Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 18: Đã lâu không gặp, vị hôn thê của tôi




Mai Lâm cứng đờ đứng lại, sắc mặt thoáng hồng, thoáng trắng, tủi thân nói: “dì nói, muốn cho em làm con dâu.”

“Trách không được tôi đối chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, vậy cô liền chờ dì sinh con trai thứ hai, chờ hai mươi lăm năm mà thôi, thực mau.” Cố Cảo Đình âm thanh lạnh lùng nói.

“Cố tư lệnh, anh đây là có ý gì? Mai Lâm nhà ta không xứng với anh sao?” Mai phu nhân thực không bình tĩnh nói.

Cố Cảo Đình liếc hướng Mai phu nhân, nhếch khóe miệng lạnh băng, lạnh nhạt nói: “rõ ràng là diễn trò, nếu con gái cô gả cho tôi, tương lai sẽ là cái dạng gì sinh tồn, cô cũng không nghĩ làm con gái cô chịu ấm ức đi?”

Mai phu nhân bị Cố Cảo Đình chặn họng, trong đầu nghĩ không ra lời đáp.

Mai tướng quân đập bàn, cả giận nói: “Cố Cảo Đình, mấy năm gần đây anh quá kiêu ngạo, Ninh Xuyên còn không phải địa bàn của anh, con gái của tôi anh muốn là được, tưởng không cần liền ném sao?”

“Kia ý tứ Mai tướng quân là muốn tôi cưới con gái anh?” Cố Cảo Đình nhẹ nhàng nhìn về phía Mai tướng quân, bất động thanh sắc nói: “Tôi có thể cưới cô ấy, nhưng, trước khi cưới, tôi cũng muốn nói rõ ràng cho anh, tôighét cô ta.

sau khi cưới về, nhiều lắm đặt ở trong nhà như vật trang trí, tôi một năm cũng không về nhà được mấy ngày, chuyện trên giường, tôi thực chọn đối tượng, tôi đã nói rồi, không có **** đam mê.”

“Ba ba……” Mai Lâm thương tâm dậm chân, xin nói giúp.

Mai tướng quân tức giận phùng mang trợn mắt, “Cố Cảo Đình, anh đây là không coi ai ra gì, đùa bỡn cảm tình Lâm Lâm của chúng ta!”

“Tôi không có hứng thú chơi đùa cảm tình cô ấy, càng không có thời gian lãng phí ở trên người cô ấy, lúc trước khả năng các người không biết rõ tôi là dạng người gì, hiện tại hẳn đã biết, đừng tới trêu chọc tôi, anh chơi không dậy nổi.” Cố Cảo Đình nói, hướng đi ra ngoài cửa.

“Người này cũng quá cuồng vọng đi, ông xã, anh là tướng quân, chị họ anh vẫn là tổng thống phu nhân, anh như thế nào có thể để Lâm Lâm chúng ta như vậy, Lâm Lâm chúng ta điểm nào không được, ngày mai em liền đi nói với chị họ.” Mai phu nhân bị chọc khóc nói.

“Tổng thống ghét nhất sau lưng khua môi múa mép, Cố Cảo Đình là tâm phúc của tổng thống, được rồi, ngã một lần khôn hơn một chút đi, về sau không nên trêu chọc anh ta.” Mai tướng quân bực bội nói.

“Ba ba, con thích anh ấy, con muốn gả cho anh ấy, nhóm bạn con đều biết phải gả cho anh ấy, hiện tại con như thế nào nhìn người đây.” Mai Lâm khóc lóc nói.

“Con thích anh ta có ích lợi gì, làm anh ta thích con đi.” Mai tướng quân hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn con gái không biết cố gắng, liếc mắt một cái, rời đi.

Một tuần sau

Hoắc Vi Vũ thuận lợi tới ngoại ô thành phố, lợi dụng thẻ căn cước của bạn không cố kỵ đi xe lửa, ở khách sạn, hưởng thụ ánh mặt trời tự do.

Bò bít tết ở khách sạn không tồi.

Cô muốn ăn một phần bò bít tết, nghe nhạc hay, một miếng nhỏ một miếng nhỏ cắt.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân chỉnh tề, đốc đốc đốc, như là trống nhỏ đập vào tim cô.

Hoắc Vi Vũ có loại dự cảm không lành, ngẩng đầu.

Hai hàng binh lính cầm súng chạy bộ tiến vào, vây kín ở chung quanh cô.

Ngay sau đó đi vào là người trên bả vai hai gạch hai sao Trung tá, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ, nghiêm túc nói: “Người không liên quan lập tức rời khỏi nơi này, nếu như nói ra ngoài nửa câu, ngục giam sẽ là nhà của các người vĩnh viễn.”

Vừa dứt lời, những người nguyên bản ở đó ăn cơm, nhanh như chớp toàn bộ chạy hết.

Hoắc Vi Vũ cũng muốn rời đi, đứng lên.

Vây quanh người cô hai mươi binh lính chỉnh tề chạy đến cửa, đứng thành hai hàng, Ở giữa chừa ra một con đường.

Cố Cảo Đình đi đến, mặc áo khoát màu đen, cao lớn uy mãnh, thẳng xuống ống quần là giày da cao cổ màu đen, nện bước hơi nặng, lãnh khốc, nhẫn nhịn.

Theo anh tiến vào, nhiệt độ đại sảnh phảng phất lạnh thêm hai độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.