Linh gọi, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ngào ở trong cổ họng, “con tới bên người mẹ đi, mẹ cảm thấy thực cô đơn.”

Hoắc Vi Vũ liếc nhìn bà một cái, không nói gì.

Cô xoay người, từ trong phòng đi ra ngoài.

từ từ, suy nghĩ muôn vàn.

một mình cô đi ở trên đường cái, đá viên đá cuội trên đường.

Không nghĩ tới, cô cư nhiên là con gái của tổng thống.

Nếu tổng thống đã biết, sẽ tác hợp cô và Cố Cảo Đình sao?

cho dù tác hợp, ông ta cũng hy vọng Cố Cảo Đình củng cố vương quyền cho ông ta.

Chỉ là, Cố Cảo Đình vốn không có muốn làm tổng thống, anh là vì củng cố lợi ích nhân dân, chỉ là tổng thống không tín nhiệm anh, mới có thể thiết kế anh, hãm hại anh.

Nếu Cố Cảo Đình thành con rể của ông ta?

ông ta có thể tín nhiệm Cố Cảo Đình hay không?

Bọn họ có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước hay không?

chuyện tổng thống là cha cô, là chuyện tốt, hay là chuyện xấu, hay là bước ngoặt toàn bộ sự kiện?!!!

đầu Hoắc Vi Vũ có chút đau, đi mệt, ngồi xuống ghế ven đường, phát ngốc nhìn ngựa xe như nước.

Di động vang lên tới.

Cô hoảng sợ, lấy ra di động, xem là điện của Tô Bồi Ân, không muốn tiếp nghe, cúp điện thoại.

Di động lại vang lên.

Hoắc Vi Vũ xem vẫn là điện của Tô Bồi Ân, cúp, đem điện thoại điều tiết thành tĩnh âm, ném vào trong túi xách.

bóng đen một người cao lớn bao phủ ở trên người cô.

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Tô Bồi Ân âm u.

“Làm gì cố ý không tiếp?” Tô Bồi Ân không vui hỏi.

“Tâm tình không tốt, không muốn tiếp, không thể sao? Tô tổng luôn có việc?” Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.

Tô Bồi Ân ngồi ở bên cạnh cô, nhìn ngựa xe như nước phía trước, “Hoắc Vi Vũ, nếu Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ thật sự kết hôn, cô sẽ làm sao? cô biết đó, bọn họ không có khả năng ly hôn, cô sẽ như mẹ cô, cả đời đều làm người phụ nữ riêng của Duật Cẩn, cùng người phụ nữ khác chia sẻ một người đàn ông sao?”

Hoắc Vi Vũ xoay mặt.

Cô biết, nói với anh, không có lời hay để nghe.

“tôi không trả lời vấn đề mang tính giả thiết.” Hoắc Vi Vũ đứng lên, không muốn nói chuyện với anh.

Tô Bồi Ân cũng đứng lên, nhìn xuống cô, nghiêm túc nói: “Kỳ thật, cô và Cố Cảo Đình qua lại cũng mấy tháng, mấy tháng sẽ không có cảm tình quá sâu, quên đi cũng mau, hà tất cột lên cuộc đời mình, như vậy, cả đời cô sẽ không vui, chỉ cần nghĩ đến, anh ta là chồng người khác, cảm giác đau lòng ngủ không được.

cô có thể từ yêu Ngụy Ngạn Khang đến không yêu, cô cũng có thể từ yêu Cố Cảo Đình đến không yêu, nhân tính như thế. Mấu chốt là muốn nghĩ thông suốt.

Nói không chừng, về sau đụng một người mới càng tốt, càng yêu cô, cũng càng thích hợp với cô.”

“a.” Hoắc Vi Vũ lên tiếng, đi đến bên đường cái.

“Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ đã thành hôn ở nước G.” Tô Bồi Ân nhìn bóng dáng cô nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.