Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 8: Người phụ nữ của tôi ai dám động!




“Mẹ.” Đứng ở bên cạnh Thái Nhã, Cố Kiều Tuyết dậm chân nói: “Mẹ xem cô ta có thái độ gì, đã làm sai như vậy còn cuồng vọng!”

Thái Nhã từ trên ghế đứng lên, cầm tư liệu trên tay, đi tới Hoắc Vi Vũ, đôi mắt sắc nhọn nhìn Hoắc Vi Vũ, chất vấn: “Hôm nay là cô đánh Tiểu Tuyết?”

Hoắc Vi Vũ liếc mắt Cố Kiều Tuyết, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn thẳng vào Thái Nhã, “Dì cảm thấy con có cái can đảm này sao?”

“Tôi xem cô lá gan không nhỏ, Tiểu Tuyết đã nói với tôi, là cô bức Đình Nhi cưới cô.” Thái Nhã lạnh lùng nói.

“Cố Cảo Đình là bá chủ một phương, dậm chân một cái, Ninh Xuyên là có thể run rẩy, dì cảm thấy con dựa vào cái gì có thể buộc anh ấy?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.

“Các người này đó là hạng người đê tiện nhiều thủ đoạn, tôi như thế nào biết cô dùng biện pháp gì, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không đồng ý các người kết hôn, nếu muốn bay lên cành cây thành phượng hoàng, cô đừng có nằm mơ.” Thái Nhã lạnh lùng nói.

Cô cầm trong tay tư liệu đánh ở trên mặt Hoắc Vi Vũ, ngay sau đó chất vấn: “Tiểu Tuyết bởi vì cô sinh non, cô chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Hoắc Vi Vũ nhăn mày, “lúc con đi cô ấy vẫn tốt mà.”

“Con gái, con rể tôi sẽ đổ oan cô sao? Cô cho rằng cô là ai! Muốn chúng tôi tốn tâm tư nhằm vào cô!” Thái Nhã mở to hai mắt phẫn nộ quát.

Hoắc Vi Vũ liếc xéo hướng Ngụy Ngạn Khang, trong mắt mỏng lạnh vài phần, lạnh giọng hỏi: “Cố Kiều Tuyết sinh non, là bởi vì con sao?”

Cố Kiều Tuyết ôm sát cánh tay Ngụy Ngạn Khang, lôi kéo.

Ngụy Ngạn Khang ánh mắt lập loè, mày nhăn lại, giọng khuyên bảo nói: “Vi Vũ, Tiểu Tuyết vốn dĩ có dấu hiệu sinh non, cô không nên đẩy cô ấy ngã trên mặt đất.”

“Đẩy cô ngã trên mặt đất sao?” khóe miệng Hoắc Vi Vũ giơ lên, có chút đau xót chảy xuôi qua đôi mắt đẹp.

Bất quá, bọn họ không xứng nhìn cô bi thương.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Thái Nhã, cười, lười biếng, chán đến chết, hỏi: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, nói đi, các người muốn làm sao bây giờ?”

“Chúng tôi không thiếu tiền, một mạng đổi một mạng, cô thừa nhận là tốt, lão Trương, kêu Trương cục trưởng mang theo cảnh sát tới nhà của chúng ta một chuyến, mời luật sư tốt nhất, khi còn sống, tôi không nghĩ thấy cô ra tù.” Thái Nhã tàn nhẫn ra lệnh nói.

“Người phụ nữ của tôi, tôi xem ai dám không có sự đồng ý của tôi, đem cô ấy đưa đến ngục giam.”

Người còn chưa tới, liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Cố Cảo Đình vang lên.

Một đám binh lính vọt vào, xếp thành hai hàng, Cố Cảo Đình ở trong đám hộ vệ hạ đi vào, tư thái ung dung, trầm ổn, thiết diện nhìn về phía Thái Nhã.

Thái Nhã nhìn Cố Cảo Đình, khí thế vừa rồi bị giảm xuống, nhẹ giọng nói: “đứa nhỏ này, như thế nào khuỷu tay hướng ra ngoài a, hiện tại sinh non chính là em gái con thương yêu nhất.”

“Chính là, anh, Hoắc Vi Vũ cố ý mà, cô nói chính là muốn em sinh non.” Cố Kiều Tuyết nũng nịu chạy đến trước mặt Cố Cảo Đình làm nũng nói.

“Cô ấy làm như thế nào đẩy em?” Cố Cảo Đình bất biến lãnh khốc hỏi.

“Dùng hai tay đẩy.” Cố Kiều Tuyết mô phỏng đôi tay, khoa tay múa chân nói.

“Đẩy lúc nào?”

“Ước chừng 10 giờ.”

“Ở nơi nào đẩy?”

Cố Kiều Tuyết vì muốn anh trai tin tưởng, khai ra: “bệnh viện phụ khoa, lầu ba. Cô ấy thật sự đánh em, tất cả mọi người thấy được.”

Cố Cảo Đình lãnh đạm nhìn về phía thủ hạ của anh, “phụ tá Quách sĩ quan, nghe rõ? đi tìm video giám sát tới cho tôi, mặt khác, hẳn là có hộ lý nhìn thấy, ai dám nói dối, khiến cho người ấy vĩnh viễn khỏi hành nghề.”

Cố Kiều Tuyết sắc mặt tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.