Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 47: Thời gian qua mau




Hai năm sau…

"Tô Khả, cái người này lại muốn chạy tới trường quân đội à?" Kiều Nhạc ngồi tại chỗ, đang cầm một quyển sách ‘thân thể con người’, nhìn thấy Tô Khả đang đứng trước gương quay trái quay phải, không nhịn được hỏi.

Tô Khả xoay người, nhếch môi cười cười với Kiều Nhạc, "Ừ á, có ý kiến không?"

Trần Tĩnh Tĩnh vốn là còn nằm ngay đơ yên lặng trên giường liền ngồi dậy nói: "Ai ui, chúng ta làm sao có thể có ý kiến nha!"

"Đúng vậy!" Kiều Nhạc Nhạc phụ họa.

Vương Mộng Mộng vô cùng xem thường nhún nhún vai, nói với Tô Khả: "Đúng vậy, chúng ta ai dám nha! Lại nói, cậu á cái người này, mô phật, đuổi theo Hoa Sen Trắng nhà cậu ròng rã ít nhất hai năm rưỡi rồi, lừa bịp thật, đến nay còn không đem anh hủy cương cốt vào bụng, cậu không có cảm giác mình quá vô dụng ha."

"Đúng vậy, Tô Khả,…" Trần Tĩnh Tĩnh nói: "thời gian gần ba năm thanh xuân của cậu đã lãng phí trong việc theo đuổi Tô Cẩm Niên biết không, thật là quá có lỗi với danh hiệu phụ nữ đẹp!"

"Đúng vậy nha, Tô Khả, hiện tại cái khu đại học của chúng ta, ai còn không biết Tô Khả cậu nha, bị Tô Cẩm Niên dùng mọi đả kích làm thương tích đầy mình còn có thể tiếp tục cố gắng theo đuổi Tô Cẩm Niên, quả thật chính là không đánh bại chút nào, sao cậu vẫn còn theo đuổi Hoa Sen Trắng nhà cậuvậy? Cũng đã ba năm rồi!"

"Mộng Mộng, đây không tính là gì, quan trọng nhất là, cậu ấy lại còn gạt đại thiếu gia Doãn thật nhiều!" Kiều Nhạc không nhịn được bất bình liền tức giận , "Đuổi không kịp Tô Cẩm Niên thì theo Doãn Lạc Phong à! Cẩn thận sau này, đại thiếu gia Doãn vứt bỏ cậu đi, đến lúc đó hai đầu cậu đều thất bại! Nói thế nào thì đại thiếu gia Doãn cũng là hương sắc nghiêng nước nghiêng thành, người đi trên đường lộn xộn như một trận chiến, chỉ một ngón tay, các người đẹp đứng xếp hàng thành đường dài rồi, sao cậu cứ như vậy lãng phí tài nguyên!"

"Đúng nha, Tô Khả, cậu giống như như sắc nữ vậy, sao lại đem Doãn Lạc Phong yêu nghiệt như vậy gạt qua một bên cơ chứ?" Vương Mộng Mộng không thể lý giải mọi chuyện, theo đạo lý, Khả không phải là loại con gái có tâm kiên nhẫn có nghị lực kia, làm sao lại có thể kiên trì bền bỉ theo đuổi Tô Cẩm Niên mỗi tuần nhất định đều phải đả kích cô ấy?

"Bỏ bỏ đi, một đám con gái thì yêu mù quáng hay gây rối." Tô Khả nhìn trang phục trong gương một lần, tiếp tục nhìn gương cười nhàn nhạt một tiếng, "wow, không tệ, mình quả nhiên là nhười đẹp nha, oa ha ha ~"

"Biến đi, cậu tự mãn quá!" Mọi người cùng nhau nói.

Tô Khả tiếp tục soi soi gương, tóc dài xoăn khéo léo thả hai bên mình, gương mặt không phấn không có mụn không trang điểm không có vết bớt, trắng trắng mềm mềm giống như miếng đậu hũ, miệng không lớn không nhỏ, màu sắc hồng hào, tô son bóng, xinh đẹp thế nào là thế ấy .

Một cái áp màu xanh ngọc tay ngắn, mấy năm đường cong bộ ngực như cây đu đủ sữa tươi, có khuynh hướng từ B biến thành C. Một cái quần short jean màu trắng gạo, lập tức lộ ra hai cái đùi trắng nõn thon dài thẳng tắp, trên chân mang thêm vào một đôi giày cao gót màu đen, lập tức chiều cao tăng lên đến một mét bảy hai.

Tô Khả thoả mãn xoay người cầm lấy túi xách, "Hắc, mình đi nha."

"Cậu sẽ mặc như vậy đi gặp Tô Cẩm Niên?" Lừa bịp, đây là đi đến quân đội nha, sao mặc thành cái bộ dáng này?

"Thật xin lỗi, hôm nay mình không đi quân đoàn của anh ấy." Tô Khả cười hì hì nói, "Cẩm Niên của mình nói rồi, hôm nay anh ấy sẽ về thành phố B."

Trần Tĩnh Tĩnh gật đầu, "Anh ấy có nói cùng cậu gặp mặt không?"

". . . . . ."

"Mình nghĩ, anh ấy chỉ nhắc với cậu một tiếng, cậu không phải đi đến quân đội tìm anh ấy, cũng không có nói cùng cậu hẹn hò nhe!" Vương Mộng Mộng không nhịn được châm chọc.

"Đúng vậy, nói như vậy, đồng chí Tô trở về thành phố B, chắc là có chuyện quan trọng, làm sao có thể sẽ tìm đến cậu." Kiều Nhạc không chút lưu tình đả kích.

"Mình sẽ không tự mình đi tìm anh ấy." Tô Khả nhìn đám bạn cùng phòng cũng biết đả kích người khác, có chút buồn bực, không nhịn được nhớ tới chuyện hai năm rưỡi trước kia…

Kể từ hai năm rưỡi trước, Tô Khả làm chuyện hoang đường đó với Tô Cẩm Niên, mặc dù sau lần ngã bệnh đó làm dịu đi, nhưng mà anh đối với cô, vẫn lạnh lùng, không có bày tỏ gì. Dĩ nhiên, nếu như có bày tỏ "tôi không chấp nhận cô" cũng coi như lời bày tỏ, Tô Khả coi như là không thấy.

Một năm kia, mỗi Chủ nhật Tô Khả sẽ nhất định đi trường quân đội báo cáo, nhưng mà nghênh đón cô, trừ gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tô Cẩm Niên, chính là một số ánh mắt khinh bỉ của nữ sinh trường quân đội.

Trong thời gian đó, Tô Cẩm Niên cũng nói vô số lần, "Tô Khả, cô đừng có hy vọng nữa." Mặc dù trong lòng Tô Khả không mấy dễ chịu, nhưng vẫn nói như cũ, "Tô Cẩm Niên, làm sao tôi có thể chết tâm đây." Dần dần, Tô Cẩm Niên cũng không nói thêm nữa, nhưng thật ra là ‘đàn gảy tai trâu’, không lời nào để nói, tùy ý Tô Khả, chỉ lo đi theo phía sau anh, coi như cô phòng ngừa nữ sinh khác mơ ước Tô Cẩm Niên cũng tốt lắm, mặc dù cô rất rõ ràng, nếu như Tô Cẩm Niên thích những nữ sinh khác, cô cũng không có biện pháp gì.

Chớp mắt đã hai năm, anh tốt nghiệp, trực tiếp vào bộ đội, mà cô cũng từ năm nhất biến thành năm thứ hai đại học. Năm thứ hai đại học thì tiết học thật nhiều, phải nói, năm thứ hai đại học lớp học của Tô Khả rất nhiều! Cô vì để sớm ngày cùng Tô Cẩm Niên ở chung một chỗ, quyết định nói muốn tốt nghiệp trước, cứ thế đem năm thứ ba đại học và năm thứ tư bắt đầu sửa, bỏ chút công chọn lớp học, thậm chí cô đi xin miễn nghe, quả thật như người điên, không cho mình nửa khoảng trống. (xin miễn nghe chắc là xin bỏ môn nào đó)

Mà hai ngày nghỉ còn lại Tô Khả mang một đống lớn đồ ăn, liền đến chỗ bộ đội của Tô Cẩm Niên.

Dĩ nhiên Tô Cẩm Niên không có nói qua với Tô Khả đơn vị bộ đội của anh ở đâu, nhưng ma có Triệu Lâm làm "nội ứng" , Tô Khả muốn biết, còn không phải là chuyện dễ dàng sao, cho nên lần đầu tiên Tô Khả xuất hiện tại đơn vị, Tô Cẩm Niên nhíu nhíu mày, nghi ngờ làm sao Tô Khả đuổi đến nơi này, nhưng quay qua… thấy bộ dạng như cún con của Triệu Lâm, trong nháy mắt anh liền hiểu rõ ngọn nguồn.

Vì phụ nữ, như con dao chen giữa hai anh em Triệu Lâm, sau đó tự nhiên bị Tô Cẩm Niên trừng phạt rất thảm, chỉ là chuyện này Tô Khả không có biết. >.

Thật ra đường đi đến đơn vị quân đội hơi xa, cũng may trạm xe bên cạnh trường học có chiếc sẽ đi qua đơn vị, cho nên Tô Khả cũng không cảm thấy quá phiền toái. Cứ như vậy, khi đến thời gian đi thăm, Tô Khả vui vẻ hớn hở đi, thời gian một hai trôi qua, cứ như vậy, Tô Khả nhanh chóng trở thành sinh viên năm tư.

"Aiya, Tô Khả, nghỉ hè năm nay cậu còn phải ở lại chỗ này sao?" Nhìn thấy Tô Khả đột nhiên không nói lời nào, Trần Tĩnh Tĩnh hỏi lần nữa.

Tô Khả đưa mắt nhìn Trần Tĩnh tĩnh, "Không biết nữa."

Nghỉ hè năm nhất cùng nghỉ hè năm hai đại học, cô đều ở lại chỗ này, chỉ vì để nhìn thấy Tô Cẩm Niên. Năm nay, hình như có chút không đáng tin, bởi vì mình không về nhà nữa, Thái hậu kia phải lật bàn rồi.

"Aiya, nháy mắt chúng ta cũng sang năm tư đại học." Mọi người cảm khái, thật là năm tháng vội vã, một đi không trở lại. Sau đó lại nghĩ đến năm tháng này, trừ nếp nhăn, không gì lưu lại cho mình, không nhịn được lại buồn bực.

"Người ta học năm tư thì tất cả đều bận rộn thực tập cùng tốt nghiệp, chúng ta vẫn còn học chuyên môn, buồn thật." Vương Mộng Mộng chu mỏ, "Bọn mình thức tập vào năm thứ năm đại học, đến lúc đó mình liền có thể ngày ngày thấy ‘cúc hoa’ thật rồi." Vương Mộng Mộng lại hăng máu gà lên rồi.

"Đúng vậy, đúng vậy, năm thứ năm đại học sẽ thực tập, sớm một chút nhìn cúc hoa thật!" Kiều Nhạc cùng Trần Tĩnh Tĩnh cũng kích động gật đầu.

Tô Khả cũng đồng ý.

Vương Mộng Mộng lại nghĩ đến gì đó, hỏi Tô Khả, "Tô Khả, có phải cậu tốt nghiệp năm tư không vậy?"

Tô Khả cười toe toét, "Đúng vậy á, mình đủ học phần rồi, thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cũng tìm xong rồi, chờ lúc này năm sau biện luận, sau đó lấy được bằng tốt nghiệp." Sau đó, Tô Khả lại cười "Khanh khách" ra tiếng, "Học kỳ sau là mình có thể đi thực tập ở bệnh viện thành phố, chính là mình thấy ** thật so với các cậu sớm một chút. Ha ha ha ha.., không nói nữa, không nói nữa, thật sự mình phải đi gặp Hoa Sen Trắng của mình rồi, bái bai nha, các cô gái yêu dấu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.