Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 807: Thật ngại quá, tôi cai sữa




“Tôi đã biết.” Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.

Thẩm Mặc Thần lo lắng nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

“Kỳ thật, Anh hai, em chuẩn bị làm một mình, cho nên, lần này đi tham gia phòng khách thương nghiệp, muốn biết một ít tin tức tương đối hữu dụng, nhưng mà, trước mắt còn chưa có phương hướng cụ thể, cho nên hết đường xoay xở.” Hoắc Vi Vũ dời đi đề tài.

“Muốn tới công ty anh hay không?” Thẩm Mặc Thần mời, “anh khẳng định cho em tài nguyên tốt nhất.”

“Không cần.” Hoắc Vi Vũ nghĩ cũng chưa nghĩ liền cự tuyệt.

Cô có lý do.

“nếu em đi công ty Anh hai, có việc gì đều có Anh hai che chở, đối với em trưởng thành ngược lại bất lợi, trên tay anh không thiếu nhân tài, coi em như sâu gạo, em không muốn trưởng thành như vậy, tự em chậm rãi nhìn xem, có lẽ va chạm, nhưng mà, em có thể học được vài thứ, dù sao cũng không vội trong chốc lát.” Hoắc Vi Vũ nói thản nhiên.

Thẩm Mặc Thần hiểu rõ.

Hoắc Vi Vũ mạnh mẽ, kiêu ngạo, không thích phiền toái người khác.

Cô muốn tới nơi anh, đã sớm mở miệng, mà không phải đến lúc biết anh có khó khăn lại xuất hiện.

lúc anh thuận buồm xuôi gió, cô lựa chọn né xa ba thước.

Anh có khó khăn, cô lập tức đưa than ngày tuyết.

Cô là nữ duy nhất trong sáu người anh em bọn họ, anh đối với cô cũng thương tiếc nhiều hơn. “Dù cho Anh hai chỉ có một ngụm cơm, Anh hai cũng sẽ không để em bị đói, có khó khăn cứ việc nói, biết không?”

Hoắc Vi Vũ cười.

Bọn họ mấy anh em, từ sau khi quen biết, cảm tình vẫn luôn rất tốt, trong đó có một nguyên nhân thực mấu chốt, tất cả mọi người đều có chỗ tương đồng: Tự chủ, độc lập, tất cả mọi người đều tận lực dựa vào năng lực chính mình giải quyết vấn đề của mình.

Vật họp theo loài, không phải sao?

“Đã biết, Anh hai, anh có việc cứ đi, em cũng có chút mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi.” Hoắc Vi Vũ ngáp một cái.

“anh đưa em trở về.” Thẩm Mặc Thần nói.

“Tự em trở về. Ăn quá no, muốn đi bộ cho tiêu hóa.” Hoắc Vi Vũ cười nói.

Thẩm Mặc Thần không có cưỡng cầu.

khách sạn Shangri-La ly không xa, Hoắc Vi Vũ đi đường. 

Trong đầu nghĩ một hồi gặp Quyền Linh, cô phải nói cái gì.

Bất tri bất giác, cô liền đến trước cửa phòng 2102 khách sạn lớn Shangri-La.

Cô còn chưa có ấn chuông cửa, cửa đã bị mở ra.

trong mắt Quyền Linh mang theo hơi nước, mỉm cười, ôn nhu nói: “Đến đây.”

Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nhìn bà, xa cách gật đầu.

“Tiến vào ngồi đi, muốn uống cái gì? Sữa bò hay là nước cam? Mẹ nhớ rõ con thực thích ăn sữa chua, mẹ cố ý cầm một hộp lại đây.” Quyền Linh ngồi xổm xuống, moi một lọ sữa chua, cười đưa cho Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ liếc mắt một cái sữa chua trong tay bà.

Nhớ tới quá khứ bà hư tình giả ý, nhớ tới bà bỏ chồng bỏ con.

Cô tới, là muốn biết hết thảy tình huống, cũng không phải tha thứ cho bà, cũng không nghĩ tha thứ cho bà.

“Thật ngại quá, khi còn nhỏ tôi mới ăn cái này, bây giờ tôi thích uống rượu.” Hoắc Vi Vũ khắt nghiệt nói.

trong mắt Quyền Linh hiện lên một vết thương, buông sữa chua, cười nói: “Uống rượu đối với thân thể không tốt, mẹ cho con sữa bò nha.”

“trẻ con không cai sữa mới uống, tôi không có mẹ, uống sữa làm gì.” Giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

sắc mặt Quyền Linh tái nhợt một chút, “con còn đang trách mẹ sao?”

“bà cảm thấy không nên sao? hay là cảm thấy khi bà xuất hiện liền tha thứ, ngượng ngùng, không có tiện nghi như vậy, đương nhiên, tôi cảm thấy, bà cũng không để bụng tôi có thể tha thứ cho bà hay không, hà tất ở chỗ này giả mù sa mưa.” trong giọng nói của Hoắc Vi Vũ một chút độ ấm đều không có.

Quyền Linh rũ xuống đôi mắt, ngồi ở đối diện Hoắc Vi Vũ, đánh giá Hoắc Vi Vũ.

“Không phải nói có chuyện muốn nói với tôi sao? Nói đi.” giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.